← Quay lại trang sách

Ngày thứ tư Đi Shikoku

Sáng hôm sau, tôi lo lắng có khi vẫn còn thấm mệt tàn dư của ngày hôm qua, nhưng may sao tôi vẫn dậy sớm hơn anh Ota.

Tôi dọn dẹp xong tất cả những chỗ có thể dọn rồi cùng anh ăn sáng, sau đó cả buổi sáng tôi đi cùng anh đến nơi ưa thích của anh. Là phòng tập gym.

⚝ ♪ ⚝

Trong phòng anh Ota xếp đầy ghế tập và tạ.

“Giúp anh chút nào!”

Mới nghe tôi không biết mình phải làm gì, nhưng hóa ra việc của tôi là đứng phía đầu anh Ota đang nằm ngang và nâng những cái tạ mà anh định đẩy.

Anh nằm xuống, lấy tay đo khoảng cách giữa hai bánh tạ. Khi tôi tưởng anh nắm thật chặt thanh tạ thì chợt nghe thấy tiếng thở rất lạ tai:

“Suýt, suýt, suýt.”

Tôi suýt thì bật cười trước kiểu giọng gió - kiểu giọng mà ta không thể tưởng tượng được lại có thể phát ra từ thân thể lực lưỡng của anh Ota - đang nhỏ dần đi ấy, nhưng đúng khoảnh khắc đó, anh Ota mặt mũi đã đỏ phừng phừng chợt đẩy tạ lên. Tôi vội vàng dồn sức vào để nâng thanh tạ lên cùng anh. Tạ được nâng cao tối eo tôi.

Anh tập như vậy trong gần một tiếng đồng hồ.

Tôi giúp anh thành ra cũng phải luyện tập mà thấy xấu hổ với sự yếu đuối của mình.

“Anh tập hằng ngày ạ?”

“Không được hằng ngày đâu. Chắc chỉ được tuần một lần… Nghỉ làm ấy.”

Mũi anh nở ra khi nói cho tôi biết điều đó mà mãi mấy phút sau tôi mới hiểu ra có thể câu trả lời đó là một kiểu nói đùa của anh Ota. Anh ấy khi nói điều gì đó hài hước là mũi lại phập phồng.

Hôm nay, anh Ota được nghỉ không phải trực. Anh hỏi rất nhiều chuyện mà tôi đã trải qua đến hôm nay rồi sau đó lái xe đưa tôi đi.

Theo anh Ota kể thì ở các khu dịch vụ trên đường cao tốc sẽ dễ tìm người cho đi nhờ hơn quán Ramen ở Atsugi nên chúng tôi lên đường cao tốc Tomei hướng đến khu dịch vụ Ashigara, đi về phía tây.

Khi hành trình này bắt đầu, tôi có cảm giác mình đang tiến về gần nhà hơn nên trống ngực đập liên hồi.

“Mà này Kazuya. Ở những nơi em ngủ lại em đều dậy sóm rồi dọn nhà, cọ rửa nhà tắm, nhà vệ sinh và rửa bát à?”

“Em nghĩ là vì em được cho ở nhờ nên nếu không làm được vậy thì…”

“Hả… em có vẻ được nuôi dạy khá nghiêm khắc đấy nhỉ. Nếu mà em làm được vậy thì em ở với anh đến lúc nào cũng được. Em đi đến đâu cũng sống tốt đấy.”

“Không phải đâu ạ.”

“Hả… không phải cái gì?”

“Thật ra là, khi em ở nhà cô mà đã cho em ở nhờ buổi đầu tiên, em đã ngồi như phỗng chẳng làm gì cả. Cô mới nói em là, nếu mà cứ thế thì cháu sẽ không thể ở nhờ một cách thoải mái được đâu nên em mới bắt đầu làm đấy ạ.”

“Thế à. Nhưng mà vậy là em đã được dạy một điều rất bổ ích đấy.”

“Em cũng nghĩ thế ạ. Lúc đầu thì bị bắt nên em làm thôi nhưng làm thử lại thấy như kiểu là bị nghiện ấy anh ạ, em thấy thích. Kỳ lạ anh nhỉ? Em không thấy mệt mỏi gì cả mà càng làm lại càng thấy thích hơn.”

“Đúng thế nhỉ? Mà không, chắc chắn là như vậy đấy. Em có biết vì sao mình lại trở nên như vậy không?”

“Em không biết ạ. Bản thân em cũng thấy thật kỳ lạ.”

“Vì em là một con người mà.”

“Vì là một con người…?”

“Đúng thế. Vì là con người.”

“Vì sao là con người nên em lại cảm thấy việc dọn dẹp nhà người khác lại là niềm vui?”

“Con người ấy, mà không, nên nói là chỉ có con người thì đúng hơn, là loài có thể vứt bỏ hết mọi thứ của bản thân mình chỉ để thấy khuôn mặt hạnh phúc của ai đó. Tất nhiên không phải là em đã vứt bỏ mọi thứ của em. Nhưng, chắc chắn là khi em thấy người chủ nhà đã cho em ở trọ vui thì em cũng sẽ cảm thấy vui. Khi mình làm điều gì đó khiến người khác vui, bản thân mình cũng thấy vui như vậy. Vì thế nên em đã chủ động dọn dẹp. Mà thực tế là em cũng vừa dọn dẹp vừa nghĩ đến chuyện khi mình làm như thế này thì chủ nhà sẽ rất vui đúng không?”

“Vâng ạ. Lúc nãy em cũng nghĩ là chắc anh Ota mà nhìn thấy thì kiểu gì cũng sẽ vui nên em vừa tủm tỉm cười vừa cọ nhà vệ sinh đấy ạ.”

“Ở những nơi em đến, em không cần lo lắng về nơi ăn chốn ở là vì đang có ai đó lo cho em rồi. Khi nhìn thấy chàng thanh niên đến từ Kumamoto đang gặp khó khăn, anh nghĩ đến việc làm điều gì đó giúp em, cũng vì nếu anh làm được việc gì đó cho em vui anh còn vui hơn nhiều. Anh chắc là cô ở Kawasaki rồi anh thợ cắt tóc ở Kichijoji cũng như vậy.”

“Chắc là thế anh nhỉ? Nhưng dù vậy em vẫn thấy bất ngờ. Vì em không bao giờ nghĩ mình là người mà làm một điều gì đó làm cho người khác vui mà mình lại thấy vui… Mà đúng hơn em thấy mình là người chẳng được tích sự gì… khi thấy người khác vui thì mình lại khó chịu trong lòng…”

“Trường học cũng là nơi làm cho con người ta có cảm giác tự ti không cần thiết. Những cảm giác như là thấy bạn đạt được thành tích gì đó, bạn được công nhận lại dễ làm cho mình thấy như là bị phủ nhận. Nhưng mà, thực tế thì dù là ai đi chăng nữa cũng có lúc muốn được nhìn thấy ai đó vui vẻ, vì điều đó mà cố gắng làm bất cứ điều gì. Nếu mà biết được khía cạnh đó của bản thân mình thì nên trân trọng nó.”

Tôi gật đầu.

“Mà…”

Trên mặt anh Ota thoáng một nụ cười ẩn ý sâu xa.

“Mà?”

“Kazuya, em chưa có bạn gái hả?”

“Hả!… Em…”

Tôi không giấu được vẻ lúng túng trước câu hỏi đó.

“Người nào mà tự nhiên mà có người yêu, thì là được ưa thích lắm đó.”

“Vâng… chắc là vậy nhỉ…”

Chắc do cảm giác bồn chồn vì bị nói trúng việc chưa có người yêu, tôi ngó lơ ra ngoài cửa sổ.

“Thật mà, tin anh đi. Giờ thì em đủ tư cách để được yêu thích rồi. Nếu mà về nhà, hãy thử tỏ tình với cô bạn mà mình thích đi.”

“Em có thích bạn nào đâu ạ. Không có…”

“Thôi không phải nói dối. Làm gì có anh chàng nào mà không thích một cô bạn nào chứ.”

“Thật mà, em không có!”

“Hahaha. Thế hả. Hiểu rồi, hiểu rồi. Nhưng mà, tiếc quá nhỉ? Nếu như em có ý định tỏ tình thì anh đang định tiết lộ cho em biết cách tỏ tình sao cho cô bé kia nhất định sẽ thích em cơ đấy…”

“…”

Tôi cố gắng làm ra vẻ không quan tâm. Phía trước con đường bao xung quanh là núi, có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ.

“Anh Ota vì muốn được thấy nhiều người vui, muốn giúp đỡ mọi người nên đã trở thành cảnh sát ạ?”

“À ờ… Nếu mà nói được thế thì nghe có vẻ rất đẹp đẽ nhưng mà đáng tiếc là không phải vậy. Tất nhiên bây giờ thì hằng ngày anh đều giúp mọi người với tâm lý như vậy nhưng ban đầu không phải là vì muốn thế mà anh thành cảnh sát đâu. Mỗi khi bị hỏi câu này anh đều trả lời qua loa cho xong chuyện, nhưng với em anh sẽ nói thật.”

“Nói thật… ấy ạ?”

“Anh không thể tha thứ cho sự yếu đuối của mình được. Anh hay em thì cũng vậy thôi. Mọi nguyên nhân đều bắt đầu từ việc nói dối để bảo vệ bản thân mình.”

“Nói dối… ấy ạ?”

“Năm anh học lốp 7, có lần trong giờ nghỉ trưa anh chơi bóng đá dưới sân với hai người bạn thân từ hồi tiểu học. Bình thường thì sẽ mang bóng từ lớp học đi, nhưng hôm đó thì bọn anh quyết định là ra sân rồi tính sau. Khi ra ngoài thì thấy cửa phòng của Câu lạc bộ Bóng đá đang mở, trong phòng có rất nhiều bóng nên bọn anh mượn một quả để chơi. Cũng có vài bạn lấy bóng từ chỗ đấy như tụi anh. Nhưng mà họ là những thành viên của Câu lạc bộ Bóng đá còn bọn anh thì không phải. Anh chẳng nghĩ gì về chuyện đó. Chỉ muốn sao cho được chơi thật nhanh thôi.

Tụi anh chơi dẫn bóng, tranh bóng, chắn bóng với nhau. Khi hai đứa bạn anh đang chơi tranh bóng một - một thì quả bóng chạm phải chân ai đó bật mạnh lại. Đó là lúc hai đứa nó đang đuổi theo, tranh nhau quả bóng.

Một đứa bạn anh bị đánh mạnh từ ngang sườn. Không được báo trước gì cả. Anh lúc đó đang đứng hơi xa một chút, nhưng quá ngạc nhiên nên cứ đứng như phỗng không cử động được.”

“Là anh ở trong Câu lạc bộ Bóng đá ạ?”

“Ừ. Mà lại là một anh trông rất dữ tợn. Thật xui xẻo, quả bóng anh chọn lại là quả bóng khác với những quả còn lại. Nó là quả bóng da cao cấp hơn dùng cho các trận thi đấu chính thức. So với tụi anh, anh ta như là người lớn so với trẻ con ấy. Anh ta hét lên “Đây là bóng cho tụi mày chơi đấy à!” rồi túm ngực áo thằng bạn anh đang ngã lăn ra đất dựng dậy ném xuống, rồi đá ba cái thật mạnh vào bạn ấy. Bạn mà cùng đuổi bóng với bạn ấy thì run như cầy sấy, chỉ biết đứng nhìn mà lần này anh ta lại nhìn sang phía bạn ấy. Bạn ấy chỉ biết lắp bắp “Em xin lỗi, em xin lỗi” và định chạy trốn mà anh ta túm bạn ấy lại rồi cũng đánh bạn ấy hệt như bạn kia.”

“Thế anh Ota…”

“Ừ, vấn đề là anh. Nếu như lúc đó anh có thể lao vào cứu các bạn, tuyên bố dõng dạc đó là bóng do em lấy thì anh đã có thể ung dung sống được rồi. Nhưng mà anh không làm được như vậy. ở xa xa, anh chỉ biết khiếp sợ mà trân trân nhìn chứ không làm được gì. Mà không phải chỉ có vậy. Chắc do xui xẻo, anh ta cảm thấy được ánh mắt của anh, sau khi đánh bay hai bạn đó, anh ta nhìn quanh tìm xem có đồng bọn nào nữa không. Lúc đó, anh ta nhìn thấy anh. Anh ta hét to ‘Mày cũng cùng hội với bọn này hả?’.”

“Eo, nghe sợ chết khiếp.”

“Ừ, anh cũng thế đấy. Rồi anh lắc đầu quầy quậy.”

“Vậy là…”

Tâm trạng của tôi trở nên phức tạp. Thật là một chuyện tồi tệ. Nếu như tôi là anh ấy, chắc tôi cũng sẽ làm giống như anh Ota. Nhưng nếu như là bạn anh ấy thì chắc chắn là tôi không tha thứ cho anh ấy.

“Anh ta cầm bóng và chạy đi. Hai đứa bạn anh trông te tua đang cúi mặt khóc nhìn anh trân trối. Lúc ấy, anh còn không thể đi lại gần hai đứa nó được mà cứ đứng sững ở đó. Cuối cùng, hai đứa nó hỏi nhau ‘Có sao không’ rồi dìu nhau đứng lên, vừa khóc tức tưởi vừa quay về lớp.”

Anh Ota vừa lái xe, vừa nhìn đâu đó xa xăm.

“Câu chuyện đó anh còn nhó rõ đến tận bây giờ. Anh ghét sự yếu đuối của bản thân mình. Anh đã tự vấn rất nhiều lần vì sao mình lại hèn nhát như thế. Tất nhiên là tình bạn với hai bạn ấy cũng kết thúc. Không những vậy, suốt mấy năm cấp hai anh bị coi là một thằng hèn. Chuyện này đúng là rất khổ sở, nhưng anh làm gì dám phản kháng.

Sau đó, anh đã luyện tập thể thao. Anh nghĩ nếu như mình khỏe thì mình sẽ có tự tin. Anh bắt đầu học Karate, Judo. Quyết tâm cho mình trở nên mạnh hơn. Rồi anh quyết định lớn lên mình sẽ làm cảnh sát. Đó không phải là bởi vì muốn giúp đỡ người khác, mà anh nghĩ chắc chỉ có công việc này mới giúp anh có thể tha thứ cho con người tồi tệ trong mình. Từ bé anh đã luôn nghĩ cảnh sát là công việc cần có lòng dũng cảm.”

“Em thấy anh Ota dũng cảm mà. Nếu em là anh thì chắc em cũng sẽ khổ sỏ, nhưng mà em không biết mình có đủ sức để đứng lên làm cho bản thân mạnh mẽ hơn không?”

“Anh đã nghĩ là nếu mình không mạnh thì sẽ không thể có lòng dũng cảm được nên anh đã tập thể thao, học Karate, Judo nhưng hóa ra điều cần thiết để có được lòng dũng cảm lại không phải là sức mạnh.”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Điều kiện cần để có được lòng dũng cảm là tình yêu thương.”

“Tình yêu thương… ấy ạ?”

“Đúng thế, tình yêu thương. Có sự quan tâm đến người khác. Có lòng yêu con người như họ vốn có. Nếu không có điều này thì sẽ không có sự can đảm để làm gì cả. Chắc em cũng hiểu điều đó. Lúc nãy, anh nói với em rồi đấy, nếu như con người mà sống vì được nhìn thấy niềm vui của người khác thì cho dù tiền không có vẫn có thể tiến về phía trước. Nếu như người đó lại là người mình yêu thương thì càng không phải bàn. Con người ấy mà, để người mình thích được vui thì sẽ cố gắng làm được tất cả mọi việc.”

“Anh Ota, anh có người yêu rồi đúng không ạ?”

“Gì cơ?”

“Không… mà, đúng thế. Tháng sau anh cưới.”

“Ôi thế ạ. Chúc mừng anh.”

“Cảm ơn em. Ồ, còn hai kilômét nữa là đến khu dịch vụ Ashigara. Sắp đến rồi.”

“Anh Ota. Trước lúc xuống em muốn hỏi anh một câu ạ.”

“Chuyện gì?”

“Cách để mình tỏ tình mà chắc chắn người kia sẽ thích mình…”

“Gì cơ? Vậy tức là em có người mình thích còn gì nữa. Hahaha.”

Tôi nghĩ là, nếu mình không hỏi lúc này chắc cả đời sẽ hối hận mất.

⚝ ♪ ⚝

Đến khu dịch vụ, anh Ota hỏi:

“Anh đi tìm cùng em nhé?”

Tôi tự tin nói:

“Không sao đâu ạ. Em tự đi tìm được ạ.”

Đã đến được đây rồi tôi sẽ phải cố gắng dùng sức mình làm cái gì đó để có thể trở về. Cảm giác đó rất mạnh mẽ.

“Anh uống cà phê ở bên trong, nếu tìm được ai cho em đi nhờ thì bảo anh nhé.”

Anh nói rồi đi vào trong cửa hàng. Nếu như không có ai cho tôi đi cùng thì tôi sẽ cùng anh Ota về nhà anh rồi tính chiến thuật khác. Tôi nhìn thấy một người vừa xuống từ một chiếc xe tải lớn. Từ chữ và số viết trên biển số có thể biết được xe đó đi về hướng nào. Nếu mà đi nhờ được xe về hướng Kyushu thì tốt nhưng tôi tìm mãi mà không có xe nào đi về hướng Kuyshu. Có nhiều xe du lịch, chắc giờ này không phải là giờ các xe tải hoạt động.

“Thôi, tìm được xe nào đi về phía tây là tốt rồi. Để xem có ai cho mình đi nhờ không.”

Tôi bỏ ý định tìm xe đi thẳng về Kyushu mà đi được đến đâu hay đến đấy.

Tôi thử tiến lại gần một chiếc xe tải và bị choáng ngợp bởi độ to lớn của nó. Có cả xe máy vẫn chạy nhưng có vẻ chủ xe đang nghỉ trưa, không có xe nào có vẻ sẽ rời đi cả. Cuối cùng, cũng có người chú ý đến tôi nhưng ông ta để ria mép, tóc cuốn sóng ôm sát da đầu, lại còn đeo kính đen trông đáng ngờ. Tôi mất cả dũng khí để bắt chuyện, chỉ cúi đầu rồi ba chân bốn cẳng đi luôn. Kể cả nếu ông ấy cho tôi đi nhờ xe đoạn đường dài đi chăng nữa thì tôi cũng không đi với người trông đáng sợ vậy đâu. Trong xe có mỗi hai người, biết nói chuyện gì? Mà còn có chuyện để nói là còn tốt. Tôi không thể chịu được việc im lặng suốt được. Tôi phải tìm một người thân thiện hơn.

Đúng lúc tôi đang nhìn vào chỗ ngồi của chiếc xe tải tiếp theo.

“Ê, chú em, đang làm gì thế?”

Quay đầu lại, tôi thấy một ông chú còn dữ dằn hơn chú tóc xoăn lúc nãy, đầu trọc lóc. Râu cằm của chú trông rất đáng sợ. Chú vắt khăn tắm một bên vai, tay cầm bộ đồ dùng tắm gội để trong cái xô.

“Cháu… cháu ấy ạ?”

“Còn ai vào đây nữa?”

“Cháu… cháu đang tìm một người cho đi nhờ, đến đâu cũng được ạ.”

“Cháu là học sinh cấp ba à?”

“Vâng ạ.”

“Cháu muốn đi đến đâu?”

“Nếu chú đi từ đây về phía tây, thì đến đâu cũng được ạ.”

“Cháu từ đâu đến?”

“Cháu đến từ Kumamoto ạ.”

“Lại đây.”

“Dạ?”

“Lên đi. Nhanh đến đây.”

“Dạ… nhưng mà…”

“Nhanh lên, sư cọ. Có lên hay là không lên?”

“Lên ạ. Cháu cảm ơn chú. Nhưng mà chú đợi cháu một chút có được không ạ? Anh cho cháu đi nhờ đến đây đang đợi cháu ở đằng kia. Cháu chỉ muốn đến chào anh ấy.”

“Cho cháu năm phút. Xe tải thứ tư tính từ chỗ này. Có biết không đấy?”

“Cháu biết rồi ạ. Cháu đi ngay đây.”

Tôi đến chỗ anh Ota nói lời cảm ơn. Anh Ota chìa tay ra. Tôi siết chặt tay anh tràn ngập lòng biết ơn.

“Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại!”

“Vâng, chắc chắn là như vậy ạ.”

Tôi quay ngược đầu chạy. Nước mắt như chực trào ra. Tôi không dám nhìn về phía sau. Những cuộc gặp gõ tuyệt vời và rồi chia tay. Mọi người đều quá tốt với tôi. Không chỉ có vậy, tôi còn được mọi người chỉ bảo những điều quý báu. Mà tôi lại chẳng làm được gì đã phải chia tay. Những kỷ niệm đó làm tôi muốn khóc. Nhưng khi chạy đến bãi đỗ xe thì cảm xúc đó cũng dần lắng xuống. Không có thời gian để ủy mị nữa, cuộc gặp gõ mới đang đợi tôi ở kia. Đối với tôi bây giờ, việc nhìn về phía trước quan trọng hơn.

Biển xe của chú là biển Ehime.

“Cảm ơn chú đã chờ cháu ạ.”

“Nào, lên xe thôi.”

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi ghế phụ xe tải cổ lớn. Chỗ ngồi rất cao, quang cảnh xung quanh khác hẳn so với ngồi xe bình thường. Tự dưng tôi thấy mình như cao lớn hơn, cảm giác thật hồi hộp.

“Nhìn đẹp chứ hả?”

“Vâng ạ. Cháu thấy hồi hộp quá.”

“Lúc đầu thôi. Xuất phát nhé.”

“Vâng ạ. À mà, chú tên là gì ạ?”

“Yanagishita.”

“Chú Yanagishita, nhờ chú giúp đỡ cháu ạ.”