← Quay lại trang sách

CHẤM DỨT

Tiếng ồn ào làm cả phố thức dậy. Đứng giữa lộ, trên đường rầy xe lửa, tên Mỹ đen đang giơ tay múa may phân trần rằng hắn trả tiền mà không được ngủ với đứa con gái trong ngõ, hắn còn bị lột mất cả đồng hồ đeo tay và tiền bạc, giấy tờ trong bóp. Hắn chửi thề tùm lum, mặc dầu hắn không biết những ai sẽ hiểu được những lời hắn nói. Hai bên hàng phố, trên những bao lơn, lố nhố người mở cửa ra nhìn xuống đường xem hắn chửi bới. Một vài người thích chí khôi hài mấy câu, một vài người văng tục chửi đổng phiền trách vì bị phá giấc ngủ. Vài đứa con gái phong phanh áo ngủ ra xem. Đêm đã đến giờ giới nghiêm. Đường phố vắng ngắt. Thỉnh thoảng một chiếc xe chạy nhanh nơi cuối đường.

Tên Mỹ da đen được xe tuần tiễu đến chở đi. Ngồi trên xe hắn còn lảm nhảm phân bua với mấy người quân cảnh về sự mất mát của hắn.

Điệp đưa mắt nhìn theo chiếc xe tuần tiễu chở tên Mỹ đen đi mất hút, mỉm cười. Điệp móc túi lấy thuốc Lucky châm hút. Mắt hắn lại bắt gặp mấy hàng chữ in trên miếng giấy mầu đỏ dán ngoài bao thuốc:

“A GIFJ FROM: MRS JOHN A.FRICK 910 EAST EMMAUS AVENUE ALLENTOWN PENNA 18103.”

Điệp cười thầm một mình. Tặng phẩm của bà gửi cho ai đây? Cho lính Mỹ hay cho lính Việt? Cho tên đen vừa rồi hay cho tôi? Bà chẳng hề biết bao thuốc này bà tặng cho ai? Có lẽ bà cũng chẳng để ý đến điều đó. Bà bỏ tiền ra mua những tặng phẩm như thế này gửi sang đây có lẽ cũng chỉ vì một lúc nào đó bà nghĩ rằng nó sẽ làm cho người hút những điếu thuốc này vui vui, đọc tên bà lên với nụ cười thiện cảm. Điệp nghĩ đó cũng là một hình thức trang trí tâm hồn của bà ta. Cũng như tôi, Điệp nghĩ, khi tôi mua bao thuốc này 45 đồng bạc trước một vũ trường hồi tối, tôi cũng chỉ làm một cử chỉ trang trí. Điệp không ghiền thuốc, hắn hút vì chỉ quen miệng quen tay. 45 đồng bạc, bằng một phần năm lương một ngày của hắn, để tình cờ Điệp đọc được mấy hàng chữ trên. Để rồi được ngồi trên bao lơn này hút những điếu thuốc này, nhìn lên mây đen kia và nghĩ đến những đứa con gái mặc áo ngủ phong phanh tươi mát trên những bao lơn hai bên đường phố. Điệp nghĩ rằng cuộc sống này còn nhiều rắc rối.

Điệp đánh giặc cả chục năm nay mà cuộc chiến này vẫn còn là một vấn đề chưa ai tìm ra được một tia hy vọng chấm dứt. Điệp đã yêu rất nhiều đàn bà nhưng chưa gặp được người con gái nào khiến hắn có thể ngừng lại thôi yêu những người đàn bà khác. Chiến tranh vẫn tiếp diễn. Điệp vẫn đi đánh giặc, vẫn nghỉ phép, hai lần bị thương và Điệp không biết tình trạng này kéo dài đến bao giờ và rồi Điệp sẽ ra sao? Lên vài cấp nữa chăng? Cặp tình với vài đứa con gái nào nữa? Không chừng lại bị bệnh phong tình như năm ngoái?

Bây giờ ngồi đây một mình hút thuốc của bà John A. Frick tặng cho một người nào đó nhưng nhất định không phải tặng cho Điệp vì Điệp đã phải mua 45 đồng bạc, một phần năm số lương trong ngày. Hút thuốc của bà ta, nhìn thấy đứa con gái mặc áo ngủ phong phanh kia trên những bao lơn và chợt nghĩ tới bà Phi. Nghĩ tới bà Phi hay nghĩ tới Sanh, cháu gái bà Phi. Điệp chẳng thể phân tách nổi là hắn nghĩ tới ai trong hai dì cháu bà Phi lúc này. Đã vài lần Điệp hôn bà Phi và cũng đã vài lần giắt tay Sanh đi chơi và hôn nó trong rạp chiếu bóng hay vũ trường. Điệp cũng chẳng thể biết rõ bà Phi nghĩ sao về việc chàng hôn bà ta, nhưng Điệp không quên được là bà Phi không chống cự mà còn ôm Điệp rất chặt. Xong, bà Phi bảo Điệp: “Ranh con, dám làm ẩu”. Nói rồi bà Phi cười và như không có chuyện gì xẩy ra. Lần nào cũng vậy. Những lần Điệp đến nhà bà Phi chơi, nếu nhà vắng người, gặp một mình bà Phi là Điệp làm như vậy. Và bà Phi cũng làm như vậy. Và bà Phi cũng nói như vậy.

Lần mà bà Phi bảo Điệp dẫn Sanh đi nhẩy, Điệp bảo bà Phi là Điệp không biết nhẩy, chỉ đến tiệm khiêu vũ uống rượu và ngồi bỏ chân lên ghế, rình xem có tên nào du đãng lộng hành là nhẩy ra đánh lộn, bắn súng tùm lum rồi ù té chạy. Lần ấy bà Phi bảo Điệp dẫn cháu bà đi tiệm nhẩy mà không khiêu vũ còn nguy hiểm cho con Sanh hơn là ôm nó nhẩy. Bà ta nói rồi cười tự nhiên. Tuy nhiên trước khi giắt tay Sanh ra cửa, bà Phi còn nói với Điệp “Chú ráng tập làm một người đàn ông coi xem có được không?”

Ở tiệm khiêu vũ hôm đó, Sanh nói với Điệp đáng lẽ nó yêu Điệp ngay từ lần đầu tiên Điệp đến nhà nó nhưng nó lại thôi và hỏi Điệp có biết tại sao không? Điệp lắc đầu, con Sanh bảo “Lúc về cháu sẽ nói cho nghe”. Điệp hôn Sanh như đã ôm hôn bà Phi. Trong ánh sáng tối mờ của tiệm khiêu vũ, cánh tay Sanh quành ngang lưng Điệp khi Điệp hôn môi nó. Sanh thì thầm bên tai Điệp là nó muốn tiệm nhẩy này nổ plastic ngay lúc này như đã nổ ở các nơi khác mới đây. Điệp bảo nó trong hơi thở là không chừng lát nữa nổ thật cũng nên và nó tan xác và Điệp tan xác như những đứa tan xác vì plastic đăng hình trên các nhật báo sau những vụ nổ. Con Sanh thích chí cười ngặt nghẽo kéo Điệp ra bắt nhẩy, Điệp không biết nhẩy nên không dám ra sàn. Sanh đi kêu một đứa con trai khác bàn kế bên cùng nhẩy với nó. Điệp thì tụt giầy ngồi bỏ chân lên ghế.

Khi ra khỏi tiệm khiêu vũ Điệp hỏi ngay Sanh điều nó hứa lúc nãy là tại sao nó định yêu Điệp rồi lại không yêu Điệp, thì Sanh lắc đầu cười bảo “Tôi hứa với chú là tôi sẽ nói, tôi sẽ nói trước khi về tới nhà, chú đừng có nóng”. Rồi nó hỏi Điệp “Chú làm tiểu đoàn trưởng là coi bao nhiêu lính”. Điệp nói “Sáu trăm lính”. Nó lại hỏi “Nhiều lính thế sao mà mấy lần đảo chánh chú không nhào vô kiếm lon”. Điệp nói “Mày ngu biết gì”. Nó nói “Cháu ngu nhưng cũng biết hôn chú, cũng biết hết mọi thứ, chỉ thua chú có một điều là chú đã biết nhiều đàn bà mà cháu thì chưa biết đàn ông như thế nào”. Nghe Sanh nói thế Điệp muốn đạp cho nó một cái chúi xuống lề đường nhưng rồi định lại hỏi nó “Sanh có muốn biết không?”. Song Điệp không dám. Điệp bảo “Rồi cháu sẽ biết”. Nó cười mũi rồi bảo Điệp “Chú nói câu đó với một sự bối rối ra mặt chứng tỏ chú cũng là một thằng ngu như cháu mà thôi!”.

Điệp không biết trả lời nó ra sao nên cầm tay nó kéo đi. Một lát Điệp hỏi:

- Hay là Sanh thấy chú… ngu như thế nên Sanh định yêu chú rồi lại thôi không yêu chú?

Sanh lắc đầu:

- Không phải như thế. Cháu mới chỉ khám phá ra là chú…ngu lúc mới rồi. Sở dĩ Sanh định yêu chú rồi lại không yêu chú vì Sanh tình cờ bắt gặp chú và dì cháu đang hôn nhau ở buồng khách hôm ấy…

Điệp cảm thấy như bị một tên địch giương súng bắn ngay vào mặt. Hắn thấy choáng váng mặt mày.

Con Sanh nói tiếp:

- Cháu thấy chú hôn dì cháu cũng đẹp. Cháu thương dì, vì dượng cháu bỏ đi hoài.

Điệp không nói gì, hắn lầm lũi đi cạnh Sanh. Một lát con Sanh hỏi:

- Chú buồn lắm sao?

Điệp gật đầu không nói. Sanh thở dài:

- Cháu cũng vậy.

Một lát nó tiếp:

- Chắc dì cháu cũng vậy.

Điệp muốn hét lên:

- Như vậy tại sao mày còn để cho tao hôn mày ở tiệm khiêu vũ vừa rồi. Tại sao mày còn nói những chuyện yêu đương với tao?

Nhưng Điệp vẫn không nói gì cả, vẫn lầm lũi cầm bàn tay Sanh dắt đi. Hắn nghĩ tới một lần đến ăn cơm tối ở nhà bà Phi, sau khi cơm xong, bà Phi lấy bài ra đánh với Điệp, thấy Điệp cứ nhìn chăm chăm vào cái dáng điệu ngồi đẹp của mình bà Phi liền cười nói “Này đừng có nhìn cái lối… hỗn đó nghe”. Điệp cười nhe răng. Sau đó bà Phi chiếu slight cho Điệp xem những hình của bà chụp khi đi nghỉ mát trên cao nguyên. Mất hai hộp phim thì mấy đứa con nhỏ của bà Phi ngủ lăn quay ra nhà. Bà Phi bảo Điệp đi về. Khi bà đưa Điệp ra tới cổng Điệp lại ôm hôn bà Phi và đòi ngủ ở lại. Bà Phi đẩy Điệp ra cổng nói “Không được”. Rồi bà tiếp “Ông ấy cột rồi, Điệp ở lại tôi chửa thì biết ăn nói làm sao với ổng”. Điệp đứng bên ngoài bám chặt cánh cổng nhìn vào bà Phi bên trong, hắn không muốn bước đi và nói vào: “Tôi gửi mua thuốc ngừa đẻ trong P.X. cho bà nghe”. Bà Phi cười không nói, gài cánh cổng bỏ vào trong nhà.

Đêm ấy Điệp đi thất thểu ngoài phố như một tên lính lạc đơn vị sau trận ác chiến trong rừng.

Điệp búng mẩu tàn thuốc xuống đường. Chấm đỏ rơi như một viên đạn lửa bắn bổng trong đêm. Người hai bên phố đã trở vào trong nhà ngủ cả, yên tĩnh trở lại như cũ. Lũ chuột cống đuổi nhau chạy vuột theo lề đường. Đường rầy xe lửa câm lặng lạnh lẽo. Đã từ lâu ít xe chạy trên đường này. Điệp nghĩ chiến tranh làm hại biết bao nhiêu điều cho biết bao nhiêu người.

Một chiếc xe đậu sát lề đường phía dưới. Điệp nhìn thấy Thọ mở cửa xe bước ra, tay dắt một người đàn bà. Hai đứa chào người ngồi trong xe. Thọ bắt tay hắn, chiếc xe phóng đi. Thọ nhìn lên bao lơn, thấy Điệp hắn toét miệng cười. Thọ dắt tay người đàn bà bước lên lề đường. Hắn móc túi lấy chìa khóa mở cửa. Lát sau hai đứa đã lịch kịch nơi cầu thang. Thọ bật đèn. Ánh sáng hắt ra rọi bóng Điệp xuống mặt đường. Điệp nhìn mình dưới đó, ngồi yên. Tiếng Thọ nói với người đàn bà:

-Em đi tắm trước cho mát. Buồng tắm đó, anh tắm sau.

Thọ mở tủ lạnh lấy đá. Điệp nghe tiếng leng keng rót rượu vào ly. Thọ mang ra cho Điệp một ly. Thọ và Điệp uống rượu. Thọ hỏi:

- Mai mày đi thi sinh ngữ à?

Điệp gật đầu. Thọ lại nói:

- Đêm nay không thấy thằng nào về đây ngủ? Tụi nó biến đâu hết cả rồi?

Điệp nghĩ chắc tụi nó lại đi đánh bạc. Đầu tháng căn nhà Điệp và mấy đứa bạn thuê chung chỉ để chứa bọn Điệp khi họ không biết chui vào đâu hay khi hết tiền về nằm chèo queo ngủ, hoặc để đưa gái về nhà như Thọ đêm nay. Điệp đưa ly cho Thọ, bảo:

- Cho tao cái nữa.

Thọ cầm ly vào nhà rót thêm rượu cho Điệp mang ra.

Hai đứa lại uống rượu.

Có tiếng gọi Thọ lấy khăn tắm. Thọ trở vào, lát sau dắt tay người đàn bà ra bao lơn với Điệp.

Thọ hỏi:

- Hai người biết nhau chưa? Cúc ở Olympia này, Điệp “cù lần” này.

Cúc đưa tay bắt tay Điệp, Điệp gật đầu chào. Điệp nhớ mang máng hình ảnh Cúc đâu đây. Cúc cười:

- Em biết rồi. Anh là anh Điệp bắn súng làm tùm lum ở tiệm nhẩy trước đây chứ gì?

Thọ cười hô hố:

-Đó! Chính chàng đó!

Cúc nói tiếp:

- Và chàng đến tiệm nhẩy nhưng không biết nhẩy, và lần nào cũng tụt giầy ngồi bỏ chân lên ghế uống rượu chửi tục chứ gì?

Thọ lại reo lên:

- Đúng đó. Em nhớ giỏi lắm. Chính “ngài” đang “ngự” tại đây đó. Để anh vào lấy ghế tụi mình đấu chuyện một lát hãy đi ngủ.

Thọ vào nhà. Điệp nhìn Cúc. Cúc cười. Cúc quấn chiếc khăn tắm của Điệp từ ngang ngực trở xuống. Củn cởn. Hớ hênh. Cúc nói:

-Anh mạnh giỏi? Sao tối nay không đi chơi với anh Thọ?

Điệp nghĩ “Tiên sư em” và nói:

-Tối nay moi mệt.

Thọ mang thêm hai cái ghế ra bảo Cúc:

- Em ngồi xuống đây hầu chuyện “ngài”. Coi chừng cái khăn tắm nó rơi xuống đất thì nguy hiểm đó.

Cúc đập vào vai Thọ:

- Anh chỉ nói nhảm. Từ tối tới giờ anh nói nhảm nhiều quá.

Thọ cãi:

- Anh nói thế là nhảm sao? Anh thí dụ cái khăn tắm mà nó rớt xuống thật thì sao? Thực tế mà nhảm sao?

Cúc cười vùng vằng:

- Thôi, không nói chuyện với anh nữa.

Nói xong Cúc vịn tay lên vai Điệp, dựa đầu lên đó và nhìn Thọ cười. Thọ cũng cười.

- À, như thế có nhảm không?

Cúc lay lay vai Điệp trả lời:

- Không.

Điệp ngồi lặng yên nhìn xuống ba bóng người in dưới đường nghĩ “sư em, đừng có làm anh sùng”. Điệp lấy thuốc hút bảo:

- Tụi mày ngủ đi. Tao thức còn lâu.

Thọ hỏi:

- Thức làm gì vậy?

Điệp cười:

- Học.

Thọ nói với Cúc:

- A, “ngài” đang “học” đấy. Sáng “ngài” đi test Anh ngữ để sửa soạn đi Mẽo.

Cúc reo lên:

- Anh được đi Mỹ học à? Thích quá nhỉ! Em muốn đi Mỹ qua mà không được đi.

Thọ chêm vào:

- Mấy tên nhà binh này cũng sướng. Đánh giặc một thời gian rồi đi Mỹ, trở về đánh giặc rồi lại đi nữa. Tên Điệp này hắn đi lần này là lần thứ tư đấy. Em biết không?

Cúc hỏi Thọ:

- Sướng vậy sao anh không vào lính? Sao anh trốn quân dịch?

Thọ cười trừ:

- Tại anh được miễn dịch vì lý do sức khỏe.

Cúc hỏi móc:

- Lý do sức khỏe? Anh là võ sĩ mà thiếu sức khỏe gì!

Thọ trả lời chây:

- Thiệt chứ sao! Tôi miễn có giấy tờ hợp lệ quân dịch. Có võ nhưng… vẫn thiếu sức khỏe đi lính thì đã sao.

Nói rồi Thọ ôm ngay vai Cúc:

- Võ của anh để đấu với em thôi.

Cúc đứng vụt dậy chạy vào trong nhà, nói với Thọ:

- Anh lại nói nhảm thấy mồ. Thôi đi ngủ, em buồn ngủ rồi.

Thọ vào trong nhà theo Cúc. Đèn trong nhà tắt đi. Điệp còn một mình ngồi trong bóng tối bao lơn. Điệp lại nghĩ tới bà Phi. Điệp lại nghĩ tới con Sanh. Điệp kêu khe khẽ: “Không có ai yêu tôi cả sao? Tôi thèm được ôm ấp trìu mến. Phi ơi! Sanh ơi!”.

Ở phòng thính thị đi ra, Điệp móc thuốc châm hút. Lại vẫn bao thuốc của bà John A. Frick, lại vấp phải cái ám ảnh lẩn quẩn. Điệp đi theo hành lang tránh xa đám đông đang bàn tán về bài Anh - ngữ thi vừa rồi. Đến đầu nhà Điệp gặp Oanh, Oanh là bạn học cùng trường với Điệp hồi xưa. Bây giờ Oanh là giảng viên của trường này. Điệp đã biết Oanh dậy tại đây từ hôm qua nhưng chưa có dịp gặp. Thấy Điệp, Oanh nhận ra ngay:

- Anh Điệp phải không? Lâu quá rồi. 54-67. Anh mạnh giỏi?

Điệp cười:

- Đang định lẩn tránh vì sợ phải chào Oanh là cô giáo.

Oanh cũng cười:

- Nếu anh chào tôi là cô giáo, tôi sẽ kêu anh là Thiếu tá.

Điệp nói:

67 vẫn như 54.

Oanh tiếp:

- Có phần già đi chứ.

Điệp thêm:

- Có thể già đi nhưng vẫn trẻ con.

Hai người vào Câu lạc bộ uống nước, Oanh hỏi:

- Anh đến đây làm gì?

- Test. Anh ngữ. Đi Hoa-kỳ. À Oanh đi Hoa - kỳ 56 phải không? Về hồi nào?

- 1960. Nghe nói anh cũng đi mấy lần rồi mà.

Điệp gật đầu, hỏi Oanh:

- Cô nghĩ thế nào về Hoa kỳ.

- Hoa kỳ khác với Việt-nam.

- Khác chỗ nào?

- Như tiếng Anh và Tiếng Việt!

- Biết rồi. Nhưng tôi muốn hỏi…

- Biết rồi, nhưng ai mà trả lời được. Sao anh không tự hỏi anh trước.

- Tôi đã tự hỏi tôi rồi. Nhưng tôi muốn biết quan niệm của cô.

- Thiếu tá khó dữ. Oanh đã có nhiều vấn đề không thể giải đáp được, anh lại còn đặt ra những vấn đề rắc rối khác nữa.

Điệp trả tiền. Hai người ra khỏi Câu lạc bộ. Điệp hỏi:

- Vấn đề khó nhất của cô bây giờ là gì?

- Lấy chồng! Học hành, đỗ đạt, đi nước ngoài, trở về, làm được nhiều tiền. Nhưng vấn đề vẫn còn đó: Chưa chồng. Thành ra vẫn còn thắc mắc.Vẫn chưa giải quyết cho rồi nổi cái đời mình.

Điệp nói:

- Còn tôi. Bỏ học. Đi lính. Đánh giặc. Lấy vợ. Đánh giặc. Đẻ con. Đánh giặc. Và cũng lùng bùng trong sự rắc rối. Và như thế vẫn chưa giải quyết được vấn đề.

Oanh kéo tay Điệp lôi đi:

- Thôi bỏ chuyện ấy đi. Anh có xe không. Thôi bỏ xe của anh ở đây đi. Jeep chứ gì. Để tôi lái xe tôi đưa anh đi. Mình kiếm chỗ nào ngoài phố uống và nói lại chuyện học trò trung học Nam định. Cứ lẩm cẩm thế này chắc tôi ế chồng mất.

Xe ra khỏi cổng, Oanh quay sang hỏi Điệp:

- Lúc nãy anh hỏi tôi nhận xét về Hoa kỳ phải không? Tôi không trả lời thẳng anh bây giờ tôi kể cho anh nghe một chuyện tôi gặp khi theo học ở bên đó nghe.

Điệp gật đầu, Oanh nói:

- Anh hút thuốc đi và châm cho tôi một điếu.

Cầm điếu thuốc Điệp trao cho, Oanh nói:

- Khi học ở bên đó, một số nam sinh viên Mỹ thường rủ tôi đi chơi. Thường thì tôi nhận lời nếu không bận vì tôi tin ở mình. Anh biết trong số nam sinh viên Mỹ đưa tôi đi chơi, ngay lần đầu, hơn một người đã hỏi tôi biết về việc giao hợp chưa và họ đề nghị tôi bằng lòng với họ. Tôi yên lặng lắc đầu. Anh có biết họ nói sao không? Họ bảo tôi, họ biết đàn bà con gái Á đông ngại ngùng về việc đó, nhưng họ hỏi tôi, ở đây không người quen biết, không họ hàng bà con, không có những con mắt nhòm ngó, không một ai hay biết, ngoài họ và tôi. Họ hỏi tôi như thế tại sao không hưởng thụ.

Điệp lơ lãng nhìn hai bên phố lướt qua. Trên vỉa hè lác đác mấy chú Xê-kài quần áo lòe loẹt ngộ nghĩnh xách máy ảnh đi rong. Điệp nghĩ mấy chú này chắc làm việc “ca” đêm. Ban ngày đi tìm “cái”. Điệp thấy xót xa trong lòng. Giờ này vợ Điệp cũng đang làm trong một văn phòng sở Mỹ. Điệp búng mẩu thuốc lá xuống đường xua đuổi cái hình ảnh nhức nhối đó. Điệp chợt hỏi Oanh:

- Hồi xưa, trong lớp học ở Nam định tôi có viết cho Oanh một lá thư, Oanh có nhớ không?

Oanh cười:

- Tôi đang nói chuyện bây giờ, đang nói chuyện nước Mỹ, anh lại nhắc chuyện ngày xưa. Ờ, tôi nhớ chứ. Và tôi hãy còn cất giữ thư của anh.

Điệp giơ tay phải cho Oanh quẹo xe và nói:

- Bây giờ thì mình đến cái tuổi không thể nào viết được những lá thư như thế nữa.

- Oanh biết thế ngay từ ngày xưa nên ngày đó Oanh đã cất giữ lá thư của anh viết trong lớp học cho đến bây giờ. Anh muốn đọc lại không?

Xe đậu trước một quán nước. Điệp dắt tay Oanh bước vào kiếm một bàn. Hai người ngồi nhìn ra đường. Uống nước. Hút thuốc. Đủ các loại xe ầm ĩ qua lại ngoài kia. Hai người không nói gì với nhau. Lát sau khi ra khỏi quán Điệp nói:

- Thôi, khỏi đọc lại làm gì.

Chiếc xe chuyển bánh. Oanh hỏi:

- Anh vẫn thường về nhà đấy chứ?

- Thỉnh thoảng về thăm tụi lỏi thôi. Còn thì ngủ trại và ngủ nhờ buồng của tụi bạn. Vấn đề vẫn cứ lằng nhằng như vậy.

Oanh chạy xe chậm lại bảo Điệp:

- Chiều nay tôi nghỉ dậy. Tôi muốn được đến căn buồng của anh. Lúc này tôi muốn được làm đàn ông như anh. Tôi muốn được văng tục như đàn ông. Thật là chán. Nhiều vấn đề quá.

Điệp ra hiệu cho Oanh lái xe theo đường Điệp chỉ. Khi đến căn nhà chỗ đường rầy xe lửa thì đã có Thọ ở đó. Thọ và một người đàn bà khác. Người này nghe Thọ kể thì bị chồng bỏ, đi thầu cho nhà binh Mỹ thành giầu to. Bắt tình với Thọ để áp phe việc bỏ thầu vì Thọ là phụ tá tài chánh tại đó. Bà ta là người đã bỏ tiền ra trang trí căn nhà này làm nơi gặp gỡ của họ. Điệp và bạn Thọ xử dụng luôn.

Khi Điệp dẫn Oanh vào nhà thì bà ta và Thọ đã ngồi vào bàn ăn. Hai người cùng đứng dậy chào Điệp, Oanh rồi mời ngồi dùng bữa.

Điệp hỏi ý kiến Oanh, Oanh tỏ ý không muốn ăn nên Điệp dẫn Oanh ra buồng ngoài. Oanh quăng chiếc cặp xuống ghế sa-lông rồi gieo mình ngồi xuống bên cạnh. Điệp ra cửa sổ đứng xỏ tay túi quần nhìn xuống đường nói với Oanh:

- Em nói đúng. Nhiều lúc mình không còn cách gì khác hơn là chửi tục trước những vấn đề.

Oanh ngồi ngả ra ghế. Nhắm mắt như muốn ngủ. Một lát Thọ từ phòng kia bước sang hỏi Điệp:

- Thi cử sao mày?

Điệp văng tục rồi nói:

- Thi cử gì mà thằng nào cũng có bài hết. Mà chính tụi cố vấn Mỹ cũng biết là bài thi bị lộ nhưng không làm cách nào được vì mọi quyết định là do nơi… Ngũ giác Đài. Mà mày tính, Ngũ giác Đài ở tận bên… Congo thì còn lâu mới thay đổi được bài thi khác. Mẹ kiếp, cái gì cũng phúc trình rồi chờ thì… loạn còn lâu.

Nhìn Oanh nằm ruỗi dài, nhắm mắt như ngủ trên ghế. Thọ hỏi Điệp:

- Em gái hậu phương của anh trai tiền tuyến đó à?

Điệp không trả lời Thọ và nhìn thấy Oanh cau mày. Thọ cũng nhận thấy thế nên vội bỏ vào buồng trong.

Lát sau có tiếng đàn ông đàn bà đùa giỡn bên trong. Oanh choàng mở mắt đứng dậy bảo Điệp:

- Oanh đi về vậy.

Khi đưa Oanh tới cửa, Điệp nói:

- Có lẽ chẳng bao giờ chúng ta tìm lại được những cái gì đã qua. Cũng có nghĩa là chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cái gì mong ước sẽ tới. Và như thế vấn đề lại vẫn còn đó. Em hiểu tôi không?

Oanh khẽ gật đầu và xe lướt đi.

Điệp nặng nề bước trở vào nhà. Khi đi ngang căn buồng trên lầu thấy cánh cửa hé mở. Điệp đứng lại nhìn vào thấy Thọ và người đàn bà đang hành lạc trên giường. Điệp xem một lát rồi bước ra buông ngoài. Vừa lúc đó có tiếng còi xe Jeep bên dưới. Điệp ra bao lơn nhìn xuống thấy Sĩ đã lái xe của mình về tới. Sĩ là người tài xế của Điệp trong tiểu đoàn. Sĩ nhìn lên cười với Điệp nói:

- Em được quân cảnh trên đó báo cho biết nên lấy xe mang về đây.

Sĩ nói rồi ném chìa khóa xe lên cho Điệp. Điệp nhìn rõ Sĩ móc trong túi ra một cái bật lửa mới. Điệp mỉm cười nhìn theo Sĩ bước trên đường miệng huýt sáo theo một nhịp điệu hành khúc. Sĩ là binh II, mỗi tháng lãnh lương Sĩ mua được một cái bật lửa là hết tiền. Điệp phải bao nó ăn uống luôn cả tháng. Đến nay thì Sĩ có cả một lô bật lửa đủ các loại. Và Sĩ nổi tiếng là người không ai hiểu biết rành rẽ hơn được về bật lửa từ giá cả cho đến đặc tính.

Điệp đi tới đi lui tưởng tượng ra việc của Thọ và người đàn bà trong nhà. Một lát Điệp thay quần áo xuống xe lái đi.

Buổi chiều khi trở lại thì Thọ và người đàn bà không còn đó nữa. Điệp thấy một phong thư đề tên Điệp trên bàn. Mở ra đọc thì là thư của Oanh:

“Anh Điệp,

“Sau khi ở căn buồng của anh ra, Oanh lái xe đi vòng ngoài phố chán rồi Oanh trở lại kiếm anh nhưng không gặp. Anh lại đi đâu mất rồi. Oanh có thấy hai ông bà bạn anh trong buồng. Một lát sau họ lục tục trở dậy kéo nhau bỏ đi. Họ có dặn Oanh cứ ở lại chờ anh. Oanh ngồi ngủ một lát. Thức dậy vẫn chưa thấy anh trở về. Không biết làm gì Oanh biên thư này cho anh và Oanh có một điều muốn thưa cùng anh.

“Oanh đồng ý với anh là chúng ta chẳng thể tìm lại được gì cả và cũng sẽ chẳng tìm thấy gì cả. Chúng ta cũng sẽ chẳng làm được gì cả cho nhau. Oanh thì vẫn lẩn quẩn trong cái việc tìm cho mình một người yêu. Anh thì cũng lại lẩn quẩn trong cảnh vợ con lục đục. Không lấy vợ lấy chồng là một điều khó, mà lấy vợ lấy chồng rồi lại thêm một điều khó khăn nữa. Bây giờ Oanh kiếm được ra nhiều tiền quá. Lương trường công cũng khá cao lại dậy thêm sinh ngữ cũng kiếm ra được vô số tiền. Mua nhà, mua xe, sắm sửa đồ dùng cho mẹ và các em, nhưng rồi Oanh lại càng cảm thấy cái vô nghĩa trong đời sống mình. Nhiều lần Oanh tự hỏi rồi mình sẽ đi đến đâu? Sẽ lấy chồng, sẽ làm gì nữa và nhất là phải chung sống với ai? Đã hơn mười năm nay Oanh không gặp anh nhưng Oanh vẫn thường nghĩ tới anh. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trước khi xa nhau là lần anh tiễn Oanh ở sân bay khi Oanh xuất ngoại. Thế rồi mỗi người một cuộc sống. Oanh và anh không thư từ gì cho nhau, nhưng Oanh nghĩ tới anh luôn. Và hôm nay gặp lại, Oanh nhận thấy là hình như giữa chúng ta không có ai bỡ ngỡ cả. Đó là một điều Oanh suy nghĩ từ sáng đến giờ. Phải chăng Oanh vẫn hằng tin rằng chắc chắn sẽ gặp lại anh nên dù xa, dù không liên lạc gì với nhau Oanh vẫn cảm thấy anh ở gần, và anh không mất, và Oanh sẽ gặp lại. Oanh không chờ không đợi, không ngóng không mong anh, nhưng hình như Oanh vẫn tin rằng sẽ gặp lại anh một lúc nào đó.

“Anh có già đi hơn trước, dĩ nhiên, nhưng vẫn cái vẻ tỉnh bơ lạnh lùng của người bạn trưởng lớp ngày xưa. Oanh còn nhớ lá thư anh gửi cho Oanh ngày ấy có một câu anh viết “… Tôi với cô sẽ không bao giờ quên nhau, nhưng tôi cũng chẳng bao giờ nói trước là… mến cô đâu…” Và lần anh tiễn Oanh đi anh còn chúc Oanh lấy chồng Mỹ và ở luôn bên ấy sinh con đẻ cái đặt tên là John là Robert gì đó.

“Oanh nghĩ lại thì giữa hai ta chưa ai nói yêu ai, thế nhưng lúc này Oanh có cảm tưởng là chúng ta mang duyên nợ đã từ lâu rồi.

“Oanh cũng có nhiều người đàn ông quen biết, trong số đó cũng có nhiều người đã tán tỉnh Oanh, đã ngỏ ý với Oanh, nhưng Oanh nhận xét kỹ thì Oanh chưa nghĩ tới người nào như đã nghĩ tới anh, mặc dầu họ ở gần, mặc dầu anh ở xa. Oanh cũng chẳng thể phân tách xem được như thế có phải là Oanh yêu anh không. Có thể anh đọc đến đây sẽ mỉm cười, cho rằng tại Oanh tự ái khi anh không nói ra trước nên Oanh cũng không chịu thú nhận mà chỉ nói rào trước đón sau như vậy. Oanh không rào trước đón sau gì cả và cũng không có tự ái với anh đâu. Oanh không thể phân tích nổi lòng mình nhưng Oanh biết rằng hồi trưa này ví dụ anh có làm gì Oanh chắc Oanh cũng sẽ không từ chối.

“Và để chứng tỏ thêm nữa rằng Oanh không tự ái với anh, rằng Oanh rất sống thật với anh, Oanh có một đề nghị này xin anh cố giúp Oanh. Có thể đề nghị của Oanh sẽ xúc phạm đến lòng tự ái của anh, nhưng xin anh tin là Oanh chân thật đề nghị và Oanh rất bình tĩnh lúc viết thư này.

“Chiều nay 7 giờ Oanh sẽ đến gặp lại anh (…) Tôi sợ rằng anh sẽ thắc mắc không hiểu về đề nghị này của tôi. Có thể anh nghĩ rằng tôi đã điên. Không, chắc chắn là tôi không điên. Sau đó tôi sẽ chịu trách nhiệm về tôi và anh cũng vậy. Anh chỉ chịu trách nhiệm về anh mà thôi. Thành thực xin anh cố giúp cho tôi được thỏa mãn. Anh sẽ hỏi tại sao tôi có hành động như vậy. Tôi cũng xin trình bầy anh rõ luôn để đến tối nay khi tôi đến, anh không được quyền gì nữa cả (…)

“Lý do giản dị như thế này: Tôi muốn có một biến cố xẩy ra thực sự để dứt khoát tình trạng tình cảm hiện tại giữa Oanh và anh. Tôi muốn dùng công việc này làm một “cú” để chặt cái tơ tưởng lùng bùng lằng nhằng quất quít giữa chúng ta từ mười mấy năm nay. Tôi muốn cắt đứt tuyệt nọc cái tình yêu rắn rết này. Để nó cắn rứt cào xé mãi đau đớn lắm. Mà làm như thế nó còn được lợi là tôi đã chiếm được thể xác anh và anh cũng đã chiếm được thể xác tôi mà chúng ta đều không sợ lương tâm hành hạ gì sau này cả. Anh nhớ cho như thế. Phải thật sòng phẳng với nhau. Anh nhớ cho như thế. Tôi sẽ không chấp nhận và không nghe bất cứ một lời giải thích nào của anh nữa cả. Và anh nhớ rằng tôi xin anh giúp tôi. Sau đó tôi có thể rảnh tâm đi lấy chồng. Tôi có thể lấy bất cứ một người đàn ông nào xin cưới tôi sau này mà không còn bị cái tình cảm như hiện nay giằng co. Tôi tin rằng anh giúp tôi để sáng mai tôi sẽ là một người mới thoát khỏi cái vòng giam hãm bấy lâu. Tôi sẽ không còn phải nghĩ tới anh như tôi đã nghĩ tới anh trong cái tình trạng từ trước tới nay. Sáng mai tôi có thể nhìn anh như một người khác không phải là anh trước đây và bây giờ. Tôi sẽ nhìn anh như một kẻ mua dâm và rồi sẽ quên đi như người ta vẫn thường quên đi những chuyện này. Anh sẽ là một người khác, sáng mai, và anh sẽ không còn cái quyền lực ma quái chi phối tâm hồn tôi nữa. Tôi van anh, em lậy anh, anh hãy giúp tôi.

“Anh cũng đừng ngại ngùng gì về cái dịch vụ chúng ta sẽ phải làm đêm nay. Tôi tuy chưa hề biết tỏ tường về việc đó, nhưng tôi tin chắc rằng với những điều tôi học được, biết được qua sách vở, với cái khả năng trí thức của tôi, tôi sẽ không bỡ ngỡ đến nỗi hỏng vai trò của mình.

“Anh Điệp,

“Tôi tin rằng anh sẽ giúp tôi, vì chúng ta mỗi đứa đều có cái căn phần của mình. Mỗi đứa đều còn phải lo toan với trách nhiệm của mình, với cuộc sống với gia đình và với bản thân. Chúng ta sẽ chẳng làm gì được cho nhau. Tôi xin anh, em xin anh giúp em một lần. Đừng suy nghĩ đắn đo gì cả. Đúng 7 giờ tối nay em sẽ đến với anh, con đĩ sẽ đến với anh. Mong anh chuẩn bị đón nhận nó cho trọn vẹn. Anh càng thẳng tay với nó là anh càng giúp nó dễ dàng thoát được với quá khứ.

Kính thư,

OANH

“Viết thêm: Trường hợp anh không chấp thuận dĩ nhiên là Oanh sẽ phải tự thu xếp lấy cuộc đời mình, nghĩa là Oanh sẽ tự dứt khoát với quá khứ và nếu bất hạnh như vậy thì anh coi lá thư này như là một thứ truyện, truyện ngắn, nghĩa là nó chỉ là “phịa”. Năm trước đây Oanh cũng đã viết “phịa” được vài quyển truyện nhưng không ai chịu xuất bản nên nó vẫn còn đó và nếu anh coi thư này chỉ là một thứ truyện thì đây là một truyện cuối cùng của Oanh”.

Đọc xong Điệp xếp những lá thư lại cẩn thận bỏ vào túi. Đụng phải bao thuốc, Điệp móc ra, bao thuốc đã nhàu nát và còn một điếu cuối cùng. Điệp châm lửa hút. Đọc lại lần cuối cùng lời tặng của bà John A. Frich trên vỏ bao rồi vo tròn búng qua cửa sổ. Điệp chạy một mạch xuống cầu thang, ra cửa, lên xe rồ máy chạy đi.Nhìn đồng hồ 5 giờ chiều. Điệp lái xe đến nhà bà Phi. Gặp con Sanh ở cổng, Điệp chộp lấy nó hôn thật chặt. Con Sanh không kịp phản ứng gì, đứng chịu trận. Một lát Điệp buông nó ra nhìn trừng trừng. Thình lình con Sanh thẳng cánh tát Điệp một cái thật mạnh rồi ôm mặt khóc nức nở, bỏ chạy ra kêu xe taxi chui vào đi mất. Điệp đứng xoa má, tần ngần một chút rồi bước vào trong nhà. Đến buồng khách thì có tiếng dép bà Phi từ trong đi ra, Điệp xông tới ôm bà Phi vào lòng, mất đà hai người ngã nhào xuống chiếc ghế bành. Bà Phi hôn Điệp như mưa. Điệp nói say mê “Tôi lậy bà, tôi lậy chị, tôi lậy mình, đừng có xua đuổi tôi đừng có chống đối gì tôi cả. Tôi sắp điên lên đây và tôi không biết tôi sẽ phải làm gì bây giờ. Tôi lậy bà. Tôi lậy chị…”

Bà Phi nâng cằm Điệp lên mỉm cười dịu dàng:

- Làm gì mà bộp chộp như chết đến nơi thế nào? Từ tốn một chút coi.

Rồi bà Phi hôn Điệp chậm chạp, khoan thai. Điệp như con nít trong tay người lớn.

Hồi lâu sau Điệp ra khỏi nhà bà Phi.

Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Điệp mới chợt bối rối là lúc này phải làm thế nào.Trở về căn buồng với Oanh hay bỏ đi luôn Điệp liếc nhìn kim đồng hồ thấy chỉ 6 giờ.

1967

THẢO TRƯỜNG