Ngày thứ ba Mạo hiểm
Sáng hôm sau, tôi đến cửa hàng cùng anh Kihara. Tôi sững người một lúc không nói nổi lời nào. Anh cao dong dỏng, mặc chiếc quần soóc mềm màu cỏ có ông chân nhỏ, áo ba lỗ. Khuôn mặt sâu như khắc bằng đá trắng. Mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ. Rất đẹp trai. Nhìn thế nào cũng không thấy có điểm gì giống tôi.
“Ông ơi là ông…”
Tự nhiên tôi thốt lên thành lời.
Cuối cùng thì tôi cũng gặp được anh Yuta con trai cô.
“Em được mẹ anh nhờ mang cái này đến cho anh.”
Tôi đưa chiếc đồng hồ đeo tay mà cô nhờ tôi đưa cho anh.
“Cái này… mẹ tôi…?”
“Vâng ạ. Năm nào vào ngày sinh nhật anh Yuta cô cũng mua quà nhưng không gửi đi mà cứ giữ lại thôi ạ.”
Anh Yuta cứ nhìn trân trân vào chiếc hộp vừa nhận từ tay tôi mà không làm gì. Tôi chìa ra một tờ ghi chú.
“Anh ơi… Đây là nguyện vọng của em, em nhờ anh Yuta đi gặp cô được không ạ? Cô đang sống ở địa chỉ này.”
“Tôi… tôi đi gặp…”
“Yuta. Đi đi.”
Mọi người đều lên tiếng.
“Đi luôn đi.”
Có người chỉ tôi và nói:
“Chàng trai này dùng tất cả số tiền có được để đến đây vì cậu đấy.”
Anh Yuta vẫn cúi mặt xuống, đứng lặng người, hai tay cầm chặt cái hộp.
Anh Kihara đặt tay lên vai anh Yuta.
“Yuta. Anh hiểu cảm giác của em. Nhưng chắc em cũng hiểu cảm giác của mẹ em, đúng không? Làm gì có chuyện người mẹ mà năm nào cũng mua quà sinh nhật cho em lại không muốn gặp em. Cả em và mẹ đều nghĩ mình không có tư cách để đi gặp người kia. Cả hai đều nghĩ nếu mình đi gặp mà người kia không muốn thì làm thế nào. Nhưng cả hai đều muốn gặp đối phương. Lúc đó, người mà phải hành động là bên nào?”
“Cái đó… cái đó…”
“Đúng rồi, em hiểu đúng không? Là bên có dũng khí. Nếu bỏ qua cơ hội này, có thể sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Bây giờ không phải là lúc mà em cần phải thể hiện sự dũng cảm cho cả chàng thanh niên đầu trọc này thấy nữa à?”
Sau khi nghĩ một lúc, anh Yuta không nói gì mà lặng lẽ gật đầu.
“Vậy đi, hôm nay Yuta sẽ nghỉ. Đi luôn đi nào.”
“Ơ, chờ một chút ạ. Luôn bây giờ ạ?”
“Đúng rồi. Tạm biệt. Đừng có tần ngần như vậy nữa chứ.”
Anh Yuta bị anh Kihara đẩy vai, bước ra khỏi quán. Cửa đóng lại, anh lúng túng mất một giây nhưng ngay sau đó anh nói thật to:
“Em cảm ơn ạ!”
Rồi chạy đi.
Khuôn mặt anh khi ngẩng lên rất tươi cười. Chắc chắn là anh sẽ đi gặp cô. Tôi hình dung ra khuôn mặt vui mừng của cô.
Ánh mắt mọi người lúc tiễn anh Yuta giờ dồn hết sang phía tôi.
“Nào, bây giờ thì đến lượt cậu. Bây giờ, cậu định sao?”
⚝ ♪ ⚝
Tôi xuống xe, vừa đi vừa đẩy.
Tôi vẫn thường đi xe đạp nên cứ tự tin là đi bao nhiêu cũng không mệt, thế mà đạp xe lâu như thế này tôi thấy đầu gối với hông mỏi nhừ, mông thì chỉ cần chạm vào yên xe cũng thấy đau. Mà cái xe này lúc lên xuống chỗ có độ cao một tí như đường đi bộ với đường nhựa là cứ thỉnh thoảng lại bị tuột xích. Đi đến đây tôi đã phải bốn lần lắp lại xích rồi. Vì thế mà tay tôi đen sì toàn dầu. Cái xe mà mọi người ưu ái đặt cho cái tên là “Chiến mã hồng”, hoàn toàn trái với cái tên có vẻ thời thượng đó của mình, lốp thì xịt, chỉ toàn tiêu tốn sức lực mà không đi được tí nào. Đúng là chỉ muốn khóc.
Ngược lại với dự đoán mất khoảng ba, bốn tiếng để đi đến Atsugi, tôi đã lạc mấy lần để ra được đường 246 mà mọi người chỉ, mất hết phương hướng, cuối cùng tôi đi qua Kawasaki vào Yokohama. Mới đến đấy thôi mà đã mất bốn tiếng rồi. Bây giờ, tôi mới thấy hối hận vì xuất phát muộn quá, không tránh được cái nắng trưa oi ả.
Mất khá nhiều thời gian nữa trôi qua.
Tôi với cái bụng rỗng, mệt, cơ nhức mỏi, tinh thần rệu rã nên cứ loạng choạng vừa đẩy con xe vừa leo lên con dốc thoải khá dài.
Có cảm giác có xe đạp từ phía sau đi lại, tôi né vào một bên đường.
Tôi cứ nghĩ xe đó sẽ vượt qua mình, không ngờ tôi nghe thấy tiếng phanh xe két két bên cạnh rồi giảm tốc và dừng lại đột ngột, người trên xe cất tiếng với tôi:
“Anh kia, dừng lại.”
Tôi quay phắt lại nhìn vào mặt người đó. Đứng đấy là một anh cảnh sát.
Toi rồi!
Tôi vươn người lên đứng sững ra mất một lúc.
“Cậu phải bật đèn lên chứ.”
“A… em xin lỗi.”
“Ơ mà, xe cậu không có đèn à?”
“Vâng… em xin lỗi…”
Người cảnh sát hỏi những câu đương nhiên với một thằng đầu trọc hành tung rõ ràng là đáng nghi.
“Cái xe này là của ai?”
“Không ạ… Dạ… Là xe em mượn ạ.”
“Ai cho mượn?”
“Của một anh thợ cắt tóc ở Kichijoji.”
“Kichijoji? Cậu đến từ Kichijoji à?”
“Không ạ… Dạ… Em, bây giờ thì em vừa đến từ Kichijoji…”
“Nhà cậu ở đâu?”
“Kumamoto ạ.”
“Ku-ma-mo-to!?”
Viên cảnh sát có vẻ thấy buồn cười với thằng nhóc trọc đầu trả lời các câu hỏi cứ lung tung hết cả hay sao mà bật cười rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Cậu là học sinh cấp ba à?”
“Vâng… vâng ạ.”
Tôi vẫn quá căng thẳng, run run nhìn vào mặt viên cảnh sát.
“Tên cậu là gì?”
“Akizuki Kazuya ạ.”
“Bây giờ, cậu đi đâu?”
“Atsugi ạ. Người cho em mượn cái xe đạp này là anh Yamamoto. Em đang trên đường đến trả cái xe này cho nhà của anh ấy.”
Tôi cho viên cảnh sát xem tờ giấy có ghi địa chỉ nhà của anh Yamamoto. Viên cảnh sát bật đèn pin, nhìn vào mã số đăng ký chống trộm của xe.
“Để tôi tìm thử xem sao.”
Anh nói như là đang độc thoại, nói chuyện với ai đó qua điện đàm.
“Tại sao một người ở Kumamoto lại đi xe đạp của một thợ cắt tóc ở Kichijoji đến Atsugi được?”
“Là như thế này… Chuyện kể ra thì sẽ dài lắm ạ…”
“Không sao. Đứng đây thì sẽ cản trở giao thông nên cứ về đồn đã nhỉ? Ngay gần đây thôi.”
Khi nghe đến đồn cảnh sát, chắc tôi đã trưng ra vẻ mặt buồn cười của người bị tóm về đồn.
⚝ ♪ ⚝
Viên cảnh sát trẻ có tên Ota lúc mới đầu làm động thái viết vào cái gì đó như là sổ điều tra nhưng khi nghe chuyện của tôi thì anh gấp quyển sổ bìa đen lại, thỉnh thoảng lại cười, tỏ vẻ mặt nghiêm nghị mà hỏi han tôi. Giữa chừng còn pha trà mát lạnh cho tôi, rồi còn mang kẹo cho tôi nữa. Tôi vẫn đang căng thẳng, chưa thể giải tỏa được tâm lý thận trọng nhưng không thể kìm được cái bụng rỗng do quá mệt và cái khát của cổ họng khô khốc, anh ấy mang ra cái gì là tôi lại bỏ tất vào miệng.
“Hahaha, có vẻ như cậu đói quá rồi nhỉ?”
Anh vừa cười vừa nói rồi mang thêm kẹo ra cho tôi.
“Hóa ra là thế. Vậy câu chuyện là chàng trai tên Yamamoto làm việc tại cửa hàng cắt tóc K ở Kichijoji đó thấy ở Atsugi quê mình có cửa hàng Ramen rất nổi tiếng quy tụ các bác tài xe tải đường dài nên mới đề nghị em là thử đến đó tìm một người cho đi nhờ. Nếu em đồng ý như vậy thì anh ấy cho em mượn xe đạp, đạp đến Atsugi rồi trả xe ở nhà anh ấy là được đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Ồ… Cho dù thế thì em đúng là đang có một kinh nghiệm cực kỳ thú vị đấy nhỉ. Bây giờ, chắc em chẳng có lúc nào rảnh rang mà nghĩ đến chuyện thú vị hay không, nhưng hẳn là em đang trải qua một chuyện đáng nhớ mà có lẽ suốt đời em không bao giờ quên. Thật may mắn cho anh được gặp em đấy.”
“Vậy ạ…”
“Chứ sao nữa. Em nghĩ mà xem, chắc chắn là em sẽ nhớ anh suốt đời ấy chứ. Mà thôi, chuyện đó thế nào cũng được, quan trọng là tiếp theo sẽ làm thế nào. Em có thể đi gửi xe đạp như em đã định làm cũng được nhưng mà…”
Vừa nói anh Ota vừa liếc nhìn đồng hồ.
“Đã hơn mười giờ rồi.”
“Bây giờ mà em đi đến địa chỉ ghi ố đây để trả xe rồi đến cửa hàng Ramen mà em nói thì tìm một bác tài mà cho chàng trai đi nhờ một chặng đường dài với tay và mặt đen sì vì dầu xe, toàn thân đầy mồ hôi thế này là hơi khó đấy. Mà trông em thế này chắc là mệt lắm rồi hả?”
Tôi nhìn mình trong gương. Đúng là mặt đen sì vì dầu xe. Chắc là trong lúc không để ý tôi quẹt tay lên mặt lúc nào không hay.
“Thật ra anh đã hết giờ làm và đang trên đường về nhà. Nếu mà em không ngại thì tối nay đến nhà anh. Gặp gỡ nhau như thế này cũng là một cái duyên. Tất nhiên là đầu tiên phải đi trả cái xe đã. Rồi tắm rửa sạch sẽ, ăn cho thật no, nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai anh sẽ cùng em đi tìm một bác tài cho em đi cùng. Vậy có được không?”
“Có được không ạ…?”
“Tất nhiên là được. Nhưng trước đó anh muốn em làm một việc.”
“Việc gì ạ?”
“Em gọi điện về nhà đi.”
“Em biết rồi ạ. Anh cho em mượn điện thoại được không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Đây.”
Anh Ota chìa tay ra. Điện thoại của cảnh sát khá cũ, thân màu đen, phần ống nghe khá nặng.
Hôm qua, tôi không gọi điện về nhà nhưng mẹ có vẻ không lo lắng lắm mà còn hỏi với giọng có phần hơi ngạc nhiên “Thế giờ con đang ở đâu vậy?”, nghe giọng thì không có vẻ gì là buồn bã cả. Khi nghe tôi trả lời “ở đồn cảnh sát Odawara” thì mẹ ngạc nhiên thực sự, nhưng sau đó tôi kể là được anh cảnh sát tên là Ota cho ở nhờ thì mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
⚝ ♪ ⚝
Nhà của anh Yamamoto rất khó tìm. Không có bảng tên nữa nên nếu tôi đi một mình thì chắc chắn sẽ lạc, lại mất thêm thời gian mua đường mà thôi. Anh Ota chỉ cần nhìn địa chỉ ghi trên giấy một lần, sau đó nhìn qua bản đồ dán trên tường mà dẫn tôi đến đúng nhà anh Yamamoto không lòng vòng một chút nào.
Đúng là cảnh sát có khác.
Sau đó, tôi đến nhà anh Ota.