Chương 20
Yoshima đứng bên cạnh xác chết, bàn tay đeo găng sẵn sàng với xi lanh và kim số 6. Trên bàn là cơ thể một phụ nữ trẻ tuổi, gầy đến mức bụng chỉ như cái võng lún xuống quanh xương hông. Yoshima kéo da của cô ta ra và ấn kim vào ven. Khi kéo xi lanh lên thì một dòng máu sẫm màu gần như đen chảy ngược lại xi lanh.
Anh ta không ngước lên khi Maura bước vào mà vẫn tập trung vào công việc của mình. Cô im lặng nhìn anh ta rút kim ra và để máu vào những cái ống thuỷ tinh, anh ta làm việc với một sự bình thản của người đã từng lấy hàng trăm mẫu máu từ các xác chết. Nếu mình là Nữ hoàng xác chết thì chắc chắn anh ta sẽ là Đức vua. Anh ta cởi đồ của họ, đo cân nặng, xem xét mạch ở cổ, lấy nội tạng cho vào các bình focmoon. Và khi việc giải phẫu thành công, anh ta là người cầm lấy kim và khâu các đường rạch lại.
Yoshima cắt chỉ và bỏ những xi lanh đã dùng vào thùng rác. Sau đó anh ta dừng lại, nhìn xuống xác người phụ nữ vừa lấy máu.
- Cô ấy được đưa đến đây sáng nay, bạn trai tìm thấy xác ở trên ghế bành khi ngủ dậy.
Maura nhìn những vết chỉ khâu
Maura nhìn những đường kim trên tay nạn nhân.
- Thật lãng phí.
- Lúc nào mà chả vậy.
- Ai sẽ làm ca này?
- Bác sĩ Costas, hôm nay bác sĩ Bristol phải đến phiên tòa.
Anh ta lăn cái khay đến chỗ bàn và bắt đầu lấy ra các dụng cụ. Trong sự im lặng đáng sợ, tiếng kim loại va vào nhau nghe thật to. Trao đổi của họ cũng chỉ là những trao đổi thông thường nhưng hôm nay Yoshima không nhìn cô. Anh ấy dường như lảng tránh ánh mắt của cô, nhìn ra hướng khác. Cô cũng vậy, ngượng ngùng vì những gì đã xảy ra ở bãi đậu xe tối qua. Nhưng sự kiện đó vẫn treo lơ lửng trên đầu họ, không cách gì thoát ra được.
- Tôi biết là Rizzoli đã gọi cho anh tối qua.
Anh ta ngừng lại, nhìn cô, tay bất động trên khay.
- Yoshima, tôi xin lỗi nếu như cô ấy ám chỉ theo bất cứ cách nào.
- Cô có biết tôi làm việc ở đây bao lâu rồi không? Bác sĩ Idles? Anh ta làm một đường cắt.
- Tôi biết anh đã ở đây lâu hơn bất kỳ ai trong chúng tôi.
- Mười tám năm. Bác sĩ Tierney thuê tôi ngay sau khi tôi rời quân ngũ, tôi đã làm việc ở nhà xác, rất khó khăn, cô biết đấy. Tôi phải làm việc với những người trẻ tuổi. Hầu hết bọn họ bị tai nạn hoặc tự tử. Mỗi người đều khác nhau. Những chàng trai thì đánh nhau, lái xe quá nhanh, hay là vợ bỏ rơi. Thế là họ tìm đến khẩu súng và tự bắn mình. Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng có thể làm cái gì đấy cho họ, tôi có thể đốỉ với họ với lòng kính trọng của người lính. Và một vài trong số họ chỉ là bọn trẻ ranh, chưa đủ lớn để mọc râu. Điều đó thật là kinh khủng, làm sao họ có thể chết khi trẻ như thế cơ chứ. Nhưng tôi phải xoay xở để có thể giải quyết hết. Đó là công việc của tôi, tôi không nhớ lần cuối cùng tôi ốm là khi nào. Nhưng hôm nay, tôi nghĩ mình không nên đến.
- Tại sao?
Anh ta quay sang nhìn cô.
- Sau mười tám năm làm việc ở đây, đột nhiên cảm giác mình là kẻ bị tình nghi. Cô có hiểu không?
- Tôi xin lỗi nếu cô ấy làm anh cảm thấy như vậy. Tôi biết cô ấy có thể đã quá lời.
- Không, thực sự thì không. Cô ấy rất lịch sự, rất thân thiện nhưng bản chất câu hỏi của cô ấy làm tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Làm việc với bác sĩ Idles thế nào? Hai người có hòa thuận với nhau không? - Yoshima cười - Giờ thì cô đoán xem tại sao cô ấy lại hỏi tôi thế?
- Cô ấy chỉ làm việc của mình thôi. Đó không hẳn là lời buộc tội.
- Tôi thì cảm thấy như thế.
Anh ta bắt đầu dốc focmoon vào trong những mẫu mô.
- Chúng ta đã làm việc với nhau gần hai năm rồi, bác sĩ Idles.
- Phải.
- Chưa bao giờ, thực sự là thế, chưa bao giờ tôi nhận ra là cô không vui với cách làm việc của tôi.
- Không bao giờ, tôi thích làm việc với anh.
Anh ta quay sang và nhìn cô. Dưới ánh đèn flo, cô thấy có những sợi tóc muối tiêu trên mái tóc anh ta. Cô đã từng nghĩ chắc anh ta chỉ tầm ba mươi tuổi, với khuôn mặt không nếp nhăn và cơ thể gầy, anh ta dường như không tuổi. Giờ, nhìn những vết nhăn phiền muộn quanh mắt anh ta, cô nhận ra anh ta đích thực là một người đàn ông đang đến tuổi trung niên. Giống như mình.
- Không hề có một giây phút nào tôi nghĩ là tôi sẽ...
- Nhưng giờ cô phải nghĩ về nó, phải không? Vì thanh tra Rizzoli khơi chuyện đó ra, cô phải xem xét các khả năng và đặc biệt là khả năng tôi phá cái xe của cô, tôi là người đã làm phiền cô.
Ánh mắt anh ta vẫn nhìn cô.
- Vậy là cô không thành thật với chính mình, hoặc với tôi. Nhưng suy nghĩ vẫn ở đó. Nếu có một suy nghĩ nào đó nhỏ nhất thôi, cô sẽ cảm thấy khó chịu với tôi. Tôi có thể cảm thấy nó, cô cũng vậy.
Anh ta cởi găng tay ra, bắt đầu viết tên nạn nhân lên tấm bìa. Cô có thể thấy chuyển động trên vai anh ta, cơ trên cổ anh ta co lại.
- Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này - Cô bảo.
- Có thể.
- Không phải là có thể, chúng ta phải làm việc cùng nhau.
- À, tôi đoán điều đó tùy vào cô thôi.
Cô nhìn anh ta, nghĩ về việc làm sao hàn gắn mối quan hệ mà họ từng có. Có thể nó sẽ không còn thân thiết dễ chịu như trước nữa. Mình phải thừa nhận rằng, từ trước đến giờ anh ta luôn che giấu cảm xúc của anh ta. Chúng ta, là một cặp đánh bài thôi. Kịch bản của mỗi tuần trôi qua bàn phẫu thuật, nhưng mình chưa bao giờ thấy anh ta khóc, anh ta cũng chưa bao giờ thấy mình khóc. Chúng ta chỉ quan tâm tới cái chết như hai công nhân trong phân xưởng.
Anh ta đã hoàn thành việc ghi tên lên các ống nghiệm và quay lại, thấy cô vân đang đứng đó.
- Cô cần gì không, bác sĩ Idles?
Anh ta hỏi, giọng nói cũng như cách thể hiện, không có chút gì giống như đã có chuyện xảy ra giữa họ. Đây là Yoshima cô biết, yên lặng, được việc và luôn luôn giúp đỡ.
Cô lấy tấm phim chụp X-quang ra khỏi phong bì, đặt nó lên hộp đèn và đáp nhẹ nhàng:
- Tôi hy vọng anh nhớ vụ này - Cô nói và bật công tắc.
- Năm năm trước, ở Fitchburg.
- Tên của nạn nhân?
- Nikki Wells.
Anh ta nhìn tấm phim, tập trung ngay lập tức vào những xương trẻ sơ sinh trên xương sống nạn nhân.
- Có phải đây là một phụ nữ mang bầu không? Bị giết cùng chị gái à?
- Anh vẫn nhớ hả?
- Cả hai đều bị thiêu cháy?
- Đúng thế.
- Tôi nhớ, ca của bác sĩ Hobart.
- Tôi chưa bao giờ gặp anh ấy.
- Không, chắc chắn rồi. Anh ấy rời đây hai năm trước khi cô đến.
- Giờ anh ta làm việc ở đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ta.
- Anh ta chết rồi.
- Cái gì?
Yoshima buồn rầu lắc đầu.
- Thật khổ cho bác sĩ Tierney, ông ấy cảm thấy có trách nhiệm, ngay cả khi ông ấy không có lựa chọn nào.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Có vài... vấn đề với bác sĩ Hobart. Đầu tiên anh ấy mất phương hướng, rồi anh ấy đặt nhầm chỗ nội tạng, gia đình nạn nhân phát hiện ra và họ kiện. Đó là một vụ bê bối lớn, báo chí săm soi, nhưng bác sĩ Tierney vẫn đứng bên anh ấy. Rồi vài loại thuốc bị mất, và ông ấy chẳng có lựa chọn nào. Ông ấy đề nghị bác sĩ Hobart từ chức.
- Sau đó thì sao?
- Bác sĩ Hobarts về nhà và nuốt một nắm Oxicotin, họ không tìm ra anh ấy trong hai ngày - Yoshima ngừng lại, đó là một ca mà không ai ở đây muốn làm.
- Vậy vẫn còn những câu hỏi về năng lực của anh ấy?
- Có thể anh ấy phạm sai lầm gì đó.
- Nghiêm trọng à?
- Tôi không hiểu ý cô.
- Tôi băn khoăn không biết anh ta có bỏ sót vụ này không - Cô chỉ vào tia X-quang, đến cái mảnh kim loại trên xương mu bàn chân - Báo cáo của anh ấy về Nikki không giải thích vết kim loại ở đây.
- Có dấu vết kim loại khác ở trên phim này - Yoshima nói - Tôi có thể thấy vết ở đây, cái này trông như một vết đập.
- Phải nhưng xem từ phía ngang xem. Mẩu kim loại vẫn còn đó, trong xương. Không phải là nằm bên trên, Hobart có nói gì về nó không?
- Tôi không nhớ, không có trong báo cáo à?
- Không.
- Vậy có thể anh ấy cho rằng nó không quan trọng.
Điều đó có nghĩa là có thể nó không được đưa ra trong phiên xử Amalthea. Yoshima quay lại với công việc của mình, đặt các chậu vào hộp, cho giấy vào bảng. Mặc dù có một phụ nữ nằm ngay đó, sự quan tâm của Maura không để vào cái xác đó, mà tới bức phim của Nikki và em bé, xương bị cháy cùng nhau trong ngọn lửa.
Tại sao bà lại thiêu chết họ? Tại sao?
Liệu Amalthea có cảm thấy khoái trí khi xem ngọn lửa thiêu cháy họ hay không? Hay bà ta hy vọng ngọn lửa sẽ thiêu cháy cái gì nữa, cái gì đó trong tâm hồn mà bà ta không muốn bị tìm thấy.
Cô tập trung vào sọ của đứa bé. Một vết như...
Một lưỡi dao, một mảnh từ lưỡi dao.
Nhưng Nikki chết vì bị đánh vào đầu cơ mà. Tại sao lại dùng dao với một nạn nhân đã bị đánh nát mặt với thanh sắt? Cô nhìn chăm chú vào vết kim loại đó, đột ngột cảm thấy lạnh xương sống.
Cô chạy tới chỗ để điện thoại và nhấn số của Louise.
- Louise?
- Vâng.
- Chị có thể nối máy cho tôi gặp bác sĩ Daljeet được không? Ở Augusta, Maine.
- Đợi chút nhé.
Một lát sau.
- Tôi đã nốỉ được với bác sĩ Daljeet.
- Daljeet?
- Ôi không, tôi không quên bữa tối mà tôi nợ cô đâu.
- Tôi có thể nợ anh bữa tối đấy, nếu như anh trả lời giúp tôi câu hỏi này.
- Gì thế?
- Đám xương ta tìm thấy ở Fox Habor, anh đã xác minh chưa?
- À, chưa, chuyện này cần thời gian. Tôi không có báo cáo mất tích nào ở cả Waldo và Hancock khớp với nó cả. Với lại xương lâu rồi, không biết thế nào. Có thể những người này không đến từ vùng này.
- Anh tìm ở Trung tâm thông tin tội phạm quốc gia (NCIC) chưa?
(Trung tâm thông tin tội phạm quốc gia, điều hành bởi FBI, duy trì một hệ thống cơ sở dữ liệu về người mất tích khắp đất nước).
- Có nhưng tôi không thể khoanh vùng được thời gian, tôi có cả đống tên.
- Có thể tôi giúp được anh đấy.
- Như thế nào?
- Chỉ khoanh vùng giai đoạn 1955 đến 1965 thôi.
- Tại sao?
Bởi vì khi đó mẹ tôi sống ở Fox Habor. Mẹ tôi, kẻ giết người.
Cô nghĩ vậy, nhưng cô chỉ nói:
- Suy luận thôi.
- Cô thật kỳ bí.
- Tôi sẽ giải thích khi gặp anh.
***
Lần đầu tiên, Rizzoli để Maura lái xe, chỉ vì đó là chiếc Lexus của cô, họ đến Maine Turnpike. Suốt cả đêm, cơn bão quét qua vùng phía Tây, Maura thức dậy thật sớm vì tiếng mưa rơi trên mái hiên, pha cà phê, đọc báo và làm những thứ đã lâu không làm. Đêm qua cô không ở khách sạn mà về nhà, khóa hết cửa lại, chèn cái ghế trước cửa và ngủ qua cơn bão. Tỉnh dậy với cảm giác kiểm soát được cuộc sống.
Cô nghĩ rằng mình đã sợ hãi đủ rồi và giờ là lúc trở về, không thể để nó xua mình ra khỏi ngôi nhà của chính mình. Giờ, khi cô và Rizzoli đi về Maine, các đám mây âm u vẫn còn. Dù cho mi là ai, ta cũng sẽ đi theo và tìm ra mi. Ta có thể cũng là thợ săn.
Hai giờ chiều họ mới tới được tòa nhà pháp y Maine ở Augusta. Bác sĩ Daljeet gặp họ ở sảnh, dẫn họ xuống phòng lab có để sẵn hai hộp xương ở đó.
- Đây không phải ưu tiên của tôi.
Anh ta thừa nhận khi lấy ra một tập giấy bóng, chúng kêu khẽ khi bị đặt xuống bàn.
- Họ có thể bị chôn hàng thập kỷ hoặc vài ngày, cũng chẳng khác nhau là mấy.
- Anh đã kiểm tra lại kết quả ở Trung tâm thông tin tội phạm quốc gia chưa?
- Sáng nay, tôi đã in danh sách ra. Trên bàn ấy.
- Cả chụp răng à?
- Tôi tải file họ gửi tôi qua email. Vẫn chưa có lúc nào để nhìn qua cả, tôi nghĩ tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi các cô đến.
Anh ta mở cái hộp đầu tiên, bỏ xương ra ngoài, nhẹ nhàng đặt chúng lên giấy bóng. Đầu tiên là sọ, với một vết đập sâu. Xương chậu lấm lem và xương chân, xương sống. Một ít xương sườn, dính với nhau như rễ tre. Căn phòng lab của Daljeet im lặng, nó sáng nhờ nhờ như cái áo của Maura ở Boston. Những pháp y giỏi là những người thích sự hoàn hảo, giờ thì anh ta đã tiết lộ nhiều hơn tính cách của mình. Anh ta dường như đang nhảy quanh bàn, di chuyển với vẻ nhanh nhẹn dịu dàng của phụ nữ khi anh ta xếp những cái xương theo vị trí của cơ thể.
- Cái gì thế này? - Rizzoli hỏi.
- Đây là xương của người đàn ông. Độ dài của xương cho thấy anh ta cao khoảng mét tám đến mét chín. Rõ ràng là anh ta bị đánh mạnh vào thái dương phải. Có một vết nứt nữa nhưng đã lành.
Anh ta nhìn Rizzoli, trông như muốn ốm.
- Đó là cái xương cổ tay bị gẫy.
- Tại sao các bác sĩ lại nói như vậy.
- Gọi chúng bằng những cái tên ngớ ngẩn. Tại sao không gọi quách nó là xương cổ tay bị gẫy đi.
Daljeet cười.
- Một vài câu hỏi không có câu trả lời dễ dàng, Rizzoli.
- Các anh biết thêm gì về anh ta nữa?
- Không có dấu hiệu teo khớp. Đây là một thanh niên trẻ, có vài vết chữa răng ở đây - vết bạc ở xương số 18 và 19.
Rizzoli chỉ vào xương thái dương bị vỡ.
- Đây là nguyên nhân tử vong à?
- Chắc chắn thế.
Rồi anh ta quay sang nhìn vào cái hộp thứ hai.
- Nào, giờ thì đến người phụ nữ, cô ta được tìm thấy cách đó hai mươi thước.
Trên bàn thứ hai, anh ta lại một lần nữa trải tấm giấy bóng ra. Maura cùng anh ta đặt những phần xương còn lại vào vị trí, như hai hầu bàn cần mẫn cho bữa tối.
Trên bàn, xương chậu lấm lem. Một cái sọ khác, nhỏ hơn, phức tạp hơn. xương chân, tay, ngực. Một đống xương cánh tay, và hai tờ giấy khác đựng xương vụn.
- Đây là Jane Doe. Tôi có thể nói cho các cô nguyên nhân cái chết ở đây, bởi vì chẳng có gì cả. Cô ấy có vẻ trẻ, cũng là người Caucas như anh kia, hai mươi đến hai lăm tuổi. Cao khoảng mét bảy, không có tổn thương trước đó. Răng tương đối tốt, chỉ có một chút xíu ở đây, răng số 4.
Maura nhìn hộp X-quang, hai tấm phim được trưng lên.
-Tất cả chúng là phim chụp răng à?
- Của người đàn ông bên trái, nữ bên phải.
Daljeet đi đến chậu và rửa tay, với lấy cái khăn mặt.
- Và đây, chúng ta có John và Jane Doe.
Rizzoli cầm danh sách tên mà NCIC đã email cho Daljeet sáng nay.
- Lạy Chúa, cả đống này. Có nhiều người mất tích quá.
- Chỉ riêng vùng New England thôi đấy. Toàn là người từ hai mươi đến bốn lăm tuổi.
- Tất cả những báo cáo đó là từ năm 1950 đến năm 1960 à?
- Đó là khoảng thời gian mà Maura ước lượng.
Dajleet lấy laptop ra.
- Nào, xem họ gửi gì cho ta nào.
Anh ta mở file đầu tiên được mail từ NCIC. Một hàng các biểu tượng xuất hiện, anh ta click vào biểu tượng đầu tiên, một tấm phim xuất hiện trên màn hình. Một hàng răng, như cờ domino.
- Hừm, cái này chắc chắn không phải rồi. Xem cái răng này, thật là một cơn ác mộng của các nha sĩ.
- Hoặc là một cái mỏ vàng - Rizzoli hóm hỉnh.
Daljeet đóng ảnh đó lại và chuyển sang biểu tượng tiếp theo. Một cái khác, lần này có khoảng cách giữa các răng cửa.
- Tôi không nghĩ là cái này.
Maura nhìn lại bàn và đống xương của người phụ nữ không tên. Cô nhìn vào sọ nạn nhân với cái trán dô và gò má cong. Một khuôn mặt hơi nam tính.
- Xem này, tôi nghĩ tôi nhận ra những cái răng này rồi.
Cô quay lại nhìn màn hình máy tính và tấm phim.
Daljeet nhỏm dậy từ ghế, nhoài qua bàn chỗ người đàn ông không tên đang có bộ xương nằm đó. Anh ta cầm cái xương lên và đem qua máy tính để xem.
- Vết hàn ở xương số 18 và 19. Phải, nó rất khớp.
- Tên gì vậy?
- Robert Sadler.
- Sadler... sadler - Rizzoli kéo các trang trên màn hình máy tính A Được rồi, tôi đang tìm. Robert, Sadler, hai mươi chín tuổi, nam. Đúng rồi - Cô quay sang Daljeet đang gật đầu.
- Cái này khớp với phần còn lại.
Rizzoli tiếp tục đọc.
- Công nhân xây dựng, lần cuối xuất hiện ở Kennebunk, Maine. Báo cáo mất tích vào 4 tháng7 năm 1960, cùng với... Cô ngừng lại, quay ra nhìn đám xương phụ nữ trên bàn. Cùng với vợ.
- Tên cô ấy là gì?
- Karen. Karen Sadler. Tôi sẽ tìm số case cho cô.
- Đưa cho tôi - Daljeet nói và quay lại với máy tính.
- Xem thử phim X-quang của cô ấy có đây không.
Maura đứng ngay bên cạnh anh ta, nhìn qua vai khi anh ta click vào biểu tượng, một bức hình hiện ra. Đó là tấm hình chụp Karen lúc còn sống, đang ngồi trên ghế trong phòng khám. Hồi hộp, chắc thế, về kết quả có thể xảy đến. Cô ta chắc không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng cô ta sẽ gục ngã, và những bức hình này, nhiều năm sau lại xuất hiện trên máy tính của một bác sĩ pháp y.
Maura nhìn thấy mấy cái răng hàm, chỗ lồi ra bằng kim loại. Cô chuyển sang nhìn phim X quang mà Daljeet vừa mới chuyển tới. Cô nói nhẹ nhàng.
- Cô ta đấy, những cái xương này là của Karen Sadler.
-Vậy là chúng ta có hai bộ khớp rồi. Cả chồng và vợ.
Đằng sau họ, Rizzoli đang xem bản in ra, tìm kiếm báo cáo mất tích của Karen Sadler.
- Được rồi, cô ấy đây. Nữ, hai lăm tuổi, tóc vàng, mắt xanh... - Cô ta đột ngột dừng lại - Có cái gì đó bất thường ở đây. Chúng ta phải kiểm tra lại.
- Tại sao?
- Chỉ cần kiểm tra lại thôi.
Maura nhìn lại toàn bộ, và quay sang nhìn màn hình máy tính.
- Chúng khớp mà Jane, chuyện gì thế?
- Chúng ta bị thiếu mấy cái xương.
- Xương của ai?
- Của em bé - Rizzoli nhìn cô, gương mặt gân lên.
- Karen Sadler đang mang thai tháng thứ tám.
Im lặng.
- Không còn lại gì cả.
- Có thể ta đã bỏ sót.
- Chúng tôi đã đào đất lên, và xới tung cả khu vực.
- Có thể bọn sâu bọ rắn rết đã tha chúng đi đâu đó.
- Phải, có thể. Nhưng đây là Karen Sadler.
Maura đi đến bên bàn, nhìn xuống xương sống của người phụ nữ, tập trung vào xương mu và nghĩ về xương của một phụ nữ khác. Nikki Wells.
Cô nhìn vào xương mu bàn chân, bị lấm bẩn màu đỏ.
- Daljeet, tôi có thể dùng Q-tip hay gạc ướt không? Cái gì có thể lau sạch mấy vết bẩn này ấy.
Anh ta mang đến một chậu nước và mở túi Q-típ. Anh ta đặt chúng bên cạnh cô.
- Cô đang tìm cái gì?
Cô không trả lời anh ta, chỉ tập trung vào việc làm sạch vết bẩn và xem cái gì đằng sau nó. Mỗi lúc tim cô đập càng nhanh, vết bẩn cuối cùng cũng mờ đi và cô nhìn vào xương, rồi nhìn thẳng Daljeet.
- Gì thế? - Anh ta hỏi.
- Xem này, ngay ở bên phải, chỗ khớp ấy...
Anh ta cúi xuống nhìn qua kính.
- Ý cô là vết rạch nhỏ đó à? Cô định nói về nó à?
- Phải.
- Hơi mờ.
- Nhưng nó ở đó. Tôi có mang một tấm hình, tôi để trong xe và tôi nghĩ anh nên nhìn qua một chút.
Mưa rơi trên ô khi cô đi ra bãi đậu xe, lúc ấn nút mở khóa, cô không thể không nhìn vào vết cào trên xe, một dấu vết muốn làm cô sợ hãi. Tất cả những gì họ định làm ta sợ, ta sẽ trả lại.
Cô lấy cái phong bì ra và mang vào tòa nhà.
Dajleet bàng hoàng khi anh ta nhìn tấm hình của Nikki.
- Cô định cho tôi xem vụ nào vậy?
- Một vụ giết người năm năm trước ở Fitchburg. Đầu nạn nhân bị đập và thân thể bị thiêu cháy sau đó.
Anh ta nhíu mày.
- Mang thai, có vẻ như đứa trẻ sắp chào đời.
- Nhưng đó là cái làm tôi quan tâm - Maura chỉ vào vết sáng trên xương của Nikki.
- Tôi nghĩ đó là mẩu lưỡi dao.
- Nhưng Nikki bị giết vì một thanh sắt cơ mà - Rizzoli thắc mắc, đầu cô ta bị vỡ ra.
- Đúng.
- Vậy dùng dao làm gì?
Maura chỉ vào phim X-quang, vào xương đứa bé trong bụng Nikki.
- Đó là lý do tại sao, đó là điều kẻ sát nhân muốn.
Daljeet không nói gì, nhưng cô biết anh ta hiểu ý cô.
Anh ta quay lại với Karen Sadler. Nhặt cái xương mu lên.
- Một đường cắt chính giữa, ngay dưới bụng. Dao chạm vào xương, vết cắt đây.
Maura nghĩ về con dao của Amalthea, cắt dọc bụng người phụ nữ và chỉ dừng lại khi dao chạm xương. Cô nghĩ về nghề của mình, cũng với những con dao như vậy, dọc theo da và nội tạng.
Chúng ta đều là kẻ cắt gọt, nhưng tôi cắt xác chết, còn bà cắt người sống.
- Đó là lý do tại sao ta không tìm thấy xương thai nhi ở mộ của Karen.
- Nhưng ở ca của cô - Anh ta hất tay về phía Nikki - Đứa bé đâu có bị lấy đi, nó bị đốt cùng mẹ. Tại sao phải lấy nó ra, rồi giết nó?
- Bởi vì đứa bé của Nikki không hoàn hảo, nó bị hội chứng thiếu.
- Cái gì thế? - Rizzoli hỏi.
- Đó là một dị tật, thỉnh thoảng xảy ra. Nếu nó bao quanh chân của trẻ, máu không lưu thông được. Trong thời gian Nikki mang thai cô đã được dự đoán như vậy. Có thể thấy đây, đứa trẻ không có chân phải dưới đầu gối.
- Đó không phải là gây tử vong?
- Không, đứa trẻ vẫn sống. Nhưng kẻ sát nhân muốn đứa bé hoàn hảo, tôi nghĩ đó là lý do tại sao bà ta không lấy nó.
Maura quay sang nhìn Rizzoli, không thể không nghĩ tới việc cô ấy đang mang thai. Một cái bụng tròn, và vết hồng trên má - Bà ta muốn đứa bé hoàn hảo.
- Nhưng Karen có thể không có đứa bé hoàn hảo thì sao. Cô ta mới chỉ mang thai tháng thứ tám mà. Thậm chí phổi cũng chưa đủ lớn, phải không? cần phải có bồn để nuôi.
Maura nhìn xuống xương của Karen. Cô nghĩ tới khu vực họ tìm thấy xương. Nhưng, xương của chồng cô ta được tìm thấy cách đó hai mươi thước. Tại sao không chôn hai vợ chồng cùng một chỗ, tại sao phải chôn hai nơi?
Miệng cô đắng ngắt. Câu trả lời làm cô phát hoảng.
Họ không được chôn cùng một lúc.