← Quay lại trang sách

Chương 33

Té ra chuyện viết một lá đơn không phải dễ dàng như tụi nó nghĩ!

Nhiệm vụ trọng đại này được giao cho thằng Minh với sự đồng sáng tác của toàn thể tụi nó sau giờ tan trường. Lớp học vắng hoe, chỉ còn lại mấy thằng tụi nó và con Hồng đang chụm đầu vào nhau để sáng tác lá “tâm đơn”. Thằng Út đẹt nêu ý kiến trước:

- Mình chỉ cần có một mẫu đơn, rồi mình sửa lại...

Thằng Minh búng tay:

- Tao nhớ rồi, trong sách quốc văn có trình bày mấy mẫu đơn.

Thằng Long mập lấy quyển quốc văn đưa cho thằng Minh. Nó lật gần cuối sách rồi đọc:

- Đơn tín các loại: Tờ khai trình. Tờ khai trình thường có ba phần...

Thằng Minh kêu lên:

- Mình đâu có phải khai trình mất trộm đâu. Tao có đọc loại đơn này rồi.

Thằng Long mập đọc tiếp:

- Vậy thì qua phần Đơn yêu cầu. Hàng ngày, chúng ta có nhiều việc cần thỉnh cầu giải quyết như xin việc làm, xin học bổng, xin cấp chứng chỉ hộ tịch. Loại đơn này cũng có ba phần. Phần 1 trình bày rõ danh tánh, căn cước địa chỉ. Phần 2 là trình bày rõ yêu cầu. Phần 3 là phần kết đơn (câu lễ phép thông thường). Thí dụ như: Đơn xin học bổng - Kính gửi ông hiệu trưởng trường tư thục...

Thằng Út đẹt rụt rè:

- Cái đơn này có liên quan đến cò bót, cảnh sát gì đâu?

- Tao thấy cái đơn khai trình có kính gửi Ông Cảnh sát trưởng quận 1 - Đô thành Sài Gòn...

Thằng Minh lại búng tay:

- Ngon rồi, mình chép hai đơn này lại thành một...

- Nghĩa là sao?

- Có gì đâu. Đoạn đầu thì mình kính gửi ông cảnh sát trường, đoạn sau thì mình trình bày yêu cầu... để tao vừa viết, vừa đọc cho tụi bây thêm ý nghe... Thằng Ti đâu rồi...?

Thằng Cảnh hù nhìn quanh quất, rồi nói:

- Không thấy bóng dáng nó đâu. Chắc nó đói bụng đi về sớm.

- Ừ, bắt đầu viết nghe tụi bây.

Vừa viết nó vừa đọc:

- Kính gửi ông Cò quận 6...

Thằng Cảnh hù la lên:

- Không viết là ông Cò được...

- Chớ sao có tuồng ông Cò quận 9 do Út Trà Ôn với Bạch Tuyết hát?

- Ờ, tuồng đó tao có coi rồi. Hay quá cỡ thợ mộc. Má tao khóc quá trời luôn. - Thằng Són nói chen vào.

Thằng Minh tức mình:

- Tao lạy mầy nghe Són... sòn... son, sao mầy giống mấy thằng “mắc thằng bố” quá vậy?

Rồi nó viết tiếp “Kính thưa ông Cảnh sát trưởng quận 6 - Đô thành Sài Gòn. Kính ông, tôi ký tên dưới đây là... là má thằng Chim...”

Bây giờ đến phiên con Hồng:

- Không phải. Trò phải ghi tên thiệt của má thằng Chim.

- Nhưng tui đâu có biết má nó tên gì.

- Thì để trống chấm chấm chấm về nhà, hỏi tên má nó điền vô. Vậy mà cũng không biết. - Thằng Són cũng không chừa tật nói vô.

- Mầy ngon thì mầy viết đi.

Con Hồng giảng hòa:

- Tiếp tục đi, trưa rồi...

- Tôi ký tên dưới đây là chấm chấm chấm, căn cước [1] số...

- Chấm chấm chấm. - Cũng là thằng Són.

- Són ơi, mầy làm ơn cho tao viết nghe... chấm chấm chấm, cư ngụ tại số chấm chấm chấm...

- Sao mầy không viết số nhà vô? - Thằng Són hỏi.

- Tao không biết.

- Nó ở chung đường hẻm nhà mầy mà...

- Nhưng nhà nó xuyệc mấy tao không có nhớ. Được chưa.

- Ờ. Được rồi. Nhưng đường thì mầy biết chớ?

- Đường Phạm văn Chí, xin trân trọng khai trình...

Thằng Cảnh hù xen vào:

- Không phải khai trình vì khai trình là mình khai chuyện gì nhưng cái này là mình xin nên phải viết như xin..

- Như xin học bổng phải yêu cầu. - Thằng Són gật gù.

Vẫn yên lặng, thằng Minh lật qua phần mẫu đơn Yêu cầu trang kế bên:

- Xin trân trọng đệ trình ông rõ là...

Lúc ấy, nghe rõ từ đàng xe tiếng cọc cạch vang ra từ toàn bộ thân chiếc xe đạp của thằng Ti. Tụi nó nhìn ra ngoài thì thấy thằng này quăng chiếc xe đạp ngoài cửa, chạy hộc tốc vào. Vừa thở hổn hển, nó vừa nói:

- Tao có mẫu lá đơn rồi.

- Đâu... đâu..?

Thằng Ti móc trong túi quần của nó, lấy ra tờ giấy gấp tư, khá nhàu nát nhưng vẫn còn đọc được chữ. Thằng Minh hỏi:

- Ở đâu mầy có lá đơn này?

- Một bác viết đơn mướn ngay Ty cho tao. Đây chỉ là cái mẫu thôi. Mình phải viết lại nhưng chỉ sửa tên người, với địa chỉ nhà.

Thằng Út đẹt thắc mắc:

- Nhưng sao ổng lại cho mầy. Mầy với ổng quen nhau hả?

- Quen đâu mà quen...

Rồi thằng Ti kể câu chuyện nó có mẫu đơn như thế nào.

Trong khi bọn thằng Minh đang ngồi hì hà hì hục đánh vật với mẫu đơn trong sách quốc văn thì thằng Ti nghĩ rằng sao mình không lại chỗ thằng cha viết đơn mướn, lượm mấy tờ giấy than - được dùng lót để sao ra nhiều bản - rồi nhìn vào những con chữ còn hằn trên lưng tờ giấy than mà chép lại. Nhưng khi nó tìm cách lấy được tờ giấy than bằng một màn ảo thuật thì nó vẫn không thể nào đọc được chữ.

- Làm sao mà đọc được khi chữ chồng lên nhau. - Thằng Són thắc mắc.

- Mầy hay qua hé - sao không giỏi đi lấy với nó đi? - Thằng Long mập phản pháo.

Thằng Ti kể tiếp, miệng sùi cả nước bọt:

- Thấy tao cứ đứng soi tờ giấy than trước ánh sáng hoài, một bác đánh máy chữ thuê gần đó thắc mắc nên mới hỏi tao đang làm gì vậy. Tao kể lể sự tình thì bác ấy chửi...

- Chửi mầy hả? Ai biểu mầy lấy tờ giấy than mà còn để ổng thấy. - Vẫn là thằng Són.

- Mầy có câm cái miệng lại không? Cứ phá đám hoài. Người ta nói “điếc hay ngóng, ngọng hay nói” mầy không có ngọng sao mà hay nói vậy? - Thằng Minh cự.

Thằng Ti tiếp:

- Bác ấy chửi thằng cha đánh máy đơn mướn, đòi má thằng Chim 50 đồng là đồ tàn nhẫn, vô nhân đạo, vô lương tâm..

- Đúng là vô lương tâm, tàn nhẫn, vô nhân đạo...

- Y như ba mầy bán heo lậu, heo bệnh bơm nước vậy.

Nghe thằng Minh nói khóe về nghề nghiệp của ba nó, thằng Són im re. Đây là điểm yếu của thằng này.

- Sau đó, bác cho tao một tờ đơn mà bác đã từng viết cho người khác. Bác ấy nói chỉ cần thay tên, đổi họ, nơi cư ngụ, căn cước người làm đơn, ngày tháng là coi như được.

Thằng Minh nêu ra điều khó khăn:

- Nhưng... cái đơn này phải đánh máy. Tụi mình có đứa nào biết đánh máy đâu.

Con Hồng và thằng Long mập cùng lên tiếng:

- Tui đánh cho!

Thằng Minh ngạc nhiên nhìn hai đứa. Nhưng nó chỉ tin vào thằng Long mập vì nó đã thấy nhà thằng này có một máy đánh chữ ở trong phòng khách, còn con Hồng thì nó hoàn toàn không biết.

- Thôi, thằng Long mập đánh đi.

Con Hồng tiu nghỉu. Nó nói với thằng Ti:

- Đâu, trò cho Hồng mượn cái đơn xem một chút.

Nó cầm lá đơn do thằng Ti đưa, đọc chậm rãi, kỹ càng, còn lẩm nhẩm trong miệng y như đang học bài:

- Trong này có sai vài lỗi chánh tả hỏi, ngã nhe các trò.

Tụi nó ngẩn tò te với sự phát hiện nhanh như chớp của con Hồng.

Chú thích:

[1] Chứng minh nhân dân.