Chương 22
Máy dò đất dùng sóng điện từ (GPR) để dò lòng đất. Hệ thống hai máy mà các kỹ thuật viên mang từ xe ra có hai ăng ten. Một để phát sóng cao tần xuống đất, một để thu âm thanh vọng lại. Một màn hình máy tính hiển thị số liệu và các tầng đất đi qua. Khi các kỹ thuật viên mang cái máy đó xuống dưới, Yates và Corso đánh dấu một mét từ sàn nhà để đo khoảng cách.
- Tối mưa gió thế này thì đất chắc ẩm ướt lắm - Pete nói khi tháo cái dây cáp ra.
- Có gì khác nhau không?
- GPR phản ứng khác nhau tùy thuộc vào lớp nước bên dưới. Chúng ta phải chỉnh sóng cho hợp.
- 200 Mhz nhé? - Gary hỏi?
- Tôi để mức đó, anh không cần để cao hơn đâu, nếu không ta sẽ có quá nhiều chi tiết.
Pete nối cáp vào ổ cắm phía sau và bật máy tính.
- Có thể có cái gì đó quanh đây, đặc biệt là khu rừng toàn gỗ quanh ta.
- Ta làm gì với đám cây?
- Căn nhà này xây dựng ở trên một rừng gỗ. Có thể sẽ có nhiều hang hốc bên dưới do rễ cây chết để lại. Có thể hình không rõ lắm.
Gary nói:
- Giúp tôi nào.
- Sao rồi, anh cần chỉnh dây không?
- Không, ổn rồi - Gary hít một hơi và nhìn quanh - Ta sẽ bắt đầu ở góc kia.
Khi Gary di chuyển cái máy dọc nền nhà, màn hình đất hiện lên trên laptop. Maura thì quen với sóng siêu âm và chụp CT rồi nhưng cô chẳng biết trên màn hình chúng được hiểu thế nào.
- Anh thấy gì thế? Gary.
- Những vùng tối này có vọng rada âm. Phản hồi âm tính được hiện lên màu trắng. Chúng ta đang tìm cái gì đó bất thường cơ. Phản ứng hypebol chẳng hạn.
- Cái gì thế? - Rizzoli hỏi.
- Có vẻ giống cái hố đây, chắc là có cái gì chôn bên dưới, sóng rada chuyển mọi hướng - Anh ta dừng lại và nhìn màn hình - Ở đây này, thấy không? Ta có cái gì đó dưới ba mét.
- Anh nghĩ sao? - Yates hỏi.
- Có thể chỉ là rễ cây thôi. Đánh dấu và đi tiếp đi.
Pete đóng cọc xuống để đánh dấu. Gary tiếp tục đi, theo sau những đường mờ, khi rada thu âm phản hồi và chuyển tới máy tính.
Thỉnh thoảng anh ta dừng lại, đánh dấu để họ có thể kiểm tra lần thứ hai. Anh ta quay lại và đi đến nửa đường thì dừng lại.
- Giờ thì có thứ thú vị đây.
- Anh thấy gì rồi?
- Giữ đi, để tôi xem nào - Gary lùi lại, di chuyển cái máy dọc ngang chỗ anh ta vừa mới thấy, mắt dán vào màn hình.
- Ta có một cái hố lớn ở đây này.
Yates đến gần hơn:
- Chỉ cho tôi xem.
- Không sâu đến một mét đâu, một cái hố lớn ở đây. Thấy không? - Gary chỉ vào màn hình nơi vạch sóng bị nhiễu. Nhìn xuống đất, anh ta nói:
- Có cái gì đó ở dưới này, không sâu lắm đâu. Anh định thế nào?
- Có xẻng và cuốc không?
- Tôi có một cuốc, cộng với hai cái xẻng.
Yates gật đầu.
- Được rồi, ta mang chúng xuống đấy nhé, cần thêm đèn đấy.
- Có đèn tường ở trong xe.
Corso đứng dậy.
- Để tôi đi lấy.
- Tôi sẽ giúp anh.
Maura nói và theo anh ta đi lên.
Bên ngoài, mưa đã ngớt. Họ đi đến chỗ chiếc xe CSU lấy xẻng và đèn, Corso mang vào trong nhà. Maura đóng cửa xe, định đi theo anh ta thì nhìn thấy ánh đèn pha xuyên qua lớp cây. Cô đứng ở lối đi, nhìn cái xe tải quen quen đỗ ngay bên cạnh.
Clausen bước ra.
- Tôi cứ tưởng cô xong rồi chứ, tôi đang tự hỏi tại sao cô chưa mang trả tôi chìa khoá.
- Chúng tôi sẽ ở đây thêm một lúc nữa.
Clausen nhìn quanh lối đi.
- Tôi nghĩ cô chỉ muốn xem quanh một chút, đội xét nghiệm tội phạm làm gì ở đây?
- Mọi chuyện mất thời gian hơn tôi tưởng, có thể chúng tôi phải ở đây cả đêm.
-Tại sao? Quần áo của em cô tôi đã đóng thùng rồi, cô có thể mang về nhà đấy.
- Chuyện này không chỉ về em tôi, Clausen. Cảnh sát ở đây là vì những chuyện khác. Chuyện gì đó xảy ra cách đây lâu rồi.
- Bao lâu?
- Khoảng bốn mươi lăm năm trước. Trước khi cô mua ngôi nhà này.
- Bốn mươi lăm năm trước á? Vậy là khi...
Cô ta dừng lại.
- Rồi sao?
Ánh mắt cô Clausen bỗng dừng ở hộp đồ mà Maura đang cầm.
- Mấy cái xẻng này dùng để làm gì? Các cô làm gì trong nhà tôi thế?
- Cảnh sát đang xem hầm nhà.
- Tìm kiếm cái gì? Ý cô là họ đào bới dưới đó à?
- Có thể.
- Tôi không cho phép các vị làm thế.
Cô ta quay ra và đi vào, chùm chìa khoá kêu leng keng.
Maura theo sau cô ta vào trong, dẫn cô ta vào bếp. Cô đặt hộp đồ xuống.
- Đợi đã, tôi không hiểu...
- Tôi không muốn ai đào bới nhà tôi.
Clausen mở cửa tầng hầm và nhìn xuống, thấy Yates đang cầm cái xẻng. Anh ta đã bắt đầu đào đất và một đống đã ở bên chân anh ta.
- Clausen, để họ làm việc.
- Tôi sở hữu ngôi nhà này - Người phụ nữ hét toáng lên. Các anh không thể đào bới gì ở đây trừ khi tôi cho phép.
- Thưa bà, chúng tôi hứa sẽ lấp đất đầy lại ngay khi chúng tôi làm xong, chúng tôi chỉ muốn ngó qua một chút thôi.
- Tại sao?
- Ra đa dò tìm phát hiện thấy một cái gì đó.
- Cái gì?
- Chúng tôi đang cố gắng tìm ra, nếu cô để chúng tôi tiếp tục.
Maura kéo người phụ nữ ra xa và đóng cửa lại.
- Làm ơn để họ làm việc. Nếu chị từ chối, chúng tôi buộc phải đưa ra lệnh đấy.
- Cái quái gì khiến họ đào bới chỗ đó lên?
- Máu.
- Máu nào?
- Máu khắp bếp.
Người phụ nữ nhìn xuống sàn.
- Tôi chả thấy vết nào cả.
- Chị không thể nhìn thấy đâu, cần phải có hoá chất để làm chúng hiện ra, nhưng tin tôi đi, chúng ở đây. Có vết ở khắp sàn và tường. Ai đó đã cố gắng lau đi, nhưng vẫn còn đó. Có thể họ nghĩ họ đã xoá được dấu vết, bởi vì họ không còn nhìn thấy chúng. Nhưng thực ra thì chúng đã ngấm vào gỗ và vẫn ở đó hàng chục năm, và ta không thể xoá được. Chúng ở trong ngôi nhà này, ở trong tường nhà.
Clausen quay đi, nhìn cô.
- Máu của ai?
- Đó là điều cảnh sát muốn biết.
- Tôi không nghĩ tôi có gì để làm với...
- Không, chúng tôi nghĩ vết máu đã lâu lắm rồi, có thể trước khi chị mua ngôi nhà này.
Người phụ nữ cứng đơ khi chị ta ngồi xuống ghế. Mái tóc đã ngả màu.
- Giờ thì chẳng ai muốn mua cái nhà này nữa nếu họ nghe về nó. Tôi sẽ không thể vứt cái của nợ này đi.
Maura ngồi xuống bên cạnh cô ta.
- Tại sao em gái tôi lại muốn thuê cái nhà này. Nó có nói với chị không?
Không trả lời. Clausen vẫn lắc đầu, nhìn trông thật tội.
- Cô ta nói thấy có cái biển CHO THUÊ bên ngoài đường và cô ta gọi cho tôi.
- Cô ấy còn nói gì nữa?
- Cô ấy muốn biết về đất đai ở đây, ai đã sống ở đây, ai sở hữu nó trước tôi. Cô ấy nói cô ấy đang xem xét đất ở khu này.
- Chị có nói về Lanks với nó không?
Clausen giật mình.
- Cô biết về họ à?
- Tôi biết họ đã từng sở hữu cái nhà này. Một cha một con, và cháu gái của người đàn ông, một người tên Amalthea. Em gái tôi có hỏi về họ không?
- Cô ấy muốn biết, tôi hiểu mà. Nếu cô nghĩ đến việc mua một ngôi nhà, cô sẽ muốn biết về ai đã xây nó, ai đã sống ở đây. Về họ, nhà Lanks, đúng không?
- Chị sống ở đây đúng không?
- Phải.
- Vậy chị biết về nhà Lank chứ?
Clausen không trả lời ngay. Chị ta đứng dậy, kéo áo mưa ra, đặt nó gần cửa.
- Cậu ta học cùng với lớp tôi - Chị ta nói, rồi ngồi xuống, lưng quay về phía Maura.
- Ai?
- Elijah Lank. Tôi không biết Amalthea, em họ cậu ta lắm, nhưng chúng tôi đều biết Elijah.
Giọng của chị ta chùng xuống, gần như là thì thầm, như thể sợ cái tên ấy nói to lên.
- Chị biết ông ta rõ không?
- Đủ thôi.
- Có vẻ như chị không thích ông ta.
Clausen quay lại và nhìn cô.
- Thật khó mà thích được người mà làm cô sợ phát khiếp.
Qua cửa hầm, họ có thể nghe tiếng đào đất bên dưới, đào sâu vào bí mật của ngôi nhà. Một ngôi nhà mà nhiều năm sau đó, vẫn yên lặng đáng sợ.
- Đây là một thị trấn nhỏ, bác sĩ. Không như bây giờ, người ta đến rồi đi, chỉ mua chỗ để nghỉ hè. Nhưng ngày đó, chỉ có dân ở đây. Gia đình nào tốt, gia đình nào cô phải tránh xa ra. Tôi biết về Elijah khi tôi mười bốn tuổi. Anh ta là một người cô phải tránh thật xa.
Clausen quay lại bàn và ngồi vào ghế, mệt mỏi. Nhìn vào mặt bàn focmica, như thể nó phản chiếu chính hình bóng của mình, hình ảnh cô bé mười bốn tuổi sợ hãi.
Maura chờ đợi, mắt dán vào cái đầu đang cúi xuống.
- Tại sao anh ta làm cô sợ đến vậy?
- Tôi không phải là người duy nhất, tất cả chúng tôi đều sợ cậu ta sau khi...
- Sau khi?
- Sau khi anh ta chôn sống cô bé đó.
Clausen ngước mắt lên.
Trong yên lặng, Maura có thể nghe tiếng những người đàn ông thì thầm khi họ đào sâu thêm xuống nền nhà. Cô có thể cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp, ôi, lạy Chúa, cô nghĩ. Họ sẽ tìm thấy cái gì dưới đó nhỉ?
- Cô ấy mới chuyển đến thị trấn này, Alice Rose - Clausen tiếp tục - các cô bé ngồi sau cô ta xì xào, trêu chọc cô ta, bạn có thể nói mọi điều tệ hại về Alice, và bỏ đi, vì cô ta không thể nghe thấy chúng tôi nói gì, chúng tôi biến cô ấy thành trò cười. Tôi biết chúng tôi thật độc ác, nhưng bọn nhóc vẫn thường làm thế khi mười bốn tuổi. Trước khi chúng tôi học cách đặt mình vào vị trí của người khác và cảm nhận những gì họ nếm trải.
Cô thở dài và cảm giác hối hận về thời trẻ tràn về, những bài học cô đã cảm nhận quá muộn.
- Chuyện gì xảy ra với Alice?
- Elijah nói đấy là trò đùa thôi. Và rằng anh ta định sẽ đào lên sau vài tiếng. Nhưng cô có thể tưởng tượng được không? Bị nhốt trong cái hố đó? Sợ hãi đến thế nào, và không ai nghe thấy tiếng cô la hét, không ai biết cô ở đâu trừ kẻ đã đào cái hố đó.
Maura chờ đợi, im lặng, sợ phải nghe kết cục của câu chuyện.
Clausen hiểu cảm giác của cô, cô ấy lắc đầu.
- À không, Alice không chết. Con chó đã cứu cô ấy, nó biết cô ấy ở đâu. Nó sủa ầm lên và dẫn mọi người đến chỗ đó.
- Sau đó cô ấy được cứu à?
- Mãi đến đêm họ mới tìm thấy cô ấy. Nhưng khi đó cô ấy bị chôn đưới hố đã nhiều giờ, khi họ kéo cô ấy lên, cô ấy gần như không nói được, vài tuần sau đó, gia đình họ chuyển đi, tôi không biết họ đi đâu.
- Chuyện gì xảy ra với Elijah?
Clausen nhún vai:
- Cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra chứ? Anh ta khăng khăng rằng đó chỉ là trò đùa thôi, như những trò hàng ngày chúng tôi làm với Alice. Và sự thật là tất cả chúng tôi đều đã giày vò cô ấy. Tất cả chúng tôi làm cô ấy trở nên đáng thương. Nhưng Elijah thì đẩy nó lên mức cao hơn.
- Anh ta không bị trừng phạt sao?
- Khi cô mười bốn tuổi thì cô có cơ hội thứ hai. Đặc biệt khi người ta cần cô ở nhà. Khi người cha uống rượu suốt ngày và có một cô em gái chín tuổi sống cùng.
- Amalthea?
Clausen gật đầu.
- Hãy tưởng tượng mà xem, một cô gái nhỏ bé trong ngôi nhà đó. Ngôi nhà của những quái vật.
Quái vật
Không khí đột nhiên thay đổi, tay Maura lạnh ngắt. Cô nghĩ về Amalthea và những gì bà ta nói:
- Đi đi, trước khi anh ta tìm thấy cô.
Và cô nghĩ đến những vết xước trên xe, dấu vết của quái vật.
Cửa hầm bật mở, Rizzoli đứng đó.
- Họ chạm vào cái gì đó.
- Cái gì thế?
- Gỗ, một tấm gỗ. Khoảng hai mét. Họ đang cố gắng đào đất đi.
Cô chỉ vào cái hộp đựng xẻng.
- Chúng tôi sẽ cần cái này.
Maura mang cái hộp xuống cầu thang, cô thấy đống đất rất to đưới đó và họ đang đào quanh một hình chữ nhật khoảng hai mét.
Kích cỡ của một cái quan tài.
Thanh tra Corso, đang cầm cái xẻng, nhìn Maura.
- Tấm này có vẻ dầy đấy, nhưng nghe này.
Anh ta đập cải xẻng vào tấm gỗ.
- Nó không đặc, có khoảng trống bên trong.
Yates nói:
- Anh có muốn tôi thay không?
- Có, lưng tôi sắp gãy rồi - Corso đưa cái xẻng cho anh ta.
Yates ngảy xuống, chân nện xuống tấm gỗ. Một âm thanh sâu hoắm. Anh ta đào đất với tất cả sự quyết đoán của mình, nhanh chóng. Không ai nói gì khi cái ván lộ ra rõ hơn. Hai ngọn đèn chiếu sáng xuống và bóng của Yates đổ dài trên tường. Những người khác đứng xem, hồi hộp như những tên đào mộ háo hức chờ đợi hầm mộ được mở ra.
- Tôi sẽ đào mặt này - Yates nói, thở gấp, cái xẻng vắt ngang tấm gỗ - Có vẻ như là cái thùng của ai đó. Tôi đào quanh rồi, tôi không muốn phá gỗ.
- Tôi có bay và bàn chải đây.
Yates đứng thẳng dậy, nhảy ra khỏi hố.
- Được rồi, cô làm sạch cái nắp được chứ? Tôi sẽ chụp ảnh trước khi chúng ta mở nó ra.
Maura và Gary nhảy xuống và cô thấy tấm ván có vẻ cong xuống dưới sức nặng của họ. Cô tự hỏi cái gì ở bên dưới và tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ bên dưới. Mặc dù tim đang đập thình thịch, cô vẫn quỳ xuống và bắt đầu cạo sạch lớp đất trên mặt.
- Đưa cho tôi một cái bàn chải đi - Rizzoli vào cuộc - tôi cũng muốn xem.
- Không, không - Yates nói - Cô nên thư giãn đi.
- Tôi không bị khuyết tật, tôi ghét đứng nhìn và chẳng làm gì cả.
Yates cười.
- À, vâng, chúng tôi cũng ghét thấy cô lao động cật lực dưới đó. Chúng tôi không muốn phải giải thích điều đó với chồng cô.
- Jane - Maura khuyên - không có nhiều chỗ ở dưới này đâu.
- Thôi được, vậy để tôi chỉnh lại đèn, chị sẽ nhìn rõ hơn.
Rizzoli chuyển cái đèn và đột nhiên ánh đèn chiếu thẳng vào góc Maura đang đứng. Quỳ gối xuống, Maura dùng bàn chải và bay hất đất trên bề mặt.
- Mình sắp nhìn thấy cái đầu ở đây đây.
- Tôi có thanh sắt ở trong xe, tôi sẽ qua lấy - Corso nói.
Maura vẫn tiếp tục hất đất ra, khoảng trống có vẻ rõ hơn, vai và cổ cô đau nhức, cô ngồi thẳng dậy, nghe thấy một tiếng cách đằng sau.
- Kìa, nhìn này - Gary hét lên.
Maura quay sang và nhìn thấy xẻng của Garey đụng phải một cái ống nước vỡ.
- Có vẻ ta đến đầu của tấm này rồi - Gary nói, tay trần, anh ta hất đám đất ra.
- Tại sao lại dẫn một cái ống xuống...
- Một cái lỗ trống.
Gary nhìn xuống dưới chân, và thắc mắc.
- Cái quái gì dưới này thế nhỉ?
- Tiếp tục đi, cả hai. Tôi sẽ chụp ảnh - Pete bảo.
Yates nhảy xuống giúp Maura, cô lùi lại, cảm thấy đột nhiên có ánh sáng. Cô chớp mắt, ánh đèn của máy ảnh. Trên tường, bóng tối và ánh sáng nhảy múa. Cô đến chỗ bậc thang và ngồi xuống. Chỉ khi đó cô mới nhớ ra cô đang ngồi trên một bậc thang đầy vết máu.
- Được rồi - Yates nói - mở ra đi.
Corso quỳ bên cạnh và nhét thuổng sắt vào một góc của mép. Anh ta cố gắng cạy nó ra.
- Nó đâu có nhúc nhích - Rizzoli bảo.
Corso dừng lại, đưa tay áo quệt ngang mặt, để lại một vệt bẩn dài trên trán.
- Này, tôi nghĩ cái lưng của tôi sẽ biểu tình vào ngày mai đấy.
Rồi anh ta đặt lại đầu thanh sắt vào dưới nắp. Lần này có vẻ anh ta sẽ quyết tâm hơn. Anh ta hít một hơi thật sâu và dồn toàn bộ trọng lượng lên nó.
Cái nắp bật ra.
Corso đặt thanh sắt sang một bên. Anh ta và Yates đều mon men đến gần, lôi cái nắp ra và bỏ sang bên cạnh, tất cả không ai nói gì. Họ đều phải nhìn xuống hố, giờ đã được soi sáng với những cái đèn.
- Tôi không thấy gì cả - Yates nói.
Cái thùng rỗng không.
***
Tối hôm đó, họ lái xe trên con đường tối, mưa mù mịt. Gạt nước của Maura hoạt động hết công suất.
- Tất cả máu ở trong bếp. Điều đó nghĩa là gì chị biết rồi chứ. Amalthea đã từng giết người trước đó. Nikki và Theresa không phải là nạn nhân đầu tiên.
- Bà ta không ở ngôi nhà đó một mình, Jane. Anh họ Elijah cũng ở đó luôn. Có thể là anh ta.
- Bà ta mười chín tuổi khi Sadler biến mất, bà ta hẳn phải biết chuyện gì xảy ra với cái bếp nhà mình.
- Điều đó không có nghĩa là bà ta là thủ phạm.
Rizzoli nhìn cô.
- Chị có tin vào lý thuyết của O‘Donnell không? Về quái vật ấy mà.
- Amalthea bị thần kinh phân liệt. Nói cho tôi biết liệu có ai đó với đầu óc bất bình thường có thể thực hiện những bước đi cực logic là giết người, đốt xác, phi tang bằng chứng không?
- Bà ta đã không thực hiện hoàn hảo công việc đó thôi? Bà ta bị bắt, nhớ không?
- Cảnh sát Virginia may mắn, bắt bà ta ở một trạm dừng thông thường không phải là ví dụ cho một công việc của một điều tra viên giỏi.
Maura nhìn về phía trước với con đường cao tốc trống không.
- Bà ta không thể tự mình giết những phụ nữ đó. Phải có ai đó giúp bà ta, ai đó đã để lại vân tay trên xe của bà ta. Ai đó giúp bà ta từ đầu.
- Ông anh họ?
- Elijah mới mười bốn tuổi khi chôn sống cô gái đó. Loại người gì mà lại như thế chứ? Anh ta sẽ như thế nào khi lớn lên?
- Tôi không muốn tưởng tượng.
- Tôi nghĩ cả hai ta đều biết. Ta cùng nhìn thấy máu trong bếp.
Chiếc Lexus vẫn lăn bánh trên đường. Mưa đã ngừng nhưng không khí vẫn ẩm ướt, gió thổi.
- Nếu họ giết vợ chồng Sadlers, thì ta phải băn khoăn... họ làm gì với đứa bé của Sadler? - Rizzoli nhìn Maura.
Maura không nói gì. Cô vẫn nhìn đường phía trước, lái thẳng. Không có chỗ cua, rẽ, không có đoạn sang đường. Chỉ cần lái.
- Chị hiểu ý tôi mà, phải không? - Rizzoli nói tiếp - Bốn mươi năm trước, nhà Lanks giết chết một phụ nữ mang bầu, đứa bé mất tích. Năm năm sau, Amalthea xuất hiện ở văn phòng Van Gates với hai bé gái mới sinh để bán.
Ngón tay Maura như đông cứng lại.
- Liệu hai đứa bé đó có phải của bà ta không? Liệu Amalthea có phải là mẹ chị không?