Ngày thứ tư Tiến về Shikoku
“Hahaha. Không phải cứng nhắc vậy đâu. Chú sẽ phải đi đến Matsuyama. Có người nói chuyện thì vui hơn chứ. Cháu muốn xuống chỗ nào thì cứ bảo chú. Osaka, Matsuyama hay ở chỗ nào cũng được.”
“Cháu cảm ơn chú.”
Trái ngược với vẻ dữ dằn bề ngoài, chú Yanagishita là người thân thiện và hiền lành. Tôi quen ngay với cách nói chuyện có phần dữ tợn của chú.
Xe thẳng tiến về phía tây.
Tâm trạng của tôi cũng dần dần trở nên tươi sáng hơn.
⚝ ♪ ⚝
“Chán quá nhỉ? Cháu mà cứ giữ cái tự trọng kiểu đó thì sau này lúc nào cũng phải sống o ép. Mang một cái ảnh ghép mà cháu chụp cùng với hình nộm con chuột mà cháu tự làm, cho mọi người thấy bản lĩnh của mình, cùng lắm là chuốc một trận cười là cùng chứ gì. Mình là đàn ông cơ mà.”
“Chuốc một trận cười… ấy ạ?”
“Chứ sao. Để chứng tỏ mình không nói dối, cháu đi đến tận Disneyland, cái chỗ mà đi một mình chán chết ra đấy, cháu chỉ có chụp cái ảnh rồi về thì được cái gì? Cháu chỉ biết nghĩ cho mình thôi. Cháu thử nghĩ đến cái lúc cháu chìa mấy tấm ảnh đấy cho các bạn xem sẽ như thế nào? Cháu cũng không vui vẻ gì khi đưa cho bạn cháu xem. Mà cháu lại làm mất mặt người bạn đã hỏi mình câu đó. Bạn cháu sẽ như thế nào nhỉ? Không cười nổi, mà cũng không cảm thấy xúc động. Mà, cháu thử tưởng tượng các bạn ấy thực sự nghĩ gì khi xem mấy cái ảnh đó?
Nếu có bạn nào đó phát hiện ra là ‘Hình như hôm sau nó đi Disneyland một mình đây’ thì ê mặt lắm. Khả năng đó là cao đúng không? Chả ai được lợi lộc gì cả cháu, cả người bạn đã hỏi cháu, cả những người bạn xung quanh, mọi người đều chẳng thấy có gì vui. Nhưng mà, cháu thử biến nó thành chuyện cười xem. Lấy đại một cái ảnh từ tờ tạp chí nào đó rồi dán ảnh mặt mình vào, cho mấy đứa bạn xem cái ảnh tự chế đó. Chả ai mất cái gì đúng không? Mà các bạn lại nghĩ cháu thật thú vị. Cũng không làm mất mặt đứa bạn đã hỏi mình. Mấy đứa khác thì cười một trận là xong chứ gì. Cháu chỉ nghĩ đến việc cứu mình thôi nên mới làm ra những việc trời ơi như thế. Lại còn nói dối. Nhưng đừng bao giờ làm chuyện đáng xấu hổ như là nói dối chỉ để hạ bạn mình, bảo vệ mặt mũi của mình. Thay vì thế, cháu nên nghĩ xem nên làm thế nào để biến mấy chuyện đó thành chuyện cười mới phải.”
Chú Yanagishita nói rất đúng.
Đúng là tôi chỉ biết nghĩ đến chuyện mặt mũi của mình thôi. Nghe những lời của chú nói về việc phải biết nghĩ cho cả Fumiya nữa thì nghĩ lại những gì đã làm, tôi thấy mình đúng là nhỏ mọn.
“Đúng như chú Yanagishita nói ạ. Lẽ ra cháu nên làm như vậy. Cháu đã hoàn toàn không nghĩ gì về chuyện đó… Cháu chỉ nghĩ làm sao để giữ mặt mũi cho mình thôi, mà như thế, có nghĩa là cháu đã coi việc làm mất mặt bạn bè là bình thường… Không chịu suy nghĩ-gì cả… Nhưng, sau nghe những lời chú nói, cháu thấy mình thật nhỏ mọn, thật tệ, thật đáng xấu hổ. Chú Yanagishita, chú cừ thật đấy.”
“Chờ tí, chú ghi âm đây, cháu nhắc lại một lần nữa xem nào. Về đưa cho mẹ nghe.”
Chú làm động tác như sắp ghi âm vào điện thoại. Tôi đắn đo nói lại một lần nữa. “Chú Yanagishita cừ thật đấy!”
“Haha, chả mấy khi, hôm nay cứ mười lăm phút một lần cháu nhắc lại câu đấy nhé.”
Chú Yanagishita nửa đùa nửa thật nói với tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi trả lời dõng dạc “Vâng ạ”.
Chú nhìn về phía tôi rồi nói:
“Chú em, làm gì mà cứng nhắc thế. Cháu phải sống sao cho vui vẻ hơn, tự do hơn. Đời về cơ bản là buồn mà.”
“Vui vẻ hơn, tự do hơn… Vâng… cháu hiểu rồi ạ.”
“Thôi, bỏ đi. Chú em, ước mơ của cháu là gì?”
“Ước mơ ạ… Giờ thì cháu chưa có…”
“Hả, vậy tốt nghiệp cấp ba xong cháu định thế nào?”
“Tốt nghiệp xong cháu sẽ vào đại học, rồi tìm kiếm điều mình muốn làm, rồi đi làm. Vẫn còn mơ hồ lắm ạ…”
“Thế cháu nghĩ như thế nào là một cuộc đời đáng sống?
“Cháu cũng không biết nữa, nhưng cháu nghĩ là, vào được một trường đại học danh tiếng, có một cuộc sống ổn định, lương cao, làm ố một công ty lớn thì chắc là tốt nhất ạ.”
“Ôi trời, thôi thôi. Nếu như chỉ toàn những thanh niên như cháu, chú thấy thương cho tương lai đất nước này quá. Đất nước này sẽ đi về đâu? Mấy đứa ngu ngơ như cháu, đeo cái này vào đi.”
Chú với tay đến hộp xe, từ từ lôi ra cái kính rồi ném về phía tôi.
“Kính ạ?”
“Chứ còn gì nữa. Đeo vào đi.”
“Nhưng… mắt cháu không bị sao cả ạ.”
“Nói nhiều thế nhỉ. Bảo đeo thì cứ đeo đi. Thanh niên bây giờ đúng là không có lý do thì không làm. Ngày xưa nếu mà bậc đàn anh bảo đeo đi thì đeo ngay mà không bao giờ hỏi này hỏi nọ. Còn bây giờ, cái gì cũng hỏi lý do.”
Tôi vội đeo kính vào.
“Cháu xin lỗi, cháu đeo rồi đây ạ.”
“Cứ đeo đi.”
“Vâ…vâng.”
Vậy là chẳng biết vì lý do gì, tôi cứ phải đeo cái kính mà chú Yanagishita đưa cho. Tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao những đứa ngóc như tôi phải đeo cái kính này, còn chiếc xe thì cứ lắc lư thoải mái tiến về phía trước.
Chú Yanagishita từ lúc đó im lặng không nói gì nữa.
Tôi không được tháo kính ra, cũng chẳng có cớ gì để nói chuyện, đành ngồi yên từ ghế phụ ngắm khung cảnh trôi qua. Tôi nhìn thấy mặt mình qua gương chiếu hậu của ghế lái phụ. Chiếc kính gọng đen không hợp với tôi tí nào, trông rất buồn cười. Không chỉ có vậy…
“Chú ơi, cháu sắp tháo kính ra được chưa ạ? Cháu…”
“Không được. Mấy đứa ngốc nghếch như cháu phải đeo cái kính đó cho đến khi nào biết mình ngốc thì thôi.”
“Nhưng mà… cháu, cháu thấy chóng mặt quá…”
“Cũng biết à, đồ ngốc!”
Rồi chú chẳng thèm chú ý đến tôi, tiếp tục lái xe.
Tôi đeo cái kính không phù hợp với độ của mắt, xe thì lắc, chẳng mấy chốc tôi thấy chóng mặt, tâm trí chỉ còn nghĩ đến chuyện làm sao chặn được cơn buồn nôn. Chắc chú thấy bộ dạng tôi như vậy nên đánh tay lái sang trái, cho xe vào bãi đỗ xe.
“Cháu đi rửa mặt đi.”
Tôi ngoan ngoãn xuống xe, đi vào khu rửa mặt. Nhìn vào gương, tôi thấy mặt mình đỏ gay gắt.
“Mình đi cùng với một người chẳng ra gì.”
Tôi cứ nghĩ chú Yanagishita là một ông chú vui tính, ai dè lại tự dưng khăng khăng bắt tôi làm việc kỳ cục. Thật chẳng hiểu nổi. Tôi thở dài, lấy lại tinh thần rồi quay về xe.
Nhìn thấy mặt tôi lúc quay lại, chú lắc đầu ngao ngán.
Tôi không biết có phải mình đã làm điều gì đó không đúng, nhưng không cách nào đoán ra được đành nói:
“Cháu vừa đi rửa mặt về ạ.”
“Biết rồi. Lên xe đi.”
Chú vừa cười ngán ngẩm vừa nói.
“Cháu xin phép ạ.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
“Trước khi cho xe chạy, chú muốn hỏi cháu một câu. Tại sao bây giờ cháu vẫn đeo cái kính đó?”
“Dạ? Bởi vì lúc nãy chú bảo đeo vào đi mà ạ…”
“Nói vậy thì sao?”
“Vì chú nói vậy…”
Tôi nghĩ thầm chú này đúng là không biết đường nào mà lần, không biết phải nói làm sao nữa. Dù tôi nói cái gì cũng vô ích mà thôi. Trong lòng tôi giận run lên, giật cái kính ra như một đứa trẻ hờn dỗi.
Đúng lúc đó, chú Yanagishita lại trở lại vẻ mặt hiền hòa như trước đó và bắt đầu nói:
“Này, người anh em. Dù cho người khác có nói gì đi chăng nữa, cuộc đời của cháu là của cháu. Người ta nói làm đi thì cháu làm, người ta nói không được làm thì cháu không làm. Nếu mà sống như vậy thì cháu có tin rằng mình có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình được không?
Sống mà không có trách nhiệm với quyết định của mình là cuộc sống phụ thuộc vào những người lớn xung quanh mình. Chắc ở trường cháu là một học sinh giỏi có phải không? Cô giáo bảo làm là làm. Không làm là không làm. Cho dù trong lòng cháu nghĩ cô này nói toàn những điều vớ vẩn, vậy lý do để cháu làm theo là gì?
Sợ hãi? Hay là toan tính? Cháu sợ bị mắng, hay là nếu như mình phản kháng cô sẽ hạ điểm của mình, ghét mình, nếu thế thì không vào đại học được nên nói thì phải nghe. Chắc là một trong hai lý do đó nhỉ?
Lúc nãy chắc cũng là một trong hai lý do đó đúng không? Mà không, chắc có lẽ cháu đã thành thói quen mất rồi, không suy nghĩ gì cả mà cứ mù quáng làm theo thôi. Nhưng cháu đang nghĩ là, nếu như bị chú mắng thì sợ lắm, hoặc là toan tính nếu không nghe lời chú, bị đuổi xuống ở đây thì biết làm thế nào.
Bỏ cái kiểu sống như vậy đi, cháu ạ. Cho dù người đó là giáo viên, hay là một ông chú trông đáng sợ, nếu cháu bị bắt làm điều phi lý thì hãy từ chối.”
“Nhưng mà rõ ràng là lúc nãy chính chú nói với cháu là ngày xưa nếu bị đàn anh nói là làm đi thì sẽ không hỏi lý do gì cả mà cứ làm thôi.”
Tôi cao giọng, gần như sắp khóc.
“Đúng là chú nói như vậy. Nếu là bậc đàn anh mà mình kính trọng thực sự nói với mình là làm đi, thì chú sẽ làm tất cả cho đến khi biết được lý do. Nếu chú bị một người mình chẳng kính trọng gì bắt làm đi, thì chú sẽ không mù quáng làm theo mà chẳng hỏi lý do gì cả. Còn cháu thì sao? Nếu cháu kính trọng chú, cháu có thử nghĩ và đưa ra câu trả lời cho câu hỏi vì sao lại phải tiếp tục đeo cái kính đó không?
Câu trả lời là KHÔNG, đúng không? Bị nói là làm đi nên làm. Chỉ đơn giản là vậy thôi, đúng không?
Cháu ạ, cuộc đời của cháu là của cháu. Tất cả những gì cháu trải qua đều là do cháu chịu trách nhiệm. Dù đối phương có là người lớn, là giáo viên đi chăng nữa, nếu cháu có suy nghĩ, thôi cứ làm theo như người ta nói để đạt được cái gì đó thì cháu đã đánh mất chính mình rồi. Mà lúc đó có chuyện gì xảy ra lại nghĩ không phải do mình, đổ lỗi cho người khác. Cháu hiểu không? Ví dụ như nếu cháu cứ đeo cái kính đó mà lên xe, thì cháu sẽ nôn thốc nôn tháo cho mà xem. Lúc đó, cháu nghĩ đấy là lỗi của ai? Cháu sẽ đổ lỗi cho chú, đúng không? Nhưng người bị nói không được tháo kính ra và vẫn không tháo là cháu. Cháu là người quyết định việc đó. Nếu cháu không nghe lời chú ép mà tháo kính ra luôn. Tệ nhất là chú đuổi cháu xuống xe ở đó là cùng chứ gì. Đành phải đi tìm một cái xe khác. Lúc đó là lỗi của ai? Chắc chắn là cháu sẽ thẳng thắn chấp nhận rằng mình đã quyết định sai. Mình đã sai khi chọn đi với lão già đó ở Ashigara. Là do mình, cái người mà đã quyết tháo kính ra. Cháu hiểu không?”
“…”
Tôi hiểu ra phần nào những điều chú Yanagishita muốn nói và lặng lẽ gật đầu.
“Nãy giờ chú toàn nói những điều quá đáng với cháu. Cháu thì trong đầu nghĩ là sao mà vô lý thế nhưng vẫn không suy nghĩ gì mà cứ làm theo. Cũng có thể cháu nghĩ như vậy là không tốt. Nhưng mà cháu thấy đấy, những điều giáo viên nói ở trường cũng mỗi người mỗi kiểu. Nhìn ra xã hội một chút, cũng có những ông sếp toàn nói những điều phi lý. Cháu hãy là người có chuẩn mực của bản thân, tự mình suy nghĩ. Đừng để cho cuộc đời mình bị biến thành lộn xộn bởi những mệnh lệnh phi lý của những người khác.
Để có trách nhiệm với quyết định của mình thì cần phải có sức mạnh, cho dù ai nói gì cũng không nao núng. Đó là điều mà chú muốn nói với cháu. Cháu hiểu không?”
Tôi bị nói trúng phóc điểm yếu của mình.
Đúng như chú Yanagishita nói. Suốt quãng thời gian đi học, không biết từ khi nào tôi đã bị mắc tật xấu này. Tôi đã trở thành một người chỉ biết làm theo mệnh lệnh của người khác. Lấy lý do vì đó là mệnh lệnh mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa. Tại sao lại làm theo những mệnh lệnh đó, thì đúng như chú nói, hoặc là vì sợ hãi, hoặc là vì toan tính mà thôi.
“Chú Yanagishita, cháu… cháu cảm ơn chú ạ. Cháu hiểu rồi. Cháu đúng là đã nghĩ chú thật vô lý nhưng cháu mới là đứa vô lý. Người quyết định làm theo lời người khác nói là chính bản thân mình. Vì là điều mình quyết định nên mình phải có trách nhiệm với nó.”
“Chàng trai, cháu hiểu chuyện rồi đây. Đúng vậy. Kẻ vô lý là kẻ lấy lý do được bảo như thế nên cứ cắm đầu làm theo yêu cầu quái gở của người khác nói mà không mảy may nghi ngờ gì. Sếp nói là bán đi thì cũng chẳng nghĩ ngợi xem nó có gì nguy hại cho sức khỏe không mà cứ bán. Không màng đến chuyện nó có tốt cho môi trường không, cứ bán. Những ai chối bỏ trách nhiệm mà sống như vậy mới là những kẻ vô lý.”
Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ xem lối sống của mình có phải là rũ bỏ trách nhiệm hay không. Nhưng mà thực tế là nếu ai đó nói cứng thì tôi không từ chối được. Cho dù mình nghĩ nó là quái dị nhưng chỉ có cách làm theo như vậy thì không phải là do lỗi của ai cả. Vì người đưa ra quyết định làm như vậy là chính mình. Nhưng cũng có thể lựa chọn việc sống mà không làm theo yêu cầu đó cơ mà.
“Nào, lên đường thôi.”
Chú Yanagishita lại cho xe chạy bon bon. Trong lúc tôi đi rửa mặt, chú đã mua đồ uống cho tôi.
“Uống cái này là hết say đây.”
Chú nói vậy rồi ném cho tôi.
“Cháu cảm ơn chú.”
“Uống đi, đừng ngại.”
Chú với tay bật radio. Một bài hát Enka vang lên.
“Đúng là người Nhật thì cứ phải Enka (3) nhỉ, chàng trai.”
Tôi chỉ biết cười đau khổ.
Tôi vừa ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ, vừa ngẫm nghĩ về những điều chú vừa nói. Từ trước đến nay, tôi toàn bị người lớn mắng:
“Phải biết nghe lời chứ!”
Còn đây là lần đầu tiên tôi bị mắng vì…
“Đừng có nghe lời như vậy chứ!”
Đúng là một bài học rắc rối nhưng tôi có cảm giác người mà dạy mình được điều này thật là một người đáng quý trọng.
“Chú có con không ạ?”
“Có chứ, con gái chú gần ba mươi tuổi rồi.”
“Thế ạ. Con gái chú thật là hạnh phúc.”
“Sao cháu lại nghĩ thế?”
“Thì, cháu toàn bị người lớn mắng là ‘Phải biết nghe lời chứ’, nhưng chưa bao giờ bị mắng là ‘Đừng có nghe lời như vậy chứ’. Có một ông bố như vậy thật là tuyệt.”
“Cháu là người đầu tiên chú nói chuyện này đấy.”
“Dạ?”
“Chú chưa bao giờ nói với con gái như vậy cả.”
“Thế ạ.”
“Thật may là nó đi khỏi nhà rồi. Chú để cho con bé thích làm gì thì làm, không yêu cầu này nọ gì cả. Nhưng mà, rồi cũng có lúc phải đưa ra lựa chọn quan trọng quyết định cuộc sống của mình đúng không? Lúc đó, chú đã phản đối quyết định của con gái. Chú đã làm giống như làm với cháu lúc nãy. Thế là con gái chú đã từ bỏ điều nó muốn làm. Sau đó, chú phản đối tất cả những quyết định quan trọng của con gái. Nếu như chỉ vì chú phản đối mà từ bỏ, thì thà từ bỏ từ đầu còn hơn. Năm ngoái, nó dẫn về một người mà nó bảo muốn sống cùng. Chú đã bảo nó: Người như thế này làm sao cho con sống hạnh phúc cả đời được, bỏ nó đi! Thế là nó chẳng thèm nghe chú nói nữa mà nổi giận đùng đùng. Rồi nó quyết định ra khỏi nhà. Vậy là cuối cùng nó cũng đã không nghe lời chú mà có thể tự mình quyết định việc của mình.”
“Chú nghĩ như vậy thật ạ?”
“Người đàn ông đó là người tốt. Đến mức con gái chú thấy không thể xa rời anh ta được. Bây giờ, nó vẫn gửi thư hằng tháng về cho chú để xin chú chấp nhận hai đứa nó. Chú cũng thấy đến lúc chấp nhận được rồi.”
“Chú Yanagishita thật là tốt bụng ạ.”
“Cháu nói như vậy về chú là quá sóm đây. Hahaha…”
“Nhưng mà, chú đã nghĩ là có thể chấp nhận anh ấy mà lại nói dối như thế thì con gái chú sẽ ghét chú đấy ạ.”
“Chú không muốn con gái thích mình, mà chỉ muốn nó được hạnh phúc thôi. Có hiểu không? Chàng trai.”
Tôi thấy chú Yanagishita lúc đó thật là tuyệt vời. Không phải để con gái thích mình, mà là để cô ấy được hạnh phúc. Người đàn ông này sống vì người mình yêu quý đến mức như vậy.
“Mà, chàng trai. Cháu vẫn chưa hiểu vì sao chú bắt cháu đeo kính đúng không?”
“Dạ? Không phải là vì chú muốn dạy cháu đừng có mù quáng cái gì cũng làm theo lời người khác nói ạ?”
“Này, cháu không được đánh đồng chú với mấy ông sếp hâm dở ngoài kia đâu nhé. Nếu thế thì thành ra chú là người thích thể hiện bản thân thôi à? Chú muốn cháu đeo kính vì có điều muốn nói với cháu chứ không phải là nói bừa gì đâu.”
“Thế ạ… Cháu hoàn toàn không hiểu gì cả.”
“Thôi để chú nói vậy. Đơn giản thôi. Chú muốn cháu hiểu rằng cháu mà nhìn đời bằng đôi kính của người khác thì suốt đời chỉ cố gắng mà chịu đựng thế giới chán chường đấy mà thôi. Hiểu không hả chàng ngốc?”
“Kính của người khác… ấy ạ?”
“Ừ. Ai cũng có một đôi kính dành cho riêng mình. Cháu đã biết nếu đeo kính của người khác mà nhìn đời thì sẽ như thế nào rồi đúng không?”
“Cảm giác rất khó chịu, không thể nhìn được bên ngoài ạ.”
“Đúng thế. Chỉ những kẻ nhìn đời qua láng kính của người khác mới nói những câu kiểu như, cuộc đời này thật khó sống, nhiều khó khăn, chẳng có gì tốt đẹp. Chú đương nhiên là không kêu ca mấy cái thứ đó. Đừng có mãi nhìn đời dưới lăng kính của người khác. Cháu cũng vậy. Hạnh phúc là gì, có những kẻ ngốc quyết định dựa trên lời ai đó nói, hay mấy thông tin nghe được trên tivi. Mấy cái đó đều là lăng kính của người khác hết. Nếu cứ như vậy, rồi sẽ đến một ngày như cháu lúc nãy nhìn đời thôi cũng thấy chóng mặt, khó chịu. Hãy suy nghĩ kĩ hơn về điều mình muốn làm, đối với mình cái gì là hạnh phúc. Không biết mình muốn gì mà cứ theo đuổi cái mà người khác cho là hạnh phúc, cố chiếm lấy cái vốn là của người khác thì đấy không phải là sống. Cháu không phải được sinh ra là để tiêu tốn cuộc đời mình vào những thứ vô bổ như thế. Kệ người ta. Cho dù họ có nói gì đi nữa, mình cũng phải thận trọng suy nghĩ về điều mình muốn làm. Đây là cuộc sống của cháu, không phải là của ai khác cả. Cháu có hiểu không, chàng trai?”
Tôi cảm động thực sự.
Đúng là hình ảnh tương lai lý tưởng mà tôi đang tưởng tượng không phải là mong muốn xuất phát từ bên trong tôi. Trường đại học cũng không phải là trường tôi rất muốn vào, đi làm thì tôi không biết nhiều lắm nhưng nếu vào công ty nổi tiếng nào đó thì sẽ có cảm giác như của một người đang thành công, có thể tự hào với người khác… mà không, nói đúng ra là, tôi chưa từng nghĩ về những điều đó. Chỉ là không biết vì căn cớ gì, có lẽ đó là bởi ai đó gieo vào đầu rằng như thế là một cuộc sống hạnh phúc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi bỏ chiếc kính của người khác mà sâu trong lòng mình tôi đã đeo mãi cho đến ngày hôm nay. Tôi có cảm giác cái nhìn về tương lai của chính mình trở nên sáng rõ hơn. Một thứ cảm giác tôi chưa từng có.
“Đây là cuộc sống của mình, chỉ cần mình sống theo cách mình thích bằng giá trị quan của chính mình.”
Một việc đơn giản như vậy, vì sao tôi lại không nhận ra nhỉ? Từ trước đến giờ tôi chỉ toàn quan tâm đến cái nhìn của người khác, mặc những bộ đồ mà người khác thấy đẹp. Bộ nào mà bị ai đó nói là xấu thì dù mình thích cũng không mặc nữa. Đúng rồi, làm như vậy thì còn xấu hơn.
Tôi nhìn chú Yanagishita.
Chú vừa ngâm nga một bài hát, vừa lái xe một cách vui vẻ. Tôi thấy chú thật là ngầu.
“Chú Yanagishita, cảm ơn chú ạ. Từ trước đên giờ cháu toàn đeo kính của người khác mà sống thôi. Bây giờ, cháu đã biết điều đó rồi.”
“Ồ, chàng trai. Cháu mà hiểu được điều đó thì bây giờ cháu có thể nhìn cuộc sống bằng mắt của mình rồi. Cảm giác khác chứ hả?”
“Vâng ạ. Hoàn toàn khác biệt. Vậy là cháu có thể làm gì cũng được nhỉ?”
“Đúng thế. Cuộc đời của cháu, cháu tự quyết định, làm gì cũng được. Kệ xác những thứ giá trị quan mà người khác quyết định. Nhé. Hahaha.”
Tôi cần phải nghĩ lại về việc mình thực sự yêu thích cái gì.
Tôi cảm thấy mình bị đả kích rất lớn về sự thật rằng mình chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc mình thích cái gì. Đồng thời, việc tự đặt ra cho mình câu hỏi đó thật là một cảm giác mới mẻ.
Có cảm giác như trong chiếc xe tải hướng về phía tây này, lần đầu tiên tôi mới suy nghĩ về mình là ai như bù lại cho ba ngày sống ở Kanto.
⚝ ♪ ⚝
Trông ngực tôi đánh rộn ràng khi ngồi một mình trong xe chờ chú.
Chú Yanagishita đang quay lại xe.
“Này, cầm lấy cái này đi.”
“Vâng ạ.”
Cái chú đưa cho tôi là một vé phà.
“Tệ quá chàng trai, vụ tắc đường lúc nãy làm ta lỡ chuyến phà dự định mất rồi. Nếu mình kịp chuyến lúc nãy thì đi đến Matsuyama rồi thẳng tiến đến Oita luôn -được. Thôi, đành lên chuyến này vậy. Nếu lên chuyến phà này thì sáng mai cháu sẽ đến được Toyoko thuộc Ehime. Từ đó mà đi đến Matsuyama chắc mất khoảng một giờ đi xe ô tô. Xong việc ở đó thì chú sẽ đưa cháu đến bến cảng mà có phà đi Oita. Chắc tầm trưa mai là mình sẽ đến bến phà đi Oita. Từ Oita về nhà thì cháu tự mình đi nhé.
“Cháu cảm ơn chú ạ. Dù là cách nào thì mình cũng sẽ đi bằng phà từ Osaka đến Shikoku chú nhỉ?”
“Thông thường, chú sẽ chạy thẳng đến Okayama, đi qua cây cầu Setoh. Nhưng hôm nay thì đi bằng cái này. Hơi tốn kém chút nhưng mà sẽ thú vị đấy.”
Đây là lần đầu tiên tôi đi phà, cảm thấy bị choáng ngợp bởi sự vĩ đại của chiếc phà trước mặt. Quá háo hức, tôi hoàn toàn không để ý đến việc mình đã bị lố chuyến phà trước đó đến thẳng Oita.
Đến giờ lên phà, từng chiếc xe đi chuyển vào lòng phà. Khi tiến vào lòng phà chúng tôi cũng tắt máy và đi lên khoang khách.
Từ bãi đỗ xe, chúng tôi đi chuyển lên khoang khách bằng thang cuốn, hai bên là kính rất đẹp. Khoang khách đẹp như ở sảnh của một khách sạn hạng nhất làm tim tôi như nhảy lên trong lồng ngực vì vẻ lộng lẫy quá sức tưởng tượng.
Trong phòng chúng tôi có hai dãy giường đôi chia thành hai lối đi, tổng cộng có mười sáu cái giường. Chú Yanagishita kiểm tra số vé và bảo:
“Giường của cháu ở trên, của chú ở dưới. Chú đi tắm rồi đi ngủ luôn đây. Cháu thích làm gì thì cứ làm.”
Chú Yanagishita nói vậy rồi ném hành lý vào chiếc giường tầng dưới, vắt khăn lên vai và ra khỏi phòng. Hình như ở đây có một phòng tắm rất lớn.
Tôi leo lên giường, buông rèm và nằm xuống. Chỉ cần vươn tay lên là chạm trần. Sự chuyển động rung rung của động cơ máy dầu truyền đến lưng tôi. Khi nằm xuống người tôi rung nhẹ. Cứ như thế này, chiều tối mai tôi có thể sẽ đến được Kyushu.
Vậy là đường về nhà gần thêm rồi. Tôi vui như thể chưa bao giờ vui đến vậy.
Quá háo hức, tôi không thấy buồn ngủ gì cả. Tôi quyết định xuống sàn rồi đi một vòng quanh phà.
Có cả khu chỉ dành cho khách hàng VIP, hành lang, sảnh, nhà hàng, cửa hàng bán đồ lưu niệm, khu chơi game. Là chỗ không phải là ai cũng vào được nên tôi hồi hộp trưng ra bản mặt vô tội đứng trước cửa ra vào tự động của khu đó.
Một hành lang dài, hai bên các phòng chạy dài như ở khách sạn. Tôi đi dọc theo hành lang. Ở cuối hành lang lại có một sảnh khác, có xếp mấy cái ghế sofa mềm mại dành cho một người ngồi, có cả quầy bar tự phục vụ. Mặt trước của phà toàn bằng kính nên có thể nhìn được toàn cảnh vịnh Setoh nhưng bây giờ bên ngoài đang tối đen nên không nhìn thấy gì. Trong phòng sáng hơn nên trông tấm kính như một cái gương lớn phản chiếu trong phòng.
Tôi tiến vào sảnh, ném mình vào một chiếc sofa.
Nhưng chẳng có việc gì để làm. Đang hoang mang nhìn quanh quẩn thì người đàn ông ngồi đọc sách cạnh tôi bắt chuyện.
“Cháu đi phà lần đầu hả?”
Một người đàn ông mặc vest vừa vặn, đang ngồi cuộn chân đọc sách. Cảm giác là một Choiwaru Oyaji (4) bước ra từ một tạp chí người mẫu nào đó, râu cằm cũng rất đặc biệt.
“Vâng ạ. Đẹp hơn rất nhiều so với cháu tưởng tượng nên cháu đang đi dạo quanh phà ạ.”
“Cháu ra kia lấy đồ uống đi.”
“Không ạ… Thực ra cháu không phải là khách của khoang này ạ.”
“Không sao. Để chú mời cháu.”
Chú đứng lên lấy cho tôi một đồ uống từ quầy bar.
“Cháu cảm ơn ạ. Cháu tên là Akizuki ạ.”
“Chào cháu, chú là Wada. Cháu là học sinh cấp ba hả? Cháu đi nghỉ hè ở Osaka à?”
“Dạ không ạ. Cháu đi Tokyo về ạ.”
“Tokyo? Thế hả, vậy là cháu đến Osaka bằng tàu cao tốc à?”
“Không ạ. Cháu đi nhờ xe tải ạ.”
“Ồ, thú vị quá nhỉ. Hồi chú là sinh viên chú cũng đi nhờ xe để đi khắp Canada đấy. Thời buổi này mà có học sinh cấp ba đi bằng phương tiện đó là chú hơi ngạc nhiên đấy.”
Chú Wada có vẻ rất thích nói chuyện với tôi nên gấp sách, để lên đùi rồi nhìn tôi.
“Thế giờ cháu đi đâu?”
“Kumamoto ạ.”
“Ồ, thế là để về Kyushu thì cháu đi Shikoku à? Ra là thế, cháu sẽ đến Matsuyama rồi từ đó đi Oita hả?”
“Cháu định như vậy ạ.”
Chú Wada là bác sĩ. Chú đang trên đường trở về từ hội nghị nghiên cứu ở Osaka.
Những chuyến đi và gặp gỡ của thời tuổi trẻ là một tài sản lớn. Nếu có cơ hội thì nên đi thật nhiều. Tôi đã trải qua những cuộc gặp gỡ tình cờ, rồi được mọi người giúp đỡ để đi được từ Tokyo đến đây, tôi hiểu rất rõ những gì chú Wada chia sẻ.
Trải nghiệm này là tài sản quý báu mà tôi không đánh đổi với bất kỳ thứ gì trong đời. Và đây cũng là trải nghiệm mà suốt đời tôi không thể nào quên. Chắc chắn hành trình đi nhờ bằng xe tải xuyên suốt Canada đối với chú Wada mà nói cũng là một trải nghiệm như vậy.
Khi kể cho tôi nghe về câu chuyện đó, ánh mắt chú Wada vô cùng sống động.
Tôi rời sảnh đi về.
Tôi định xuống hầm để xe và dọn dẹp xe chú Yanagishita một chút nhưng từ khoang khách bị cấm đi xuống hầm để xe. Tôi đành bỏ cuộc và lên boong tàu.
Biển đêm tối sẫm, tôi túm tay cầm và nhìn xuống phía dưới, cảm giác như mình sẽ bị nuốt chửng.
Đang là giữa hè nhưng đứng một lúc ngoài trời dưới gió biển thổi vào, tôi thấy hơi lành lạnh. Tôi ngước nhìn lên bầu trời.
Lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao đẹp đến vậy. ở nơi không có ánh đèn điện, bạn sẽ nhìn thấy vô cùng nhiều sao trời như thế này. Lòng tôi ngập tràn trong bầu trời đầy sao lần đầu tiên được nhìn thấy, tôi đứng sững một lúc lâu. Lúc này, lần đầu tiên tôi cảm thấy buồn vì chuyến đi này sắp kết thúc rồi.
(3) Enka: một kiểu bài hát trữ tình từ thời Minh Trị của Nhật
(4) Choiwaru Oyaji là một trào lưu thời trang dành cho lứa tuổi trung niên.