← Quay lại trang sách

Chương XII PHI NHƯ BAY ĐẾN KHÚC CẠN

Khi Frodo tỉnh lại cậu vẫn đang tuyệt vọng giữ chặt chiếc Nhẫn trong tay. Cậu đang nằm cạnh đống lửa, bấy giờ đã được chất cao và đang cháy sáng rực. Ba bạn đồng hành đang cúi trên người cậu.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tên vua nhợt nhạt đâu rồi?” cậu cuống cuồng hỏi.

Họ vui mừng khôn xiết suốt một lúc chẳng nghe được cậu nói gì mà trả lời; họ cũng chẳng hiểu câu hỏi của cậu. Cuối cùng cậu lượm lặt được từ Sam rằng họ chẳng thấy gì ngoài những hình thù mờ ảo như bóng ma lao về phía mình. Đột nhiên Sam kinh hoảng nhận ra rằng chủ nhân chú đã biến đâu mất, rồi cùng lúc ấy một cái bóng đen sì chạy vụt qua chú, và chú ngã. Chú nghe được tiếng Frodo, nhưng cứ như từ một quãng rất xa nào đó vọng đến, không thì cũng từ dưới đất vọng lên, hò hét rổn rảng những từ lạ lùng. Họ chẳng thấy gì hơn, cho đến lúc họ vấp ngã nhào lên người Frodo, đương nằm như chết, mặt dúi xuống cỏ còn thanh kiếm thì bên mình. Sải Chân Dài lệnh cho họ nhấc cậu lên đặt nằm bên đống lửa, đoạn anh biến mất. Giờ thì chuyện đó đã xảy ra một lúc lâu rồi.

Sam rõ ràng lại bắt đầu nghi ngờ Sải Chân Dài, nhưng trong lúc họ còn đang nói chuyện anh đã trở về, hiện ra bất thình lình từ trong bóng tối. Họ giật bắn mình, và Sam rút kiếm đứng chắn trước Frodo, song Sải Chân Dài nhanh chóng quỳ xuống cạnh cậu.

“Tôi không phải là một tên Kỵ Sĩ Đen, Sam ạ,” anh khẽ nói, “cũng không câu kết với bọn chúng. Tôi vừa đang cố gắng khám phá phần nào những động thái của chúng; nhưng tôi chưa tìm ra gì cả. Tôi chưa thể nghĩ ra tại sao chúng bỏ đi không tấn công lần nữa. Nhưng không còn cảm giác có sự hiện diện của chúng ở bất kỳ đâu quanh đây.”

Khi nghe được những gì Frodo kể, anh trở nên đầy lo âu, lắc đầu thở dài. Rồi anh lệnh cho Pippin và Merry đun thật nhiều nước nóng bằng những cái ấm con con mang theo, đoạn rửa sạch vết thương bằng thứ nước ấy. “Hãy giữ lửa cháy đượm, và giữ cho Frodo được ấm!” anh nói. Rồi anh đứng dậy bước ra xa, gọi Sam đến bên mình. “Tôi nghĩ bây giờ tôi hiểu mọi chuyện hơn rồi,” anh nói nhỏ giọng. “Có vẻ như từ đầu chỉ có năm tên địch thôi. Tại sao chúng không ở cả đây, tôi không biết; song tôi nghĩ chúng không ngờ bị đánh trả. Hiện tại chúng đã rút đi. Nhưng không xa. tôi e vậy. Đêm khác chúng sẽ lại quay lại, nếu chúng ta chưa thể chạy thoát. Chúng chỉ đang đợi, bởi nghĩ rằng mục đích của chúng chẳng mấy chốc sẽ được hoàn thành, và rằng chiếc Nhẫn không thể bay đi đâu quá xa nữa. Sam a, tôi e là chúng tin cậu chủ của chú đã bị một vết thương chí tử nên sẽ khuất phục ý chí của chúng. Chúng ta sẽ xem xem!”

Sam khóc nghẹn thở. “Đừng thất vọng!” Sải Chân Dài nói. “Bây giờ chú phải tin tôi. Frodo của chú rắn chắc hơn tôi từng ước đoán, mặc dầu Gandalf đã bóng gió rằng thực tế có thể như vậy. Cậu ấy đã không bị giết, nên tôi nghĩ cậu ấy sẽ kháng cự được quyền năng ác quỷ của vết thương lâu hơn kẻ địch mong đợi. Tôi sẽ cố hết sức chữa lành cho cậu ấy. Hãy bảo vệ cậu ấy thật tốt, trong khi tôi vắng mặt!” Anh vội vã đi ngay, lại biến mất vào trong bóng tối.

Frodo ngủ chập chờn, dù cơn đau do vết thương mỗi lúc một nhức nhối, và cái lạnh chết chóc lan từ vai cậu ra cánh tay và mạng sườn. Các bạn trông nom cậu, sưởi ấm và rửa vết thương cho cậu. Đêm đi qua chầm chậm và mệt rã rời. Bình minh đang lên trên bầu trời, và khi cái thung nhỏ đã ngập trong ánh sáng xám, thì cuối cùng Sải Chân Dài cũng trở về.

“Nhìn đây!” anh gọi to; rồi cúi người anh nhấc từ dưới đất lên một cái áo choàng đen đã nằm sẵn ở đó, được bóng tối giấu kỹ. Chừng một bộ bên trên gấu áo có một vết chém. “Đây là cú đánh từ kiếm của Frodo,” anh nói, “Nó chỉ làm tổn thương kẻ thù của cậu ấy đến thế này thôi, tôi e vậy; bởi vì kiếm vẫn còn nguyên, mà mọi dao kiếm nếu đã đâm vào tên Vua khủng khiếp ấy đều tàn rụi. Hắn trọng thương chính là bởi tên của Elbereth.”

“Và Frodo trọng thương là bởi đây!” Anh lại cúi người nhặt lên một con dao dài mảnh. Trên lưỡi dao có một luồng sáng lạnh. Lúc Sải Chân Dài giơ lên họ thấy gần chót lưỡi dao bị mẻ và mũi dao thì đã gãy. Nhưng giữa lúc anh giơ cao con dao trong ánh nắng lấp lánh, họ nhìn chằm chằm kinh ngac, bởi lưỡi dao duờng như tan chảy và biến mất hút như một làn khói trong thinh không, chỉ để lại cái chuôi trong tay Sải Chân Dài. “Trời ơi!” anh rú lên. “Chính con dao đáng nguyền rủa này gây ra vết thương đây. Ngày nay hầu như hiếm ai còn khả năng chữa bệnh cân sức cân tài với những thứ vũ khí ác quỷ thế này. Nhưng tôi sẽ gắng hết sức.”

Anh ngồi bệt xuống đất, cầm cái chuôi con dao đặt cả lên đầu gối, và rồi hát cho con dao một bài ca chậm rãi bằng một thứ ngôn ngữ lạ. Rồi bỏ dao sang bên, anh quay sang Frodo và bằng giong êm ái nói những từ mấy người kia không sao nghe kịp. Từ cái túi giắt dây lưng anh lấy ra những chiếc lá dài của một loại cỏ nào đó.

“Những cái lá này,” anh nói, “tôi phải cuốc bộ mãi xa mới tìm thấy; vì loài thực vật này không mọc trên đồi trọc; nhưng trong những bụi rậm xa tít phía Nam Đường Cái tôi tìm thấy nó trong bóng tối nhờ mùi hương của lá.” Anh vò một cái trong mấy ngón tay, cái lá tỏa ra mùi thơm ngọt hăng hăng. “Thật may là tôi tìm được nó, vì đây là loại dược thảo Con Người phương Tây mang đến Trung Địa. Họ gọi nó là Athelas, và giờ nó mọc thưa thớt lắm, chỉ gần những nơi họ sống hay đóng trại hồi xưa; và ở miền Bắc không ai biết những chỗ ấy, ngoại trừ vài kẻ chuyên lang thang trong Miền Hoang Vu. Nó có những dược tính tuyệt vời nhưng trước một vết thương thế này năng lực chữa lành của nó có lẽ ít thôi.”

Anh ném mấy cái lá vào trong nước sôi và rửa vai cho Frodo. Mùi thơm của hơi nước rất sảng khoái, và những kẻ không bị đau cũng cảm thấy tâm trí họ bình yên và trong trẻo trở lại. Cỏ này cũng có vài phần năng lực trị vết thương kia, bởi vì Frodo cảm thấy cơn đau cũng như cảm giác lạnh băng giảm hẳn ở mạng sườn; song sinh khí chưa trở lại cánh tay cậu, nên cậu không thể nâng hay sử dụng bàn tay được. Cậu cay đắng hối tiếc sự ngu xuẩn của mình, tự trách mình vì thiếu ý chí; vì bấy giờ cậu hiểu ra rằng khi xỏ chiếc Nhẫn vào không phải cậu vâng theo mong muốn của riêng mình mà là tuân theo mệnh lệnh của các kẻ thù. Cậu tự hỏi liệu mình có mang thương tật suốt đời không, và giờ đây họ sẽ vật lộn xoay xỏa ra sao để tiếp tục hành trình. Cậu cảm thấy quá yếu không đứng nổi.

Những người khác đang bàn bạc chính vấn đề này. Họ nhanh chóng quyết định rời Đỉnh Gió càng sớm càng tốt. “Giờ tôi nghĩ,” Sải Chân Dài nói, “kẻ thù đã đang theo dõi chỗ này vài ngày rồi. Nếu Gandalf có đến đây, thì hẳn ông ấy đã buộc phải phóng đi xa, và ông ấy sẽ không quay lại đâu. Bất luận thế nào thì từ sau cuộc tấn công đêm qua, nếu cứ ở đây sau khi trời tối chúng ta sẽ gặp nguy hiểm lớn, và chúng ta khó có thể gặp nguy hiểm lớn hơn bất kể chúng ta đi đâu nữa.”

Ánh sáng ban ngày vừa đầy tràn, họ đã vội vàng ăn chút thức ăn rồi gói ghém hành lý. Frodo không thể cuốc bộ, vậy nên họ chia phần lớn hành lý cho bốn người bọn họ, đoạn đặt Frodo lên con ngựa lùn. Trong mấy ngày vừa qua con vật tội nghiệp đã trổ mã tuyệt vời; nó có vẻ béo lên và khỏe ra, lại bắt đầu tỏ ra quyến luyến mấy ông chủ mới, nhất là Sam. Cách đối xử của Bill Dương Xỉ hẳn rất khắc nghiệt nên hành trình trong vùng hoang vu dường như còn tốt hơn nhiều cuộc sống trước đây của nó.

Họ khởi hành theo hướng Nam. Thế này có nghĩa sẽ phải băng qua Đường Cái, song đó là lối nhanh nhất tới được vùng đất rậm rạp cây rừng. Và họ cần chất đốt; và Sải Chân Dài nói rằng Frodo cần được giữ ấm, nhất là ban đêm, trong khi lửa lại là phương cách phòng vệ cho tất cả bọn họ. Đây cũng là kế hoạch rút ngắn hành trình bằng cách cắt qua một vòng cung đường lớn nữa: phía Đông bên kia Đỉnh Gió con đường đổi hướng lượn một vòng rộng về phía Bắc.

Họ lần đường chậm chạp và cẩn trọng quanh các sườn đồi phía Tây Nam, và trong chốc lát đã ra đến lề Đường Cái. Không có dấu hiệu nào của các Kỵ Sĩ. Song giữa lúc đang vội vã băng qua đường họ nghe được xa xa hai tiếng kêu: một giọng lạnh lẽo gọi và một giọng lạnh lẽo trả lời. Run rẩy họ lao vụt về phía trước, nhằm thẳng những bụi cây ngay trước mặt. Đất phía trước họ dốc xuôi về phía Nam, nhưng hoang vu không đường lối; bui rậm và cây còi cọc mọc thành những cụm ken dày, xen kẽ là các khoảng trơ trụi rộng hoác, cỏ thưa thớt, xơ xác xám; lá trong các bụi cây đã chuyển màu đang rụng. Đúng là một miền đất không mời gọi, và hành trình của họ vừa chậm vừa ảm đạm. Họ hầu như không nói gì trong lúc lê bước đi tiếp. Lòng Frodo đau buồn nhìn họ bước đi bên cạnh cậu, đầu cúi xuống, lưng còng lại vì gánh nặng. Đến cả Sải Chân Dài dường như cũng mệt mỏi và lòng nặng trĩu.

Chặng đi bộ của ngày đầu tiên chưa kết thúc thì cơn đau của Frodo lại trỗi dậy, song cậu không lên tiếng đả động đến nó suốt một lúc lâu. Bốn ngày trôi qua, mà mặt đất hay quang cảnh không thay đổi mấy, ngoại trừ đằng sau họ Đỉnh Gió thấp dần, còn đằng trước họ dãy núi xa xa lù lù hiện ra từng chút một gần lại. Vậy mà kể từ tiếng kêu xa xăm kia họ chẳng nhìn thấy hay nghe được dấu hiệu quân địch để ý truy đuổi hay bám theo gì cả. Họ ghê sợ những giờ tối tăm, nên liên tục cảnh giới thành từng cặp ban đêm, thấp thỏm lúc nào cũng có thể bắt gặp những hình dáng đen tối lén đuổi theo trong đêm xám chỉ sáng mờ ánh mặt trăng bị mây che phủ; song không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì ngoài tiếng thở dài của lá héo và cỏ. Nhưng không lần nào họ có cảm giác ác quỷ hiện diện thấu tận tâm can như lúc bắt đầu cuộc tấn công dưới thung. Sẽ là hơi quá xa vời nếu hy vọng bọn Kỵ Sĩ đã lại mất dấu vết của họ. Có lẽ chúng đang đợi để bố trí một cuộc phục kích ở chỗ hẹp nào đó chăng?

Cuối ngày thứ năm nền đất bắt đầu dốc dần lên thoát khỏi thung lũng nông rộng mà họ đã trèo xuống. Sải Chân Dài giờ lại xoay tuyến đường về phía Đông Bắc, và vào ngày thứ sáu họ lên đến đỉnh một sườn dốc dài chỉ có thể leo rất chậm, và thấy tít xa phía trước có một cụm đồi rừng. Xa xa bên dưới họ có thể thấy Đường Đông quét một vòng quanh những chân đồi; và bên phải họ một dòng sông xám lấp lánh sáng nhợt dưới ánh mặt trời mỏng mảnh. Ở đằng xa họ thoáng thấy một dòng sông nữa dưới một thung lũng toàn đá ẩn hiện trong sương.

“Tôi e chúng ta phải đi trở lại Đường Cái một chốc,” Sải Chân Dài nói. “Giờ chúng ta đã tới sông Nguồn Xám, mà các Tiên vẫn gọi là Mitheithel. Nó chảy xuống từ Truông Etten, vùng đầm lầy quỷ khổng lồ phía Bắc Thung Đáy Khe, rồi nhập vào dòng Nước Ồn ở tít phía Nam. Có người gọi khúc dưới đó là Lũ Xám. Nó mở thành dòng nước vĩ đại trước khi ra tới biển. Chẳng có đường nào qua nổi dòng nước ấy phía dưới nguồn sông ở Truông Etten, ngoại trừ cây Cầu Cuối nơi Đường Đông vắt qua sông.”

“Dòng sông thứ hai chúng ta có thể nhìn thấy tít xa kia là gì vậy?” Merry hỏi.

“Đó là dòng Nước Ồn, tức là Bruinen từ Thung Đáy Khe,” Sải Chân Dài trả lời. “Đường Cái chạy dọc các mép đồi suốt nhiều dặm từ Cầu Cuối đến Khúc Cạn sông Bruinen. Song tôi chưa nghĩ ra chúng ta sẽ vượt sông đó như thế nào. Từng con sông một hẵng! Chúng ta quả thực sẽ vô cùng may mắn nếu không thấy ở cây Cầu Cuối có quân chống lại chúng ta.”

Ngày tiếp theo, sớm tinh sương, họ lại đi xuống rìa Đường Cái. Sam và Sải Chân Dài đi lên phía trước, song họ không thấy dấu hiệu của bất cứ lữ khách hay kỵ sĩ nào. Ở đây bên dưới bóng râm của cây đồi dính chút vết mưa. Sải Chân Dài phán đoán mưa đã rơi hai ngày trước, và đã rửa sạch mọi dấu chân. Theo như anh thấy, không có kẻ nào cưỡi ngựa đi qua kể từ lúc bấy giờ.

Họ vội vã đi hết tốc độ, và sau chừng một hai dặm họ thấy Cầu Cuối trước mặt, ở chân một con dốc ngắn dựng đứng. Họ nghĩ đến những hình thù đen sì đợi sẵn ở đó mà sợ, nhưng không thấy kẻ nào hết. Sải Chân Dài buộc họ ẩn nấp trong một bụi cây bên lề đường, trong khi anh đi lên phía trước thám thính.

Chẳng mấy chốc anh đã hối hả quay lại. “Tôi không thấy có dấu hiệu nào của kẻ địch,” anh nói, “và tôi đang vô cùng băn khoăn liệu thế có nghĩa là gì. Nhưng tôi mới tìm thấy thứ gì đó rất lạ.”

Anh chìa tay ra, cho thấy một viên đá quý màu xanh nhạt. “Tôi tìm thấy nó trong bùn ở giữa cầu,” anh nói. “Nó là một viên beryl, được gọi là ngọc tiên. Nó được đặt ở đó, hay tình cờ bị rơi, tôi không dám nói; song nó cho tôi hy vọng. Tôi sẽ coi đây là dấu hiệu rằng chúng ta có thể qua cầu; nhưng qua khỏi đó thì tôi không dám tiếp tục theo Đường Cái, nếu không có vài dấu hiệu rõ ràng hơn nữa.”

Lập tức họ lại đi tiếp. Họ qua Cầu Cuối an toàn, chẳng nghe thấy tiếng động nào ngoài tiếng dòng nước cuộn xoáy đạp vào ba nhịp cầu to tướng. Tiếp đó một dặm nữa họ gặp một hẻm núi hẹp dẫn chếch về phía Bắc xuyên qua sườn đất dọc phía bên trái đường. Tại đây Sải Chân Dài rẽ khỏi đường, và chẳng mấy chốc họ lạc giữa một miền đất ảm đạm toàn cây tối sẫm uốn lượn giữa những chân đồi ủ rũ.

Các Hobbit mừng rỡ được bỏ vùng đất kém phần mời gọi và Đường Đông nguy hiểm lại đằng sau; song miền đất mới này dường như cũng đầy đe dọa và không thân thiện. Họ càng đi về phía trước những quả đồi quanh họ càng dần dần cao lên. Đây đó bên trên những đỉnh và gờ họ bắt gặp vài thoáng tường đá cổ, cùng những tòa tháp đổ nát: chúng có vẻ hung gở. Frodo không phải cuốc bộ nên có thời giờ nhìn ra đằng trước suy ngẫm. Cậu nhớ lại câu chuyện bác Bilbo kể về hành trình của bác và những tòa tháp đáng ngại trên dãy đồi phía Bắc Đường Đông, trong vùng đất gần rừng của quỷ khổng lồ nơi đã diễn ra cuộc phiêu lưu rùng rợn đầu tiên của bác. Frodo đoán chừng họ giờ đang ở đúng vùng ấy, nên tự hỏi liệu tình cờ họ có đi qua gần vị trí cuộc đụng độ kia không.

“Ai sống trên đất này?” cậu hỏi. “Ai xây những tòa tháp này? Đây có phải xứ quỷ khổng lồ không?”

“Không!” Sải Chân Dài nói. “Quỷ khổng lồ không xây dựng. Không ai sống trên đất này cả. Con Người từng sống ở đây nhiều thời đại về trước; nhưng giờ không ai còn cả. Họ trở thành một tộc người độc ác, theo như truyền thuyết kể, bởi vì họ quy hàng dưới cái bóng của Angmar. Nhưng tất cả đều bị phá hủy trong cuộc chiến tranh đã đưa Vương Quốc Bắc đến ngày tàn. Nhưng đến giờ ấy là chuyện quá xa xưa đến nỗi cả dãy đồi này đã quên hết cả rồi, mặc dầu bóng tối vẫn phủ trên mặt đất này.”

“Từ đâu mà anh biết những chuyện kể ấy, nếu tất thảy đất này trống không và bị người đời quên lãng?” Peregrin hỏi. “Chim chóc và muông thú không kể những truyện kể gì kiểu như thế.”

“Những người kế vị dòng dõi Elendil không quên mọi thứ thuộc về quá khứ,” Sải Chân Dài nói; “và còn nhiều chuyện hơn nữa tôi có thể kể ra vẫn được ghi nhớ ở Thung Đáy Khe.”

“Anh thường đến Thung Đáy Khe không?” Frodo hỏi.

“Tôi thường đến,” Sải Chân Dài đáp. “Tôi từng sống ở đó, và hễ có thể tôi vẫn trở về. Trái tim tôi ở nơi đó; nhưng số phận của tôi không phải là ngồi bình yên, kể cả trong ngôi nhà đẹp đẽ của Elrond.”

Các quả đồi bấy giờ bắt đầu khép lại quanh họ. Đường Cái đằng sau lưng giữ hướng thẳng tới sông Bruinen, song cả hai đều khuất ngoài tầm mắt. Các lữ khách đi vào trong một thung lũng dài hẹp, giữa vách núi xẻ sâu hoắm, tối tăm và câm lặng. Cây cối rễ già cỗi xoắn xuýt buông rủ khắp các vách núi, và chồng chất đằng sau thành các sườn dốc gỗ thông càng lúc càng cao.

Bốn Hobbit trở nên mệt lử. Họ tiến lên quá chậm, vì phải chọn lối đi xuyên qua vùng đất không sẵn đường lối, ngổn ngang những cây đổ đá lăn. Chừng nào có thể họ còn tránh trèo lên, vì sợ cho Frodo và bởi vì quả thực khó tìm được lối lên nào trong những thung lũng hẹp này. Họ ở vùng này hai ngày thì thời tiết trở ướt lướt thướt. Gió bắt đầu thổi đều đều từ đằng Tây, đổ nước các vùng biển xa lên những mái đồi đen thẫm trong cơn mưa rây bột ướt sũng. Đến khi đêm xuống bon họ đã ướt nhễu hết cả, cái trại thì thật ảm đạm, bởi họ không thể kiếm được tí củi nào để đốt. Ngày kế tiếp các quả đồi dâng lên còn cao và dốc hơn trước mặt, và họ buộc phải rẽ dạt về phía Bắc chệch khỏi lộ trình. Sải Chân Dài dường như trở nên lo lắng: đã ra khỏi Đỉnh Gió gần mười ngày rồi, và dự trữ lương thảo đang bắt đầu vơi bớt. Trời vẫn tiếp tục mưa.

Đêm ấy họ hạ trại trên một bãi đá cạn, với một bức tường đá sau lưng, trong đó có một cái hang nông, chi là cái vũm lòng môi choen hoẻn trên vách đá. Frodo bồn chồn không yên. Lạnh và ướt khiến vết thương của cậu đau đớn hơn bao giờ hết, lại còn cơn nhức buốt và cảm giác lạnh chết chóc quét sạch con buồn ngủ đi. Cậu nằm trở mình trằn trọc, sợ hãi lắng nghe những tiếng động ban đêm lén lút: gió trong các khe đá, nước nhỏ giọt, một tiếng cạch, tiếng rơi lạch xạch bất thình lình của một hòn đá lỏng tuột ra. Cậu cảm thấy có những hình dáng đen sì đang tiến tới bóp chết cậu; song khi cậu ngồi dậy thì chẳng thấy gì ngoài tấm lưng Sải Chân Dài đang ngồi khom gù người, vừa hút tẩu vừa cảnh giới. Cậu nằm trở xuống và trôi tuột vào một giấc mơ khó chịu, trong đó cậu bước đi trên cỏ trong khu vườn hốc nhà tại Quận, song cỏ dường như mờ nhạt, chẳng rõ ràng được bằng những cái bóng đen sì cao lớn đứng nhìn qua bờ giậu.

Buổi sáng cậu tỉnh dậy thấy mưa đã ngừng rơi. Mây vẫn còn dày, song đang tan, và những dải xanh lơ nhợt nhạt ló ra giữa cảc tảng mây. Gió lại đang chuyển vần. Họ không khởi hành sớm. Ngay sau bữa sáng nguội tẻ nhạt Sải Chân Dài bỏ đi một mình, bảo những người còn lại ở nguyên dưới chỗ ẩn náu trên vách đá, cho đến chừng nào anh quay trở lại. Anh định trèo lên, nếu có thể, nhìn qua hình thế vùng này một cái.

Lúc quay lại anh chẳng nói gì cho vững dạ được. “Chúng ta đã đi chệch quá xa về phía Bắc,” anh nói, “ta phải tìm đường nào đó quay lại phía Nam thôi. Nếu cứ tiếp tục hướng đang đi chúng ta sẽ lao vào sâu tít Lũng Etten cách Thung Đáy Khe rất xa phía Bắc. Ấy là xứ quỷ khổng lồ, tôi hầu như chẳng biết gì. Chúng ta có lẽ cũng tìm thấy đường đi xuyên qua rồi vòng đến Thung Đáy Khe từ phía Bắc đấy; nhưng sẽ mất rất lâu, vì tôi không biết đường đó, hơn nữa lương thảo của ta không còn đủ dùng. Vây nên bằng cách này hay cách khác chúng ta phải tìm thấy Khúc Cạn sông Bruinen.”

Họ dành trọn thời gian còn lại của ngày hôm ấy bò toài trên nền đá lổn nhổn. Họ tìm thấy một lối đi giữa hai quả đồi dẫn vào trong một thung lũng chạy hướng Đông Nam, hướng họ muốn chọn; nhưng về cuối ngày hôm ấy họ thấy con đường lại bị một sống đất cao cản lại; cái gờ tối thẫm in trên nền trời bị cắt thành nhiều cao điểm trần trụi như hàm răng một cái cưa cùn. Họ có hai chọn lựa, hoặc quay trở lại hoặc trèo qua đó.

Họ quyết định thử khả năng trèo qua, song quả là rất khó. Chẳng bao lâu Frodo buộc phải trèo xuống mà vất vả đi bộ tiếp. Ngay cả như thế họ thường phải dốc hết sức mới lôi được con ngưa lùn lên cùng, hoặc tìm thấy được một lối mòn cho chính họ, bởi đang nặng gánh như hiện giờ. Cuối cùng, khi họ lên được tới đỉnh, ánh sáng đã gần tàn, còn họ thì mệt rũ hết cả. Họ đã leo lên đến một vùng vòng hẹp giữa hai điểm cao hơn, rồi mặt đất lại dốc truội xuống, dầu chỉ một quãng ngắn phía trước. Frodo gieo mình xuống, nằm trên mặt đất run rẩy. Tay trái cậu bất động, bên sườn và vai cậu cảm giác như bị những cái vuốt băng giá quặp lên. Cây và đá quanh cậu dường như mờ ảo chẳng rõ ràng.

“Chúng ta không thể đi xa thêm nữa đâu,” Merry bảo Sải Chân Dài. “Tôi e thế này đã là quá sức Frodo rồi. Tôi lo cho anh ấy chết được. Chúng ta phải làm gì đây? Anh nghĩ ở Thung Đáy Khe họ có thể chữa cho anh ấy không, nếu ta tới được nơi?”

“Còn phải xem thế nào đã,” Sải Chân Dài trả lời. “Ở nơi hoang dã này tôi chẳng thể làm gì hơn nữa, và chính vì vết thương của cậu ấy mà tôi hết sức nóng lòng tiếp tục tiến lên. Nhưng tôi đồng ý là đêm nay ta không đi xa thêm được nữa.”

“Có chuyện gì với cậu chủ tôi vậy?” Sam hạ giọng hỏi, đưa mắt nhìn Sải Chân Dài nài nỉ. “Vết thương của cậu ấy nhỏ, lại nom khép miệng rồi. Chẳng nhìn thấy gì ngoài một vết sẹo trắng lành lạnh trên vai.”

“Frodo đã bị vũ khí của Kẻ Thù đụng vào,” Sải Chân Dài nói, “và có độc tố hoặc tai họa tiềm tàng nào đó vượt quá khả năng tôi hóa giải. Song không được từ bỏ hy vọng, Sam ạ!”

Đêm bên trên sống đất cao lạnh buốt. Họ nhóm đống lửa nhỏ bên dưới bộ rễ rặt đầu mẩu của một cây thông già, buông thõng bên trên một cái hố nông choèn: nom như thể ở đó từng có mỏ khai thác đá. Họ ngồi túm tụm cùng nhau. Cơn gió thổi ớn lạnh qua hẻm núi, và họ nghe được tiếng những ngọn cây ngả oằn xuống rên rỉ lẫn thở dài. Frodo nằm nửa thức nửa mộng, tưởng tượng ra những đôi cánh đen thẫm bất tận đang vút qua bên trên mình, và trên những đôi cánh đó lừng lững những kẻ truy đuổi đã tìm kiếm cậu khắp các hang hốc của dãy đồi này.

Buổi sáng hừng lên rạng rỡ và tươi đẹp; không khí sạch sẽ, ánh sáng nhạt trong veo dưới bầu trời vừa đưọc cơn mưa gột rửa. Tâm tưởng họ hứng khởi hẳn lên, song họ mong đợi mặt trời sưởi ấm tứ chi lạnh cứng. Trời vừa sáng, Sải Chân Dài liền chọn Merry cùng mình đi thám sát toàn vùng từ cao độ này tới tận phía Đông hẻm núi. Mặt trời vừa lên và đương tỏa sáng rực rỡ lúc anh quay trở về mang theo tin tức thỏa lòng. Họ giờ đại khái đang đi đúng hướng. Nếu tiếp tục đi xuống phía bên kia sống đất, họ sẽ thấy Dãy Núi Mù ở bên tay trái. Cách một quãng phía trước Sải Chân Dài lại vừa thoáng thấy Nước Ồn, và anh biết rằng, mặc dầu ẩn khuất không nhìn thấy, Đường Đông qua Khúc Cạn không còn xa dòng sông, lại nằm về phía bờ gần họ nhất.

“Chúng ta lại phải xuống Đường Cái thôi,” anh nói. “Không thể hy vọng tìm được lối đi xuyên qua những quả đồi này. Bất kể nguy hiểm nào đang bủa vây, Đường Đông là lối duy nhất cho chúng ta tới được Khúc Cạn.”

Ngay khi ăn xong họ lại khởi hành. Họ trèo chầm chậm xuống phía Nam sống đất; song đường đi dễ dàng hơn họ tưởng, bởi triền đất về phía này đỡ dốc hơn nhiều, nên chẳng mấy Frodo đã lại có thể cưỡi ngựa. Con ngựa lùn già tội nghiệp của Bill Dương Xỉ đang chứng tỏ cái tài không thể ngờ là lựa được đường đi, lại còn hết sức tránh cho người cưỡi nhiều cú xóc nảy. Tinh thần của cả đoàn lại hưng phấn hẳn. Ngay cả Frodo cũng cảm thấy khá hơn trong ánh nắng sớm, song thỉnh thoảng đây đó một làn sương dường như che tối tầm nhìn của cậu, và cậu đưa tay che mắt.

Pippin đi đằng trước những người khác một chút. Đột nhiên cậu quay ngoắt lai gọi với họ. “Có đường mòn này!” cậu la to.

Khi bắt kịp, họ thấy rằng cậu đã không nhầm: rõ ràng có đoạn đầu một con đường mòn dốc lên với nhiều khúc quanh từ khu rừng bên dưới, sau đó mất hút dần trên đỉnh đồi sau lưng. Ở vài chỗ con đường bấy giờ đã mờ nhạt và rợp cỏ, hoặc bị bịt kín vì đá rơi cùng cây cối; song xem ra nó đã có thời được sử dụng nhiều. Đó là con đường được làm bởi những cánh tay mạnh khỏe và đôi chân chắc nịch. Đây đó những cây già cỗi bị đốn hoặc đổ gục, cả những hòn đá lớn bị bổ đôi hoặc vần sang bên lấy lối.

Họ đi theo lối mòn một lúc, vì nó hầu như là lối đi tiếp dễ nhất, song họ đi thận trọng, và càng vào sâu trong khu rừng tối tăm nỗi lo lắng của họ càng tăng, con đường mòn thì càng lúc càng bằng phẳng và rộng thoáng hơn. Đột nhiên, ra khỏi một vành đai cây linh sam nó chạy cheo leo xuống một triền dốc, rồi sau đó ngoặt bất thình lình về bên trái quanh góc một vai đồi lổn nhổn đá. Khi đến góc đồi họ nhìn quanh và thấy con đường mòn chạy tiếp qua một dải đất bằng bên dưới mặt vách đá thấp lõng thõng cây cối. Trên bức tường đá có một cánh cửa lơ lửng mở hờ vẹo vọ bám vào một bản lề khổng lồ.

Họ dừng cả lại bên ngoài cánh cửa. Có một cái hang hoặc giả căn phòng đá đằng sau, song trong cảnh lờ mờ này chẳng thể nhìn thấy gì ở bên trong. Sải Chân Dài, Sam và Merry vận hết sức đẩy cánh cửa rộng ra chút nữa, và rồi Sải Chân Dài cùng Merry đi vào. Họ không đi xa, bởi trên nền hang ngổn ngang nhiều xương cốt khô từ lâu, và chẳng thấy gì khác nữa gần lối ra vào ngoại trừ vài cái vại rỗng to tướng cùng bình vỡ.

“Chắc chắn đây là hang quỷ khổng lồ rồi, không còn nghi ngờ gì!” Pippin nói. “Đi ra ngay, hai người, rồi ta chuồn luôn. Giờ chúng ta biết ai làm con đường mòn này rồi - tốt nhất là nên thoát cho mau.”

“Tôi nghĩ là không cần,” Sải Chân Dài vừa nói, vừa đi ra. “Chắc chắn là hang quỷ, nhưng hình như đã bị bỏ hoang từ lâu. Tôi không nghĩ ta cần phải sợ đâu. Nhưng cứ tiếp tục đi xuống thận trọng, rồi ta sẽ xem sao.”

Con đường lại tiếp tục từ chỗ cánh cửa, rồi rẽ sang phải cắt chéo khoảng đất trống bằng phẳng mà nhao xuống một sườn dốc ken dày cây rừng. Pippin, không thích cho Sải Chân Dài thấy mình còn sợ, đi dấn lên đằng trước với Merry, Sam và Sải Chân Dài đi sau, mỗi người một bên con ngựa lùn của Frodo, bởi vì con đường giờ đã đủ rộng cho cả bốn năm Hobbit cùng sánh bước. Song họ chưa đi được bao xa thì Pippin đã chạy trở lại, theo sau là Merry. Cả hai nom kinh hoảng.

“Có quỷ khổng lồ đấy!” Pippin hổn hển. “Dưới khoảng rừng thưa trong rừng này không xa phía dưới kia. Chúng tôi thoáng thấy chúng sau mấy thân cây. Chúng to lớn lắm!”

“Chúng ta sẽ đến nhìn cho kỹ,” Sải Chân Dài nói, đoạn nhặt một cây gậy lên. Frodo không nói gì, song Sam nom sợ điếng người.

Mặt trời bấy giờ đã lên cao, rọi chiếu xuyên qua những cành cây phần nào trơ trụi, soi sáng khoảng rừng thưa bằng những mảng ánh sáng rạng rỡ. Họ dừng khựng bên bìa rừng thưa, nín thở liếc nhìn qua những thân cây. Lừng lững đứng đó là đám quỷ khổng lồ: ba tên quỷ to lớn. Một đang cúi lom khom, hai tên kia đứng nhìn gã ta chăm chú.

Sải Chân Dài bước lên phía trước vẻ không mảy may bận tâm. “Đứng dậy, đồ đá già!” anh lên tiếng, quật gẫy cây gậy lên nguời tên quỷ đang mải lom khom.

Chẳng xảy ra chuyện gì. Có tiếng các Hobbit thở hổn hển vì kinh ngạc, và rồi ngay cả Frodo cũng phá lên cười. “Chà chà!” cậu nói. “Chúng ta đang quên mất lịch sử gia tộc đây mà! Đây đích thị là ba tên từng bị ông Gandalf tóm, đang mải mê cãi nhau cách nào ngon nhất để nấu mười ba Người Lùn cùng một Hobbit.”

“Tôi không hề biết chúng ta đang ở gần chỗ ấy!” Pippin làu bàu. Cậu biết rõ câu chuyện. Bác Bilbo và Frodo thường xuyên kể; song thực tình cậu chưa bao giờ tin nó đến quá nửa. Ngay cả bây giờ đây cậu vẫn nhìn ba tên quỷ hóa đá vẻ nghi ngờ, tự hỏi liệu phép màu nào đó có đột nhiên khiến chúng hồi sinh trở lại hay không.

“Các cậu đang quên không chỉ lịch sử gia tộc, mà còn mọi tri thức các cậu từng biết về quỷ khổng lồ,” Sải Chân Dài nói. “Đang là ánh ngày bao la dưới vầng mặt trời rạng rỡ, vậy mà các cậu quay lại tính dọa tôi với câu chuyện về bọn quỷ sống sờ sờ đang đợi chúng ta nơi trảng cỏ này! Bất luận trường hợp nào các cậu hẳn đã phải để ý thấy một trong số chúng có cái tổ chim đằng sau tai. Ấy hẳn là món đồ trang sức bất bình thường với một quỷ khổng lồ còn đang sống!”

Họ thảy cười phá lên. Frodo cảm thấy tinh thần cậu lại đang hồi sinh: cảnh tượng nhắc nhở đến chặng phiêu lưu thành công đầu tiên của bác Bilbo quả có tác dụng khích lệ. Mặt trời cũng ấm áp và khuây khỏa, sương mù ngay trước mắt thì dường như đang tan đi đôi chút. Họ nghỉ một lát trong trảng cỏ, dùng bữa giữa ngày ngay dưới bóng những đôi chân to tướng của nhóm quỷ.

“Không ai cho chúng ta nghe một chút ít bài ca, trong khi mặt trời đang ở trên cao sao?” Merry hỏi, lúc họ vừa ăn xong. “Chúng ta chưa hát bài nào hay kể câu chuyện nào đã mấy ngày nay rồi.”

“Kể từ lúc ở Đỉnh Gió thì chưa,” Frodo nói. Những người khác nhìn cậu. “Đừng lo cho tôi!” cậu nói thêm. “Tôi cảm thấy khỏe hơn rồi, nhưng không nghĩ mình có thể hát được đâu. Có lẽ Sam có thể moi trong trí nhớ ra được cái gì đó.”

“Cố lên nào, Sam!” Merry động viên. “Trong đầu cậu cất trữ nhiều hơn cậu tiết lộ ra đấy.”

“Tôi không dám chắc chuyện ấy lắm,” Sam nói. “Nhưng cái này có thích hợp không nhỉ? Đấy không phải thứ tôi gọi là thơ ca đích thực, nếu các cậu hiểu ý tôi: chỉ là một bài vè vớ vẩn thôi. Nhưng những hình ảnh xưa cũ ở đây khiến tôi nhớ lại.” Đứng lên, hai tay chắp sau lưng, như thể đang ở trường, chú bắt đầu hát một giai điệu cổ xưa:

Quỷ khổng lồ bàn tọa đá ngồi trơ,

Liếm lại láp khúc xương thừa trọc lóc;

Nó đã gặm nhiều năm ròng sạch bóc,

Vì thịt đây hiếm gặp vô cùng.

Thô cùng! Khô cùng!

Trong hang đồi nó sống trơ thân mốc,

Mà thịt đây hiếm gặp vô cùng.

Tom đảo ngang đi đôi ủng to đùng,

Bảo với Quỷ: “Mày liếm gì mải miết?

Ngó như ống quyển bác Tim ta hệt,

Đáng phải nằm im dưới mộ rồi.

Chộ rồi! Ngộ rồi!

Nhiều năm ròng bác Tim đi mất biệt,

Ta tưởng nằm im dưới mộ rồi.”

Quỷ đáp lời, “Ta chôm đấy cu ơi.

Mà xương quý bỏ hố chi cho phí?

Bác nhà ngươi đã chết dì chết dí

Ta mới moi lên khúc cẳng này.

Thẳng này! Ngẳng này!

Biếu gã quỷ nghèo cũng là có lý,

Lão đâu còn cần khúc cẳng này.”

Tom bật ngay: “Lũ quỷ đói chúng mày,

Không xin phép đã tiện tay láo toét

Xương cẳng vế họ nội ta giắt mép;

Khôn hồn đưa khúc xương trả đây!

Giả đây! Nhả đây!

Bác có chết cũng là xương của bác;

Khôn hồn đưa khúc xương trả đây!”

“Cặp cà kheo,” Quỷ cà nhửng cà nhây,

“Ta sẽ chén nốt ngươi nhai cẳng tuốt.

Chất tươi xuống họng cứ là sốt sột!

Nào ghé răng nhá thử nhà ngươi.

À ngươi! Chà ngươi!

Ta đã ngán mút xương thừa da sót;

Nào vui thay xơi thử nhà ngươi.”

Nhưng tưởng đâu bữa tối đến miệng rồi,

Quỷ quờ tóm xòe tay nào có thấy;

Chưa định thần Tom đã luồn sau gáy

Đá vào mông định dạy sau chừa.

Mau chừa! Đau chừa!

Tom chắc ủng thúc mông một cái

Là hắn ta được dạy sau chừa.

Nhưng lòng đồi từ lâu lắc ngồi trơ

Xương thịt quỷ đá còn thua độ cứng.

Chẳng khác gì nhằm gốc đồi thúc ủng,

Bàn tọa kia chẳng cảm thấy gì.

Ấy gì! Đấy gì!

Quỷ hô hố nghe Tom đau kêu rống,

Biết ngón chân kia cảm thấy gì.

Chân đã què, Tom khập khễnh trở về,

Bàn chân mất ủng từ giờ cà thọt;

Còn mặc kệ, Quỷ vẫn ngồi vắt nóc

Gặm khúc xương đã lột chủ xương.

Củ xương! Thủ xương!

Bàn tọa Quỷ vẫn nguyên xi như trước,

Cùng khúc xương đã lột chủ xương!

“Chà, lời cảnh cáo cho tất cả chúng ta đấy!” Merry cười lớn. “May mà anh dùng gậy, chứ không phải tay, anh Sải Chân Dài!”

“Bài thơ ấy cậu lấy ở đâu ra, Sam?” Pippin hỏi. “Trước nay tôi chưa hề nghe được những lời đó.”

Sam lầm bầm gì đó không ai nghe nổi. “Từ trong đầu cậu ấy mà ra, dĩ nhiên rồi,” Frodo nói. “Nhờ chuyến đi này tôi đang biết được rất nhiều điều về Sam Gamgee nhé. Đầu tiên cậu ấy là một tay lập mưu, giờ cậu ấy là gã pha trò. Cậu ấy rồi thì sẽ trở thành một thầy phù thủy - không thì cũng một chiến binh!”

“Tôi mong là đừng,” Sam nói. “Tôi chẳng muốn làm ai cả!”

Buổi chiều hôm ấy họ đi tiếp xuống cánh rừng. Họ có lẽ đang đi theo chính cái lối mòn mà Gandalf, Bilbo và đoàn Người Lùn từng đi nhiều năm về trước. Sau một vài dặm họ thoát ra đến đỉnh một bờ đất cao bên trên Đường Cái. Ở điểm này Đường Đông đã bỏ sông Nguồn Xám lại tít trong thung lũng chật hẹp ở đằng sau, và giờ bám chặt lấy chân những quả đồi, chạy nhấp nhô quanh co về đằng Đông giữa những khu rừng cùng triền dốc phủ toàn cây thạch nam hướng về phía Khúc Cạn và Dãy Núi Mù. Không xa bên dưới triền đất Sải Chân Dài chỉ một hòn đá trong cỏ. Trên hòn đá vạch thô sơ và giờ đã gần mờ xỉn vì sương gió vẫn có thể thấy các chữ rune của Người Lùn cùng vài dấu hiệu bí mật.

“Kìa!” Merry nói. “Hẳn đó là hòn đá đánh dấu chỗ giấu vàng của bọn quỷ. Này anh Frodo, tôi tự hỏi phần của bác Bilbo còn lại được bao nhiêu nhỉ?”

Frodo nhìn hòn đá, ước gì Bilbo đã mang về nhà món châu báu nào bớt nguy hiểm, hay dễ từ bỏ đi hơn. “Không còn gì hết,” cậu đáp. “Bác Bilbo đã cho đi hết. Bác bảo tôi bác không cảm thấy kho báu là của mình, vì nó từ bọn kẻ cướp mà có.”

Đường Đông nằm im lặng dưới những cái bóng dài đầu buổi tối. Không nhìn thấy bóng dáng lữ khách nào khác. Vì không có hướng đường nào khác khả dĩ cho họ chọn, họ trèo xuống triền đất, rẽ trái đi ra xa hết mức. Chẳng mấy chốc một vai đồi chặn ngang ánh sáng vầng mặt trời đang chìm nhanh về phía đằng Tây. Một cơn gió lạnh từ rặng núi đằng trước thổi xuống đón đầu họ.

Họ đương định để ý tìm một chỗ cách xa Đường Cái có thể cắm trại qua đêm, thì nghe thấy một âm thanh đưa nỗi sợ bất thình lình trở lại trái tim: tiếng vó ngựa đằng sau lưng. Họ quay nhìn lại, song không thấy được xa bởi con đường nhiều khúc quanh co và lên xuống gập ghềnh. Nhanh hết mức, họ bò khỏi lối mòn lên chỗ những bụi việt quất và thạch nam nơi sườn dốc bên trên, cho đến khi gặp một vùng nho nhỏ toàn cây phi mọc ken dày. Hé nhìn từ giữa những bụi cây, họ có thể thấy Đường Cái, mờ nhạt xam xám trong ánh ngày đang tàn, độ ba chục bộ bên dưới. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Chúng đang phi nhanh, một tràng lốc cốc lốc cốc cốc nhẹ bẫng. Rồi yếu hơn, như thể bị cơn gió hiu hiu thổi bay đi xa, họ dường như nghe được tiếng rung khe khẽ, như tiếng những quả chuông nhỏ kêu leng keng.

“Nghe không giống ngựa Kỵ Sĩ Đen chút nào!” Frodo nói, vừa lắng nghe chăm chú. Các Hobbit còn lại phập phồng nhất trí rằng không phải, nhưng tất cả họ vẫn đầy nghi hoặc. Họ đã sợ bị truy đuổi quá lâu đến độ tiếng động nào từ đằng sau cũng dường như đáng ngại và thù địch. Song Sải Chân Dài bấy giờ đang nhao người ra trước, rạp mình trên nền đất, một tay đưa lên tai, và vẻ hân hoan hiện trên khuôn mặt.

Ánh ngày nhạt dần, lá trên các bụi cây khẽ xào xạc. Những chiếc chuông rung leng keng giờ rõ hơn và gần hơn, lốc cốc cốc vọng đến tiếng vó phi nước kiệu mau dần. Đột nhiên một con ngựa trắng xuất hiện trong tầm mắt, lấp loáng sáng giữa vùng bóng tối, phi vun vút. Trong chiều chạng vạng dây cương ngựa rung rinh vụt sáng, như thể được cài những viên ngọc tựa các vì sao sống. Áo choàng của người kỵ sĩ tung bay sau lưng, và mũ trùm hất ngược ra sau; mái tóc vàng óng chảy lấp lánh trong gió vì tốc độ. Frodo thấy như có ánh sáng trắng chiếu sáng từ trong thân hình và y phục của người kỵ sĩ, tựa như thể xuyên qua một lớp mạng mỏng.

Sải Chân Dài bật khỏi chỗ nấp, lao xuống Đường Cái, thét lên một tiếng nhảy xuyên qua bụi thạch nam; nhưng anh thậm chí chưa kịp di chuyển hay gọi lớn, người kỵ sĩ đã ghìm cương ngựa và dừng lại, nhìn lên bụi rậm nơi họ đứng. Trông thấy Sải Chân Dài, ông ta xuống ngựa chạy tới, miệng gọi to: Ai na vedui Dúnadan! Mae govannen! Ngôn ngữ của ông ta và giọng nói sang sảng rõ ràng không cho phép họ ngờ vực mảy may: kỵ sĩ chính là một người dòng giống Tiên. Không ai khác sinh sống trong thế gian rộng lớn này có giọng nói nghe đẹp đẽ nhường ấy. Song dường như có nét vội vàng hay lo sợ trong lời gọi của ông ta, và họ thấy ông ta đang nói liến thoắng và khẩn cấp với Sải Chân Dài.

Lâp tức Sải Chân Dài vẫy tay ra hiệu cho họ, và các Hobbit rời mấy bụi cây hối hả đi xuống Đường Cái. “Đây là Glorfindel, hiện sống trong nhà của Elrond,” Sải Chân Dài nói.

“Chào, thật vui cuối cùng đã gặp!” vị chúa Tiên chào Frodo. “Ta được phái từ Thung Đáy Khe đi đón các bạn. Chúng ta sợ rằng các ban đang gặp nguy hiểm trên con đường này.”

“Vậy ông Gandalf đã đến Thung Đáy Khe rồi?” Frodo vui suớng kêu lên.

“Không. Lúc ta đi ông ấy vẫn chưa đến; nhưng ấy là chín ngày về trước,” Clorfindel trả lời. “Elrond nhận được tin báo khiến ông băn khoăn. Vài người họ hàng ta đang chu du trong miền đất của cậu bên kia sông Baranduin[11] hay tin đang có gì đó không ổn, nên gửi đi những lời nhắn mau lẹ nhất. Họ nói rằng Chín Kỵ Mã đã lên đường, và rằng các bạn lạc đường, mang theo gánh nặng vô cùng mà không được ai chỉ dẫn, bởi vì Gandalf chưa trở về. Thậm chí ở Thung Đáy Khe, hầu nhu không còn ai dám cưỡi ngựa công khai đọ với Chín Kỵ Mã; nhưng còn lại ai thì Elrond đã phái hết đi Bắc, Tây, Nam. Mọi người sợ các bạn có thể rẽ xa sang bên hòng tránh truy đuổi, sẽ lạc lối trong Miền Hoang Dã.

“Phần nhiệm vụ của ta là theo dõi Đường Đông, nên ta đến chỗ Cầu Mitheithel, rồi để lại ở đó một dấu hiệu, non bảy ngày trước. Ba trong số những kẻ tôi tớ của Sauron đương ở trên cầu, song chúng rút lui nên ta truy đuổi chúng về phía Tây. Ta cũng đụng độ hai tên khác song chúng quay ngựa bỏ chạy về phía Nam. Kể từ sau lúc ấy ta cứ tìm kiếm dấu vết của các bạn. Hai ngày trước ta tìm thấy, nên lần theo qua cầu; và hôm nay ta đánh dấu được nơi các bạn lại xuống đồi. Nhưng thôi nào! Không còn thì giờ thông báo tin tức thêm nữa! Bởi vì các bạn đang ở đây nên chúng ta phải mạo hiểm lên Đường Cái mà đi thôi, có năm tên theo sau chúng ta, và nếu tìm thấy dấu vết của các bạn trên Đường Cái chúng sẽ phi đuổi theo nhanh như gió. Mà chúng chưa phải là tất cả. Bốn tên kia có thể ở đâu, ta còn chưa biết. Ta e là chúng ta sẽ thấy Khúc Cạn đã bị trấn thủ chống lại chúng ta.”

Trong khi Glorfindel nói, những cái bóng của buổi tối sậm lại. Frodo cảm thấy sự kiệt quệ khôn cùng xâm chiếm mình. Kể từ lúc mặt trời bắt đầu lặn làn sương trước mắt cậu đã tối đen đi, cậu cảm thấy có một cái bóng đang len vào giữa cậu và những khuôn mặt bạn bè. Bấy giờ cơn đau lại tấn công, nên cậu cảm thấy lạnh. Cậu lảo đảo, chộp lấy cánh tay Sam.

“Cậu chủ tôi vừa ốm vừa bị thương,” Sam giận dữ nói. “Cậu ấy không thể tiếp tục cưỡi ngựa sau sẩm tối. Cậu ấy cần nghỉ.”

Glorfindel đỡ vội Frodo lúc cậu khuỵu xuống nền đất, nhẹ nhàng ôm lấy cậu trong tay, ông nhìn mặt cậu, lo lắng nghiêm trọng.

Sải Chân Dài kể tóm tắt về vụ tấn công nơi hạ trại của họ dưới Đỉnh Gió, cả con dao chết người. Anh rút cái chuôi dao vẫn giữ ra, đưa nó cho người Tiên. Glorfindel cầm lấy mà rùng mình, song ông ngắm nó mê mải.

“Có những điều ác quỷ viết trên cái chuôi dao này,” ông nói; “mặc dầu có thể mắt các bạn không thấy. Giữ lấy nó, Aragorn, cho đến chừng nào chúng ta đến ngôi nhà của Elrond! Nhưng hãy cẩn thận, cầm nắm nó thật ít thôi! Chao ôi! Những vết thưong bởi thứ vũ khí này vượt quá khả năng chữa lành của ta. Ta sẽ làm những gì có thể - nhưng ta càng khẩn thiết mong các bạn giờ hãy đi tiếp đừng dừng nghỉ là tốt nhất.”

Ngón tay ông lần tìm vết thương trên vai Frodo, và khuôn mặt ông thêm đanh lại, như thể những gì luận ra khiến ông bối rối tâm can. Song Frodo cảm thấy cảm giác lạnh buốt ở mạng sườn và cánh tay đỡ hẳn; chút hơi ấm bò từ bả vai cậu xuống bàn tay, và cơn đau vơi dần đi. Ánh chạng vạng dường như sáng lấp lánh hơn chung quanh cậu, như thể một đám mây vừa rút đi. Cậu lại nhìn được rõ rành những khuôn mặt bạn bè, và một phần sức mạnh cùng hy vọng mới mẻ trở về.

“Cậu sẽ cưỡi ngựa của ta,” Glorfindel nói. “Ta sẽ rút ngắn bàn đạp lên đến gấu yên cương, và cậu phải ngồi ghì chặt hết sức. Mà cậu không cần sợ ngựa của ta không để người cưỡi vào rơi một khi ta ra lệnh cõng đâu. Nhịp chân nó nhẹ và êm; và nếu nguy hiểm quá kề cận, nó sẽ chở cậu đi với một vận tốc mà đến cả chiến mã hắc ám của kẻ thù cùng không địch nổi.”

“Không, không có chuyện đó đâu!” Frodo nói. “Tôi sẽ không cưỡi, nếu buộc phải chở tôi đến mãi Thung Đáy Khe hay bất cứ nơi nào khác, bỏ mặc bạn bè ở lại trong nguy hiểm.”

Glorfindel mỉm cười. “Ta hết sức nghi ngờ,” ông nói, “liệu chăng bạn bè cậu sẽ bị nguy hiểm nếu cậu không ở bên họ! Bọn truy đuổi sẽ đi theo cậu và để cho chúng ta yên, ta nghĩ vậy. Chính là cậu, Frodo ạ, và cái thứ cậu mang kia mới đẩy tất cả chúng ta vào hiểm họa.”

Nghe thế Frodo không đáp lại được gì, cậu đành trèo lên con bạch mã của Glorfindel. Chú ngựa lùn bị chất nặng bổ sung một phần lớn hành lý của những người kia, thế nên bấy giờ họ cuốc bộ nhẹ nhõm hơn hẳn, và suốt một lúc đi rõ nhanh; song các Hobbit bắt đầu thấy khó theo kịp đôi chân thoăn thoắt không mệt mỏi của người Tiên. Ông cứ dẫn họ đi tiếp mãi, vào trong cái hốc miệng bóng tối, rồi mãi nữa bên dưới màn đêm sâu mờ. Không có trăng cũng chẳng có sao. Mãi đến chừng bình minh xám chì ông mới cho phép họ tạm dừng. Pippin, Merry, và Sam bấy giờ đã gần ngủ gật trên những đôi chân loạng choạng; còn cứ nhìn cái vẻ sụm vai của Sải Chân Dài thì anh dường như cũng mệt lử. Frodo ngồi trên lưng ngựa trong một giấc mơ đen tối.

Họ thả mình xuống dưới bụi thach nam cách vệ đường vài ba thước, ngủ thiếp đi lập tức. Hình như họ chưa kịp khép hẳn mắt thì Glorfindel, tự nhận cảnh giới trong khi họ ngủ, đã lại khua họ dậy. Mặt trời giờ đã trèo rõ xa lên giữa buổi sáng, mây và sương đêm đã biến mất.

“Uống cái này đi!” Glorfindel bảo họ, đổ cho mỗi người lần lượt một ít rượu từ cái túi da đính bạc. Rượu trong như nước suối, chẳng có vị gì và không cho cảm giác mát hay ấm trong miệng; song họ uống vào thì sức khỏe và sinh lực dường như chảy khắp tứ chi. Sau tợp rượu ấy bánh mì hẩm và quả héo khô (vốn là tất cả những gì họ còn lại bấy giờ) ăn vào dường như cũng thỏa mãn cơn đói hơn nhiều bữa sáng ngon lành ở Quận khi trước.

Họ nghỉ chưa được năm giờ đồng hồ thì trở lại Đưởng Cái. Glorfindel vẫn hối thúc họ liên tục, chỉ cho phép hai chặng nghỉ ngắn suốt cuốc hành quân cả ngày. Bằng cách này họ giải quyết được gần hai chục dặm trước khi đêm xuống, và đến được một điểm nơi Đường Đông vành về bên phải chạy xuống đáy thung lũng, giờ làm một mạch thẳng đến sông Bruinen. Cho đến lúc này các Hobbit không nhìn hay nghe thấy có dấu hiệu hay âm thanh truy đuổi nào; song Glorfindel thường xuyên dừng bước lắng nghe giây lát, nếu họ tụt lại đằng sau, một vẻ lo lắng buông phủ khuôn mặt ông. Một hai lần ông nói chuyện với Sải Chân Dài bằng tiếng người tiên.

Song dẫu hai người dẫn đường của họ có lo lắng thế nào, cũng rõ ràng rằng đêm ấy các Hobbit không thể đi xa hơn được nữa. Họ đi loạng choạng hoa mắt chóng mặt vì mệt mỏi, không thể nghĩ đến gì khác ngoài chân với cẳng mình. Cơn đau của Frodo đã nhân đôi, nên suốt cả ngày các thứ quanh cậu nhạt nhòa thành những bóng màu xám ma quái. Cậu có phần háo hức chào đón đêm về, bởi sau đó thế gian dường như bớt nhợt nhạt trống rỗng.

Sáng hôm sau, dù vẫn mệt lử nhưng các Hobbit đã lại khởi hành. Còn nhiều dặm đường phải đi từ đây đến Khúc Cạn, và họ gắng hết sức cà nhúc cà nhắc lao về phía trước.

“Hiểm nguy sẽ lên cao nhất ngay khi ta đến được dòng sông,” Glorfindel nói; “bởi trái tim ta cảnh báo rằng bon truy đuổi giờ đang gấp gáp đằng sau chúng ta, va nguy hiểm khác có thể đang chờ bên Khúc Cạn.”

Đường Đông vẫn chạy suốt men chân đồi, giờ đôi chỗ có ở cả hai bên vệ đường nhiều cỏ, nên hễ có dịp là các Hobbit lại bước lên cỏ, để xoa dịu đôi chân mệt căng. Trong buổi chiều muộn họ đến một khúc đường thình lình chạy dưới bóng tối thẫm của những cây thông cao vút, và rồi băng vào trong môt đoạn đường xẻ sâu xuyên rừng có những bức tường đá đỏ ẩm dốc đứng. Bao nhiêu âm dội chạy hút theo trong lúc họ hối hả lao về phía trước và dường như có nhiều tiếng bước chân đuổi theo tiếng chân họ. Ngay lập tức, như thể xuyên qua một cái cổng ánh sáng, Đường Cái lại chạy từ chỗ kết thúc đường hầm ra ngoài trời. Ở đó dưới chân một đoạn dốc nghiêng góc họ đột ngột thấy trước mặt cả dặm dài bằng phẳng, và qua đó là Khúc Cạn Thung Đáy Khe. Bên kia bờ là một bờ dốc nâu nâu, len lỏi con đường mòn quanh co; còn sau đó rặng núi vươn cao, vai tiếp vai, ngọn sau ngọn, lên tận bầu trời đang mờ dần.

Vẫn còn vọng âm như bước chân đang đi theo ở đoạn hầm xẻ đằng sau họ; tiếng động loạt xoạt như thể cơn gió đang nổi dội qua các cành thông. Glorfindel quay lại lắng nghe giây lát, đoạn ông nhảy vọt về phía trước, hét to:

“Chạy thôi!” ông kêu. “Chạy thôi! Kẻ thù đuổi kịp ta rồi!”

Con bạch mã nhảy vọt về phía trước. Các Hobbit chạy xuống triền dốc. Glorfindel và Sải Chân Dài đi theo bảo vệ đằng sau. Họ mới băng qua đoạn đường bằng được phân nửa, thì đột nhiên nghe tiếng những con ngựa đang phi nước đại. Một Kỵ Sĩ Đen phi ra khỏi cái vòm trong rừng mà họ vừa ra khỏi. Hắn ghìm cương ngựa, và dừng khựng, lắc lư người trên yên cương. Một tên khác theo sau hắn, rồi một tên khác nữa; rồi lại hai tên nữa.

“Phóng đi đi! Phóng đi!” Glorfindel thét bảo Frodo.

Cậu không tuân lời ngay lập tức, bởi một cảm giác chần chừ kỳ lạ tóm lấy cậu. Kìm cho con ngưa chuyển sang đi bộ, cậu quay lại nhìn đằng sau. Bọn Kỵ Sĩ dường ngồi yên trên chiến mã to lớn như những bức tượng đầy hăm dọa trên một quả đồi, tăm tối và đặc chắc, trong khi khu rừng và miền đất quanh chúng chìm nghỉm như thể tan vào trong màn sương. Đột nhiên cậu hiểu tận đáy lòng rằng chúng đang ngấm ngầm ra lệnh cho cậu phải đợi. Vậy là ngay lập tức nỗi sợ hãi và căm giận thức tỉnh trong cậu. Tay cậu bỏ dây cương nắm chặt đốc gươm, đoạn nhoáng đỏ rực một cái cậu rút gươm ra.

“Phi tiếp đi! Phi tiếp đi!” Glorfindel thét, và rồi to và rõ ràng ông gọi bằng tiên ngữ: noro lim, noro lim, Asfaloth!

Tức thì con bạch mã phóng vụt đi, nhanh như gió dọc đoạn cuối cùng của Đường Đông. Cùng lúc đám ngựa ô nhảy phốc xuống đồi truy đuổi, và từ phía bọn Kỵ Sĩ vọng đến tiếng thét kinh khủng, như tiếng thét Frodo đã nghe lấp đầy khu rừng với nỗi kinh hoàng ở Tổng Đông xa xôi. Có tiếng thét rộ lên đáp trả; và Frodo cùng các bạn hết hồn thấy từ rừng núi tít phía bên trái bốn Kỵ Sĩ khác bay vèo ra. Hai tên phi về phía Frodo: hai tên phi nước kiệu như điên về phía Khúc Cạn hòng cắt gọn đường thoát của cậu. Cậu thấy chúng có vẻ vun vút như gió, to lớn lên và tối sầm lại lúc đường chạy của chúng giao với cậu.

Frodo ngoái nhìn qua vai trong giây lát. Cậu không còn thấy được các bạn mình nữa. Đám Kỵ Sĩ đằng sau đang tụt lại: đàn chiến mã to lớn tốc độ cũng không sánh nổi ngựa tiên trắng của Glorfindel. Cậu lại dõi trông phía trước, và hy vong nhạt dần. Dường như chẳng có cơ may đến được Khúc Cạn trước khi bị chặn bởi hai tên đã phục sẵn kia. Bây giờ cậu thấy chúng rất rõ: chúng hình như đã quẳng mũ trùm và áo choàng đen sang bên mà vận đồ trắng và xám. Gươm tuốt trần trong bàn tay chúng nhợt nhạt; mũ trụ chụp trên đầu. Cặp mắt lạnh lẽo lóe sáng, chúng gọi cậu bằng giọng chết chóc.

Nỗi sợ giờ lấp đầy tâm trí Frodo. Cậu không còn nghĩ đến gươm trong tay nữa. Không tiếng kêu nào vuột khỏi miệng cậu. Cậu nhắm mắt nắm lấy bờm con ngựa. Gió rít trong tai cậu, những quả chưông trên yên cương rung dữ dội và chói tai. Một hởi thở lạnh lẽo chết chóc đâm xuyên cậu như lưỡi giáo, đúng lúc cùng với cú rướn cuối cùng, như một tia lửa trắng, con ngưa tiên vụt phóng nhanh như thể có cánh, băng qua ngay trước mặt tên Kỵ Sĩ đầu tiên.

Frodo nghe có tiếng nước bắn tóe. Nước sủi bọt quanh chân cậu. Cậu cảm thấy sóng dềnh rồi vụt cuộn trào khi ngựa rời con sông vật lộn đi lên con đường lổn nhổn đá. Cậu đang trèo lên bờ sông dốc đứng. Cậu đã qua được Khúc Cạn.

Song những kẻ truy đuổi đã ở sát đằng sau. Trên đỉnh bờ dốc ngựa tiên dừng khựng đoạn vừa ngoảnh lại sau vừa hí vang dữ tợn. Có chín Kỵ Sĩ ở chỗ mé nước bên dưới, tinh thần Frodo lập tức nao núng trước vẻ đe dọa trong những bộ mặt đang ngẩng lên của chúng. Cậu biết sẽ chẳng gì ngăn được chúng qua sông dễ dàng như cậu vừa làm; và cậu cảm thấy cố tẩu thoát qua con đường dài không xác định từ Khúc Cạn này đến địa giới Thung Đáy Khe thật vô ích, một khi bọn Kỵ Sĩ cũng qua được. Bất luận ra sao cậu cảm thấy mình được lệnh bức thiết phải dừng chân. Căm ghét lại bùng lên trong lòng, song cậu không còn đủ sức mạnh rũ bỏ nữa.

Đột nhiên tên Kỵ Sĩ đầu tiên thúc ngựa phi lên. Con ngựa khựng lại khi gặp dòng nước rồi lồng lên. Bằng một nỗ lực phi thường Frodo ngồi thẳng dậy vung gươm.

“Cút về đi!” cậu thét lên. “Cút về Đất Mordor, đừng theo tao nữa!” Giọng cậu nghe nhỏ tí chói lói trong tai chính cậu. Bọn Kỵ Sĩ ngừng lại, song Frodo không có cái quyền năng của lão Bombadil. Kẻ thù cười nhạo cậu, cái cười lạnh lẽo và ác nghiệt. “Về đi! Về đi!” chúng gọi. “Chúng ta sẽ đưa mi về Mordor!”

“Cút về đi!” cậu thì thào.

“Chiếc Nhẫn! Chiếc Nhẫn!” chúng gào bằng những giọng nói chết chóc; và tức thì kẻ dẫn đầu thúc ngựa tiến xuống nước, theo sát là hai tên nữa.

“Nhân danh Elbereth và Lúthien Kiều Diễm,” Frodo nói bằng nỗ lực sau cùng, nâng kiếm lên, “các ngươi sẽ không có cả chiếc Nhẫn lẫn ta!”

Rồi kẻ dẫn đầu, bấy giờ đã băng qua được một nửa Khúc Cạn, đứng lên hăm dọa trên cặp bàn đạp ngựa, giơ