← Quay lại trang sách

Chương 21

Cả ngôi nhà khuất dưới những tán lá ướt mưa, khi lần đầu tiên Maura nhìn thấy nó tuần trước, nó có vẻ không đáng sợ như thế này, nhưng giờ nhìn nó từ xe ô tô, cô thấy hình như những ô cửa sổ đang nhìn lại mình với ánh mắt đáng sợ.

- Đây là ngôi nhà nơi Amalthea đã lớn lên. Không quá khó để Anna có thể tìm ra thông tin này, tất cả những gì cô ta phải làm chỉ là kiểm tra học bạ, hoặc tìm danh bạ cũ tên Lank - Maura nhìn Rizzoli - Chủ nhà, Clausen nói với tôi Anna hỏi rất kỹ về việc thuê ngôi nhà này.

- Như vậy hẳn là Anna biết Amalthea đã từng sống ở đây - Rizzoli lẩm bẩm.

Và giống như mình, cô ta khao khát muốn biết hơn về người đã sinh ra mình, và rồi bỏ rơi mình - Maura nghĩ.

Mưa rơi trên nóc xe, ướt nhòe kính chắn trước.

Rizzoli kéo khóa áo rồi đội mũ lên đầu.

- Nào, ta đi xem một vòng.

Họ chạy tới cửa nhà, rũ nước mưa khỏi áo mưa. Maura lấy ra cái chìa khóa mà cô mượn từ văn phòng của Clausen và tra vào cửa. Đầu tiên nó chẳng có tác dụng gì cả, như thể ngôi nhà đang chống lại họ, nhất định không cho vào. Cuối cùng khi cô mở được cửa thì có một tiếng kẹt rất to như thể vẫn không muốn cho họ vào.

Bên trong còn tối tăm và ghê rợn hơn nlìững gì cô tưởng tượng. Không khí đặc mùi nấm mốc như thể không khí ẩm thấp bên ngoài đã thấm vào ngôi nhà, ngấm qua tường, vào cửa, vào đồ đạc. Ánh sáng qua cửa sổ vào trong phòng khách mờ mờ. Ngôi nhà chắc chắn không muốn bọn họ ở đây. Để khám phá bí mật của nó.

Cô nắm lấy tay Rizzoli.

- Xem kìa.

Cô nói và chỉ vào hai cái khóa có móc sắt.

- Khóa mới.

- Chắc là Anna cho lắp chúng, cô băn khoăn hả? Cô ấy trốn ai chứ?

- Không phải là Charles Casell thì ai đây.

Rizzoli nhìn qua cửa sổ và thấy một đám lá rơi trong mưa.

- Hừm, nơi này biệt lập kinh khủng. Không có hàng xóm, chả có gì ngoài cây. Tôi còn muốn có thêm vài cái khóa nữa cơ.

Cô cười gượng.

- Cô biết đấy, tôi không bao giờ thích thế này, ở tít trong rừng. Hồi chúng ta đi cắm trại, đến tận New Hampshire và trải túi ngủ ra bên cạnh đống lửa. Tôi không ngủ được tẹo nào, tôi cứ nghĩ: làm sao biết được ai đó đang ở ngoài kia, nhìn mình, trên cây, che giấu tội ác?

- Thôi nào - Maura nói - tôi chỉ muốn cho cô xem ngôi nhà.

Cô dẫn lối xuống bếp, và bật công tắc đèn. Ánh đèn sáng lên, xua đi mọi tối tăm. Cô nhìn xuống nền nhà, ngả màu vàng và nghĩ rằng sữa bị đổ ra, theo năm tháng, chắc chắn đã để lại vết trên sàn nhà. Còn gì nữa nhỉ? Còn gì kinh khủng ở đây nữa?

- Còn có mấy cái chốt cửa mới nữa kìa - Rizzoli chỉ.

Maura đi tới cửa hầm.

- Đây là thứ tôi muốn cô xem đấy.

- Cái gì? Khóa nữa à?

- Xem cái này này, nó không còn mới. Chắc lâu lắm rồi. Clausen nói rằng nó đã ở đây khi bà ấy mua trong một cuộc đấu giá hai mươi tám năm trước. Đây là điều ký lạ đấy.

- Cái gì?

- Đó là cửa duy nhất dẫn xuống hầm. Ngõ cụt.

- Thế thì tại sao ai đó lại phải khóa cửa lại nhỉ?

- Tôi cũng không hiểu.

Rizzoli mở cái cửa, và ngửi thấy mùi đất ẩm xộc lên.

Ôi Chúa ơi, tôi không muốn xuống.

- Có đèn đây, ngay trên đầu cô thôi.

Rizzoli với lên và bật công tắc. Đèn sáng, ánh sáng yếu ớt soi cầu thang hẹp. Bên dưới tối om.

- Chị chắc không có lối nào xuống nữa chứ?

- Một đống than hay gì đó?

- Tôi đã đi quanh ngôi nhà và chẳng thấy cái cửa nào dẫn xuống đó nữa.

- Chị xuống chưa?

- Tôi chả có lý do gì để xuống cả, cho đến hôm nay.

- Được rồi - Rizzoli nói và lôi đèn chuyên dụng từ túi áo ra, thở một hơi - Ta xem thử nào.

Bóng đèn cháy và bóng tối tản xa quanh họ. Rizzoli đi thật chậm, như thể dò từng bước trước khi đặt cả thân mình nặng nề xuống đó. Chưa bao giờ Maura thấy Rizzoli cẩn trọng, kiên nhẫn như bây giờ. Khi họ đến cuối cầu thang, cửa bếp đã ở quá xa họ.

Rizzoli quét đèn dọc sàn nhà, vẫn còn ẩm do trời mưa. Ánh đèn quét qua mấy hộp sơn và thảm đã cuộn lên, đặt bên đường. Ở góc là một cái hộp đựng đầy đồ cho một cái lò sưởi. Không có gì bất thường, không có gì đe dọa cả.

- Hừm, chị nói đúng, có vẻ không có đường ra từ đây.

- Chỉ có cái cửa bên trên bếp thôi.

- Có nghĩa là cái chốt cửa đó chẳng để làm gì cả, trừ khi...

Đèn của Rizzoli quét sáng một bức tường ở đằng xa.

- Cái gì thế nhỉ?

Rizzoli đến gần hơn và đứng nhìn.

-Tại sao cái này ở đây nhỉ? Ai đó dùng cái này làm gì?

Maura đến gần hơn, tóc gáy dựng lên khi cô nhìn vào thứ mà ánh đèn của Rizzoli chiếu vào. Đó là một cái vòng sắt, móc trong một viên đá lớn của tầng hầm. Ai đó dùng cái này làm gì nhỉ?- Rizzoli tự hỏi, câu trả lời làm Maura sợ hãi.

Đây không phải là hầm, mà là nhà tù.

Rizzoli soi đèn lên phía trước.

- Có ai đó trong nhà - Rizzoli thì thầm.

Tim đập thình thịch, Maura nghe thấy tiếng nền nhà rung lên. Nghe thấy những bước chân đang đi vào, đến bếp. Một bóng đen ở cửa và ánh đèn dưới đất sáng trưng. Maura quay đi.

- Bác sĩ Idles - tiếng một người đàn ông.

Maura quay sang phía ánh sáng.

- Tôi không thấy anh.

- Tôi là Yates, đội vừa mới tới. Cô có muốn dẫn chúng tôi đi một vòng quanh ngôi nhà trước khi ta bắt đầu không?

Maura thở phào.

- Chúng ta lên thôi.

Khi Maura và Rizzoli đi lên thì có bốn người đàn ông đang đứng ở bếp. Maura đã gặp Corso và Yates rồi, ở khu rừng hôm trước. Hai kỹ sư khác, được giới thiệu là Pete và Gary, nhập hội, mọi người bắt tay nhau.

Yate nói:

- Săn kho báu hả?

- Không biết chúng tôi sẽ tìm thấy gì đâu.

Cả hai đi vào bếp và quét quanh sàn nhà.

- Vải sơn này có vẻ cũ rồi đấy. Ta đang ở giai đoạn nào nhỉ? - Pete hỏi.

- Nhà Sadlers biến mất bốn mươi lăm năm trước. Kẻ tình nghi đã từng sống ở đây với anh họ. Sau khi họ chuyển đi, ngôi nhà không có ai ở nhiều năm, trước khi bị đấu giá.

- Bốn mươi lăm năm hả? Hừm, vải lót này có vẻ cũng tầm tuổi đó đấy.

- Tôi biết thảm ở phòng khách có vẻ mới hơn, khoảng hai mươi lăm năm. Ta kéo nó ra để xem nền nhà chứ?

- Chúng tôi chưa từng thử qua cái gì cũ hơn mười lăm năm đâu. Có thể lần này thú vị đấy. Chắc hai tiếng nữa trời chưa tối đâu.

- Vậy ta bắt đầu với cái hầm trước đi, bên dưới đó tối lắm.

Họ mang tất cả đồ đạc từ xe tải ra: máy quay video, hộp đựng đồ bảo vệ, hộp xịt Aerosol, nước rửa, đèn... Họ mang chúng xuống bên dưới và chỉ một lát sau căn hầm đầy chật sáu người với đống đồ đạc. Chỉ nửa giờ trước thôi, Maura còn sợ chỗ này. Giờ nhìn các chàng trai mang theo dụng cụ xuống, căn phòng chẳng còn gì đáng sợ nữa. Cô nghĩ đây chỉ có đá với đất thôi, không có ma.

- Tôi không biết cái này - Pete nói, xoay cái mũ Gấu biển của anh ta ra sau - Ta có cái nền nhà rất bẩn ở đây. Chắc sẽ có kim loại. Có thể sáng lên mọi nơi. Chắc là khó để nhận định đây.

- Tôi thấy đáng quan tâm hơn là mấy cái tường - Maura nói - vết bẩn, vẩy sơn - Cô chỉ vào cái vòng sắt - Hãy bắt đầu với cái tường đó.

- Hừm, ta cần phải có ảnh nền trước đã. Để tôi cài đặt chân máy. Corso, anh có thể đo cái tường kia không? Phát sáng đấy. Nó sẽ cho ta khung.

Maura nhìn Rizzoli.

- Cô nên đi lên trên nhà, họ chuẩn bị làm phản quang đấy. Tôi nghĩ cô không nên ở đây.

- Chắc nó không độc đâu.

- Không, cô không nên như thế, còn đứa bé nữa.

Rizzoli thở dài:

- Phải. Nhưng tôi không thích bỏ qua màn biểu diễn.

Cô ta từ từ leo lên trên và đóng cánh cửa lại.

- Ôi, cô ấy chưa nghỉ sinh em bé sao? - Yates hỏi.

- Cô ấy còn sáu tuần nữa.

Một trong các kỹ thuật viên cười.

- Giống cô nàng ở Frago nhỉ? Làm sao có thể đuổi một cớm nếu cô ta trót dại như thế?

Qua cửa hầm, Rizzoli hét lên:

- Này, tôi có thể dính bầu nhưng tôi không điếc.

- Cô ấy có súng đấy - Maura trả lời.

Corso nói:

- Chúng ta bắt đầu ở đây chứ?

- Có mặt nạ và kính bảo hộ ở trong cái hộp đó, có thể cô muốn dùng nó.

Corso đưa ra một cái bình thở và đôi kính cho Maura. Cô dẹp chúng vào và nhìn Gary bắt đầu ước lượng hóa chất.

- Chúng ta đang thực hiện với Weber. Hơi nhạy cảm một chút, tôi nghĩ thế sẽ an toàn hơn. Thứ này có thể bám vào da và mắt đấy.

- Đây là những thứ anh pha hả? - Maura hỏi, giọng lạc đi qua mặt nạ.

- Phải. Chúng tôi phải giữ chúng trong tủ lạnh. Trộn cả ba thứ với nhau cùng với nước tẩy.

Anh ta mở nắp cái hộp và lắc lắc.

- Có ai ở đây đeo kính áp tròng không?

- Có tôi - Yates lên tiếng.

- Thế thì anh tránh xa ra đi, anh sẽ dễ bị phản ứng hơn đấy, ngay cả khi đã đeo kính bảo hộ.

- Không không, tôi muốn xem.

-Vậy thì lùi lại khi chúng tôi xịt nhá. Anh ta lắc cái lọ và đồ nó vào bình xịt.

- Được rồi, chúng ta sẵn sàng rồi. Chụp một bức ảnh đi. Thanh tra, anh tránh xa ra khỏi cái tường đó một chút được không?

Corso bước qua một bên và Pete ấn cái cáp mở. Đèn flash lóe lên chụp bức hình mà họ chuẩn bị phủ lên Luminol.

- Anh có muốn tắt đèn không?

- Để Gary vào vị trí đã. Một khi trời tối, ta có thể ngã ở đây. Mọi người cầm đèn và đứng đó, được rồi? Chỉ Gary di chuyển thôi.

Gary đi dọc bức tường với lọ thuốc trên tay, với kính và mũ, trông anh ta hệt như chuyên gia diệt trừ sâu.

- Tắt đèn đi, bác sĩ.

Maura chạm tới ngọn đèn bên cạnh và tắt nó đi, cả căn hầm chìm trong bóng tối.

- Tiếp tục đi nào Gary.

Họ có thể nghe thấy tiếng xịt của bình phun, một lớp chất màu xanh đột nhiên hiện lên trong bóng tối, như ngôi sao trên nền trời. Giờ thì một vòng tròn ma quái xuất hiện, cái vòng sắt.

- Không có máu tí nào cả. Luminol phản ứng với mọi thứ. Than, rỉ sắt, kim loại. Những giải pháp mất màu. Cái vòng đó sẽ phản ứng cho dù có dính máu hay không. Gary, anh có thể tránh qua để tôi chụp không? Bốn mươi giây đấy, đứng yên nhé.

Khi có tiếng click, anh ta nói.

- Ánh sáng, bác sĩ.

Maura mò mẫm trong bóng tối tìm công tắc đèn, khi đèn sáng, cô nhìn vào bức tường đá.

- Anh nghĩ sao? - Corso hỏi.

Pete nhún vai.

- Không ấn tượng lắm, có thể sẽ có nhiều phản ứng dương tính lệch nữa. Đất bám đầy quanh tường. Chúng ta sẽ thử bức tường khác, nhưng không dễ để thấy máu ở đây đâu.

Maura thấy Corso nhìn đồng hồ. Họ đã phải đi rất lâu mới tới đây, và có thể anh ta đang thắc mắc không biết chuyện này có lãng phí thời gian hay không.

- Tiếp tục thôi - Cô nói.

Pete di chuyển cái chân máy và đặt ống kính camera vào bức tường bên cạnh, anh ta chụp hình và nói.

- Ánh sáng.

Một lần nữa, căn phòng lại chìm trong bóng tối.

Lọ xịt tiếp tục, những tia nước xanh xanh lại xuất hiện trong bóng tối khi Luminol phản ứng với sắt bị oxi hóa trên tường. Gary xịt thuốc dọc bức tường và những ngôi sao lại xuất hiện. Có một tiếng nện vang lên, bóng đen đổ về đằng trước.

- Khỉ thật.

- Cậu ổn chứ Gary? - Yates hỏi.

- Tôi va phải cái gì đó, cầu thang, chắc thế.. Chẳng thấy quái gì ở trong cả... - Anh ta dừng lại và thì thào nhìn cái này xem.

Và rồi anh ta né sang một bên, một lớp màu xanh như ngoại bào tương (?).

- Cái gì thế? - Corso hỏi.

- Đèn.

Maura bật đèn lên, lớp màu xanh biến mất. Ở chỗ đó chỉ thấy cầu thang gỗ dẫn lên trên nhà.

- Tôi đang đứng ở chỗ đó, khi tôi bị ngã chắc tôi làm rơi một ít thuốc.

- Để tôi chỉnh lại camera đã. Sau đó tôi muốn anh đi lên trên cầu thang, hy vọng anh có thể tìm đường xuống khi chúng tôi tắt đèn.

- Tôi không biết, để xem tôi đi có chậm không.

- Phun thuốc khi anh đi xuống.

- Không không, tôi nghĩ tôi nên bắt đầu từ chân cầu thang và đi lên. Tôi không thích đi ngược xuống trong tối tăm thế này.

- Anh thích kiểu nào cũng được.

Đèn camera tắt.

- Được rồi, tôi chụp được rồi, sẵn sàng chưa?

- Rồi, tắt đèn đi bác sĩ.

Maura tắt đèn.

Một lần nữa họ lại nghe thấy tiếng bình xịt Luminol. Gần nền đất, một lớp màu xanh xuất hiện, rồi trên đó là một lớp khác, giống như bể nước. Họ có thể nghe tiếng Gary thở phì phò sau mặt nạ và tiếng bước chân anh ta đi lên, sau từng bước chân, là một cái thác.

Một thác máu.

Không thể là gì khác ngoài máu. Nó làm bẩn mọi bậc cầu thang.

- Chúa ơi - Gary kêu lên - Thậm chí nó còn có ở bậc trên cùng này. Trông có vẻ xuất phát từ bếp, chảy qua sàn nhà, cửa và xuống cầu thang.

- Mọi người đứng yên tại chỗ, tôi chụp ảnh. Bốn lăm giây.

- Bên ngoài chắc là tối lắm rồi. Chúng ta có thể bắt đầu với phần còn lại của ngôi nhà.

Rizzoli vẫn đang quan sát họ và khi họ đi lên cầu thang, mang theo dụng cụ, cô nói.

- Có vẻ như thực sự là một buổi trình diễn ánh sáng hả?

- Tôi nghĩ chúng ta sẽ còn thấy nhiều hơn.

- Cô muốn chúng ta bắt đầu xịt thuốc từ đâu nhỉ?

- Ngay đây. Chỗ gần cửa đến tầng hầm nhất.

Lần này, Rizzoli không rời căn phòng khi đèn tắt, cô lùi lại và xem Luminol được phun trên sàn nhà. Một họa tiết hình học hiện lên dưới chân họ. Lớp gạch trở thành màu xanh như ngọn lửa dọc khắp căn nhà. Giờ thì nó thành một hàng ngang.

- Bật đèn lên - Yates nói và Corso bật đèn.

Vết bẩn biến mất, họ nhìn vào tường bếp, không còn màu xanh nữa. Một tấm thảm rách nát với những ô vuông đen và trắng. Họ không còn thấy cái gì đáng sợ nữa,chỉ là một căn phòng tối nền nhà ngả vàng và những đồ đạc mệt mỏi. Mọi chỗ họ đã nhìn, chỉ một lát trước đây thôi, toàn là máu.

Maura nhìn lên tường, những gì cô vừa nhìn thấy làm cô hoảng hồn.

- Đó là những chỗ chính được phun. Căn phòng này là nơi diễn ra điều đó, nơi họ chết.

- Nhưng chị đã thấy máu ở dưới đó hả?

- Ở cầu thang.

- Được, vậy ta biết ít nhất một người chết ở đây.

Rizzoli đi quanh bếp, mái tóc che đôi mắt của cô khi cô nhìn xuống sàn nhà. Cô dừng lại.

- Làm sao ta biết không còn những nạn nhân khác? Sao ta biết máu đó là của vợ chồng Sadler.

- Chúng ta không biết.

Rizzoli đi ra chỗ căn hầm và mở cửa, cô ấy đứng đó một lát, nhìn xuống cầu thang tối. Cô quay sang nhìn Maura.

- Cái hầm đó có nền nhà bẩn thật.

Một phút im lặng.

Gary nói:

- Chúng tôi có GPR trong xe, hai hôm trước bọn tôi dùng nó ở Machias.

- Đem nó vào nhà đi, xem thử dưới đó có cái gì.