← Quay lại trang sách

Chương 18

" Chị đã làm điều chính xác. Bỏ xa đám rác rưởi để đến chỗ an toàn - Rizzoli bảo.

Maura ngồi xuống bên bàn, nhìn đống giấy mà Rizzoli vừa nhặt lên cho cô từ bãi đỗ xe. Một tập hồ sơ của Nikki, bám đầy đất cát, lộn xộn. Ngay cả bây giờ, khi ngồi an toàn với Rizzoli, cô vẫn cảm thấy sợ.

- Cô có thấy dấu vân tay nào trên xe tôi không?

- Một vài. Thứ chị muốn thấy ở mọi cửa xe.

Rizzoli kéo cái ghế và ngồi cạnh Maura. Cô ta đặt tay lên bụng. Maura thấy cô ấy đúng là Mama Rizzoli, bà bầu. Trông chẳng giống thiên thần đến giải cứu cô chút nào.

- Xe chị đỗ ở đó bao lâu rồi? Chị nói là chị đến khoảng 6 giờ.

- Nhưng vết cào đó thì có thể có từ trước đó rồi. Tôi thường không dùng cửa cho khách. Chỉ khi nào phải mang theo hoa quả hay gì đó. Tôi thấy nó tối nay bởi vì tôi đi tới chỗ cái xe, và nó ngay dưới ánh đèn.

- Lần cuối chị nhìn cái cửa xe đó khi nào?

Maura đặt tay lên trán.

- Tôi biết nó vẫn ổn sáng hôm qua, khi tôi rời Maine. Tôi để túi ngủ ở cửa sau. Tôi sẽ thấy nếu mà có rồi chứ.

- Thôi được, vậy là chị lái xe về nhà hôm qua. Rồi sao?

- Cái xe vẫn ở trong gara cả đêm. Sau đó, sáng nay, tôi đi đến gặp cô ở Schroeder Plaza.

- Chị đậu ở đâu?

- Ở gara gần trụ sở cảnh sát. Chỗ ở đại lộ Columbus.

-Vậy là chị đậu ở đó suốt buổi chiều, trong khi chúng ta đi thăm tù.

- Phải.

- Cái gara đó được kiểm soát đầy đủ, chị biết đấy.

- Thế à? Tôi không để ý.

- Và sau đó chị đi đâu? Sau khi chúng ta về từ Framingham ấy. Maura ngần ngừ.

- Bác sĩ - Rizzoli giục.

-Tôi đến gặp Joyne O’Donnell. Đừng có nhìn tôi như thế, tôi phải gặp chị ta. Tất nhiên, tôi chỉ muốn biết nhiều hơn về mẹ mình thôi mà.

Rizzoli tựa lưng vào ghế, miệng bành ra thành một đường thẳng. Maura nghĩ cô ấy đang không hài lòng đây. Cô ấy bảo mình phải tránh xa O’ Donnell ra mà mình thì phớt lờ.

- Chị ở trong nhà chị ta bao lâu?

- Khoảng một giờ thôi, Jane, chị ta nói với tôi vài điều mà tôi không biết. Amalthea lớn lên ở Fox Habor, đó là lý do tại sao Anna đến Maine.

- Sau đó chị rời khỏi nhà O’Donnell? Rồi điều gì xảy ra sau đó? Maura thở dài.

- Tôi đến thẳng đây.

- Chị không phát hiện ra ai đi theo mình à?

-Tại sao tôi phải để ý chứ, có quá nhiều thứ trong đầu tôi. Họ nhìn nhau một lát, không ai nói gì, việc Maura đến gặp O‘Donnell vẫn lảng vảng trên đầu họ.

- Chị có biết camera an ninh của chị đã hỏng không? Cái ở chỗ đậu xe ấy.

Maura cười, nhún vai.

- Thế cô có biết năm nay ngân sách cắt giảm bao nhiêu không? Cái camera đó hỏng cả tháng nay rồi, cô có thể thấy dây của nó thòi ra ngoài.

- Ý tôi là, cái camera có thể khiến hầu hết bọn dở hơi sợ hãi đấy.

- Thật không may là không.

- Còn ai biết cái camera hỏng nữa không? Chỉ mọi người trong tòa nhà này thôi hả?

Maura bực mình.

- Này, tôi không thích cái cách cô ám chỉ đâu nhé, rất nhiều người biết nó bị hỏng, cảnh sát, lái xe, bất cứ ai đã từng vận chuyển xác đến đây. Cô phải nhìn lên và xem...

- Chị nói là có hai cái xe khác đậu ở đây khi chị đến à? Bác sĩ Costas và Yoshima phải không?

- Phải.

- Vậy khi chị ra khỏi tòa nhà, khoảng 8 giờ thì hai cái xe đó đi rồi chứ gì?

- Họ đi trước khi tôi về.

- Chị có hòa thuận với họ không?

Maura không thể nhịn cười.

- Cô đang đùa phải không? Bởi vì đó là những câu hỏi rất buồn cười.

- Tôi không đùa đâu, tôi cần phải biết.

- Vậy tại sao chứ? Cô biết Costas mà Jane, cả Yoshima nữa, cô không thể coi họ là kẻ tình nghi.

- Cả hai cùng đi qua khu đậu xe, đi qua xe của chị. Bác sĩ Costas đi trước, khoảng 6 giờ 45, Yoshima đi sau. Có thể là 7 giờ 15.

- Cô nói chuyện với họ rồi à?

- Cả hai nói với tôi là chẳng nhìn thấy gì cả. Chị nghĩ họ nhìn thấy sao? Chắc chắn là Yoshima có nhìn thấy, vì anh ta đậu ngay bên cạnh chị.

- Chúng tôi đã làm việc với nhau được gần hai năm rồi, Jane. Tôi biết anh ấy, và cô cũng thế.

- Tôi nghĩ chúng ta biết.

Đừng Jane, Maura nghĩ, đừng làm tôi sợ chính đồng nghiệp của mình.

- Anh ta làm việc ở đây được mười tám năm rồi.

- Abe cũng ở đây tầm đó, Louise thì lâu hơn.

- Chị có biết Yoshima sống một mình không?

- Tôi có biết.

- Anh ta bốn tám rồi, chưa bao giờ kết hôn, và sống một mình. Hàng ngày đi làm, chị cũng ở đây, khá gần gũi và riêng biệt. Cả hai đều làm việc với xác chết. Có thể có những thứ chỉ hai người biết, tất cả những thứ kinh khủng mà chỉ có chị và anh ta nhìn thấy.

Maura nghĩ về những lúc cô và Yoshima cùng ở trong căn phòng đó, với những cái bàn sắt và các dụng cụ sắc bén. Anh ta dường như luôn biết cô cần gì trước khi cô phải nói ra. Phải, đó giống như một cặp đôi, vì họ là một đội mà. Nhưng sau khi họ cởi bỏ khẩu trang và quần áo chuyên dụng ra thì họ đi ra cửa bước vào hai cuộc đời riêng. Họ không giao tiếp với nhau, không bao giờ uống nước cùng nhau sau giờ làm. Cả hai thích như vậy, hai con người độc lập cùng gặp những xác chết.

- Xem này - Rizzoli thở dài - tôi thích Yoshima và tôi ghét nghĩ đến khả năng này, nhưng có cái gì đó khiến tôi phải suy nghĩ, hoặc là tôi không làm việc của mình nữa.

- Cái gì thế? Định làm tôi phát khùng hả Jane, tôi sợ đủ rồi. Đừng làm tôi sợ cả những người mà tôi tin tưởng.

Maura thu dọn tập giấy trên bàn.

- Cô đã kiểm tra xong cái xe của tôi chưa? Tôi cần phải về nhà.

- Xong rồi, nhưng tôi không chắc chị có nên về nhà hay không.

- Vậy tôi phải làm gì đây?

- Có những lựa chọn khác, hoặc là chị đến một khách sạn nào đó, hoặc ngủ ở nhà tôi. Tôi vừa mới nói chuyện với Ballard, anh ta nói có phòng trống ở nhà.

- Sao cô lại nói chuyện với Ballard?

- Anh ta gọi điện cho tôi hàng ngày để xem vụ việc đi tới đâu. Khoảng 1 giờ trước anh ta gọi cho tôi, và tôi nói cho anh ta biết những gì xảy ra với cái xe của chị, anh ta đến ngay để xem có sao không.

- Giờ anh ta đang ở bãi đậu xe à?

- Vừa mới đến, anh ta quan tâm, bác sĩ. Tôi cũng thế. Chị còn muốn gì nữa?

- Tôi không biết.

- Chị có vài phút để suy nghĩ đấy - Rizzoli đứng dậy - đi nào, tôi sẽ đưa chị ra ngoài.

Giờ là lúc bối rối đây, Maura nghĩ khi đi cùng Jane ra ngoài. Mình được bảo vệ bởi một phụ nữ mang bầu đứng dậy còn khó khăn. Nhưng Rizzzoli nói rõ rằng cô đang làm nhiệm vụ và thừa nhận vai trò của một vệ sĩ. Cô ấy là người mở vửa và bước ra trước.

Maura theo chân Jane ra khu đỗ xe, đến chỗ chiếc Lexus mà Frost và Ballard đang đứng.

- Cô ổn chứ, Maura?

Ballard hỏi, ánh đèn đường làm mắt anh ta chìm trong bóng tối, cô nhìn vào khuôn mặt mà cô không thể đọc được ý nghĩ ấy.

- Tôi ổn.

- Chuyện này có thể tệ hơn đấy - anh ta quay sang nhìn Rizzoli - cô nói cho cô ấy biết chúng ta nghĩ gì chưa?

- Tôi đã nói với cô ấy không nên về nhà tối nay.

Maura nhìn cái xe của mình, những vết cào vẫn còn đó, thậm chí còn kinh khủng hơn những gì cô nhớ, như những vết thương để lại từ vết cào của thần chết. Kẻ giết Anna đang nói chuyện với mình, và mình không bao giờ biết khi nào hắn đến.

Frost nói:

- Có vết va ở cửa trước.

- Vết đó lâu rồi, ai đó lao vào xe của tôi ở bãi đậu xe mấy tháng trước.

- Thôi được, dù sao cũng chỉ là vết xước. Họ đã lấy được vài dấu vân tay, họ sẽ cần dấu vân tay của cô, bác sĩ, ngay khi cô có thể đến phòng xét nghiệm.

- Tất nhiên.

Cô nói và nghĩ về những ngón tay họ đã lăn mực trong nhà xác, tất cả đều lạnh ngắt in lên tấm giấy. Họ đang khiến mình đi đầu trò chơi đây, trong khi mình vẫn còn sống. Cô khoanh tay quanh ngực và cảm thấy ớn lạnh cho dù đêm đó trời oi và nóng. Cô nghĩ đến việc đi bộ vào căn nhà của mình, khoá cửa lại và ở lỳ trong phòng ngủ. Ngay cả với tất cả những chướng ngại vật này, nó vẫn chỉ là ngôi nhà, không phải là pháo đài. Ngôi nhà với cửa sổ dễ dàng bẻ khoá, và những tấm rèm chỉ cần cắt bằng một con dao.

- Cô nói là Charles Casell đã phá xe của Anna à? - Cô hỏi Rizzoli - Casell không làm chuyện này đâu, không hề làm với tôi.

- Không, anh ta chẳng có lý do gì để làm thế này cả. Đây chắc chắn là lời cảnh báo dành cho chị - Rizzoli nói - Có thể Anna là một sự nhầm lẫn.

Mình mới là kẻ đáng chết.

- Chị muốn đi đâu, bác sĩ? - Rizzoli hỏi.

- Tôi không biết nữa, tôi không biết phải làm gì...

- Ừm, tôi có đề nghị là chúng ta không nên đứng ở đây, ở nơi mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy ta - Ballard lên tiếng.

Maura nhìn quanh lối đi, bóng của mọi người đổ dài trên chiếc xe Cruiser. Khuôn mặt của mọi người cô không thể nhìn rõ vì họ đứng trong bóng tối, còn cô đứng đây, như vì sao dưới ánh đèn đường.

Ballard nói:

- Tôi có một phòng ngủ bỏ trống.

Cô không nhìn anh ta mà tiếp tục nhìn những bóng đen không rõ mặt kia, nghĩ bụng: chuyện này diễn ra quá nhanh, quá nhiều quyết định cần phải đưa ra chỉ trong một lúc. Những lựa chọn mà mình có thể phải hối hận.

- Bác sĩ? - Rizzoli hỏi - Chị nghĩ sao?

Cuối cùng Maura cũng nhìn Ballard. Và cô cảm thấy, một lần nữa, là trung tâm của sự chú ý.

- Tôi chẳng biết phải đi đâu nữa.

***

Anh ta lái xe đằng sau cô, gần đến mức đèn pha của anh ta chiếu thẳng vào gương chiếu hậu của cô, như thể anh ta sợ cô chạy đi đâu mất, cố gắng thoát khỏi anh ta trong giao thông đông đúc. Anh ta vẫn đi gần cô, khi họ đi vào khu Newton; cô cảm nhận được sự gần gũi đó khi anh ta dẫn đường, làm một đường vòng để đảm bảo rằng không có xe nào đi theo họ.

Cuối cùng, họ cũng dừng lại được ở trước cửa nhà Ballard, anh ta đứng trước cửa xe cô, gõ lên kính.

- Đi vào trong gara của tôi đi.

- Tôi sẽ chiếm mất chỗ của anh mất.

- Không sao đâu, tôi không muốn xe cô đậu ngoài đường, tôi sẽ mở cửa gara.

Cô quay lại nhìn đường và thấy cửa gara mở, các dụng cụ còn treo trên tường và mấy cái giá đựng các hộp sơn. Ngay cả nền xi măng dường như cũng hơi lập loè. Cô cho xe vào bên trong, cửa lập tức đóng sập lại phía sau và không còn ai nhìn thấy xe của cô. Mất một lúc cô ngồi yên trong xe, lắng nghe tiếng tích tắc của máy và tưởng tượng về buổi tối trước mặt. Chỉ một lúc trước đây, việc quay trở lại ngôi nhà của mình dường như là một ý kiến không an toàn và không sáng suốt nhưng giờ cô tự hỏi lựa chọn này có sáng suốt hơn không.

Ballard mở cửa xe của cô.

- Ra đây tôi sẽ chỉ cho cô thấy hệ thống an ninh khởi động thế nào, phòng trừ trường hợp tôi không có ở đây để làm điều đó.

Anh ta dẫn cô vào trong nhà và đi đến phòng chờ, chỉ vào một cái chìa khoá gần cửa trước.

- Tôi thay cái này chỉ vài tháng trước đây. Đầu tiên cô nhập mã an toàn, sau đó ấn Arm. Một khi cô đã ấn nó thì bất cứ ai mở cửa chính hay cửa sổ, âm báo động sẽ vang lên và nó cũng tự động báo tới công ty an ninh, họ sẽ gọi tới ngôi nhà. Để tắt hệ thống, cô nhấn cùng mã số và ấn off. Cô hiểu rõ chứ?

- Rồi, nhưng anh có muốn nói với tôi mật mã không?

- Tất nhiên. Tất nhiên cô nhận ra chứ, tôi định đưa cho cô cả mã số vào nhà tôi mà.

- Anh đang suy nghĩ xem có nên tin tôi không hả?

- Chỉ cần cô hứa là không đưa nó cho mấy người bạn không đáng tin cậy của cô thôi.

- Ôi, Chúa mới biết, tôi có rất nhiều bạn bè như thế.

- Phải - Anh ta cưởi - và có thể họ mang huy hiệu đây, được rồi, mã số là 1217. Sinh nhật con gái tôi. Hy vọng là cô nhớ được, cô có cần phải viết ra không?

- Tôi sẽ nhớ.

- Tốt, bây giờ thử khởi động nó xem nào, vì tôi nghĩ chúng ta sẽ không ra ngoài đêm nay.

Khi cô nhấn số, anh ta đứng gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của anh ta trên tóc mình. Cô nhấn Arm và nghe tiếng bíp nhẹ. Màn hình hiện lên dòng chữ: hệ thống khởi động.

- Pháo đài đã được đảm bảo. Anh ta nói.

- Cũng đơn giản nhỉ.

Cô quay lại và thấy anh ta đang nhìn mình rất lạ, cô phải lùi lại để xác lập lại khoảng cách an toàn giữa họ.

- Cô đã ăn tối chưa?

- Tôi chưa ăn gì cả, quá nhiều chuyện xảy ra tối nay.

- Vậy thì đi nào, tôi không thể để cô đói được.

Bếp của anh ta chính xác như những gì cô tưởng tượng, tủ đựng đồ bằng gỗ thích cứng cáp, thớt thái thịt ở trên. Xoong chảo treo một cách có trật tự, không có gì thừa thãi, chỉ là không gian làm việc của một người đàn ông thực tế.

- Tôi không muốn làm phiền anh đâu, chỉ cần trứng và bánh mì là tốt lắm rồi - Cô nói.

- Trứng bắc?

- Tôi tự làm được mà Rick.

- Cô nướng bánh mì được không? Ở ngay trên kia kìa, tôi thích ăn một ít bánh mì.

Cô lấy hai lát bánh mì từ cái túi và đưa chúng vào lò nướng. Lúc quay lại, cô thấy anh ta đang đứng bên bếp, đập trứng vào cái bát, cô nhớ đến bữa ăn mà họ ăn cùng nhau, cả hai cùng đi chân đất và cười, thưởng thức những phút giây vô tư. Khi cuộc điện thoại của Jane làm cô thấy lo lắng về anh ta hơn. Và nếu Jane không gọi, thì chuyện gì sẽ xảy ra với họ đêm hôm đó nhỉ? Cô nhìn anh ta đổ trứng vào chảo và lật, cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên, như thể anh ta đang đốt một ngọn lửa khác trong lòng cô.

Cô quay đi và nhìn vào cái cửa tủ lạnh, ở đó có ảnh của Ballard và con gái. Katie lúc còn ẵm ngửa trong tay mẹ, sau đó lớn hơn, ngồi trong ghế cao. Một quá trình, sau đó đến một cô gái tóc vàng với nụ cười mê hoặc.

- Con bé thay đổi nhanh quá. Tôi không thể tin được đó là những bức ảnh của cùng một đứa trẻ - Anh ta nói.

- Anh định làm gì với thuốc kích thích trong tủ của nó - Cô nhìn anh ta.

- À, chuyện đó - Anh ta thở dài - Carmen trừng phạt con bé, thậm chí còn tệ hơn, cô ấy cấm nó xem TV một tháng. Giờ tôi phải thực hiện bổn phận của mình, đảm bảo là Katie không ra đây xem TV khi tôi không có nhà.

- Anh và Carmen rất hợp nhau trong việc duy trì chiến tuyến nhỉ.

- Thực sự chúng tôi không có nhiều lựa chọn. Cho dù là ly hôn nhưng chúng tôi vẫn đứng cùng nhau, vì lợi ích của bọn trẻ.

Anh ta tắt bếp và đặt trứng vào hai đĩa.

- Cô chưa bao giờ có con à?

- Chưa, thật may mắn.

- May mắn?

- Victor và tôi không thể duy trì cuộc sống bình thường như hai người được.

- Không dễ dàng như thế đâu, đặc biệt khi...

- Khi nào?

- Khi cuộc sống hôn nhân đã đủ lâu.

Họ ngồi vào bàn, cầm lấy đĩa trứng và bánh mì phết bơ, ngồi đối diện nhau. Chủ đề về những cuộc hôn nhân thất bại hình như làm họ suy nghĩ. Cô nghĩ, chúng ta đều đang cố gắng vượt qua những vết thương lòng, nhưng cho dù ta có hấp dẫn nhau đến mấy thì đây cũng không phải là lúc để dính vào nhau.

Nhưng sau đó, khi anh ta dẫn cô lên gác, cô biết những khả năng tương tự cũng đang chảy múa trong đầu cả hai.

- Phòng của cô đây. Anh ta nói và mở cửa phòng của Katie. Cô đi vào và nhìn thấy đôi mắt gợi tình của Britney Spears, đang nhìn xuống những bức poster trên tường. Những con búp bê Britney và CD xếp trên giá sách. Căn phòng này chắc chắn là cơn ác mộng của Maura đây.

- Cô có phòng tắm riêng đấy, ngoài ra có một bàn chải đánh răng còn dư trong đó với hai cái khác ở bồn. Cô có thể dùng buồng tắm của Katie.

- Cô bé sẽ không giận chứ?

- Con bé với Carmen đi chơi tuần này rồi, con bé không biết cô ở đây đâu.

- Cảm ơn Rick.

Anh ta dừng lại, dường như chờ đợi cô nói thêm, chờ đợi những lời nói có thể thay đổi mọi thứ.

- Maura.

- Sao?

- Tôi sẽ chăm sóc cho cô, tôi chỉ muốn cô biết vậy thôi. Những gì xảy ra với Anna, tôi sẽ không để xảy ra với cô nữa đâu.

Anh ta quay đi, và nói nhẹ nhàng.

- Chúc ngủ ngon.

Rồi đóng cửa lại.

Tôi sẽ chăm sóc cho cô.

Đó không phải là điều chúng ta đều muốn ư? Ai đó giữ cho chúng ta an toàn. Cô đã quên mất cảm giác đó như thế nào rồi, ngay cả khi kết hôn với Victor, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy được anh ta bảo vệ. Anh ta quá ích kỉ để có thể bảo vệ ai ngoài bản thân mình.

Nằm trên giường, cô nghe thấy tiếng đồng hồ tíc tắc. Nghe tiếng bước chân của Ballard ở phòng bên cạnh. Từ từ, ngôi nhà chìm vào im lặng. Cô nhìn thời gian trôi đi, nửa đêm rồi. Một giờ sáng, và cô vẫn không ngủ được. Ngày mai cô sẽ kiệt sức mất.

Anh ta có đang thức không?

Cô hầu như không biết gì về người đàn ông này, cũng như cô chẳng biết mấy về Victor người cô đã cưới làm chồng. Và cái thứ rác rưởi sau đó. Ba năm cuộc đời cô đã lãng phí trôi đi, tất cả chỉ vì hoá hoạc (?). Cô không tin vào phán xét của mình khi cô đến với đàn ông. Người đàn ông mà ta muốn ngủ cùng nhất có thể là lựa chọn tồi tệ nhất.

Hai giờ sáng.

Có ánh đèn xe lướt qua cửa sổ. Một tiếng động cơ rú lên trên phố. Cô nghĩ: chẳng có gì cả, có thể chỉ là hàng xóm về muộn. Cô nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, cô nín thở. Đột nhiên bóng tối bị khuấy động và cô nhỏm ngay dậy.

Còi báo động. Ai đó đang ở trong nhà.

Ballard gõ cửa phòng cô.

- Maura, Maura?

- Tôi vẫn ổn.

- Khóa cửa lại và đừng ra ngoài.

- Rick?

- Ở yên trong đó.

Cô chạy ra khỏi giường và khoá cửa lại, cô ngồi yên, không nghe tiếng gì nữa. Cô nghĩ đến Ballard đang chạy xuống cầu thang. Tưởng tượng ngôi nhà đang chìm trong bóng tối. Ai đó đang đợi ở bóng tối. Anh đang ở đâu, Rick? Cô chẳng nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng báo động. Trong bóng tối cô hoàn toàn mù và điếc với bất cứ ai đi tới trước cửa phòng.

Rồi mọi thứ bỗng nhiên im bặt. Trong im lặng cô có thể nghe thấy tiếng thở của mình, nhịp đập của tim.

Rồi những giọng nói.

- Lạy Chúa, bố có thể bắn con rồi đấy, con đang nghĩ cái gì thế hả?

Giờ là giọng một cô gái. Đau đớn, tức giận.

- Sao bố lại khoá cửa, con không thể vào nhà tắt chuông báo động.

- Đừng có hét lên như thế.

Maura mở cửa ra, bước xuống. Mấy giọng nói giờ đây đã to hơn và giận giữ. Thò cổ ra khỏi lan can, cô có thể thấy Rick đang đứng bên dưới, không mặc áo, chỉ có chiếc quần jeans, khẩu súng lủng lẳng bên hông. Con gái anh đang nhìn anh.

- Đã hai giờ sáng rồi, Katie. Con tới đây bằng cách nào?

- Bạn con chở đến.

- Giữa đêm à?

- Con quay lại lấy túi, được chưa? Con quên mất con cần phải lấy túi ngày mai. Con không muốn làm mẹ thức dậy.

- Nói cho bố biết bạn con là ai, ai chở con tới đây.

- Cậu ấy đi rồi! Còi báo động làm cậu ấy sợ.

- Con trai à? Ai thế?

- Đừng, bố, đừng làm thế.

- Con ở đây và nói chuyện với bố, đừng có lên trên đó.

Tiếng bước chân nện trên cầu thang và bất chợt dừng lại, Katie đứng sững lại khi nhìn thấy Maura.

- Quay lại đây.

- À, vâng, thưa bố - Katie thì thào, mắt vẫn nhìn dán vào Maura - Giờ thì con biết sao bố chốt cửa rồi.

- Katie - Rick dừng lại, có tiếng điện thoại. Anh ta quay đi và trả lời - Xin chào, vâng, tôi Rick Ballard đây. Không có gì đâu, không không, anh không cần phải cho người đến đây đâu. Con gái tôi về nhà và không tắt hệ thống báo động kịp thôi mà.

Con bé vẫn nhìn Maura với sự tò mò thấy rõ.

- Vậy cô là bạn gái mới của bố tôi à?

- Cháu không cần phải tức giận. Cô không phải bạn gái, chỉ là cô cần một chỗ ngủ qua đêm thôi.

- À, phải, tại sao không phải với bố tôi?

- Katie, sự thật là...

- Chẳng ai trong cái nhà này nói sự thật cả.

Bên dưới cầu thang, tiếng điện thoại lại vang lên. Rick lại trả lời.

- Carmen, Carmen bình tĩnh di. Katie đang ở đây, nó ổn mà. Ai đó chở nó về đây lấy đồ thôi...

Con bé ném ánh mắt cay độc về phía Maura, và quay lại dưới nhà.

- Mẹ con gọi đây.

- Bố có định nói với mẹ về cô bạn gái mới không? Làm sao bố có thể đối xử như vậy với mẹ chứ?

- Chúng ta cần phải nói chuyện này, Katie. Con phải chấp nhận sự thật là bố và mẹ đã ly hôn. Mọi thứ thay đổi rồi.

Maura trở lại phòng ngủ và đóng cửa lại. Khi cô thay đồ, cô có thể nghe thấy họ tiếp tục cãi nhau dưới đó. Giọng của Rick, vững vàng và chậm rãi, giọng của cô con gái sắc lẻm. Maura mất một lúc để thay đồ, khi xuống dưới, cô thấy Ballard và con gái đang ngồi ở phòng khách. Katie cuộn tròn trên ghế như con nhím tức giận.

- Rick, tôi về đây - Maura nói.

- Cô không thể làm thế - Rick phản ứng.

- Không, không ổn đâu. Tôi nghĩ anh cần thời gian để ở lại với gia đình.

- Nhưng về nhà cô không an toàn đâu.

- Tôi sẽ không về nhà, tôi sẽ vào khách sạn. Thật mà, tôi sẽ ổn thôi.

- Maura, đợi đã...

- Cô ấy muốn đi, được chứ? - Katie chêm vào - Để cô ấy đi đi.

- Tôi sẽ gọi cho anh khi tôi đến khách sạn.

Khi cô đi ra khỏi gara, cô thấy Rick đi ra ngoài và đứng ở chỗ rẽ, nhìn cô. Ánh mắt họ gặp nhau qua cửa sổ, và anh ta bước tới, như thể cố gắng muốn thuyết phục cô trở lại ngôi nhà an toàn của mình.

Có một cặp đèn pha nữa tới, xe của Carmen đi vào, cô ta bước ra, mái tóc vàng rũ rượi, bộ quần áo ngủ như thể vừa được lôi ra khỏi tủ. Một cặp cha mẹ khác bị dựng dậy khỏi giường vì đứa con của mình. Carmen nhìn theo hướng của Maura, nói vài lời với Ballard và đi vào trong nhà. Qua cửa sổ, Maura có thể nhìn thấy mẹ con họ ôm nhau. Ballard đứng ở lối đi, nhìn về ngôi nhà, sau đó nhìn Maura, như thể anh ta bị xé làm hai hướng.

Cô sẽ quyết định thay anh ta, cô vào số, nhấn ga, và lái đi. Lần cuối cô liếc qua gương chiếu hậu, trước khi anh ta vào nhà, trở lại với gia đình mình.

Ngay cả khi đã ly hôn, thì cũng không thể xoá hết dấu vết của những năm tháng kết hôn. Sau khi giấy tờ đã kí, đồ đạc đã dọn sạch thì mối liên hệ vẫn còn. Và sợi dây mạnh mẽ nhất là đứa con.

Cô thở hắt ra, đột nhiên cảm thấy rũ bỏ được mọi cạm bẫy. Tự do.

Và như cô đã hứa, cô không về nhà. Cô đi tới hướng đường 95, ngoại ô Boston. Cô dừng lại ở khách sạn đầu tiên bên đường. Căn phòng cô bước vào ngập mùi khói thuốc và xà bông ngà. Toa lét có cuộn giấy "đã được vệ sinh" lăn lóc và những cái cốc nhựa. Tiếng ồn ào của xe cộ từ cao tốc gần đó lọt qua khe cửa. Cô không thể nhớ lần cuối cô ở một cái khách sạn rẻ và tồi tàn như thế này khi nào. Cô gọi cho Rick, một cuộc gọi ngắn ba mươi giây để anh ta biết cô ở đâu. Sau đó cô tắt máy và leo lên giường.

Đêm đó cô ngủ ngon hơn bất cứ đêm nào suốt một tuần qua.