← Quay lại trang sách

Chương 23

Mattie Purvis ngồi trong bóng tối, tự hỏi mất bao lâu để chết đói. Cô đã ăn hết đồ ăn quá nhanh. Chỉ có sáu thanh Hershey, nửa gói bánh quy mặn, mấy miếng thịt bò còn lại trong túi. Mình cần phải tiết kiệm, mình cần phải giữ nó đủ lâu để...

Để làm gì? Đói hay chết khát?

Cô cắn miếng sôcola, định cắn miếng thứ hai nhưng cố gắng kềm chế. Cô gói lại thanh sôcôla một cách cẩn thận để dành. Nếu không cẩn thận thì chỉ còn giấy gói để ăn thôi. Giấy có thể ăn được, phải không nhỉ? Nếu nó làm bằng gỗ, thì những con hươu đói có thể ăn cây, như vậy có giá trị dinh dưỡng đấy chứ. Giữ sạch chúng nào. Lưỡng lự, cô ăn tiếp sôcôla trong đó. Nhắm mắt lại cô nghĩ tới những chiếc hămberger và gà rán, những thức ăn mà cô phải từ bỏ khi Dwayne nói rằng những phụ nữ mang bầu làm anh ta nhớ tới những con bò. Điều đó có nghĩa là cô làm anh ta nghĩ tới bò. Hai tuần sau đó, cô không ăn gì ngoài salat, cho đến một hôm cô chóng mặt và ngồi bệt xuống sàn nhà Macy. Dwayne quay khuôn mặt đỏ bừng lại khi các bà các cô xúm vào hỏi vợ anh ta có sao không. Anh ta vẫy họ ra xa và huýt huýt về phía Mattie bảo cô đứng dậy. Hình ảnh là tất cả, anh ta luôn nói thế, và đây là quý ngài BMW với cô vợ bò cái trong cái quần rộng, đang ngồi trên sàn nhà. Phải, tôi là con bò cái của anh, Dwayne. Một con bò to béo xinh đẹp đang mang bầu đứa con của anh. Giờ thì đến và cứu chúng tôi đi, khỉ thật.

Có tiếng bước chân.

Cô nhìn lên khi kẻ giam giữ cô bước tới gần hơn. Cô nhận ra anh ta, với tiếng giày, ánh đèn và thận trọng như một con mèo. Mỗi lần anh ta tới, cô đều cầu xin anh ta sẽ thả cô ra. Mỗi lần như thế, anh ta bỏ đi và để cô ở lại. Giờ khi thức ăn của cô sắp cạn rồi, nước cũng thế.

- Cô ơi!

Cô không trả lời. Để anh ta phải băn khoăn. Anh ta sẽ lo lắng xem liệu mình có sao không và anh ta sẽ phải mở cái hộp này ra. Anh ta sẽ phải để mình sống hoặc là anh ta sẽ không có khoản tiền chuộc quý giá.

- Nói chuyện với tôi đi.

Cô vẫn im lặng. Chẳng làm gì được tôi đâu. Có thể điều này làm anh ta sợ hãi đây, có thể anh ta sẽ để mình ra ngoài.

Có tiếp đập xuống nền đất.

- Cô có đó không?

Không ở đây thì đi đâu, đồ khốn.

Yên lặng.

- Hừm, nếu cô chết rồi thì không cần phải đào cô lên nữa, đúng không?

Tiếng bước chân xa dần.

- Đợi đã, đợi đã.

Cô bật đèn, bắt đầu đấm lên phía trên.

- Quay lại đi, đồ khốn, quay lại đi.

Cô lắng nghe, tim đập loạn nhịp và gần như sướng điên lên khi nghe tiếng anh ta quay lại.

Sao mà khốn khổ thế này, cô phải cầu xin sự quan tâm của anh ta, như một người tình bị bỏ rơi.

- Cô dậy rồi hả?

- Anh đã nói chuyện với chồng tôi chưa? Khi nào thì anh ta sẽ trả tiền cho anh?

- Cô thấy thế nào?

- Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi.

- Trả lời câu hỏi của tôi trước đi.

- Được rồi, tôi cảm thấy tuyệt vời.

- Đứa bé thì sao?

- Tôi hết thức ăn rồi, tôi cần thêm thức ăn.

- Cô có đủ rồi.

- Xin lỗi, nhưng tôi là người bị nhốt dưới này, không phải anh. Tôi đang chết đói, anh sao có thể có tiền của tôi nếu tôi chết?

- Bình tĩnh đi nào, quý cô. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

- Mọi thứ không ổn.

Không có tiếng trả lời.

- Này, này.

Tiếng bước chân xa dần.

- Đợi đã, quay lại đi. Cô đấm thùm thụp vào tường. Cô nện vào tấm gỗ với cả hai tay. Cảm giác đau khổ tức giận mà cô chưa bao giờ cảm nhận được. Cô hét lên:

- Anh không thể làm thế này với tôi. Tôi không phải là động vật.

Cô dựa vào tường, tay buông thõng, cơ thể mệt mỏi, cảm giác tức giận, không phải là thất bại.

- Đồ khốn. Đồ khốn, anh là đồ khốn. Dwayne cũng vậy, tất cả lũ khốn trên đời này.

Kiệt sức, cô ngồi xuống, tay ôm lấy mặt, lau khô những giọt nước mắt. Anh ta muốn gì đây?

Đứa bé trong bụng đá cô một cái, cô lấy tay xoa bụng để trấn an nó. Và cô cảm thấy nghẹn ngào, lần đầu tiên, Tội nghiệp, tội nghiệp...

Đứa bé.

Cô vẫn ngồi yên, suy nghĩ. Nhớ lại những đoạn hội thoại giữa hai người. Không bao giờ về Dwayne, không về tiền, điều này chẳng có nghĩa lý gì cả. Nếu tên khốn đó cần tiền thì anh ta phải đến tìm Dwayne chứ. Anh ta không nói về chồng mình, anh ta chắc gì đã gọi cho Dwayne? Chuyện gì xảy ra nếu anh ta không cần tiền chuộc.

Vậy anh ta muốn gì?

Đèn mờ dần, cục pin thứ hai sắp hết, chỉ còn hai cục nữa thôi và cô sẽ chìm trong bóng tối mãi mãi. Lần này cô không bị hoảng loạn khi sờ vào trong túi và lấy ra một cục pin. Cô đã từng làm chuyện này rồi và cô có thể làm được.

Cô mở nắp ra, tháo đèn, cho quả pin mới vào. Ánh sáng lại xuất hiện, hình thức tạm thời giúp cô đỡ sợ bóng đêm.

Mọi người đều phải chết, nhưng mình không muốn chết trong cái hộp này, ở cái nơi không ai tìm ra mình cả.

Cần phải tiết kiệm ánh sáng, cô nghĩ và tắt công tắc đi. Nằm trong bóng tối, nỗi sợ hãi đến gần và thắt chặt lấy cô. Không có ai biết mình ở đây. Không ai biết.

Mattie, dừng lại nào, chỉ có mày mới tự cứu được mày thôi.

Cô lật người sang một bên và ôm lấy mình, nghe thấy cái gì đó đang chuyển động dọc sàn nhà. Một trong những cục pin đã hết rồi, vô dụng.

Chuyện gì xảy ra nếu không ai biết mình bị bắt cóc? Không ai biết mình vẫn còn sống.

Cô ôm bụng và nghĩ về mọi cuộc nói chuyện với tên bắt cóc. Cô cảm thấy thế nào?Anh ta hỏi cô như vậy, như thể anh ta sợ.

Nếu ai đó định nhốt một người phụ nữ mang bầu trong cái hộp này thì tại sao anh ta quan tâm tới việc cô ta cảm thấy thế nào?

Nhưng anh ta luôn hỏi câu đó, và cô luôn luôn cầu xin anh ta cho cô ra ngoài.

Anh ta chờ đợi một câu trả lời khác cơ.

Cô ép gối sát hơn và chân cô đá phải cái gì đó khiến nó lăn đi. Cô ngồi dậy và bật đèn lên. Bắt đầu tìm kiếm tất cả số pin đã dùng. Cô có bốn cục pin cũ, hai cục mới vẫn trong bao. Cộng với hai cái trong đèn. Cô tắt đèn đi, phải tiết kiệm.

Trong bóng tối, cô bắt đầu buộc chặt dây giày.