← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Nghe võ sư Asaki suy luận như vậy thì dường như cả ba người đều nghĩ về ba hướng khác nhau. Trần Kiên là nguời thắc mắc nhiều nhất, bởi anh đã có một thời gian dài đến 3 năm ở đó. Thời gian tuy không phải là quá dài nhưng cũng đủ để anh hiểu từng nguời. Những gì xảy ra sau khi ông bà chủ bị sát hại thì anh không biết. Chứ với tính cách của từng người như ông Hoà, vợ chồng bà Kim thì anh còn lạ gì.

Ngay khi võ sư Asaki nhắm vào mục tiêu là ông Hoà thì chính anh cũng nghi ngờ, nhưng anh không dám lên tiếng. Mệnh lệnh đưa ra là phải chấp hành, hơn nữa đó cũng mới chỉ là nghi ngờ. Còn phải điều tra mới biết được.

Bây giờ lại xuất hiện một nguời nữ, mà trong nhà nữ giới chỉ có mình bà Kim. Vậy là sao chứ? Chẳng nhẽ???

Nhưng thật tình ông Hoà thì anh còn nghi ngờ, bởi ông ta sống khép kín, hơn nữa ông ta ỷ mình là người nhà của ông bà chủ nên rất ít khi tiếp xúc với người làm. Nhưng còn ông bà Kim thì lại khác. Hai ông bà sống kín tiếng và ít tiếp xúc với người xung quanh. Không nói chuyện thì thôi, nhưng nếu anh nhắc đến ông bà chủ thì bà Kim khen không ngớt lời. Rằng ông bà chủ rất tốt, đã giúp gia đình bà những lúc khó khăn. Chính vì vậy mà bà xem đây như ruột thịt của mình vậy…

Nhớ lại cái đêm tên sát thủ truy sát ông bà chủ. Từ ngoài vườn, anh thấy một bóng đen đi vào phòng sách rất nhanh nơi ông Hoàng đang làm việc. Sau đó thấy tiếng động như vật lộn rồi im lặng không nghe gì nữa. Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ làm sao để cứu bà và cô chủ mà không dám nghĩ gì khác.

Nếu như võ sư Asaki nói bóng đen xuất hiện bất ngờ, và tấn công Thanh Vy là nữ thì thật khó hiểu. Bởi trong nhà chỉ có ba người và bà Kim là nữ. Nhưng cho dù có nói gì thì anh cũng không tin bà Kim giỏi võ thuật. Vấn đề ở đây là tại sao cô ta lại biết hai người có mặt mà xuất hiện? Điều đó chỉ những người đang ở đó mới biết thôi.

Thấy Trần Kiên ngồi im ra chiều suy nghĩ, võ sư Asaki lên tiếng:

- Trần Kiên, anh ở đó một thời gian dài, liệu anh có nghi ngờ ai không?

Trần Kiên lắc đầu:

- Tôi không nghĩ ra là ai, tại sao hắn lại xuất hiện chứ? Vậy chẳng nhẽ hắn đã phát hiện ra Thanh Vy rồi hay sao? Nếu đúng vậy thì nguy hiểm quá.

- Tôi nghĩ hắn tấn công không có nghĩa là hắn biết người đó là Thanh Vy. Mà hắn tò mò muốn biết có ma thật hay giả. Bởi hơn 10 năm nay chưa từng xảy ra tình trạng này.

- Vậy có nghĩa còn kẻ thứ tư? Liệu tên này có thù oán gì với vợ chồng ông Hoàng mà ra tay tàn độc, giết cả vợ chồng con cái nhà người ta như vậy.

- Tất cả cũng chỉ là dự đoán, nhưng không vì thế mà bỏ qua ông quản gia. Rất có thể hắn thấy ông Hòa gặp nguy hiểm nên ra tay? Cũng có thể vở diễn sợ ma của ông Hòa chỉ là vỏ bọc tinh vi mà thôi…

- Nhưng tại sao lại là nữ giới? hắn có liên quan như thế nào với ông Hòa? Suốt 10 năm qua hắn ở đâu? Tại sao lại có thể xuất hiện nhanh và kịp thời đến thế?

Thanh Vy nãy giờ ngồi im lặng, thấy hai người cứ mải tranh cãi thì cô lên tiếng:

- Em không cần biết hắn là ai? mà em chỉ muốn biết ai là kẻ thủ ác đã gi.ết ch.ết cha mẹ em thôi…

- Không phải chỉ mình em muốn biết mà 10 năm khổ luyện của chúng ta cũng chỉ vì một mục đích đó. Em phải hết sức bình tĩnh kẻo bị phát hiện ra sẽ hỏng việc…

Cả ba người lại im lặng, bỗng Trần Kiên lên tiếng:

- Vậy bước tiếp theo mình sẽ làm gì?

Asaki im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Chưa vào được hang cọp thì rất khó để bắt cọp con. Bằng mọi giá chúng ta phải thuê được căn nhà đó…

- Vậy đêm nay tiếp tục công việc cũ?

- Hai người đi ngủ, việc đó để tôi…

Cả đêm qua không tài nào ngủ được, nên mãi gần sáng ông Hòa mới chợp mắt được một chút thì tiềng chuông điện thoại lại kêu, bực mình ông đưa tay bấm nút tắt mà không cần biết rằng ai gọi mình. Nhưng khổ nỗi hễ ông cứ tắt thì điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Không còn cách nào khác ông đành tắt âm thanh để ngủ, nhưng tiếng ù ù từ điện thoại lại vẫn bên tai làm ông khó chịu. Ông Hòa ngồi dậy cầm điện thoại xem người nào mà lỳ lợm đến như vậy. Ông vô cùng ngạc nhiên khi thấy ngoài cuộc gọi của chàng thanh niên người Nhật, còn có thêm ba cuộc gọi nữa. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tấm băng rôn cho thuê nhà đã không còn thì họ còn gọi chuyện gì nữa? ông tức tối gọi lại cho chàng thanh niên người Nhật. Phải một lúc sau thì đầu dây bên kia có người nghe máy:

- Alo, Chúc mừng ông đã đồng ý cho tôi thuê nhà…

Tỉnh hẳn ngủ, ông Hòa vội rời khỏi giường rồi mở toang hết các cánh cửa phòng. Ông ngạc nhiên:

- Cậu vừa nói gì? tôi đồng ý cho cậu thuê hồi nào?

- Thì ông treo băng rôn trả lời đó…mấy người đang thắc mắc vì không được thuê kìa…ông ra ngoài đi, tôi chờ…

Ông Hòa tái mặt. Đúng là không bình thường, rõ ràng ông không hề có ý định cho thuê nhà thì ai đó lại treo băng rôn rằng căn nhà này cần cho thuê. Năm lần bảy lượt ông cất đi thì như có bàn tay vô hình lại treo nó lên. Trong lúc ông đang nghi hoặc thì đêm qua ông thấy ông bà chủ trở về. Lấy tay tự vả vào mặt mình xem có nằm mơ không? rõ ràng đêm qua chính ông bà Kim còn nghe thấy tiếng hét thất thanh của ông mà đưa ông vào phòng. Vậy tại sao sáng nay ai đã treo cái băng rôn đó lên. Nhất định phải có ai đó làm việc này, mà ông khẳng định luôn một điều đó là ông Kim. Ông ta đã nhiều lần khuyên ông cho thuê nhà nhưng ông cứ lờ đi. Bởi ông nghĩ nếu cho người lạ vào ở thì sẽ không tránh khỏi phức tạp, nhất là đồ đạc của ông bà chủ vẫn còn nguyên…

Bực mình vì câu nói của chàng thanh niên người Nhật rằng ông đã đồng ý cho thuê. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì ông đi xuống phòng vợ chồng ông Kim ở cuối vườn. Đến nơi thì ông Kim không có nhà, chỉ còn bà Kim đang nấu cơm. Vừa nhìn thấy ông Hòa thì bà Kim lên tiếng:

- Chào ông chủ, ông chủ đã khỏe chưa ạ?

Vốn đang sẵn bực mình, ông Hòa lớn tiếng:

- Tôi vẫn bình thường, có gì mà khỏe hay không khỏe chứ?

Bà Kim ấp úng, nửa muốn nói mà nửa lại không, bởi nếu nói ra tối hôm qua ông Hòa té sóng xoài và bò lổm ngổm dưới đất thì sẽ làm cho ổng mất sỹ diện. Chính vì thế mặc dù mình lỡ lời nhưng thôi, tốt nhất là im lặng nên bà trả lời bâng quơ:

- Dạ không có gì…

Thấy ông Hòa cứ nhìn ngược ngó xuôi như muốn tìm một thứ gì đó thì bà lên tiếng trước:

- Có phải ông chủ muốn tìm cái cuộn băng rôn vải đỏ không?

Ông Hòa gật đầu:

- Đúng rồi, hôm qua tôi đưa cho ông Kim cất…

Không trả lời, bà Kim vào trong phòng lấy cuộn băng rôn bằng vải đỏ để trong góc phòng đưa cho ông Hòa, rồi xin phép đi xuống nấu cơm tiếp. Trước khi rời đi, bà quay lại nói với ông chủ:

- Tôi phận phụ nữ thường không tham gia vào việc của nhà chủ, nhưng tôi thấy căn nhà rộng thế này mà chỉ có 3 người ở. Hay là ông chủ đưa người nhà lên hoặc cho ai đó thuê ở cùng cho ấm cúng, chờ một ngày nào đó cô chủ trở về thì tùy cô ấy…

Không phải ông Hòa không nghĩ đến việc đưa người nhà lên đây. Nhưng cứ nghĩ đến cái đêm ông bị đẩy ra cầu thang là ông sợ. Nếu đưa mọi người lên đây rồi nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói thế nào? hơn nữa ông bà chủ không còn nên rất dễ mang tiếng rằng lạm quyền. Còn cho thuê thì lại là chuyện khác. Ông trả lời:

- Ông Kim cũng có nói với tôi…

- Ơ, ông ấy cũng mới nói với tôi…

- Vậy thì chẳng qua ông ấy nghĩ vậy thôi. Mà tối qua bà có thấy gì không?

- Không thấy gì? tối qua tôi đi ngủ sớm…

- Ý tôi hỏi là lúc ông bà ra đưa tôi về phòng thì bà có nhìn thấy gì không?

Bà Kim khẳng định:

- Lúc tôi đang ngủ thì nghe tiếng hét thất thanh của ông nên vội mở cửa chạy ra. Lúc nhìn thấy ông bị té xuống đất thì vội đỡ ông vào nhà.

Ông Hòa im lặng bỏ đi ra ngoài cổng. Đúng như lời cậu thanh niên nói, ngay trước nhà có căng tấm băng rôn nhưng chỉ khác là vải màu trắng còn chữ màu đỏ, ngược với lần trước mà thôi. Trên bề mặt vải ghi dòng chữ: NHÀ ĐÃ CHO THUÊ…và kèm theo số điện thoại của người thuê nhà.

Vẫn giữ thái độ im lặng, ông Hòa gỡ tấm băng rôn mang vào nhà. Không cần phải hỏi ý kiến ông bà Kim hay bất kỳ ai, mà ông đi đến quyết định đồng ý cho cậu thanh niên người Nhật thuê nhà. bởi dù sao ông cũng là quản gia ở ngôi nhà này. Ném cuộn băng rôn ngay cổng rồi ông đi về phòng gọi điện cho người thuê nhà. Từ đầu dây bên kia, tiếng chàng trai người Nhật lên tiếng, nhưng trong giọng nói đã có nụ cười và không còn tỏ vẻ bực mình như trước:

- Alo…

Ông Hòa nói gọn lỏn:

- 30 phút nữa cậu đến gặp tôi…

Đúng hẹn cậu ta đến, nhưng lần này cậu ta không khi một mình và đi cùng một cô gái. Vừa bước vào nhà thì chàng trai giới thiệu:

- Đây là vợ sắp cưới của tôi, có tên theo tiếng Việt nam là Hà Thanh, còn cậu ta có tên là Vũ…

Một thoáng giật mình, ông Hòa lấy làm lạ bởi tên của hai người có gì đó giống tên của ông bà chủ quá cố. Ông chủ tên Vũ Hoàng thì cậu ta tên là Vũ, còn bà Hà Vân thì cô gái tên là Hà Thanh. Ông Hòa thăm dò:

- Tên đẹp quá, là do ai tư vấn cho cô cậu vậy?

Chàng trai cười trả lời:

- Từ điển, lựa trong từ điển…

Nói xong chàng trai chỉ tay sang vợ mình rồi nói:

- Hà Thanh mắt kém nên sang Việt nam có không khí trong lành để chữa bệnh, thích khu vườn để đi dạo…

Ông Hòa thở phào, hóa ra cậu ta cứ thích thuê căn nhà này và lại còn muốn được làm vườn không lấy công. Tất cả đều là mục đích chữa bệnh mắt cho vợ chưa cưới. Ông bỗng cảm động và thán phục chàng trai. Ông nhìn cô gái rồi nói tiếp:

- Cô thật có phước nên mới gặp được chàng trai tốt như thế này…

Cô gái vẫn im lặng không trả lời thì ông Hòa có chút ngạc nhiên. Nhưng ngay lúc đó chàng trai mỉm cười rồi nhìn ông Hòa như muốn được thông cảm, đồng thời tay cậu ta chỉ vào tai mình. Vậy thì ông đã hiểu, cô ta không những mắt nhìn không rõ mà tai cũng có vấn đề. Hèn gì suốt buổi cô ta cứ ngồi im, không nói tiếng nào mà cũng không thèm trả lời.

Để an toàn cho Trần Kiên không bị phát hiện thì trước mắt anh vẫn ở khách sạn. Asaki và Thanh Vy trong vai một cặp vợ chồng chưa cưới sẽ chuyển đến căn hộ ở. Như anh đã trình bày với chủ nhà, mục đích vợ chồng anh sang Việt nam để chữa bệnh mắt cho vợ. Thanh Vy có thể cả ngày mang kính mà không ai nghi ngờ. Cô có thể ra ngoài vườn đi dạo bất kể lúc nào, bên cạnh cô lại có một người chồng thật chu đáo, luôn bên cạnh để chăm sóc vợ…

Nghe bà Kim nói lại rằng ông quản gia đã cho một cặp vợ chồng trẻ thuê nhà, ông Kim im lặng không nói gì. Thấy thế thì bà Kim tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi chồng:

- Anh sao vậy? chính anh là người mong muốn có người đến thuê nhà cơ mà, sao bây giờ lại lạnh lùng như thế?

- Vậy bà muốn tôi phải làm sao? Chẳng nhẽ ông ta cho người ta thuê nhà thì tôi cũng phải ra đón chào hay sao?

Bà Kim thấy chồng nói có lý nên im lặng. Thôi thì kệ mấy ông ý, tốt nhất bà không nên can thiệp vào mà làm gì cho mệt thêm…