Chương 19
Chẳng có ai thích mình, mọi người đều ghét mình, mình nghĩ mình sẽ ăn sâu, sâu, sâu, sâu.
Thôi nghĩ về chuyện đó đi.
Mattie nhắm mắt lại và nghiến răng, nhưng cô không thể dừng nhịp điệu của bài hát thiếu nhi đó trong đầu. Nó cứ hát đi hát lại trong đầu cô, và dừng lại ở chỗ sâu.
Ngoại trừ khi mình không ăn chúng, chúng sẽ ăn mình.
Ôi, hãy nghĩ về những thứ khác đi, những thứ vui vẻ, đẹp đẽ. Như hoa, váy. Váy trắng thắt nơ. Ngày cưới của cô. À phải, hãy nghĩ đến ngày đó nào.
Cô còn nhớ mình đã ngồi trong phòng cô dâu ở nhà thờ John’s Methodist, nhìn vào mình trong gương và nghĩ: hôm nay là ngày trọng đại nhất của cuộc đời mình, mình sẽ cưới người đàn ông mình yêu. Cô nhớ mẹ cô đi vào phòng cô dâu và giúp cô với cái khăn trùm đầu. Mẹ cô đã cúi xuống và nói rất hạnh phúc: mẹ không bao giờ nghĩ mẹ có thể chứng kiến ngày hôm nay, ngày mà cuối cùng thì một người đàn ông cũng cưới con gái mẹ.
Giờ thì sau bảy tháng, Mattie nghĩ về những lời nói của mẹ, và chúng đã làm cô buồn ghê ghớm. Nhưng ngày hôm đó, chẳng có gì làm giảm đi niềm vui của cô cả. Không phải là cơn chóng mặt buổi sáng hay đôi giày cao gót, hay Dwayne đã uống nhiều đến mức đêm hôm đó anh ta lăn đùng ra ngủ trước khi cô ra khỏi nhà tắm. Chẳng có gì ngăn cản cô, ngoại trừ việc cô là bà Purvis, và cuộc sống của cô, cuộc sống thực sự mới chỉ bắt đầu.
Giờ thì nó chuẩn bị chấm dứt ở đây, trong cái hộp này, trừ khi Dwayne cứu mình.
Nhưng anh ta sẽ không, sẽ không làm thế đâu. Anh ta đâu có muốn mình quay về?
Điều này thực sự còn tồi tệ hơn là việc bọn sâu bọ sẽ ăn thịt cô, thay đổi đề tài đi nào Mattie.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta không muốn mình quay về? Nếu anh ta muốn mình ra đi mãi mãi để có thể ở cùng người phụ nữ đó? Nếu anh ta là thủ phạm thì sao?
Không, không thể là Dwayne được, nếu anh ta muốn mình chết thì tại sao anh ta còn nhốt mình ở đây, tại sao còn để mình sống thế này?
Cô hít một hơi thật sâu, mắt nhoà lệ. Cô muôn sống, cô có thể làm bất cứ thứ gì để sống nhưng cô không biết làm sao để ra khỏi cái hộp này. Cô đã dành nhiều giờ để nghĩ về việc đó, cô đã đấm vào tường, đá vào đá. Cô nghĩ đến việc dùng đèn pin để làm thành một...
Quả bom.
Cô hầu hhư có thể nghe tiếng Dwayne cười vào mặt cô, một cách điên cuồng. Thôi được rồi, Mattie, mày thực sự là một MacGyver.
Hừm, mình sẽ làm gì nhỉ?
Sâu bọ....
Chúng lại quay lại với suy nghĩ của cô, len vào tương lai của cô, và da thịt cô. Chúng sẽ ẩn nấp ngoài kia, chờ cô chết đi, sau đó chúng sẽ bò vào, ăn thịt cô.
Cô lật mình sang bên trăn trở.
Phải có đường ra ngoài chứ.