← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Trời đã về khuya mà ông Hòa vẫn không tài nào ngủ được. Chiều nay ông đã đi một vòng khắp nhà và kiểm tra mọi ngõ ngách, nhưng cũng không thấy điều gì khả nghi. Chợt nhớ tới tấm băng rôn mà ông giao cho ông Kim giữ, không biết ông ta đang để đâu. Đi về phía nhà kho, ông mở cửa kiểm tra nhưng không thấy, có bao giờ ông ấy mang về phòng không? Đúng như ông dự đoán, ông Kim mang băng rôn về bỏ ở gầm giường trong phòng, nhưng vì bà Kim cằn nhằn nên ông ta mang ra để ngoài cửa. Ông Hòa giật mình, tưởng ông ta thế nào chứ cất kiểu này, rồi sáng mai ông lại bị tên thanh niên người Nhật nói xiên xỏ cho coi. Thôi thì không muốn rắc rối, nên ông cúi xuống lấy băng rôn định đưa về phòng, nhưng ông không tài nào nâng nó lên khỏi mặt đất. Bởi mặc dù để bên ngoài nhưng tấm băng rôn đã bị bó chặt bởi lớp keo dính với nền nhà, hai đầu buộc vào sợi dây trong phòng. Chính vì thế khi ông Hòa vừa kéo nó lên thì tức khắc trong phòng đèn bật sáng và tiếng ông Kim gằn giọng nói: - Ai kéo gì đấy? Nhận ra người đang kéo tấm băng rôn là ông Hòa thì ông Kim ngạc nhiên: - Ủa ông chủ, không ngủ hay sao mà lại ở đây? Ông Hòa rên rỉ: - Cũng mệt với cái vụ này quá, tính đi xem ông để nó chỗ nào thì thấy ở đây, định mang về phòng cất... Nhìn vào trong phòng như sợ bà Kim nghe thấy, ông Kim nói nhỏ: - Lúc đầu tôi cũng tính cất vào trong phòng, nhưng bả la nhức cái lỗ tai quá nên để ở đây... Ông Hòa cười: - Ông vậy mà cũng thông minh, nhưng hư luôn cái băng rôn này rồi... - Thì giữ lại mà làm gì nữa chứ? Bộ ông muốn sáng mai lại có người treo lên nữa hay sao? Mà kể cũng lạ, không hiểu ai mà rảnh thế chứ? Đi quậy phá nhà người ta không hà... - Tôi cũng bất ngờ bởi cái vụ này, đang yên đang lành tự nhiên có người đến treo băng rôn cho thuê nhà. Trong khi tôi và ông lại không biết gì? Cả hai cùng cười, bỗng ông Kim hỏi: - Cũng khuya rồi, bộ ông chủ chưa đi ngủ hả? - Thì cũng vì cái băng rôn quỷ quái này mà ngủ cũng không yên đây. Thôi tôi về phòng... - Ông chủ ngủ ngon... Nói rồi ông Hòa quay lưng đi về phòng. Trời cuối tháng nên rất tối, từng đợt gió lùa khiến cành cây nghe xào xạc. Ông Hòa khẽ rùng mình và co người cảm giác ớn lạnh. Trong đêm vắng, bỗng ông nghe thấy tiếng rên của một người đàn ông, và tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ thì vô cùng hoảng sợ. Ông định bỏ chạy thật nhanh về phòng, nhưng sự tò mò đã thôi thúc ông đi về nơi phát ra tiếng khóc. Ông chợt hoảng hốt và lạnh sống lưng, khi nhìn rõ hai bóng người tóc xõa che kín mặt, mặc áo trắng đang đi quanh hai ngôi mộ của ông Hoàng và bà Vân trong vườn. Cho dù có là sắt đá, thì ông cũng không đủ can đảm để nhìn hai bóng ma áo trắng đang vờn nhau. Ông Hòa hét lên thất thanh rồi ngã dúi ngã dụi dưới đất. Tiếng hét của ông trong đêm vắng dường như làm ông bà Kim tỉnh giấc. Cả hai ông bà vội mở cửa chạy ra, thì thấy ông Hòa đang nằm dưới đất, toàn thân lạnh toát thì vội đưa về phòng chăm sóc. Sau khi uống ly sữa nóng thì ông Hòa mới bình tĩnh lại. Ông chỉ tay ra vườn hướng về hai ngôi mộ rồi thốt lên: - Ma, có ma, hai ông bà chủ trở về... Ông Kim quát lên: - Ông chủ nói tầm bậy tầm bạ gì thế hả? Ma quỷ gì ở đây? Nhưng ông Hòa vẫn khẳng định: - Không. Tôi khẳng định là nhà này có ma... Rồi ông kể cho hai ông bà nghe hồi ông bà chủ mới qua đời. Nghĩ căn nhà lớn đầy đủ tiện nghi bỏ không uổng phí, nên ông mới vào phòng ngủ của ông bà chủ để nghỉ ngơi. Vậy mà chẳng hiểu sao khi sáng mai tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm ngay chân cầu thang. Quá hoảng sợ nên kể từ đó ông không bao giờ dám vào phòng đó để ngủ nữa... Bà Kim nghe thấy thế thì lên tiếng: - Chắc bà chủ về lôi ông ra ngoài rồi. Dù ông bà chủ không còn nhưng còn con gái. Một ngày nào đó cô chủ sẽ trở về... Không để cho vợ nói hết câu, ông Kim kéo tay bà về phòng: - Bà thì biết gì mà nói linh tinh, thôi khuya rồi về phòng ngủ thôi. Ông chủ cũng ngủ đi ạ... Hai ông bà giúp việc về rồi, nhưng ông Hòa vẫn chưa hoàn hồn mà cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Ông ra chốt hết tất cả cửa phòng, và tuyệt đối để đèn sáng suốt đêm mà không tắt. Sâu chuỗi lại mọi việc thì ông khẳng định nhà có ma. Chợt nhớ hôm nay là ngày 30 cuối tháng, hèn chi mà trời lại tối như vậy. Có bao giờ kể từ khi ông bà chủ bị sát hại mà ông rất ít khi chăm sóc hay nhang khói phần mộ nên ông bà giận hay không. Phần vì ông nghĩ việc này là của bà Kim, bà ấy là giúp việc nên quán xuyến tất cả mọi công việc bếp núc, dọn dẹp cũng như nhang khói. Ông là quản gia thì chỉ quản lý chung thôi. Chắc sự vô tình đó nên ông bà chủ giận mà hiện lên cho ông thấy. Có bao giờ việc ông định sáng mai thay toàn bộ ổ khóa cửa cũng làm cho ông bà chủ giận không? Chắc ông bà chủ vẫn nghĩ đến một ngày cô con gái duy nhất sẽ trở về. Dù chẳng biết đúng sai như thế nào, nhưng ông cũng không thay đổi gì nữa. Và ông cũng như không cho bất kỳ người lạ nào vào ở làm xáo trộn đồ đạc của ông bà mà hãy để nguyên như cũ. Về đến khách sạn rồi mà Thanh Vy vẫn ôm bụng cười. Cô cứ tưởng tượng cảnh ông quản gia cố chạy sấp ngửa trên nền đất mà không thể chịu nổi. Chợt cô bỗng tắt nụ cười khi nhìn nét mặt hết sức đăm chiêu của Asaki. Rõ ràng anh ấy cũng nhìn thấy ông ta như vậy mà, tại sao bây giờ lại nhìn mặt khó chịu như vậy chứ? Không chịu nổi sự im lặng, Thanh Vy lên tiếng: - Nhìn cái mặt anh khó coi lắm à nha...em đi ngủ... Nói xong cô định đứng dậy đi về phòng, nhưng Asaki đã giơ tay ra kéo cô lại và ấn ngồi xuống ghế: - Bộ em không thấy gì lạ hay sao? Thanh Vy lắc đầu: - Thì em nhìn thấy ông quản gia như vậy nên mới cười đó... - Anh thì khác... - Anh nói vậy là sao? Bộ anh không nhìn thấy gì hay sao? - Em còn nhớ lúc em đang múa trước mộ bà Hà Vân, nhưng mắt thì lại nhìn ông quản gia đang té dưới đất, anh vội chạy lại chắn trước mặt em và cả hai cùng thoát ra ngoài hay sao? - Đúng rồi, người đâu mà kỳ cục. Anh phân công em nhảy múa để hù ông ta, tại sao lại làm người ta mất hứng vậy chứ Lúc này Trần Kiên lên tiếng: - Có bao giờ sư phụ phát hiện ra điều gì bất thường không? Asaki thấy Trần Kiên gọi mình là sư phụ thì lên tiếng: - Tuyệt đối không được gọi sư phụ ở đây, chúng ta là anh em, phải hết sức cẩn thận... Trần Kiên bị nhắc nhở thì tỏ ra có lỗi, nhưng võ sư Asaki cũng chỉ nhắc nhở như thế rồi quay sang Thanh Vy đang ngồi sụ mặt nói tiếp: - Lúc ông Hòa đến gần thì anh phát hiện ra một người thứ ba. Người này thân thủ rất nhanh, hắn tiến lại gần em nhưng bị anh chặn lại nên chạy thoát... Lúc này Thanh Vy mới nhớ lại. Lúc cô thấy ông Hòa đang tiến lại phía mình, thì chuẩn bị dùng phép ẩn thân tàng hình, bỗng cô thấy một luồng hơi nóng đang rất gần và chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thì cũng ngay lúc đó, Asaki đã chắn ngang cô và cả hai cùng thoát ra ngoài. - Kẻ đó là ai? Rõ ràng không phải ông Hòa, vì lúc đó ông Hòa đang còn bò dưới đất. Liệu có bao giờ lại là ông Kim?... - Cũng không phải ông Kim, bởi khi ông Hòa hét lên thì vợ chồng ông Kim mới mở cửa chạy ra. Vậy là ai chứ? Asaki dặn dò hai người nhưng đồng thời cũng cảnh báo mức độ nguy hiểm: - Hai người phải chú ý, tuyệt đối không được chủ quan... Trần Kiên tỏ ra bất an: - Em biết rồi, nhưng người ấy là ai chứ? Bỗng Thanh Vy lên tiếng: - Em khẳng định cho dù người ấy là ai thì cũng không phải là kẻ đã sát hại cha má em... Quá bất ngờ, cả hai người cùng quay lại nhìn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: - Em nói gì? Bộ em biết sát thủ là ai hay sao? - Em không biết, nhưng đêm đó nhìn qua khe cửa tủ, em nhìn thấy hắn... - Vậy hắn là ai? - Hắn là một bóng đen, một người đàn ông và ông ta rất hôi... Vừa nghe thấy thế, cả hai người đàn ông đều giật mình kéo áo đưa lên mũi. Thanh Vy không để ý chuyện đó, cô vẫn đang nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó: - Ông ta nghiện thuốc lá... Trần Kiên giật mình: - Em nói rõ hơn được không? Hồi đó anh cũng hút thuốc lá nè. Đàn ông thì ai mà chẳng hút chứ? Em nhìn thấy những gì trước khi anh kéo em đi...ví dụ em có nhìn thấy hắn có đặc điểm gì không? - Lúc mẹ ra đến cửa thì bị kéo đi, sau đó một bóng đen vào phòng lục tung hết chăn mền, nhìn cả xuống gầm giường để tìm bắt em, nhưng không thấy thì bỏ đi. Chờ một lúc không thấy mẹ quay vào nên em bò ra ngoài... Trần Kiên thay đổi tâm trạng liên tục theo từng lời nói của cô gái. Chờ cho cô nói xong thì anh lên tiếng: - Trời ơi, bóng đen đó là anh, anh lên phòng tìm để cứu em nhưng lục gần tung phòng mà không thấy. Sau khi tìm khắp thì anh thấy em đang bò ở hành lang nên cõng trên lưng và chạy ra ngoài... Thanh Vy vẫn khẳng định: - Nhưng người đó hôi lắm, em ngửi thấy mùi thuốc lá... Cả ba người cùng cười. Vậy là manh mối về tên sát thủ cũng không còn. Asaki nãy giờ vẫn nói rất ít, anh cứ im lặng với gương mặt rất khó hiểu. Lúc sau anh đứng dậy lại gần Thanh Vy rồi cúi sát xuống làm cô giật mình vội né sang một bên: - Anh Hai làm gì thế hả? Vẫn im lặng, gương mặt vẫn trầm tư. Asaki cúi xuống kéo đuôi tóc cô đưa lên mũi hít hà. Căn phòng hoàn toàn im lặng đến nín thở. Kể cả Trần Kiên và Thanh Vy cũng không ai dám nhúc nhích. Một lúc sau võ sư Asaki khẳng định: - Bóng đen đó là một phụ nữ... - Cái gì? Cả hai người đều đồng thanh thốt lên câu hỏi bởi tình huống quá bất ngờ. Võ sư Asaki tiếp tục căn dặn: - Mặc dù chưa được tỷ thí với hắn nên chưa biết tài cao thấp, cũng như chưa biết cô ta thuộc môn phái nào. Nhưng ta khẳng định kẻ đó là một phụ nữ, bởi cô ta phát hiện ra Thanh Vy nên tấn công ngay. Lúc đó ta tiến đến chặn đường tấn công và cô ta vội thoát thân... Thanh Vy thắc mắc: - Nhưng sao anh khẳng định đó là một phụ nữ mà không phải là nam giới? - Cũng như em vừa nói về bóng đen xuất hiện trong cái đêm mà Ba mẹ em bị sát hại. Mỗi người đều có cái mùi đặc trưng, cũng giống một người đàn ông ở dơ rất hôi, nhưng tại sao người phụ nữ lại có thể đêm ngày gần gũi với ông ấy, mà người khác lại không chịu được. Còn bóng đen này sở dĩ anh khẳng định đó là một người phụ nữ vì mùi thơm của dầu gội đầu... - Phụ nữ thì ai chẳng sài dầu gội chứ? Ngay cả nam giới cũng vậy mà... - Nhưng vì người phụ nữ tóc dài nên hương vị dầu gội vẫn còn vương trên tóc đến một hoặc hai ngày, còn nam giới thì không có điều đó. Tất cả lại im lặng sau câu nói của võ sư Asaki. Như vậy kẻ sát thủ cho đến bây giờ vẫn còn là một ẩn số. Cô ta là ai? Tại sao lại xuất hiện trong vườn? Hơn nữa lại tấn công Thanh Vy? Liệu cô ta có liên quan gì đến cái chết của vợ chồng ông Hoàng và bà Vân hay không?