← Quay lại trang sách

Bí Mật Của Rừng Già

CHIỀU DẦN XUỐNG. CHIỀU NƠI ĐẤT ĐỎ NGHE hiu hắt, buồn như hoài niệm về một thời thơ ấu xa xôi mơ hồ thấp thoáng hình ảnh của những chuyến tản cư thiếu thốn chật vật. Tiếng chuông nhà thờ đổ xuống một hồi những tiếng cộc lốc không tạo nổi những ngân vang hầu khua động một vùng núi rừng tịch mịch. Hai nguời đàn ông trở về sau khi uống với nhau vài chai la-de nơi phố chợ đìu hiu, khi những ngọn đèn măng-xông vừa được thắp lên. Họ đi ngang qua những ngôi nhà bằng gỗ lợp tôn được nhuộm đỏ bởi đất bụi, cùng chiều với từng bầy bổn đạo tất tả đi về phía ngôi giáo đường. Vài người đàn bà vừa đi vừa cài khuy chiếc áo dài cũ vá đụp lung tung, hoặc chít vội lên đầu tấm khăn vuông để che sương chiều cho mái tóc bết khô. Họ gồm đa số là dân di cư từ những năm 54. Họ được đưa lên đây khai khẩn đất hoang, nhưng một số đã chuyển sang buôn bán, làm cây hoặc làm phu đồn điền cao su. Mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều họ đều chăm chỉ đáp lời gọi của tiếng chuông nhà thờ. Nhưng ngoài những lúc đó, họ vẫn có thể lường gạt nhau từng đồng, chửi bới nhau đến khô cổ bỏng họng những câu tục tằn nhất vì một con gà con thất lạc, vì một trái mít rụng nhầm sang dãy nhà khác, vì một đườug mương bị lấp... Và vị cha xứ ở đây được coi trọng ngang với một vị lãnh chúa nho nhỏ. Núi rừng bưng bít mọi chuyện một cách thản nhiên.

Lũ bổn đạo rẽ vào con đường đất đỏ lởm chởm những viên đá xanh sắc cạnh đi về phía ngôi thánh đường nằm thụt lùi vào phía trong cách mặt lộ khoảng năm trăm thước. Còn lại hai người đàn ông tiếp tục trên đường đi về nhà. Trời đã không còn rõ mặt người. Bầy muỗi rừng khởi sự rời khỏi nơi trú ẩn bay từng đàn trên đầu mỗi người.

- Thế ra cậu lên đây đã bảy năm rồi đấy? Lớp này chắc là khá giả rồi hé?

Người đàn ông cao gầy hỏi. Người kia dáng tầm thước, rắn rỏi, đáp:

- Cũng nhì nhằng. Thực ra, nếu tôi chí thú làm ăn thì cũng khá... Đằng này tôi lên đây vì muốn trốn tránh cuộc đời!

- Gặp cậu hồi sáng, tôi cứ ngỡ mình trông lầm kia đấy. Tưởng cậu đã ra linh mục rồi kia, chứ có ai ngờ...

- Cậu không đang ngạo tôi đấy chứ?

- Ồ... Không... Không bao giờ! Mà cậu chưa nói lý do tại sao lại bỏ ngang việc tu hành như vậy. Tôi muốn biết. Cũng như tôi sẽ nói cho cậu nghe lý do tôi xin theo đạo Thiên Chúa.

Người đàn ông tầm thước có dáng trầm ngâm một hồi lâu. Cuối cùng gã buông thỏng, vẻ ngậm ngùi:

- Tôi bị đuổi!

- Bị đuổi? Thật khó tin được! Ngày xưa hồi còn học chung, cậu đạo đức thánh thỉện nhất lớp. Dù không quen thân với cậu, nhưng tôi vẫn ngấm ngầm cảm phục.

- Tôi bị đuổi thật đấy. Nhưng... lỗi không phải ở tôi.

- Thế nghĩa là làm sao? tôi không hiểu...

Vừa lúc đó, hai người đến trước một ngôi nhà gỗ đại loại cũng như những ngôi nhà khác, nhưng được dựng lên một cái thềm cao hơn, phía trước có một hàng dậu bằng cây dâm bụt, trong sân đậu một chiếc xe cần câu sơn vàng, như tất cả các xe cần câu được xử dụng nơi đây. Người đàn ông tầm thước đứng lại, nói:

- Ta đến nhà rồi đây. Cậu nghỉ lại với tôi nhé? Ở đây cũng chẳng có nhà trọ nào trừ một cái ở chợ... xập xệ chịu không thấu đâu. Lâu nay tôi cũng chẳng gặp ai quen, nên cũng chẳng biết trò chuyện tâm sự với ai. Suốt ngày chỉ giao dịch với bọn buôn cây và thợ thuyền. Họ không có học, nhưng chất phác, giản dị, không đạo đức giả...

Người cao gầy nhìn bạn mình thật lâu:

- Cậu cũng... thay đổi nhỉ? Lại có vẻ cay đắng ra, khác hẳn với ngày xưa.

- Có lẽ thế thật...

Hai người bước lên bậc thêm vào trong căn nhà tối om. Một lát, người cao gầy nghe tiếng bạn mình ở phía sau:

- Túy ơi, Túy à... Con nhỏ này lại đi đâu rồi vậy? À, Túy... thắp cho cậu cây đèn. Sao nhà cửa để tối om vậy?... Cháu nấu cơm thêm nghe! Hôm nay cậu có khách.

Không thấy có tiếng đáp lại. Một lát sau, có ánh sáng le lói ở phía sân sau, và người bạn hiện ra với cây đèn măng-xông trên tay:

- Nhà chỉ có hai cậu cháu. Tối bận cả ngày, cũng chẳng có thì giờ trông nom đến con bé cháu...

Người bạn để ý thấy một tủ kính đựng sách ở góc nhà. Hắn bước lại bên và nhận thấy nhiều tên sách mới xuất bản gần đây, kể cả những tạp chí tiếng Việt cũng như tiếng ngoại quốc.

- Cậu cũng chịu khó đọc nhỉ?

- Môn giải trí duy nhất của tôi đó. Sách vở một khi cậu đã quen với nó, thì khó lòng dứt bỏ. Nó cũng như một thứ ma túy... Nghe nói có một dạo cậu làm báo viết văn cơ mà? Sao bây giờ lại xoay ra đi buôn cây?

Người cao gầy cười nhẹ:

- Đại khái cũng như cậu vậy thôi. Tôi bị hất cẳng ra khỏi cái sinh boạt đó vì người ta có thành kiến với cái dĩ vãng của tôi...

- Thế nghĩa là làm sao?

- Hồi mới ở ngoài Phan-thiết vào Sài-gòn tôi chỉ là một thằng tay trắng, gặp vài thằng bạn quen kéo vào làm cho ông Diệm. Tuổi trẻ, cơ hội đến tay, thì ta nắm lấy, tôi coi về chính trị. Rồi thì ân oán từ đó mà ra... Từ ngày ông Diệm đổ, tôi vào ngồi tù ít lâu rồi được thả, chán cảnh đời, tôi xoay ra làm văn nghệ. Từ đó, tôi khám phá ra một điều: người ta khó gột bỏ cái dĩ vãng của mình. Một con đĩ, dù hoàn lương, thì trong trí thằng chồng và bạn bè của thằng chồng, nó vẫn là môt con đĩ tự bản chất. Con người, trong khi vẫn tự nhận mình là giống vật cao cả nhất trong các giống vật lại có những quan niệm hẹp hòi nhất... Đời thật bẩn thỉu không chịu được tôi đi buôn cây, vì thế. Còn cậu?

Người bạn cười. Không đáp thẳng câu hỏi, mà nói:

- Thôi để tôi bảo cháu nó chạy sang quán lấy ít la-de và đồ nhậu ra nhậu lai rai đã...

Nói xong người bạn đi vào nhà trong, miệng nọi: “ Túy ơi, Túy... ”

Đứa bé gái tuổi độ chín, mười, có khuôn mặt thanh thoát và nét thật đều, khá xinh – cái khuôn mặt Tuyên đã gặp ở đâu, có lẽ là ở những bức vẽ bà Maria thì phải – nhưng thật đáng tiếc vì nó có một cái bướu to ở sau lưng làm cho thân hình nó lệch hẳn đi. Con bé đặt mấy chai la-de xuống bàn và đĩa đồ nhậu, rồi lẳng lặng toan bỏ ra sau. Người bạn gọi giật lại, dặn dò:

- Túy! Cháu cứ làm cơm, rồi có đói thì ăn trước đi, nghe!

Con bé không đáp, chỉ gật đầu, rồi bỏ ra sau nhà. Tuyên nói:

- Cháu cậu đấy à?

- Vâng. Nó là con của con em tôi, con Túy đó, cậu nhớ không? A, mà cậu đâu đã thấy mặt nó bao giờ nhỉ? Nó chết ngay sau khi đẻ con bé này. Tôi đặt tên cho con bé là Túy luôn. Tội nghiệp cho hai mẹ con nó...

Người bạn chép miệng vẻ ngậm ngùi pha lẫn phẫn nộ. Tuyên nhìn ra phía sau nhà, dù con bé khuất sau khung cửa thông sang dẫy nhà bếp:

- Con bé có khuôn mặt đẹp như Đức Bà Maria vậy!

- Vâng. Nhưng cháu nó thật bất hạnh. Tôi chưa thấy có đứa trẻ nào bất hạnh hơn.

- Thế bố nó đâu rồi?

Người bạn mặt im lặng, mặt đanh lại. Mãi một lâu gã mới nói, âm thanh như rít qua hai hàm răng:

- Tôi không hay biết gì cả. Tôi thề trong đời tôi, tôi mà gặp được thằng cha nó, tôi sẽ băm vằm nó ra hàng trăm ngàn mảnh. Vì nó mà tôi phải bỏ dở việc tu hành mà tôi đã coi đó như lẽ sống của đời tôi; vì nó mà em tôi cũng đành chịu bỏ ngang cuộc đời một nữ tu ngay ngày nó sắp phát nguyện! Và cháu tôi như thế nào, cậu biết đó... Mà thôi, chuyện gia đình tôi, có lẽ chẳng nên đem ra làm phiền cậu. Mời cậu uống đi. Tôi uống bia hơi bết, tuy nhiên vẫn có thể tiếp cậu được...

Tuyên thấy bạn để lộ vẻ phẫn nộ, khác hẳn với vẻ thâm trầm cố hữu, nên cũng thôi, không hỏi nữa, sợ bạn thêm buồn thêm uất. Gã chậm chạp uống bia. Gã nghĩ về thân phận gã, cái thân phận đã bị đời “ đánh dấu ”, mà cảm thương cho thân phận bạn. Gã cảm thấy gần gũi với bạn hơn bao giờ hết. Gã có cảm tưởng đây chính là người tri kỷ của đời gã. Bởi không có gì làm cho người ta dễ gần gũi thương yêu, cảm thông nhau cho bằng khi cả hai tâm hồn cùng bị đời hất hủi, chơi khăm làm khó dễ... Đời thật chó má, thật hẹp hòi, thật ích kỷ, thật đê tiện.. Tuyên muốn văng tục. Song trước thái độ trầm ngâm của bạn gã nén lại được và cảm thấy khâm phục, quý mến bạn vô cùng.

Tuyên đã làm đến chai thứ mười mấy, hai mươi mấy, gã cũng không nhớ nữa. Chỉ biết có một lần, người bạn sai đứa cháu gái sang quán đem về cả một két bia sau khi đã lấy lẻ tẻ chục chai trước đó. Người bạn uống ít, nhưng lúc nào ly cũng đầy, để gã không có cớ rót thêm. Gã nói thật nhiều, về cuộc đời của gã, hồi gã làm cho ông Diệm, những mối tình với các cô gái còn trinh mà thực ra gã không yêu nhưng chỉ muốn chiếm đoạt một lần rồi thôi, rồi bỏ, rồi đi tìm những cô gái khác, dĩ nhiên còn trinh. Gã thú nhận hồi đó gã có một đam mê đặc biệt dành cho những giọt máu nhỏ ra từ các màng trinh bị rách của những cô gái tội nghiệp đáng thương.

-...Dạo đó, cậu phải biết, tôi có biết xót thương là gì! Sẵn quyền hành, tiền bạc trong tay, tôi muốn gì mà không được! Cho đến một hôm, tôi chợt tỉnh ngộ...

Gã ngừng lại, nốc một ngụm bia thật dài, rót thêm bia vào ly mình, rồi ngó sang ly của người bạn...

- Cậu cạn ly thật ít. Chắc cậu khó chịu về những điều tôi vừa kể hả? Đó là cái dĩ vãng khốn nạn mà tôi đã dứt bỏ. Tôi tâm sự lại với cậu, đây là lần đầu tiên, bởi vì đột nhiên tôi thấy cậu không phải là ông thầy tu xuất, mà đang là một linh mục và tôi xưng tội với cậu. Tôi được quyền xưng tội mà phải không? Vì tôi đã được chịu phép Rửa Tội, đã được chịu các phép Bí Tích. Ngày xưa thiếu gì các vị thánh đã ngừng sa ngã phạm đủ các thứ tội. Như Augustin, như Madeleine đó... Chúa nhân từ vô cùng, Chúa sẽ tha thứ tất cả, phải không? Amen! Cậu nói sao...? Ủa thế ra cậu bỏ đạo rồi ả? Tại sao vậy?

Người bạn đáp, giọng nhỏ nhưng cương quyết:

- Dĩ nhiên tôi chỉ không chịu được thái độ hẹp hòi, nghi thức của Giáo hội. Chứ tôi vẫn tin ở lòng Chúa nhân từ vô cùng. Nhưng tại sao cậu lại theo đạo nhỉ? Tôi biết được chăng?

- Hà... Đó là do một sự tình cờ, một biến cố đã xảy ra cho tôi và tiếp theo đó một lô những biến cố khác có tính cách thời cuộc như ông Diệm đổ, việc tôi bị giam v.v... khiến tôi tỉnh ngộ...

Tuyên cầm ly bia lên uống. Gã đã khá say nhưng còn nhìn thấy rõ người bạn ngồi trước mặt với vẻ trầm tĩnh cố hữu từ đó toát ra một sự kỳ bí mà gã, vì đang say sưa với mớ hoài niệm của mình, nên không để ý. Gã thấy hoàn toàn tin tưởng bạn. Một người bạn quý như thế sao giờ này gã mới được biết đến, dù hai người đã biết nhau từ mười mấy, hai mươi năm về trước nhỉ?

- Vâng. Sau khi trải qua những biến cố đó, tôi lột xác để trở thành một người khác. Tôi viết văn, tôi làm báo, tôi sống một cuộc đời lương thiện, dù cuộc đời lương thiện đó không muốn chấp nhận tôi. Cũng có thể tại tôi không có tài văn chương vượt bực... Nhưng không hề chi, tôi đi buôn cây. Khi nào có tiền tôi sẽ tiếp tục làm báo, làm văn nghệ. Tôi muốn sống nhờ văn nghệ. Xưa tôi vẫn viết văn, làm báo cho trường. Cậu biết đó. Chắc tôi sẽ không nổi danh như cồn, nhưng ít ra tôi được sống một cuộc sống trong sạch... Hẳn cậu muốn biết cái biến cố đầu tiên đã xảy ra trong đời tôi kể từ đó, nó đã thay đổi nếp sống và cảm nghĩ của tôi sau này ra sao, hả?

Phải... tôi quên sao được cái đêm hôm đó, trước ngày ông Diệm đổ đâu mấy tháng thì phải. Đêm đó, tôi có việc phải tự tay lái xe lấy lừ Phan-rang đi Đà-lạt. Trời mưa như thác đố, sấm chớp vang rền. Vì công việc gấp không thể trì trễ được, nên tôi gắng lái xe để kịp sáng hôm sau có mặt ở Đà-lạt hầu giải quyết công chuyện. Hồi đó đường sá, dù về đêm, cũng vẫn còn an ninh, chưa bị bọn VC quấy phá. Xe đang chạy ngon trớn trên đường ngang qua Tháp Chàm, tôi chợt bắt buộc phải nới lỏng tay ga vì phía xa có một người cầm đèn bão ra hiệu cho xe ngừng. Tôi hơi ngại gặp quân cướp đường hoặc cái gì đó tương tự. Nhưng tôi nghĩ, quãng đường này dầu sao cũng chưa cách xa khu đông dân cư của vùng Tháp Chàm là bao, không có lẽ đã có cướp. Vì thế, nên tôi cho xe đi chậm lại, rồi ngừng hẳn ngang chỗ người cầm đèn lúc đó đã đứng nép vào bên đường. Thì ra đó là một người đàn ông tuổi trạc ngoài bốn mươi, mình khoác một chiếc áo tơi và đầu đội nón. Người đó đi lại bên xe ghé đầu vào khung cửa phía trước, hỏi: “Xin lỗi đã chặn xe ông lại... Ông đi Đà-lạt?” Tôi gật và hỏi có chuyện chi. Ông ta nói: “ Ông có thể cho một người quá giang về Đà-lạt ngay đêm nay giùm được không? Thực... không dám làm phiền ông... Song gấp quá, nên....”Tôi hỏi ai muốn quá giang. Người đàn ông chỉ về phía một gốc cây nơi đó một bóng người đang đứng núp mưa, tay cầm va-li, tay cầm chiếc dù che mưa. Đúng lúc đó thì một lằn chớp lóe sáng cho thấy người đó là một nữ tu. Tôi gật đầu ra hiệu cho người đó đưa người nữ tu lên băng sau ngồi.

Xe tiếp lục lao mình trên đường vắng, trong đêm tối và dưới cơn mưa mỗi lúc một dữ dội hơn. Khi đến chân đèo Sông Pha, lính giữ đồn cho tôi biết không thể qua đèo giờ này mà không gặp nguy hiểm, có thể lao xuống vực vì đường xấu và trơn. Họ không chịu cho tôi đi vì họ chịu trách nhiệm về con đường đèo, dù tôi đã trình gấy công vụ. Cuối cùng, tôi dành lui xe và đậu sát vào lề dường, chờ cho mưa ngớt. Bấy giờ, tôi bật đèn trong xe, và buồn buồn quay lại gợi chuyện với người nữ tu. Đó là một người còn trẻ, mới độ hai mươi tuổi hay hơn một chút thôi. Trong bộ đồ tu hành màu đen kín đáo và dưới chiếc khăn trắng che cả chiều cao chiếc cổ một khuôn mặt hồng hào đẹp tuyệt vời hiện ra y hệt như vẻ đẹp của Đức Bà Maria vậy! Tôi được biết ngay sáng mai người nữ tu phải có mặt tại Viện để dự lễ phát nguyện. Tôi cũng được biết lý do nàng phải đón xe tôi quá giang vì suốt ngày hôm ấy, trời mưa to gió lớn, có lẽ là có bão, nên không có một chuyến xe đò nào dám qua đèo; và người đàn ông hồi nãy đón xe tôi là người lão bộc của gia đình nàng. Câu chuyện đứt quãng và tôi nghe một cách lơ đãng vì mải ngắm khuôn mặt đẹp của người nữ tu. Cuối cùng tôi đùa: “ Xin lỗi... dì, tôi không hiểu sao dì lại đi tu... chứ dì có khuôn mặt đẹp quá! ” Nàng bối rối không đáp, cúi xuống lục trong cái giỏ xách theo cùng với chiếc va li, lôi ra một gói giấy có lẽ là dựng đồ ăn. Nàng mở miếng giấy bao ở ngoài gói đồ ăn và trải trên đùi.

Thốt nhiên, tôi nghe nàng kêu lên: “Giê-su Ma... lạy Chúa tôi! ”... Tôi ngỡ có con vật gì trong gói giấy làm nàng hốt hoảng chăng. Tôi chồm ra phía sau, hỏi dồn: “ Cái gì vậy? Cái gì vậy? Dì có làm sao không?”. Nàng lắc dầu quầy quậy giựt mảnh giấy báo trên đùi vất xuống sàn xe, vẻ ghê sợ. Tôi với tay lượm tờ giấy báo lên mở ra coi, chợt bật cười lớn. Thì ra trên mảnh giấy có in hình nữ tài tử B. B. trần truồng trong vòng tay một người đàn ông trẻ, khỏe cũng trần truồng. Đôi môi người này siết chặt vào môi người kia và thân thể họ sát vào nhau trong một tư thế rất kích thích... Tôi mỉm cười, buông tờ giấy báo xuống, quay lại phía người nữ tu lúc đó đang dùng tay bụm chặt lấy miệng, mặt quay nhìn ra phía ngoài khung cửa kính phủ đầy nước mưa hai má ửng đỏ như mầu trái táo. Vâng, chỉ lúc ấy thôi... tôi mới cảm thấy một ngọn lửa vụt bốc cháy trong lòng tôi.. Tôi đưa bàn tay ra nâng cằm nàng kéo lại. Nàng nhắm mắt lại để tránh khỏi phải nhìn tôi, trong khi cố né tránh khỏi bàn tay tôi. Tôi thấy nàng đẹp lạ lùng, đẹp cái đẹp mà chưa bao giờ tôi thấy trong đời. Nàng càng bẽn lẽn, càng né tránh, sợ hãi, lửa tình trong lòng tôi càng bốc cháy. Tôi nhoài sang hẳn băng sau và ôm siết lấy nàng, với tay tắt đèn trong xe, và mặc cho nàng chống cự, tôi tìm hết cách để cưỡng bức nàng mới nghe....

Khi đã thỏa mãn, tôi mới nghe thấy tiếng nàng bật khóc tức tưởi đầy vẻ rên siết đau đớn trong vòng lay tôi. Tôi hơi ân hận. Về sau này nghĩ lại, tôi mới hay tôi chỉ hơi ân hận vì tôi đã sung sướng quá lúc đó. Chưa bao giờ tôi sung sướng khi làm tình đến thế. Nàng chỉ khóc mà không nói gì, không chửỉ rủa, không làm dữ.

Khi mưa ngớt, chúng tôi tiếp tục vượt đèo trong tiếng khóc rên rỉ của nàng. Khi đã qua đèo rồi, xe tiếp tục chạy đến Đơn Dương thì nàng đòi xuống.... Từ đó, tôi mất hút nàng luôn...

Tuyên ngừng lại, uống thêm một ngụm bia, và không nhìn người bạn gã tiếp:

- Sau đó vài tháng, ông Diệm bị lật đổ và bị giết. Tôi và một số thuộc hạ của chế độ cũ bị giam một chỗ. Trong thời gian nằm trong tù, có những lúc thèm đàn bà khủng khiếp, tôi chỉ nhớ đến nàng, đến những phút giây hoan lạc đã trải qua giữa đêm mưa gió bập bùng với nàng. Từ ý nghĩ đó, tôi tự hỏi tại sao nàng xuống ở Đơn-dương thay vì Đà-lạt? Và bây giờ nàng ở đâu, người nữ tu xinh đẹp đã bị tôi phá hủy tiết trinh và niềm hoan lạc cuối cùng đã đến khi nàng ghì tôi tưởng có thể bóp gẫy vai tôi? Nàng còn tiếp tục đi tu sau đó? hay bỏ ra ngoài đời? Tôi có cảm tưởng tôi yêu nàng, dù chỉ gặp có một lần trong đời... Và tôi ngờ là nàng đã góp phần không nhỏ vào việc cải hóa đời tôi, cuộc đời tội lỗi nhơ nhớp... Tôi những muốn đi tìm nàng dù không nhớ rõ mặt. Chuyện đó xảy ra đến nay đã trên dưới mười năm... Nhưng tôi còn nhớ tất cả mọi chi tiết của cuộc gặp gỡ trong đêm ấy... Lạ là cái kỷ niệm đó đối với tôi lại có vẻ thần thánh nữa...

Gã nói xong, ngồi im lặng và bất động bên ly bia. Có đến mười lăm phút trôi qua mà ga vẫn chưa nói thêm gì cả. Cuối cùng, người bạn hỏi:

- Nhưng tại sao cậu lại theo đạo thế?

Gã chợt mỉm cười mơ màng:

- Tại tôi yêu nàng. Tôi nghĩ là tôi yêu nàng. Việc tôi giao hợp vời nàng, dù dưới mắt cậu là một hành động cưỡng dâm, nhưng tôi thì tôi lại nhìn thấy nó thần thánh, tinh khiết như một thứ nghi lễ tôn giáo.

- À... thế đấy?

- Vâng. Cậu có thể cười tôi...

- Ồ, không!... Nhưng tôi nghĩ cậu nên nghỉ đi thôi. Đã hai giờ sáng rồi. Tôi còn ít việc phải làm...

- Giờ này?

- Phải, giờ này. Cậu thông cảm.

- À, vâng, dĩ nhiên. Tôi cũng mệt quả rồi.! Dễ thường tôi uống cũng đến non ba chục chai ấy nhỉ? À, phải... Hơn thế nữa... Cái két bia trống không kia.. Thế thôi, chào cậu nhé. Tôi đi nghỉ trước..

Gã nói xong, loạng choạng đứng lên, có vẻ như muốn té dụi xuống đất. Người bạn mỉm cười, vẫn ngồi im trên ghế:

- Chúc cậu ngủ ngon. Tôi hứa sẽ bán cây cho cậu với giá rẻ hơn các chủ cây khác. Cậu cứ yên chí,

- Cảm ơn... ơn... cậu nhiều... iều... Tôi quyết chỉ làm giàu chuyến này. Tôi đã tu tỉnh. Nhân danh tình yêu của nàng... àng...

Nói xong, gã té đánh rầm một cái xuống đất và nằm lịm luôn.

Khi chợt nghe đau như xé ở hạ bộ, gã bừng tỉnh dậy, định há miệng rú lên, nhưng miệng gã đã bị ai nhét giẻ vào đầy miệng. Gã toan phản ứng, dù cơn say còn váng vất, bằng cách chồm dậy, nhưng tay chân và cả thân hình gã đã bị ai cột chặt xuống giường. Đau quá chịu không nổi, nước mắt và mồ hôi gã vã ra như tắm, dù trời miền đất đỏ về đêm lạnh thấu xương. Trước khi thiếp đi trong cơn đau đớn tưởng chết được, gã còn nghe văng vẳng trong đêm tối tiếng nói của người bạn:

-... Nhân danh tình yêu của cậu đối với em tôi, và nhân danh Chúa, thay vì giết cậu như đã tâm niệm từ mười năm nay, để trả thù cho cái chết của em gái tôi, cho cuộc đời tu hành nửa chừng phải bỏ dở của tôi, cho đứa cháu gái bất hạnh vì tội lỗi của cha nó, tôi chỉ xin thiến “cái này ” của cậu mà thôi... Để cậu nhớ đời cái việc làm khốn nạn của cậu mà do đó, có tới ba cuộc đời đã và đang bị đầy đọa... Xin Chúa thương xót chúng tôi. Amen!!

(12-1970 )