Chương 9
Rick Ballard đã nói rằng Charles Casell rất giàu có, nhưng Jane không ngờ lại giàu đến thế này.
Một tòa biệt thự xây bằng đá hoa cương bao quanh bởi một bức tường gạch cao, quanh là cổng sắt, cô và Frost có thể nhìn thấy ngôi nhà, có bãi cỏ chắc phải rộng tới cả hecta, bên cạnh vịnh Massachusette.
- Oài... tất cả những thứ này đều từ thuốc mà ra sao?
- Anh ta bắt đầu sự nghiệp bằng việc tiếp thị loại thuốc giảm cân thông thường. Trong vòng hai mươi năm, anh ta đã xây dựng lên khu này. Ballard nói anh ta là loại người không muốn ai qua mặt - Rizzoli nói và nhìn Frost - Và nếu anh mà là phụ nữ, chắc anh không muốn bỏ rơi anh ta đâu.
Cô kéo cửa sổ xuống rồi nhấn nút gọi.
Một giọng nam cất lên.
- Vui lòng cho biết tên?
- Thanh tra Rizzoli và Frost, cảnh sát Boston. Chúng tôi đến đây để gặp bác sĩ Casell.
Cánh cổng mở và họ lái xe vào trong, gió thổi trên đường đi khiến họ cảm thấy thật thích. Cô đậu chiếc Subaru cũ mèm của cô ngay bên cạnh chiếc Ferrari đỏ. Cửa trước mở ra trước khi họ gõ và một người đàn ông xuất hiện, ánh mắt không thân thiện cũng chẳng lạnh nhạt. Anh ta cái áo cổ tròn và làn
da rám nắng bình thường, ngoài ra chẳng có gì ở người đàn ông này toát lên rằng anh ta đang nhìn họ một cách bình thường cả.
- Tôi là Paul, trợ lý của bác sĩ Cassell.
- Rizzoli - Rizzoli đưa tay ra bắt nhưng người đàn ông không thèm để ý, như kiểu nó chẳng xứng đáng để anh ta quan tâm.
Paul dẫn họ vào trong, và Rizzoli thực sự bất ngờ. Mặc dù bên ngoài xây kiểu liên bang truyền thống nhưng bên trong mọi thứ rất hiện đại, thậm chí là lạnh lẽo. Một phòng tranh tường trắng với những tác phẩm trừu tượng. Phòng khách đầy các bức tượng làm từ các đường xoắn vào nhau, gợi tình một cách mơ hồ.
- Chắc anh chị biết là ông ấy vừa mới đi công tác về hôm qua chứ? Ông ấy say máy bay một chút, hy vọng anh chị nói ngắn gọn.
- Anh ta mới đi công tác về à?
- Đúng thế, chuyến đi được sắp xếp một tháng trước đây.
Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả, anh ta hoàn toàn có thể sắp xếp đi trước mà.
Paul dẫn họ tới phòng khách được trang trí với màu đen và trắng, chỉ có một cái lọ hoa màu đỏ đập vào mắt người đến. Một TV màn hình phẳng trên tường và một cái bàn màu khói thuốc. Thật là giấc mơ của những cử nhân, Rizzoli nghĩ, không hề có dấu vết của phụ nữ, chỉ toàn là thứ của đàn ông. Cô có thể nghe thấy tiếng nhạc và nghĩ rằng nó phát ra từ một cái đĩa CD nào đó. Tiếng piano văng vẳng đâu đây, không có giai điệu, không là bài hát nào cả, chỉ là các nốt nhạc thôi.
Tiếng nhạc to hơn khi Paul dẫn họ đến cửa kéo. Anh ta mở cửa và thông báo:
- Các cảnh sát đã đến, ông Cassell.
- Cảm ơn.
- Ông có cần tôi ở lại không?
- Không đâu, Paul, cho chúng tôi riêng tư một chút.
Rizzoli và Frost bước vào, Paul kéo cửa đóng lại phía sau họ. Họ phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng tối đến mức hầu như không nhìn thấy người đàn ông ngồi trước đàn piano. Vậy là họ nghe nhạc sống, chứ không phải nhạc từ CD. Những tấm rèm nặng nề che khuất cửa sổ, chắn mọi ánh sáng ban ngày.
Cassell với tay bật công tắc đèn và chỉ có ánh sàng lờ mờ dưới ánh đèn sáng màu gạo Nhật Bản. Một cái ly có vẻ như đựng whisky đang đặt trên bàn piano của anh ta. Anh ta có vẻ đã uống, mắt đỏ lên - khuôn mặt không phải của một con cá mập lạnh lùng, mà là một người đàn ông không quan tâm đến vẻ ngoài. Ngay cả khi đó thì anh ta trông vẫn đẹp trai, với cái nhìn làm Rizzoli như bị thiêu cháy. Anh ta trẻ hơn là cô tưởng, có lẽ ngoài bốn mươi, vẫn còn đủ trẻ để tin vào sự quyết đoán của mình.
- Bác sĩ Cassell, tôi là Rizzoli, cảnh sát Boston. Đây là Frost, chắc ông biết vì sao chúng tôi tới đây chứ?
- Vì anh ta nói các vị nên tới đây chứ gì?
- Ai?
- Ballard. Anh ta là thằng khốn.
- Chúng tôi đến đây vì chúng tôi biết anh biết Anna Leoni.
Anh ta với lấy cốc rượu, nhìn anh ta thì biết có thể đây không phải là cốc đầu tiên trong ngày.
- Để tôi nói cho các vị vài điều nhé, Rick Ballard, trước khi tin cái gì anh ta nói, thì các vị phải phải biết anh ta là thằng khốn loại A đấy.
Anh ta nốc sạch rượu chỉ bằng một ngụm.
Cô nghĩ về Anna Leoni, mắt tím bầm và má sưng lên. Tôi nghĩ chúng ta biết thằng khốn thực sự là ai.
Cassell đặt cái cốc rỗng xuống bàn.
- Nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra đi, tôi cần phải biết.
Đây là điểm chung của chúng ta và gã này giải thích tại sao anh ta đồng ý gặp. Anh ta cần thông tin, anh ta muốn xem ta biết những gì. Rizzoli bắt đầu cảnh giác.
- Tôi hiểu rằng đó là một vết đạn vào đầu. Và có thể cô ta được tìm thấy trong xe.
- Đúng vậy.
- Đó là những gì tôi đọc được từ tờ Boston Globe. Loại vũ khí gì được dùng? Đạn gì?
- Anh biết tôi không thể tiết lộ được mà.
- Vậy chuyện gì xảy ra ở Brookline? Cô ấy làm quái gì ở đó?
- Chuyện này tôi cũng không thể tiết lộ được.
- Tại sao? Hay là cô không biết?
- Chúng tôi không biết.
- Vậy ai ở cùng cô ấy lúc xảy ra?
- Không có nạn nhân nào khác.
- Vậy ai là kẻ tình nghi. Ngoài tôi ra.
- Chúng tôi ở đây để nói về chuyện đó đấy.
Anh ta lảo đảo đứng dậy, và đi đến tủ. Anh ta lấy ra một chai whiskey và rót đầy cốc. Rõ ràng anh ta không định mời khách.
- Tại sao không hỏi tôi câu hỏi mà các vị định hỏi đi - Anh ta nói và đến chỗ bàn piano - Không, tôi không giết cô ấy, tôi đã không gặp cô ấy nhiều tháng rồi.
Frost nói:
- Lần cuối anh nhìn thấy Anna khi nào?
- Tháng ba, tôi nghĩ thế. Tôi đến nhà cô ấy vào buổi chiều, cô ấy ở lối đi và đang lấy thư.
- Không phải là sau khi cô ấy rút đơn kiện anh à?
- Tôi không ra khỏi xe, được chứ? Thậm chí tôi không nói với cô ấy. Cô ấy nhìn thấy tôi và chạy vào ngay, không nói gì cả.
- Vậy anh tới làm gì? Đe doạ à?
- Không.
- Vậy thì sao?
- Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, tôi nhớ cô ấy, tôi vẫn... - Anh ta dừng lại... - tôi vẫn nhớ cô ấy.
Và giờ thì anh ta chuẩn bị nói là anh ta yêu cô ấy. Rizzoli nghĩ bụng.
-Tôi yêu cô ấy, tại sao tôi lại làm hại cô ấy chứ?
Như thể họ chưa bao giờ nghe thấy ai nói điều đó.
- Với lại, tôi làm sao có thể làm thế chứ? Thậm chí tôi không biết cô ấy ở đâu. Sau lần cuối cùng cô ấy chuyển đi, tôi không thể tìm ra cô ấy nữa.
- Nhưng anh đã cố gắng tìm đúng không?
- Phải.
- Anh có biết cô ấy đang sống ở Maine không?
Yên lặng, anh ta nhìn lên.
- Chỗ nào ở Maine?
- Một thị trấn nhỏ tên là Fox Harbor.
- Không, tôi đâu có biết. Tôi cứ tưởng cô ấy đâu đó ở Boston.
- Bác sĩ Cassell. Ông ở đâu đêm thứ năm tuần trước.
- Tôi ở đây, ở nhà.
- Cả đêm à?
- Từ 5 giờ chiều, tôi chuẩn bị đi.
- Có ai chứng thực không?
- Không. Paul hôm đó nghỉ, tôi thừa nhận tôi không có nhân chứng. Tôi chỉ ở đây, với đàn piano. Tôi bay đi sáng hôm sau, hãng Northwest Airlines.
- Chúng tôi sẽ kiểm tra.
- Tôi đặt chỗ sáu tuần trước. Tôi có cuộc gặp mà.
- Trợ lý của ông cũng nói thế.
- Vậy à? Phải đấy.
- Anh có súng không?
Casell yên lặng, mắt nhìn cô dò hỏi.
- Cô thực sự nghĩ là tôi có không?
- Anh chỉ cần trả lời câu hỏi.
- Không, tôi không có súng. Không có cả súng săn hay súng hơi. Và tôi không giết cô ấy, tôi chẳng hề làm một nửa những thứ cô ấy buộc tội tôi.
- Vậy anh nói là cô ấy nói dối cảnh sát.
- Tôi nói là cô ấy hiểu lầm.
- Chúng tôi đã xem hình cô ấy, cái đêm anh đấm cô ấy vào mắt ấy.
Ánh mắt anh ta cụp xuống, như thể không chịu được cái nhìn buộc tội đó.
- Không, tôi thừa nhận là tôi có đánh cô ấy.
- Thế còn thường xuyên lái xe qua nhà cô ấy? Thuê thám tử tư theo dõi cô ấy, chắn trước cửa nhà, yêu cầu nói chuyện với cô ấy?
- Cô ấy không trả lời điện thoại của tôi. Tôi phải làm gì chứ?
- Để lại lời nhắn?
- Tôi không thể ngồi nhìn mọi thứ xảy ra với tôi, tôi không bao giờ. Thanh tra, nhìn xem tại sao tôi sở hữu ngôi nhà này, với khung cảnh này. Tôi đã làm việc rất nỗ lực, nếu tôi muốn cái gì đó, tôi sẽ làm việc cật lực vì nó và tôi giữ nó. Tôi không thể để cô ấy đi ra khỏi cuộc đời tôi.
- Vậy Anna là gì của anh? Một tài sản khác à?
- Không phải tài sản.
Cô bắt gặp ánh mắt của anh ta - nỗi thất vọng.
- Anna Leoni là tình yêu của cuộc đời tôi.
Anh ta làm Rizzoli suy nghĩ, câu nói đơn giản, nhẹ nhàng đó như chiếc nhẫn sự thật.
- Tôi hiểu anh và cô ấy đã ở bên nhau ba năm.
Anh ta gật đầu.
- Phải,cô ấy là nhà nghiên cứu vi sinh vật, làm việc ở bộ phận nghiên cứu của chúng tôi. Một hôm cô ấy vào phòng họp để đưa cho chúng tôi bản update về kháng sinh mới. Tôi nhìn cô ấy và nghĩ: cô ấy là người phụ nữ của đời mình. Cô có biết điều đó như thế nào không? Yêu một ai đó hết lòng và rồi nhìn họ bước ra khỏi cuộc đời mình ư?
- Tại sao?
- Tôi không biết.
- Anh phải có ý tưởng nào chứ?
- Tôi không biết. Xem cô ấy có những gì ở đây, ngôi nhà này, tất cả những gì cô ấy muốn. Tôi không nghĩ tôi xấu xí, bất cứ phụ nữ nào cũng nín thở khi ở bên tôi.
- Cho đến khi anh bắt đầu đánh cô ấy.
Im lặng.
- Chuyện đó xảy ra thường xuyên như thế nào? Bác sĩ?
- Tôi có công việc đầy áp lực.
- Đó là lời giải thích của anh à? Anh tát bạn gái chỉ vì anh có một ngày mệt mỏi ở văn phòng?
Anh ta không trả lời. Thay vì thế, anh ta cầm ly rượu, và không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một phần của vấn đề: uống quá nhiều và rồi có một cô bạn gái mặt thâm tím.
Anh ta đặt ly rượu xuống.
- Tôi chỉ muốn cô ấy quay trở về.
- Và cái cách anh làm là đe doạ cô ấy trước cửa nhà à?
- Tôi không làm thế.
- Cô ấy đã có một đống bằng chứng với cảnh sát.
- Chưa bao giờ những điều đó xảy ra.
- Thanh tra Ballard nói như vậy.
Cassell cười gằn.
- Gã ngớ ngẩn đó tin mọi điều cô ấy nói, anh ta thích đóng vai quý ngài Galahad, điều đó làm cho anh ta cảm thấy mình quan trọng. Vậy anh có biết anh ta đã đến đây một lần và nói với tôi nếu tôi mà chạm vào cô ấy nữa, anh ta sẽ giết tôi. Tôi nghĩ thật buồn cười.
- Cô ấy khai là anh đã đập vỡ kính nhà cô ấy.
- Tôi không hề.
- Vậy ý anh là cô ấy tự làm à?
- Tôi chỉ nói là tôi không làm.
- Vây anh có làm xước xe cô ấy không?
- Cái gì?
- Viết vẽ lên xe.
- Thật là một điều mới mẻ với tôi. Chuyện đó xảy ra khi nào?
- Thế còn con chim chết trong hòm thư?
Anh ta cười vang.
- Trông tôi giống người có thể làm những điều hèn hạ đó không? Thậm chí tôi còn không ở thị trấn mà cô ấy sống lúc điều đó xảy ra. Tại sao lại là tôi?
Rizzoli nhìn anh ta một lát, suy nghĩ: tất nhiên là anh ta phủ nhận rồi, bởi vì anh ta đúng, mình không thể chứng minh anh ta làm những điều đó. Người đàn ông đó không đến chỗ mà anh ta bị coi là ngớ ngẩn.
- Tại sao Anna lại nói dối về chuyện này chứ? - Rizzoli hỏi.
- Tôi không biết, nhưng cô ấy thì biết - Anh ta nói.