← Quay lại trang sách

Chương 34

Thoăn thoắt đưa xấp giấy vào ru-lô, gạt cần máy chữ đẩy giấy lên cho vừa với ru-băng, con Hồng bắt đầu gõ vào phím chữ.

Trước mặt nó là cuốn sách quốc văn, được mở ở phần dạy làm đơn. Miệng nó lẩm nhẩm đọc, lâu lâu nó nhắm mắt để tập trung nhớ lại mẫu đơn mà nó đã được thằng Ti cho xem. Hai ngón tay trỏ của nó nhảy thoăn thoắt trên những phím chữ. Những con chữ nhảy rào rào, đập vào ru-băng, tạo thành từng câu, từng câu trên tờ giấy trắng.

Con Hồng tức mình với tụi thằng Minh. Sao tụi con trai cứ nghĩ rằng con gái như nó không biết gì hết trơn, hết trọi vậy? Làm sao mấy trò con trai biết được rằng mình thường được ba nhờ đánh máy những bài viết của ba gửi cho báo Sài Gòn mới.

Trước kia, con Hồng thấy ba nó gắn mấy tờ giấy lên cái máy đặt trên bàn viết mà ba nó gọi là máy chữ. Sau đó ba nó gắn giấy vào và gõ... gõ... thế là, từ trong cái máy kỳ bí đó, xuất hiện những chữ, những dòng, những câu văn lên tờ giấy trắng. Ba nó đánh chữ đầy hết tờ giấy này sang tờ giấy khác.

Con Hồng không hiểu từ đâu mà ba nó có nhiều chữ để viết như vậy. Nhiều khi nó nghe tiếng máy chữ ngừng một lúc, sau đó, ba nó đốt điều thuốc, hút vài hơi rồi bóp bóp trán một lát thì tiếng máy chữ rào rào trở lại. Té ra, mỗi khi không viết ra chữ thì cứ bóp bóp cái đầu chữ sẽ từ đó mà dọt ra.

Khi ba nó đi vắng, nó lục cái máy chữ ra, rồi tập gắn giấy vào, lấy cây viết chì nhấn lên từng phím. Lạ thay, từng con chữ abcdnmhgk xuất hiện theo từng cái nhấn cọc cọc của nó. Nó bắt đầu ráp từng chữ cái tên của nó. Hiện ra rồi HONG, vui quá!

Cứ như vậy, khi ba đi vắng, con Hồng lại lén lén đem máy đánh chữ ra đánh đủ thứ những gì nó nghĩ trong đầu. Sau đó, nó đem bài học thuộc lòng trong sách quốc văn ra đánh. Một thời gian ngắn sau, nó thuộc lòng hết những dãy phím chữ, cách đánh chữ hoa, các con số, chỉ có điều nó chỉ đánh được bằng hai ngón tay.

Một ngày nọ, bất ngờ, ba nó cầm một tờ giấy mà nó đang đánh dở hỏi:

- Hồng, con đánh mấy chữ này phải không?

Chết cha! Lúc đó đang đánh máy, bỗng dưng có bà bán chè chí-mà-phủ [1] đi ngang, nó chạy ra ăn, quên mất là đang ngồi gõ một bài thơ trong sách quốc văn.

- Dạ... dạ... - Thế nào ba cũng cho mình cho mình một trận, nó nghĩ.

Bất ngờ, ba nó gật đầu, cười nói:

- Ờ, ráng tập đánh đi rồi làm thơ ký đả tự cho ba.

- Thơ ký đả tự là làm sao ba?

- Thì... thì... đả tự là đánh chữ, ba nhờ con đánh máy giùm mấy bài ba viết.

Thế là từ đó, lâu lâu ba nhờ nó đánh máy bài viết mỗi khi ông bận việc gấp. Tất nhiên là ba nó phải sửa lại lỗi chánh tả, dấu hỏi, dấu ngã - những dấu mà nó dễ sai nhất. Nó không dám đem những chuyện này vào lớp khoe cho bọn thằng Minh nghe vì nó biết chắc tụi nó sẽ không tin. Mà đâu cần tụi nó biết để làm gì!

... Đang tập trung suy nghĩ viết cái đơn làm sao cho lâm ly bi đát thì có tiếng xe Mobyllete của ba nó ngừng ngoài cửa. Ờ he, tại sao không nhờ ba nó chỉ cho cách làm cái đơn này. Dầu sao ba nó cũng là ký giả, viết báo thì chuyện làm cái đơn dễ như ăn chè vậy mà.

Khi ba nó vừa thay bộ quần áo mặc ở nhà xong, con Hồng liền mang lá đơn cho ba nó xem. Đọc được một đoạn, ba nó hỏi:

- Con đánh máy lá đơn này cho ai vậy?

- Dạ, cho một trò cùng trường với con.

Rồi nó đem đầu đuôi câu chuyện thằng Chim bị bắt ra sao cho ba nó nghe. Nghe xong, ba nó lấy bút, viết thêm một số đoạn sau khi đã sửa nhiều chỗ trong lá đơn, rồi bảo nó đánh máy lại. Sau đó, ông đốt điếu thuốc, lấy lá đơn coi lại rồi im lặng và suy nghĩ.

Chú thích:

[1] Chè mè đen.