Chương XI QUẢ CẦU PALANTÍR
Mặt trời đang lặn xuống sau nhánh núi dài phía Tây khi Gandalf và những người bạn đồng hành, nhà vua cùng đội Kỵ Sĩ, lại rời Isengard lên đường. Gandalf chở theo Merry sau lưng ông, còn Aragorn chở Pippin. Hai người trong đội quân của nhà vua đi trước, phi rất nhanh, và sớm vượt khỏi tầm nhìn xuống sâu trong thung lũng. Những người khác cho ngựa đi theo thong thả.
Người Ent trang trọng xếp thành một hàng đứng như những pho tượng trước cổng, những cánh tay dài giơ cao, nhưng họ không nói năng gì. Merry và Pippin nhìn lại, khi đã đi được một lát xuống con đường quanh co. Ánh dương vẫn tỏa sáng trên trời, nhưng những bóng tối đã trải dài lên khắp Isengard: những phế tích xám xịt chìm dần vào bóng đêm. Giờ thì Cây Râu đứng đó một mình, nhìn từ xa trông như gốc cụt một thân cây già cỗi: hai chàng Hobbit nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ, trên thềm đá tràn ngập nắng ở xa tít vùng bìa rừng Fangorn.
Họ đến cây cột có Bàn Tay Trắng. Cây cột vẫn đứng đó, thế nhưng hình tạc bàn tay đã bị ném xuống vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Nằm ngay giữa đường cái là ngón tay trổ dài, màu trắng trong ánh nhập nhoạng, móng tay đỏ đã sạm thành màu đen.
“Người Ent chú ý đến từng chi tiết!” Gandalf nói.
Họ tiếp tục đi, màn đêm mỗi lúc mỗi tối thêm trong thung lũng.
“Chúng ta có định đi xa đêm nay không, Gandalf?” Merry hỏi sau một lúc lâu. “Cháu không biết cảm giác của ông thế nào khi có một lũ khố rách áo ôm lòng thòng đằng sau ông; nhưng lũ khố rách áo ôm đó đang rất mệt và sẽ lấy làm mừng nếu được ngừng lòng thòng mà nằm xuống.”
“Cậu đã nghe câu đó ư?” Gandalf nói. “Đừng để nó giày vò! Hãy biết ơn vì không còn từ ngữ nào nhắm vào cậu nữa. Hắn đã để mắt đến các cậu. Nếu điều này có thể an ủi lòng tự trọng của cậu, ta có thể nói rằng, ngay lúc này, cậu và Pippin đang được để tâm đến nhiều hơn tất cả số còn lại bọn ta. Các cậu là ai; bằng cách nào các cậu đến đó, và tại sao; các cậu biết gì; có phải các cậu đã bị bắt, và nếu vậy, làm sao các cậu có thể trốn thoát trong khi toàn bộ lũ Orc bị tiêu diệt - chính những câu đố lặt vặt đó đã khiến trí óc siêu phàm của Saruman phải bận tâm. Một cái nhếch mép từ hắn, Meriadoc, chính là một lời khen, nếu cậu cảm thấy vinh dự được sự quan tâm của hắn.”
“Cảm ơn ông!” Merry nói. “Nhưng còn vinh dự hơn khi được lòng thòng sau đuôi ông, Gandalf. Vì một lẽ, ở vị trí đó người ta có cơ hội được nhắc lại câu hỏi lần thứ hai. Chúng ta có định đi xa đêm nay không?”
Gandalf cười phá lên. “Quả là một người Hobbit khó thỏa mãn! Mọi Phù Thủy đều nên lĩnh một hai người Hobbit mà chăm sóc - để dạy họ ý nghĩa của lời nói, và để chỉnh đốn họ. Ta mong cậu thứ lỗi. Thế nhưng ta đã để tâm đến cả những vấn đề vặt vãnh này. Chúng ta sẽ đi trong vài giờ, nhẹ nhàng thôi, cho đến khi chúng ta tới được cuối thung lũng này. Ngày mai chúng ta phải đi nhanh hơn.
“Khi đến đây, bọn ta đã dự định đi thẳng từ Isengard trở lại ngôi nhà của nhà vua tại Edoras bên kia vùng đồng bằng, đi ngựa cũng mất vài ngày. Thế nhưng bọn ta đã suy nghĩ và thay đổi kế hoạch. Toán đưa tin đã đi trước đến Hẻm Helm, thông báo với họ rằng nhà vua sẽ quay lại vào ngày mai. Từ đó ông ấy sẽ đi cùng nhiều người đến Dunharg theo những con đường giữa khu đồi. Từ giờ sẽ không được đi quá hai hoặc ba người công khai cùng nhau qua vùng đất này, dù đêm hay ngày, chừng nào có thể tránh được.”
“Ông hoặc là đưa đĩa rỗng hoặc là chất đầy gấp đôi!” Merry nói. “Cháu sợ là cháu chẳng nghĩ quá chiếc giường cho đêm nay. Hẻm Helm và tất cả những thứ kia là cái gì và ở đâu vậy? Cháu chẳng biết gì về vùng đất này cả.”
“Vậy thì tốt nhất cậu nên học lấy điều gì đó, nếu cậu muốn hiểu được điều gì đang xảy ra. Nhưng không phải là bây giờ, và không phải hỏi ta: ta có quá nhiều điều cấp thiết phải suy nghĩ rồi.”
“Được thôi, cháu sẽ nói chuyện với Sải Chân Dài bên đống lửa trại: anh ấy đỡ gắt gỏng hơn. Nhưng tại sao lại phải bí mật như thế chứ? Cháu tưởng chúng ta đã thắng cuộc chiến mà!”
“Phải, chúng ta đã thắng, nhưng chỉ là chiến thắng đầu tiên, và bản thân chuyện đó đã gia tăng nguy hiểm cho chúng ta. Có mối liên kết nào đó giữa Isengard và Mordor, mà ta vẫn chưa hiểu hết được. Ta không rõ chúng trao đổi tin tức bằng cách nào, nhưng chúng có làm vậy. Ta nghĩ Con Mắt Barad-dûr sẽ sốt ruột nhìn về Thung Lũng Phù Thủy; và về cả Rohan nữa. Nó nhìn thấy càng ít càng tốt.”
Con đường trải ra chậm rãi, khúc khuỷu uốn xuống thung lũng. Lúc xa, lúc gần dòng Isen cuộn chảy qua lòng sông đầy đá. Bóng đêm trùm xuống từ dãy núi. Toàn bộ sương mù đều đã tan biến. Một cơn gió lạnh thổi qua. Mặt trăng, giờ đã căng tròn, phủ lên bầu trời phía Đông thứ ánh sáng nhạt và lạnh lẽo. Những vai núi ở bên phải họ đổ xuống dãy đồi trọc. Vùng đồng bằng rộng lớn mở ra xám xịt đằng trước họ.
Cuối cùng họ dừng ngựa. Rồi họ rẽ sang một bên, rời bỏ con đường và lại đi lên vùng cỏ mặt đượm hương. Đi về phía Tây khoảng một dặm hoặc hơn họ đến một thung lũng. Nó mở về phía Nam, tựa lưng vào sườn dốc quả đồi tròn Dol Baran, quả đồi cuối cùng của dãy núi phía Bắc, chân đồi xanh, đỉnh đồi thạch nam phủ đầy. Các bờ thung còn xù xì dương xỉ năm trước, xen giữa đó là những chồi dương xỉ non hãy còn cuộn chặt từ mùa xuân, vừa mới đâm lên khỏi mặt đất thoảng mùi hương ngọt ngào. Những bụi gai mọc dày trên những bờ thấp, và họ dựng trại bên dưới đó, khoảng hai giờ trước nửa đêm. Họ thắp lửa trong khoảng trũng, giữa đám rễ một bụi táo gai mọc lan ra, cao như cây gỗ, quằn quại vì tuổi tác, nhưng từng cành lá đều tráng kiện. Lộc đang đâm ra ở mỗi đầu cành.
Lính gác được cắt cử, hai người một phiên. Số còn lại, sau khi đã xong bữa, cuộn người ngủ trong áo choàng và chăn. Hai chàng Hobbit nằm riêng một góc trên đống dương xỉ già. Merry đã thấy buồn ngủ, nhưng Pippin lúc này dường như lại bồn chồn lạ thường. Đám dương xỉ cứ lách tách xào xạc mỗi lần cậu vặn vẹo trở người.
“Chuyện gì vậy?” Merry hỏi. “Em nằm phải tổ kiến à?”
“Không,” Pippin nói, “nhưng em không thấy thoải mái. Em tự hỏi đã bao lâu rồi em không được ngủ trên giường?”
Merry ngáp dài. “Tự xòe ngón tay mà đếm đi!” cậu nói. “Nhưng em chắc biết mình rời Lórien được bao lâu rồi.”
“Ồ vậy sao!” Pippin nói. “Nhưng ý em là cái giường thực sự trong một căn phòng ngủ kìa.”
“Chà, vậy thì Thung Đáy Khe,” Merry nói. “Nhưng đêm nay anh có thể ngủ ở bất cứ đâu.”
“Anh thật may mắn, Merry,” Pippin nói nhỏ, sau một lát im lặng. “Anh được cưỡi ngựa cùng Gandalf.”
“Chà, vậy thì sao nào?”
“Anh có nghe được tin tức gì, hay thông tin gì từ ông ấy không?”
“Có, rất đáng kể. Nhiều hơn mọi lần. Nhưng em đã được nghe tất cả hoặc gần như tất cả rồi; em ở ngay bên cạnh mà, và bọn anh nói chuyện đâu có gì úp mở. Nhưng em có thể đi cùng ông ấy vào ngày mai, nếu em nghĩ em có thể moi thêm được từ ông ấy - và nếu ông ấy chịu chở em.”
“Có thể sao? Tốt! Nhưng ông ấy vẫn kín đáo phải không? Chẳng thay đổi chút nào cả.”
“Ồ có chứ!” Merry nói, cậu đã tỉnh táo hơn một chút, và bắt đầu tự hỏi điều gì đang làm người bạn đường phải bận tâm. “Ông ấy đã trưởng thành hơn, hay sao đó. Anh nghĩ ông ấy có thể vừa hiền hậu hơn lại vừa đáng sợ hơn, vui vẻ hơn và cũng nghiêm nghị hơn lúc trước. Ông ấy có thay đổi; nhưng chúng ta chưa có cơ hội nào biết được là bao nhiêu. Tuy nhiên hay nghĩ về đoạn cuối trong câu chuyện với Saruman! Hãy nhớ Saruman đã từng là thượng cấp của Gandalf: đứng đầu Hội Đồng, hay chính xác là gì cũng được. Lão từng là Saruman Phù Thủy Trắng. Giờ Gandalf mới là Phù Thủy Trắng. Saruman đã đến khi được nghe lệnh, và pháp trượng của lão bị tước đoạt; và rồi lão lại được lệnh đi khỏi, và lão đi!”
“Vậy nếu Gandalf có thay đổi chút nào, thì chỉ là càng trở nên kín đáo hơn bao giờ hết, vậy đấy,” Pippin cãi lại. “Giờ, cái... quả cầu kính đó. Ông ấy có vẻ vô cùng hài lòng về nó. Ông ấy biết hoặc đã đoán ra vài điều về nó. Nhưng ông ấy có nói cho chúng ta là gì không? Không, không một lời nào hết. Thế mà chính em mới là người nhặt nó lên, và chính em đã ngăn nó khỏi lăn xuống ao vũng nước. Đây rồi, chàng trai, để ta cầm nó! - tất cả chỉ có vậy. Em thắc mắc không biết nó là thứ gì? Nó rất nặng.” Giọng Pippin hạ thấp xuống, như thể đang nói chuyện một mình.
“Này!” Merry nói. “Vậy ra đó là điều đang khiến em phải bận tâm sao? Còn bây giờ, chàng Pippin của anh, đừng quên câu nói của Gildor - câu mà Sam hay trích dẫn: Đừng xía vào chuyện của các thầy Phù Thủy, bởi họ tinh quái và chóng giận.”
“Thế nhưng suốt mấy tháng vừa rồi toàn bộ cuộc sống của chúng ta chỉ toàn là xía vào chuyện của Phù Thủy đấy thôi,” Pippin nói. “Em muốn có một chút thông tin cũng như mạo hiểm. Em muốn được ngó qua quả cầu đó.”
“Ngủ đi!” Merry nói. “Sớm hay muộn thì em cũng sẽ có thông tin. Pippin thân mến của anh, chưa từng có người nhà Took nào qua mặt được nhà Hươu Bia Rum về tính tọc mạch đâu; nhưng đây có phải lúc không, em nói xem?”
“Được rồi! Kể cho anh những điều em muốn thì có hại gì chứ: chỉ nhìn quả cầu một cái thôi? Em biết em không thể có nó, trong lúc lão Gandalf còn đang ngồi lên nó, như con gà mái ngồi ấp quả trứng. Nhưng anh cũng chẳng an ủi em được tí nào khi chỉ nói mỗi câu em-không-thể-có-nó-vậy-hãy-ngủ-đi!”
“Vậy anh có thể nói được gì nữa đây?” Merry nói. “Anh rất tiếc. Pippin, nhưng em thực sự phải đợi đến sáng mai thôi. Anh cũng sẽ tò mò như em sau bữa sáng, và anh sẽ giúp bằng mọi cách có thể trong việc nịnh hót phù thủy. Nhưng anh chẳng tỉnh táo được lâu hơn nữa. Nếu còn tiếp tục ngáp, miệng anh sẽ rách ra đến tận tai. Chúc ngủ ngon!”
Pippin không nói thêm nữa. Giờ cậu nằm im, nhưng cơn ngủ vẫn ở đâu đó xa lắc; và nó cũng chẳng bị dụ về bởi tiếng thở nhẹ của Merry, đã chìm vào giấc ngủ chỉ ít phút sau khi chúc ngủ ngon. Ý nghĩ về khối cầu tăm tối dường như thôi thúc thêm khi tất cả xung quanh đều im lặng. Pippin lại cảm thấy sức nặng của nó trong tay cậu, và lại thấy những tầng sâu màu đỏ huyền bí mà cậu đã thấy khi nhìn vào bên trong trong chốc lát. Cậu nằm trằn trọc, cố nghĩ đến những điều khác.
Cuối cùng cậu không chịu đựng được hơn nữa. Cậu ngồi dậy và nhìn quanh. Trời rét thấu xương, cậu quấn chặt áo khoác quanh người. Mặt trăng đang tỏa ánh sáng trắng bệch và lạnh lẽo xuống thung, bỗng những bụi cây đều đen thẫm. Những hình thù đang ngủ nằm khắp xung quanh. Cậu không thấy hai người lính gác: có lẽ họ đang ở trên đồi, hoặc khuất trong đám dương xỉ. Bị cuốn đi bởi cơn bốc đồng không hiểu nổi, Pippin bước nhẹ đến chỗ Gandalf đang nằm. Cậu nhìn xuống. Thầy phù thủy dường như đang ngủ, nhưng mí mắt lại không nhắm hoàn toàn: vẫn thấy ánh mắt lấp lánh dưới hàng mi dài. Pippin vội vã bước lùi. Nhưng Gandalf không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào; và lần nữa bị lôi kéo về phía trước, nửa muốn nửa không, anh chàng Hobbit lẻn lên từ phía sau đầu thầy phù thủy. Ông cuộn người trong tấm chăn, áo choàng trải rộng lên trên; và ở sát bên ông, giữa sườn phải và cánh tay gập lại, có một đám gồ lên, một thứ gì đó hình tròn bọc trong mảnh vải tối màu; bàn tay ông dường như chỉ vừa trượt khỏi nó rơi xuống đất.
Gần như không thở, Pippin lẻn vào gần hơn, rón rén từng bước một. Cuối cùng cậu quỳ xuống. Rồi cậu lén lút giơ tay ra, từ từ nhấc cái gói lên: nó có vẻ không nặng như cậu mong đợi. “Rút cục có lẽ chỉ là gói đựng những thứ linh tinh nào đó,” cậu nghĩ và cảm thấy khuây khỏa kỳ lạ; nhưng cậu không đặt gói đó xuống lại. Cậu ôm chặt nó đứng một lát. Rồi một ý tưởng chợt lóe ra trong đầu. Cậu nhón chân đi, tìm một hòn đá lớn rồi quay lại.
Cậu nhanh chóng lột mảnh vải ra, gói viên đá trong đó rồi quỳ xuống đặt nó lại bên tay thầy phù thủy. Đến khi đó cậu mới nhìn vào thứ vừa mở ra. Chính là nó: một khối cầu pha lê nhẵn nhụi, giờ trông tăm tối và tắt ngấm, nằm trần trụi trước đầu gối cậu. Pippin nhấc nó lên, hấp tấp bọc lại bằng chính áo choàng của mình, và chuẩn bị quay lại chỗ nằm. Ngay lúc đó Gandalf cựa mình trong giấc ngủ, lẩm bẩm vài lời: có vẻ là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó; tay ông mò mẫm rồi ôm lấy quả cầu đã được bọc vải, rồi ông thở dài và lại nằm im.
“Mi là đồ ngu xuẩn!” Pippin lẩm bẩm một mình. “Mi đang tự dẫn mình vào một rắc rối khủng khiếp. Trả lại nó nhanh lên!” Nhưng giờ cậu nhận thấy đầu gối mình run bắn, và cậu không dám tiến đến gần thầy phù thủy để với lấy gói vải. “Mình sẽ không thể trả nó lại mà không đánh thức ông ấy,” cậu nghĩ, “phải đợi đến lúc mình bình tĩnh hơn một chút. Vậy trước hết có lẽ mình nên nhìn qua nó. Nhưng không phải ở đây!” Cậu lén lút bỏ đi, rồi ngồi xuống một gò xanh cách không xa chỗ ngủ. Mặt trăng hé nhìn xuống qua bờ thung lũng.
Pippin ngồi chụm hai gối và đặt khối cầu vào giữa. Cậu cúi thấp người nhìn xuống, trông như một đứa trẻ tham lam đang khom người xuống một bát thức ăn, ở một góc tách biệt khỏi những người khác. Cậu kéo áo khoác ra rồi nhìn nó chằm chằm. Bầu không khí như đứng yên và căng thẳng xung quanh cậu. Thoạt tiên khối cầu chỉ toàn một màu tối sẫm, đen huyền, ánh trăng le lói trên bề mặt. Rồi từ trong tâm cầu xuất hiện ánh sáng yếu ớt và rung rinh, nó níu chặt lấy mắt cậu, khiến lúc này cậu chẳng thể nhìn được đi đâu khác. Không lâu sau toàn bộ phần bên trong dường như bốc cháy; quả cầu cứ xoay tròn, hoặc cũng có thể là những ánh sáng bên trong đang xoay. Rồi đột nhiên ánh sáng tắt phụt. Cậu thở hổn hển cố gượng dậy; thế nhưng cậu vẫn khom người, nắm chặt khối cầu bằng cả hai tay. Cậu cứ khom xuống thấp dần, rồi trở nên cứng đờ; môi cậu mấp máy mà không phát ra tiếng trong một lúc. Rồi thét lên một tiếng tắc nghẹn cậu ngã ngửa ra sau nằm bất động.
Tiếng thét vang lên lanh lảnh. Lính gác từ bờ đất lao xuống. Toàn bộ khu trại nhanh chóng xôn xao.
“Thì ra đây là tên trộm!” Gandalf nói. Ông vội tung áo khoác phủ lên nơi khối cầu đang nằm. “Nhưng ngươi à, Pippin! Sự tình chuyển sang khốn khổ biết bao!” Ông quỳ xuống bên thân thể Pippin: anh chàng Hobbit vẫn đang nằm ngửa bất động, cặp mắt mở vô hồn nhìn chằm chằm lên trời. “Trò quỷ thuật! Cậu ta đã gây ra tai họa nào - cho chính bản thân, và cho tất cả chúng ta vậy?” Khuôn mặt thầy phù thủy rầu rĩ và phờ phạc.
Ông nắm lấy tay Pippin rồi ghé sát mặt cậu, lắng nghe nhịp thở rồi ông đặt tay lên trán cậu. Anh chàng Hobbit rùng mình. Mắt cậu nhắm nghiền. Cậu hét lên; và ngồi dậy, giương mắt nhìn hoang mang từng khuôn mặt xung quanh cậu, nhợt nhạt trong ánh trăng.
“Nó không dành cho ngươi đâu, Saruman!” cậu rít lên the thé không ngữ điệu, giật người lùi khỏi Gandalf. “Ta sẽ ngay lập tức sai người đến lấy nó. Ngươi hiểu chứ? Nói đi!” Rồi cậu gượng đứng lên định chạy đi, nhưng Gandalf giữ lấy cậu nhẹ nhàng mà kiên quyết.
“Peregrin Took!” ông nói “Quay lại đi!”
Chàng Hobbit buông lỏng rồi ngã ra, bám chặt lấy tay thầy phù thủy. “Gandalf!” cậu òa lên. “Gandalf! Tha thứ cho cháu!”
“Tha thứ cho ngươi ư?” thầy phù thủy nói. “Trước tiên hãy kể cho ta ngươi đã làm gì!”
“Cháu, cháu đã lấy quả cầu và nhìn vào nó,” Pippin lắp bắp, “và cháu thấy những thứ khiến cháu hoảng sợ. Và cháu muốn bỏ đi, nhưng không được. Và rồi hắn đến và tra hỏi cháu; rồi hắn nhìn cháu, rồi, rồi, đó là tất cả những gì cháu nhớ được.”
“Chừng đó vẫn chưa đủ,” Gandalf nghiêm giọng nói. “Ngươi đã thấy gì và ngươi đã nói gì?”
Pippin nhắm mắt lại và rùng mình, nhưng không nói gì cả. Tất cả họ đều chăm chú nhìn cậu trong im lặng, chỉ trừ Merry thì quay đi. Thế nhưng khuôn mặt Gandalf vẫn đanh lại. “Nói đi!” ông nói.
Bằng giọng thì thầm do dự Pippin lại bắt đầu, rồi dần dần những lời cậu nói ra rõ ràng và mạnh mẽ hơn. “Cháu nhìn thấy một bầu trời tối, và những thành trì cao,” cậu nói. “Và cả những vì sao bé xíu. Chúng dường như cách đây rất xa và rất lâu rồi, song vẫn sáng và rõ ràng. Những vì sao phụt tắt nhưng rồi lại sáng lên - chúng bị che khuất bởi những thứ gì đó có cánh. Cháu nghĩ là rất lớn, thực sự vậy; nhưng trong quả cầu chúng chỉ như đàn dơi bay lượn quanh tòa tháp. Cháu nghĩ có tất cả chín con. Một con bắt đầu bay thẳng về phía cháu, trở nên to dần, to dần. Thật khủng khiếp, nó có một - không, không! Cháu không thể nói được.
“Cháu đã cố bỏ đi, bởi cháu tưởng nó sẽ bay ra; thế nhưng khi đã phủ kín cả khối cầu, nó lại biến mắt. Rồi hắn đến. Hắn không lên tiếng nên cháu không nghe thấy lời nói. Hắn chỉ nhìn, và cháu tự hiểu.
“ ‘Vậy là ngươi đã quay lại? Cớ sao ngươi bỏ bê việc báo tin lâu đến vậy?’
“Cháu không trả lời. Hắn hỏi: ‘Ngươi là ai?’ Cháu vẫn không trả lời, thế nhưng làm thế khiến cháu đau đớn khủng khiếp; và hắn ép buộc cháu, nên cháu đã nói: ‘Một người Hobbit.’
“Rồi đột nhiên hắn dường như nhìn thấy cháu, và hắn cười cháu. Thật tàn nhẫn. Cứ như thể bị bao nhiêu lưỡi dao đâm vào vậy. Cháu cố chống trả. Thế nhưng hắn nói: ‘Khoan đã! Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Hãy nói với Saruman rằng thứ xinh xắn này không phải dành cho hắn. Ta sẽ ngay lập tức sai người đến lấy nó. Ngươi hiểu chứ? Nói đi!’
“Rồi hắn khoái trá nhìn cháu. Cháu có cảm giác mình như vỡ tan thành từng mảnh. Không, không! Cháu không nói thêm được nữa. Cháu không nhớ gì bất cứ điều gì nữa.”
“Hãy nhìn ta!” Gandalf nói.
Pippin ngước lên nhìn thẳng vào mắt ông. Thầy phù thủy im lặng bắt lấy ánh mắt cậu trong chốc lát. Rồi khuôn mặt ông trở nên dịu dàng hơn, và đã thoáng xuất hiện bóng dáng một nụ cười. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Pippin.
“Được rồi!” ông nói. “Đừng nói thêm nữa! Ngươi chưa mắc phải mối nguy hiểm nào cả. Trong mắt ngươi không có sự dối trá, như ta đã e sợ. Thế nhưng hắn đã không nói chuyện lâu với ngươi. Ngươi vẫn là một tên ngốc, ngốc nhưng thật thà, Peregrin Took. Những kẻ sáng suốt hơn có thể đã làm những việc tồi tệ hơn trong hoàn cảnh đó. Nhưng hãy ghi nhớ điều này! Ngươi đã được cứu sống, và tất cả bạn bè ngươi cũng vậy, chủ yếu là nhờ vận may, như có thể gọi vậy. Ngươi đừng mong được như vậy thêm một lần nữa. Nếu hắn đã tra khảo ngươi ngay lúc đó, thì gần như chắc chắn ngươi đã khai tất cả những gì ngươi biết, gây tai họa cho tất cả chúng ta. Thế nhưng hắn đã quá sốt sắng. Hắn không chỉ muốn có thông tin: hắn muốn nhanh chóng có ngươi để hắn có thể từ từ hành hạ ngươi trong tòa Tháp Tối. Đừng rùng mình! Nếu ngươi định xía vào chuyện của các thầy Phù Thủy ngươi buộc phải chuẩn bị gặp những việc đó. Nhưng nào! Ta tha lỗi cho ngươi. Hãy an tâm! Mọi chuyện không trở nên ác hiểm như đã có thể thành như vậy đâu.”
Ông nhẹ nhàng nâng Pippin dậy rồi bế cậu về chỗ ngủ. Merry đi theo sau, và ngồi xuống bên cạnh cậu. “Hãy nằm đó nghỉ ngơi đi, nếu còn nghỉ được, Pippin!” Gandalf nói. “Hãy tin ta. Nếu ngươi thấy ngứa lòng bàn tay lần nữa, hãy nói với ta! Những thứ đó có thể được chữa khỏi. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh chàng Hobbit thân mến của ta, đừng bao giờ đặt túi đá vào tay ta thêm lần nào nữa! Giờ ta sẽ để hai ngươi lại với nhau một lúc.”
Dứt lời Gandalf trở lại chỗ những người khác, vẫn đang đứng bên quả cầu Orthanc trong tâm trạng lo lắng. “Tai họa giáng xuống vào ban đêm, thời điểm ít được trông đợi nhất,” ông nói “Chúng ta vừa lách được qua khe cửa hẹp!”
“Anh chàng Hobbit thế nào rồi. Pippin ấy?” Aragorn hỏi.
“Tôi nghĩ tất cả rồi sẽ ổn thỏa,” Gandalf trả lời. “Cậu ta không bị bắt giữ lâu, mà người Hobbit thì có khả năng hồi phục đáng ngạc nhiên. Ký ức về nó, hay nỗi khiếp sợ về nó, có lẽ sẽ phai nhanh thôi. Cũng có lẽ là quá nhanh. Anh có thể lấy quả cầu Orthanc rồi canh nó được không, Aragorn? Đấy là một nhiệm vụ nguy hiểm.”
“Hiển nhiên là nguy hiểm, nhưng không phải với tất cả,” Aragorn nói. “Vẫn còn một người có quyền làm chủ nó. Bởi chắc chắn vật này là quả palantír của Orthanc lấy từ kho tàng của Elendil, được những vị Vua Gondor đặt tại đây. Giờ đây thời điểm của tôi đang đến gần. Tôi sẽ lấy nó.”
Gandalf nhìn Aragorn, và rồi, trước sự kinh ngạc của những người xung quanh, ông nhấc Quả Cầu được bọc kín lên, và cúi người khi đưa nó ra.
“Hãy tiếp nhận nó, thưa vương tử!” ông nói, “làm dấu cho rất nhiều thứ khác sẽ được trao trả về sau. Nhưng nếu tôi có thể khuyên anh về việc sử dụng tài sản của riêng anh, thì đừng vội sử dụng nó! Hãy thận trọng!”
“Tôi đã vội vã và thiếu thận trọng từ khi nào vậy, sau khi đã chuẩn bị và chờ đợi suốt bao năm qua?” Aragorn nói.
“Chưa bao giờ. Vậy thì đừng vấp ngã ở cuối con đường,” Gandalf trả lời. “Chí ít hãy giữ bí mật thứ này. Anh, và toàn bộ những người đứng đây! Trên hết là anh chàng Hobbit, Peregrin, không nên biết nơi cất giấu nó. Cơn ác mộng có thể sẽ lại đến với cậu ấy. Bởi than ôi! cậu ấy đã cầm lấy nó và nhìn vào nó, chuyện lẽ ra không bao giờ được phép xảy ra. Lẽ ra cậu ấy không được chạm vào nó lúc còn ở Isengard, và ở đó tôi lẽ ra đã phải nhanh tay hơn. Thế nhưng tâm trí tôi lúc đó đang dồn vào Saruman, và tôi không lập tức đoán ra được bản chất của Quả Cầu. Rồi tôi bắt đầu mỏi mệt và giữa lúc nằm nghĩ về nó, cơn buồn ngủ đã chiến thắng tôi. Giờ thì tôi biết rồi!”
“Đúng vậy, không cần phải nghi ngờ gì nữa,” Aragorn nói. “Rốt cục thì chúng ta cũng biết được mối liên kết giữa Isengard và Mordor, và phương pháp của nó. Rất nhiều điều đã được giải thích.”
“Kẻ thù có những quyền năng thật kỳ lạ, và cả những điểm yếu thật kỳ lạ!” Théoden nói. “Thế nhưng từ xa xưa đã có câu: tà ác hại ác tà.”
“Điều đó được kiểm chứng nhiều lần rồi,” Gandalf nói. “Nhưng lần này chúng ta đã gặp may một cách kỳ lạ. Có lẽ tôi đã được anh chàng Hobbit này cứu khỏi một sai lầm chết người. Tôi đã nghĩ có nên tự tay tìm hiểu Quả Cầu để xem nó hoạt động thế nào. Nếu làm vậy, có lẽ tôi đã tự hiện hình trước mắt hắn. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho thử thách đó, đấy là nếu có bao giờ tôi có thể sẵn sàng. Thế nhưng ngay cả khi tôi đủ sức rút lui, thì vẫn sẽ là thảm họa nếu hắn nhìn thấy tôi, lúc này - trước cái thời khắc khi mọi bí mật đều không còn giá trị gì nữa.”
“Tôi nghĩ thời khắc đó giờ đến rồi đấy,” Aragorn nói.
“Chưa đâu,” Gandalf nói. “Vẫn còn đó một khoảng ngắn nghi kỵ, mà chúng ta phải tranh thủ. Kẻ Thù rõ ràng vẫn tưởng rằng Quả Cầu đang ở Orthanc - tại sao lại không chứ? Và rằng anh chàng Hobbit đã bị bắt đến đó, rồi bị ép nhìn vào khối cầu như một cực hình của Saruman. Trong tâm trí đen tối đó giờ sẽ tràn ngập lời nói và khuôn mặt của anh chàng Hobbit cùng những mong đợi: có thể phải một thời gian nữa hắn mới nhận ra sai lầm của mình. Chúng ta phải nắm lấy quãng thời gian đó. Chúng ta đã quá đủng đỉnh rồi. Chúng ta phải hành động. Vùng lân cận lsengard giờ không còn là nơi để chúng ta nấn ná nữa. Tôi sẽ ngay lập tức đi trước cùng Peregrin Took. Như vậy sẽ tốt cho cậu ấy hơn là nằm trong đêm tối trong khi người khác ngủ.”
“Tôi sẽ giữ lại Éomer cùng mười Kỵ Sĩ,” nhà vua nói. “Họ sẽ đi cùng tôi vào sáng sớm. Số còn lại có thể đi cùng Aragorn và lên đường ngay khi tinh thần họ sẵn sàng.”
“Tùy ở ngài,” Gandalf nói. “Nhưng hãy đi hết tốc lực đến vùng đồi che giấu, đến Hẻm Helm!”
Ngay lúc đó một bóng đen trùm lên họ. Ánh trăng sáng đột nhiên tắt ngấm. Vài Kỵ Sĩ hét lên, rồi cúi rạp xuống, tay ôm chặt lấy đầu, như để chống đỡ một đòn tấn công từ phía trên: một nỗi sợ mù quáng và một cơn lạnh trí mạng đổ xuống họ: họ rúm ró nhìn lên. Một hình thù có cánh khổng lồ bay qua mặt trăng như một đám mây đen. Nó lượn vòng và hướng về phía Bắc, bay với tốc độ lớn hơn bất kỳ cơn gió nào ở Trung Địa. Những vì sao mờ đi khi nó bay qua. Rồi nó bay mất.
Họ đứng dậy, người cứng như đá. Gandalf vẫn nhìn lên cao, cánh tay ông dang ra và thõng xuống, cứng đờ, bàn tay ông nắm chặt.
“Nazgûl!” ông thét. “Sứ giả của Mordor. Cơn bão đang tới. Lũ Nazgûl đã vượt Sông Cả! Đi thôi! Đi, đi thôi! Đừng đợi đến sáng nữa! Đừng để người nhanh phải đợi kẻ chậm! Đi thôi!”
Ông lao đi, vừa chạy vừa gọi Scadufax. Aragorn chạy theo ông. Đến chỗ Pippin, Gandalf bế bổng cậu trên tay. “Lần này ngươi sẽ đi cùng ta,” ông nói. “Scadufax sẽ cho ngươi thấy những sải chân của nó.” Rồi ông chạy đến nơi vừa nằm ngủ. Scadufax đã đứng sẵn ở đó. Quàng chiếc túi nhỏ đựng toàn bộ hành lý qua vai, thầy phù thủy nhảy lên lưng ngựa. Aragorn nhấc Pippin lên, vẫn đang bọc áo choàng và chăn, rồi đặt cậu vào giữa hai tay Gandalf.
“Thượng lộ bình an! Đuổi theo nhanh!” Gandalf hét lớn. “Đi nào, Scadufax!”
Con ngựa to lớn hất đầu. Cái đuôi bồng bềnh của nó phất lên trong ánh trăng. Rồi nó chồm lên phía trước, đạp vào mặt đất, và phóng đi như cơn gió Bắc thổi từ dãy núi.
“Quả là một đêm đẹp đẽ và thảnh thơi!” Merry nói với Aragorn. “Có người thật số đỏ. Cậu ấy không muốn ngủ, và cậu ấy muốn đi cùng Gandalf - thế là cậu ấy đi! Thay vì bị biến thành đá và đứng ở đây mãi mãi làm gương cảnh cáo.”
“Nếu cậu là người đầu tiên nhặt quả cầu Orthanc, chứ không phải cậu ấy, thì giờ sẽ thế nào?” Aragorn nói. “Có lẽ cậu đã làm điều tồi tệ hơn. Ai mà biết được? Nhưng tôi sợ rằng giờ số của cậu là phải đi cùng tôi. Ngay bây giờ. Đi chuẩn bị sẵn sàng thôi, và hãy mang tất cả những thứ Pippin bỏ lại. Khẩn trương lên!”
Scadufax lướt bay trên bình nguyên, chẳng cần thúc giục hay chỉ dẫn. Chưa đến một giờ trôi qua, và họ đã đến được Khúc Cạn dòng Isen và băng qua đó. Nấm Mồ các Kỵ Sĩ và những mũi giáo lạnh lẽo nằm xám xịt phía sau họ.
Pippin đã bắt đầu hồi phục. Người cậu ấm, nhưng cơn gió trên mặt lạnh buốt khiến cậu tỉnh táo. Cậu đang ở bên Gandalf. Nỗi kinh hoàng về Quả Cầu và về bóng đen gớm ghiếc bay qua mặt trăng đang mờ dần, như những thứ bị bỏ lại phía sau trong màn sương mù của dãy núi hay trong một cơn mơ thoáng qua. Cậu hít một hơi thật sâu.
“Cháu không biết là ông cưỡi ngựa lưng trần đấy, Gandalf,” cậu nói. “Ông chẳng dùng yên hay cương!”
“Ta không cưỡi ngựa theo kiểu tiên, trừ khi cưỡi trên Scadufax,” Gandalf nói. “Nhưng Scadufax không chịu yên cương. Không phải là ngươi cưỡi Scadufax: Chỉ là nó sẵn lòng chở ngươi - hoặc không. Nếu nó sẵn lòng, vậy là đủ. Còn sau đó việc của nó là đảm bảo ngươi vẫn ngồi trên lưng nó, trừ phi ngươi nhảy lên trời.”
“Nó đang phi nhanh đến mức nào?” Pippin hỏi. “Theo tốc độ gió thì rất nhanh, nhưng lại rất êm ái. Và chân nó chạm đất mới nhẹ nhàng làm sao!”
“Giờ nó đang chạy nhanh như một con ngựa thường phi cỡ nhanh nhất,” Gandalf trả lời, “nhưng đối với nó đó chưa phải là nhanh. Vùng đất ở đây dốc lên chút ít, và gập ghềnh hơn phía bên kia dòng sông. Nhưng hãy xem Dãy Núi Trắng dưới những vì sao đang tiến lại gần! Đằng xa kia là ba đỉnh Thrihyme trông như những mũi giáo đen. Chẳng mấy nữa chúng ta sẽ tới ngã ba đường và đến được Lòng Chảo Hẻm, nơi cuộc chiến đã xảy ra hai đêm trước.”
Pippin lại im lặng trong ít lâu. Cậu nghe thấy Gandalf đang thì thầm hát một mình, lẩm bẩm những đoạn thơ ngắn bằng nhiều ngôn ngữ, trong lúc những dặm đường cứ trôi qua dưới chân họ. Cuối cùng thầy phù thủy hát một bài mà chàng Hobbit nghe được lời ca: một vài câu hát rõ ràng lọt được vào tai cậu trong cơn gió mạnh:
Vua cao trên tàu cao
Ba lần ba tìm đến.
Họ có gì mang theo
Từ xứ chìm đáy biển?
Bảy sao, bảy quả cầu
Cùng một mầm cây trắng.
“Ông đang nói gì vậy, Gandalf?” Pippin hỏi.
“Ta chỉ lướt qua vài đoạn Thơ Kể Tích trong đầu thôi,” thầy phù thủy trả lời. “Ta đoán rằng người Hobbit đã lãng quên hết, ngay cả những câu nào họ đã từng biết đến.”
“Không, không phải tất cả,” Pippin nói. “Và bọn cháu cũng có rất nhiều bài của riêng mình, mà có lẽ sẽ không làm ông thích thú đâu. Nhưng cháu chưa bao giờ được nghe bài này. Nó hát về điều gì vậy - bảy sao, bảy quả cầu?”
“Về những hòn palantír của Vua Chúa Ngày Xưa,” Gandalf nói.
“Thế chúng là gì vậy?”
“Cái tên có nghĩa là nhìn ra xa. Quả Cầu Orthanc là một trong số đó.”
“Vậy ra nó không phải do, không phải do” - Pippin ngập ngừng - “do Kẻ Thù làm ra?”
“Không,” Gandalf nói. “Cũng không phải do Saruman. Nó vượt quá phép thuật của hắn, và vượt quá phép thuật của cả Sauron nữa. Những hòn palantír đến từ nơi còn xa hơn cả Tây Châu, từ Eldamar. Tộc Noldor đã làm ra chúng. Có lẽ chính Fëanor đã chế tác ra chúng, vào những ngày cách đây lâu đến nỗi thời gian không thể được đo đếm bằng năm. Thế nhưng chẳng có gì Sauron không thể sử dụng được vào mục đích xấu xa. Than ôi Saruman! Đó chính là nguyên cớ suy tàn của hắn, mà đến giờ ta mới nhận thức được. Sản phẩm của thứ tác thuật thâm sâu hơn những gì chúng ta sở hữu là thảm họa cho tất cả chúng ta. Song lỗi lầm vẫn là ở hắn. Gã ngu xuẩn! giữ bí mật về nó, vì lợi ích của riêng hắn. Hắn chưa từng hé răng một lời cho bất cứ thành viên Hội Đồng nào. Bọn ta chưa kịp nghĩ đến số phận của những hòn palantír vương quốc Gondor qua những cuộc chiến tương tàn. Chúng gần như đã bị Con Người lãng quên. Ngay ở Gondor chúng cũng chỉ còn là bí mật ít người biết được; ở Arnor chúng chỉ được nhớ đến trong những lời thơ kể tích giữa những người Dúnedain.”
“Con người thời xưa đã dùng chúng để làm gì vậy?” Pippin hỏi, cậu ngạc nhiên và thích thú thấy mình được trả lời biết bao câu hỏi, và tự hỏi sẽ còn được như vậy bao lâu nữa.
“Để nhìn ra xa, và để chuyện trò với nhau trong tâm tưởng,” Gandalf nói. “Bằng cách đó qua những tháng năm dài họ phòng vệ và đoàn kết toàn bộ vương quốc Gondor. Họ đặt những Quả Cầu tại Minas Anor, tại Minas Ithil, và tại Orthanc bên trong vòng thành Isengard. Hòn chính, chủ nhân mọi hòn khác, đặt trong Lâu Đài Tinh Tú ở Osgiliath trước khi nó sụp đổ. Ba hòn khác thì ở mãi xa tận Miền Bắc. Trong ngôi nhà của Elrond người ta kể rằng chúng được đặt ở Annúminas, Amon Sûl, và Quả Cầu của Elendil nằm trên khu Đồi Tháp nhìn thẳng về phía Mithlond trong Vịnh Lune nơi những con tàu xám neo đậu.
“Mỗi palantír chỉ đáp lại một hòn khác, nhưng tất cả những hòn đặt tại Gondor đều đáp lại cái nhìn từ Osgiliath. Giờ thì ra tháp đá Orthanc vẫn trụ được qua bão tố thời gian, vậy nên hòn palantír trong tòa tháp đó vẫn còn. Thế nhưng một mình nó chẳng nhìn thấy được gì ngoài những hình thù nhỏ bé của những thứ ở xa xôi và cách đây rất lâu. Không nghi ngờ gì rằng nó vô cùng hữu dụng đối với Saruman; song dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn. Hắn cứ nhìn ra xa dần xa dần, cho đến khi ánh mắt của hắn nhìn đến Barad-dûr. Và rồi hắn đã bị tóm!
“Ai biết những Quả Cầu thất lạc của Arnor và Gondor giờ bị giấu, chôn vùi, hay chìm sâu ở đâu? Nhưng chắc hẳn Sauron đã lấy được ít nhất một hòn và làm chủ nó cho mục đích của hắn. Ta đoán rằng đó là Quả Cầu Ithil, bởi hắn đã chiếm đóng Minas Ithil cách đây rất lâu rồi và đã biến nó thành một nơi xấu xa: Minas Morgul, nó đã thành ra như vậy.
“Giờ thật dễ dàng đoán được cặp mắt nhìn đi khắp nơi của Saruman đã nhanh chóng bị sập bẫy và nắm giữ ra sao; và từ đó hắn đã bị thuyết phục từ xa, rồi bị đe nẹt nếu thuyết phục không ăn thua thế nào. Quả là kẻ cướp gặp bà già, con diều hâu dưới vuốt đại bàng, con nhện trong tấm lưới thép! Ta tự hỏi từ bao lâu rồi hắn đã bị ép buộc phải thường xuyên đến khối cầu để bị thẩm tra và nhận chỉ dẫn, và hòn Orthanc quá thường xuyên hướng về Barad-dûr đến nỗi giờ đây nếu bất cứ ai không có ý chí sắt đá nhìn vào nó, nó sẽ nhanh chóng mang tâm trí và tầm nhìn của anh ta đến đó? Và nó lôi cuốn người ta đến với nó mới mãnh liệt làm sao! Ta mà không cảm nhận được điều đó ư? Ngay lúc này đây trái tim ta còn khao khát được kiểm nghiệm ý chí của mình với nó để xem liệu ta có thể giật được nó ra khỏi hắn không, và hướng nó đến nơi nào ta muốn - để nhìn qua những biển nước và thời gian đến tận Tirion Đẹp Đẽ, và lĩnh hội được bàn tay cùng khối óc không tưởng tượng nổi của Fëanor đang chế tác, cái thời cả Cây Trắng lẫn Cây Vàng đều nở hoa!” ông thở dài và chìm vào im lặng.
“Ước gì cháu được biết tất cả những điều này từ trước,” Pippin nói. “Cháu không hề biết mình đang làm điều gì.”
“Ồ có đấy.” Gandalf nói. “Ngươi biết ngươi đang cư xử một cách sai trái và ngu xuẩn; và ngươi đã tự nhủ mình như vậy, tuy nhiên ngươi không chịu nghe. Ta không kể cho ngươi tất cả những điều này trước đây, bởi chỉ nhờ suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra ta rốt cục mới hiểu được, ngay lúc này khi chúng ta đang cưỡi ngựa cùng nhau. Nhưng dù ta có nói sớm hơn, thì điều đó cũng chẳng thể giảm bớt lòng thèm muốn của ngươi, hay giúp ngươi cưỡng lại dễ dàng hơn. Ngược lại thì có! Không, bàn tay bỏng sẽ dạy được bài học tốt nhất. Sau đó lời khuyên về lửa sẽ đi thẳng vào tim.”
“Đúng vậy,” Pippin nói. “Nếu giờ cả bảy quả cầu đều được bay ra trước mặt cháu, cháu sẽ nhắm mắt và bỏ tay trong túi.”
“Tốt!” Gandalf nói. “Đó là điều ta hy vọng,”
“Thế nhưng cháu muốn được biết...” Pippin bắt đầu.
“Than ôi!” Gandalf than. “Nếu việc cung cấp thông tin có thể chữa khỏi bệnh tọc mạch của ngươi, ta sẽ dành toàn bộ những ngày còn lại của ta để trả lời ngươi. Ngươi còn muốn biết điều gì nữa đây?”
“Tên của tất cả vì sao, tất cả những sinh vật sống, toàn bộ lịch sử của Trung Địa và Thượng Thiên Đường cùng những Bể Chia Cắt,” Pippin cười to. “Dĩ nhiên rồi! Còn gì ít hơn nữa? Nhưng đêm nay cháu không vội gì cả. Lúc này cháu chỉ thắc mắc về bóng đen đó. Cháu đã nghe thấy ông thét ‘sứ giả của Mordor’. Nó là gì vậy? Liệu nó đang làm gì ở Isengard?”
“Nó là một Kỵ Sĩ Đen có cánh, một Nazgûl,” Gandalf nói. “Nó lẽ ra đã đưa ngươi đến tòa Tháp Tối.”
“Nhưng nó không đến tìm cháu phải không?” Pippin ấp úng. “Ý cháu là nó không biết rằng cháu đã...”
“Dĩ nhiên là không,” Gandalf nói. “Phải đến hai trăm lý hoặc hơn nếu bay thẳng từ Barad-dûr đến Orthanc, và ngay cả Nazgûl cũng phải mất tới vài giờ bay đường đó. Thế nhưng Saruman chắc hẳn đã nhìn vào Quả Cầu kể từ cuộc tấn công của lũ Orc, và ta không nghi ngờ gì có nhiều suy nghĩ bí mật đã bị lộ ngoài dự tính của hắn. Một sứ giả đã được cử đi tìm hiểu hắn đang làm gì. Và sau những gì xảy ra đêm nay ta nghĩ một tên khác sẽ nhanh chóng được cử tới. Và như vậy Saruman sẽ rơi vào hoạn nạn cuối cùng từ tội lỗi mà hắn đã nhúng tay vào. Hắn không có tù nhân để trao trả. Hắn không có Quả Cầu để nhìn, và không thể đáp lại lệnh triệu hồi. Sauron sẽ chỉ tin rằng hắn đang che giấu tù nhân và từ chối không sử dụng Quả Cầu. Saruman có khai sự thật cho tên sứ giả cũng chẳng ích gì. Bởi Isengard có thể đã sụp đổ, song hắn vẫn an toàn trong Orthanc. Vì thế cho dù có muốn hay không, hắn vẫn sẽ có vẻ một tên phản loạn. Vậy mà hắn đã từ chối chúng ta, chính là để tránh khỏi điều đó! Ta không thể đoán được hắn sẽ làm gì trong cảnh ngộ đó. Ta nghĩ hắn vẫn có quyền năng, một khi còn ở trong Orthanc, đủ chống lại Chín Kỵ Sĩ. Có lẽ hắn sẽ cố làm điều đó. Có lẽ hắn sẽ cố bẫy Nazgûl, hay ít nhất là tiêu diệt thứ giờ chúng cưỡi lên để phi trên không trung. Trong trường hợp đó Rohan hãy liệu canh chừng bầy ngựa!
“Nhưng ta không thể đoán được kết cục sẽ thế nào, tốt hay xấu đối với chúng ta. Có thể những kế hoạch của Kẻ Thù sẽ rối loạn, hoặc bị cản trở bởi cơn phẫn nộ của hắn đối với Saruman. Có thể hắn sẽ biết được rằng ta đã ở đó và đứng trên những bậc thang Orthanc - cùng những người Hobbit ở sau đuôi. Hoặc rằng một người kế vị Elendil vẫn còn sống và đứng bên cạnh ta. Nếu Lưỡi Giun không bị lừa bởi giáp trụ Rohan, hắn chắc hẳn đã nhớ đến Aragorn và tước hiệu mà anh ấy đã tự xưng. Đó là những gì ta e sợ. Và do vậy chúng ta phải ra đi - không phải đi khỏi hiểm nguy mà đi vào hiểm nguy lớn hơn. Từng bước chân Scadufax sẽ đưa ngươi đến gần hơn Vùng Đất Bóng Tối, Peregrin Took.”
Pippin không đáp lại, nhưng túm chặt lấy áo choàng, như thể vừa có một cơn lạnh bất chợt trùm lấy cậu. Vùng đất xám trôi qua dưới chân họ.
“Nhìn kìa!” Gandalf nói. “Vùng thung lũng Westfold đang mở ra trước mặt chúng ta. Từ đây chúng ta sẽ quay lại con đường về phía Đông. Bóng tối ở phía kia là miệng Lòng Chảo Hẻm. Phía đó là Aglarond và các Hang Động Lấp Lánh. Đừng hỏi ta về chúng. Hãy hỏi Gimli, nếu ngươi gặp lại anh ta, và có thể đó sẽ là lần đầu tiên ngươi nhận được câu trả lời dài hơn mong đợi. Ngươi sẽ không được tham quan những hang động đó, không phải trong cuộc hành trình này. Chúng sẽ sớm lùi xa về phía sau chúng ta.”
“Cháu tưởng ông sẽ dừng chân ở Hẻm Helm!” Pippin nói. “Thế ông đang đi đâu vậy?”
“Đến Minas Tirith, trước khi biển chiến tranh vây lấy nó.”
“Ồ! Thế nó bao xa?”
“Nhiều lý đường,” Gandalf trả lời. “Xa gấp ba lần đường về nơi sinh sống của Vua Théoden, và nơi đó cách đây hơn một trăm dặm về phía Đông, theo đường những sứ giả bay của Mordor. Scadufax sẽ phải đi quãng đường dài hơn. Nhưng chưa biết bên nào sẽ nhanh hơn?
“Giờ chúng ta sẽ phi đến khi trời sáng, vẫn còn vài giờ nữa. Rồi ngay cả Scadufax cũng phải nghỉ ngơi, trong hốc trũng nào đó trong khu đồi: ta hy vọng là ở Edoras. Ngủ đi nếu ngươi có thể! Có thể ngươi sẽ được nhìn thấy ánh bình minh đầu tiên trên mái vàng ngôi nhà của Eorl. Và sau ba ngày nữa ngươi sẽ thấy bóng tía Đỉnh Mindolluin và dải tường thành quanh tháp của Denethor trắng tinh trong buổi sớm.
“Đi nào, Scadufax! Hãy phi đi, kỳ mã, hãy phi như chưa từng được phi! Giờ chúng ta đã đến vùng đất nơi ngươi chào đời, nơi ngươi biết rõ đến từng viên đá. Phi đi! Hy vọng đang đặt vào tốc độ!”
Scadufax hất đầu hí vang, như thể vừa có một hồi kèn hiệu triệu nó ra trận. Rồi nó chồm lên. Màn đêm cuốn qua người nó; và lửa tuôn ra từ cả bốn vó.
Lúc chìm dần vào giấc ngủ, Pippin có một cảm giác thật kỳ lạ: cậu và Gandalf im lìm như đá, ngồi trên bức tượng một con ngựa đang phi, trong khi cả thế giới cuộn đi dưới chân trong tiếng gió thổi ồn ã.