CHƯƠNG 6
Vừa về đến khách sạn, thấy Trần Kiên tỏ vẻ buồn và có chút thất vọng. Còn Asaki thì vẫn giữ gương mặt vô cùng căng thẳng, thấy vậy Thanh Vy lên tiếng:
- Hai người nay sao vậy nè, không hiểu nổi luôn…
Thay vì trả lời vào câu hỏi của cô, võ sư Asaki hỏi:
- Anh thấy tình hình rất dễ bị lộ, có thể mình phải thực hiện phương án 2…
Thanh Vy ngạc nhiên:
- Ý anh muốn nói gì? không phải chỉ hôm nay mà cả tuần nay rồi em không thấy anh cười. Nhìn anh già hơn anh Kiên rồi á...
Mặc dù bị cô gái chê già nhưng Asaki vẫn không bận tâm mà hỏi lại:
- Em có để ý thấy ông Hòa cứ nhìn chằm chằm vào mặt em không? chắc chắn ông ta đã nghi ngờ và có cảm giác rất quen…
- Em đâu có nói gì, cũng như không nhìn ông ấy…
- Em không thể cứ tránh mặt mãi được, nhất định phải nói chuyện chứ? Im lặng không phải giải pháp hay mà chỉ là tạm thời thôi…
Tình huống bỗng trở nên bế tắc. Bỗng võ sư Asaki lấy từ trong balo ra một hộp bằng thiếc rồi mở ra đưa cho Thanh Vy một cái mặt nạ mỏng bằng nilon rồi nói:
- Đây là mặt nạ da người làm bằng chất liệu Silicon hết sức chân thực, khi mang chúng vào mặt thì ngay cả người quen cũng không nhận ra…Nhưng không phải vì thế mà chúng ta lạm dụng nó quá nhiều…
Thấy thế Trần Kiên lên tiếng:
- Nếu vậy thì tôi cũng không phải tránh né nữa, võ sư cho tôi đi cùng được không?…
Võ sư Asahi lắc đầu:
- Trước mắt anh cứ tạm thời ở lại khách sạn. Tôi và Thanh Vy sẽ đến trước, rồi tùy theo tình hình mà tính tiếp…
Mặc dù rất muốn nôn nóng để trả thù cho ông bà chủ. Nhưng khi mệnh lệnh đã được đưa ra thì Trần Kiên cũng chỉ biết chấp hành. Anh không hiểu ông bà Yasu cho anh học võ để làm gì? khi mà đã cho con trai theo để bảo vệ Thanh Vy. Thấy nét mặt của Trần Kiên có vẻ không vui. Anh Asaki nói:
- Tôi biết anh rất nôn nóng để trả thù cho chủ nhân, nhưng anh trả thù ai? Biết ai là hung thủ để mà ra tay? Bây giờ ngay chính anh cũng đang gặp nguy hiểm...
- Tôi...
- Thời gian anh rời khỏi Việt nam tuy cũng đã 10 năm, nhưng sự thay đổi của người trưởng thành không giống như trẻ con. Tôi dám chắc với anh rằng cả ba người trong căn nhà đó đều nhận ra anh. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt là biết người đó là ai? Và rồi họ sẽ làm gì khi nghi ngờ anh chính là tên tội phạm Trần Kiên năm xưa. Họ không dại gì tiêu diệt mà họ sẽ dùng bàn tay của cơ quan chức năng để xử lý. Ngồi trong bốn bức tường thì anh sẽ làm được gì?
Một thoáng giật mình, Trần Kiên chán nản:
- Vậy chẳng nhẽ tôi không làm gì?
- Tại sao lại không làm? Tất cả chúng ta đều không biết thủ phạm là ai? Suốt 10 năm hắn nấp trong một vỏ bọc rất kín. Việc chúng ta đánh động đến việc thuê nhà, là rất có thể hắn cũng phải rất cảnh giác và không được chủ quan.
Im lặng một hồi, võ sư nói tiếp:
- Trước mắt anh cứ ở đây và phải cẩn thận hết sức, tự bảo vệ mình khi cần thiết. Thanh Vy sẽ đi theo tôi dưới vỏ bọc là một cặp tình nhân. Tôi muốn biết thật ra bóng đen xuất hiện tấn công Thanh Vy tối hôm đó là ai? Hắn là kẻ thứ tư hay chính là một trong ba người đó...
Vừa nghe nói đến đó thì Trần Kiên phản ứng ngay:
- Chắc chắn là một kẻ bên ngoài vào, bởi ngay tối hôm đó thì ông Hòa quá sợ hãi mà té xuống đất trước mặt hai người, còn vợ chồng bà Kim thì đang ngủ...
Một thoáng bất ngờ trước lời nhận xét của Trần Kiên, Võ sư Asaki hỏi tiếp:
- Vậy thời gian mà anh nhìn thấy bóng đen xuất hiện trong phòng ông chủ là bao lâu?
- Nhanh lắm, chắc không tới một phút...tôi chỉ nhớ hắn người nhỏ và rất nhanh...
- Anh từ ngoài vườn nhìn vào thì làm sao biết được hắn người nhỏ hay to lớn, bởi từ dưới nhìn lên lại bị lan can che khuất, như vậy anh chỉ nhìn thấy nửa trên của người đó mà thôi...
Trần Kiên im lặng, anh cảm thấy mình còn non kém trong việc phán đoán tình huống. Anh phải học hỏi rất nhiều từ võ sư người Nhật. Sáng mai Thanh Vy cùng Võ sư Asaki sẽ chuyển đến nhà thuê và cuộc chiến sẽ bắt đầu...
Thanh Vy có vẻ hồi hộp, ngày đầu tiên trở về nhà cũ, cô phải ngồi im mà không được phép đi lại hoặc nhìn chỗ nọ ngắm chỗ kia. Với cô thì bất kỳ một góc nhỏ nào cũng đều là kỷ niệm. Mặc dù chỉ là một cô bé mới 9 tuổi, nhưng Thanh Vy vẫn nhớ rất rõ, cô nhớ mẹ mỗi khi hai mẹ con đi ra vườn hái hoa. Cô nhớ khuôn mặt của ba và giọng nói rất ấm. Ba thường đi vắng và rất ít khi ở nhà, mà ngày nào ở nhà thì cũng chỉ ở trong phòng sách để làm việc. Cô nhớ dì Kim bởi dì hay quan tâm chăm sóc cô. Nhưng bây giờ cho dù có gặp mặt thì chắc chắn dì Kim cũng sẽ không nhận ra cô, bởi cô đã được ngụy trang thành một người hoàn toàn khác.
Lúc hai người tới nơi thì thấy dì Kim đang dọn dẹp, Thanh Vy nháy mắt với Asaki nên anh nói với bà ấy:
- Bà có thể về phòng nghỉ, chúng tôi sẽ dọn...
Nhưng bà ta không chịu:
- Không được, làm vậy thì ông chủ sẽ la tôi đó...
- Ông chủ? Ông chủ là ai? Có phải là quản gia Hòa hay là chồng bà?
Bà Kim nói nhỏ, tỏ vẻ bí mật:
- Ông quản gia đó, cậu nói nhỏ thôi...
Asaki gật đầu ra chiều đã hiểu, nhưng tay vẫn cầm lấy cây lau nhà và bắt đầu làm việc. Bỗng anh bắt gặp ánh mắt rất sáng từ bà Kim đang hướng về phía cô gái Thanh Vy. Không biết cô gái có phát hiện ra hay không? mà vẫn thấy cô cầm giẻ lau đang chăm chú lau từng bậc cầu thang dẫn lên tầng trên. Bỗng bà Kim vội chạy về phía cô gái ngăn lại, khi cô định bước lên bậc thang cuối cùng:
- Cô gái ơi dừng lại, không biết ông chủ có nói rõ trong hợp đồng hay không? Nhưng chỉ cho thuê ở tầng trệt thôi. Tất cả mọi đồ đạc của ông bà chủ xin hãy để yên, nếu một ngày cô chủ trở về...
- Tôi có nghe quản gia nói, nhưng tại sao chúng ta không khóa những căn phòng đó, như phòng ngủ, hay phòng sách, nếu như muốn giữ nguyên. Còn lại chúng ta càng cần phải lau chùi thật sạch sẽ như hành lang, cầu thang chẳng hạn...
- Đúng rồi, vậy chúng ta cứ lau chùi còn chừa ra hai phòng đó...
Bước chân lên tầng trên, nơi mà Ba mẹ và cô thường sinh hoạt. Bỗng kỷ niệm ùa về làm Thanh Vy vô cùng xúc động. Cô khẽ đẩy cửa bước vào căn phòng của mình và liếc mắt về nơi chiếc tủ lớn đựng quần áo. Chính chiếc tủ này đã cứu mạng của cô. Nếu nói như Trần Kiên thì sau khi sát hại cha mẹ, tên sát thủ không có ý định giết hại cô gái, bởi sau đó hắn vội thoát thân. Còn bóng đen mà cô nhìn thấy qua khe cửa tủ thì lại chính là Trần Kiên...
Bỗng tiếng nói phát ra ngay sau lưng làm cô giật mình, vội ngoảnh lại thì hóa ra đó là dì Kim và Asaki. Hai người vừa lau nhà vừa nói chuyện như đã quen biết từ lâu. Sau khi lau dọn xong tầng hai thì cô chỉ vào phòng ngủ của mình ý muốn được ngủ ở đó. Bà Kim lưỡng lự rồi gật đầu, nhưng không quên dặn chàng trai người Nhật Asaki nói chuyện với ông quản gia.
Đêm đầu tiên ngủ ở trong chính ngôi nhà của mình sau 10 năm xa cách. Thanh Vy không tài nào ngủ được. Cô ra khỏi phòng rồi một mình lặng lẽ đi lên phòng thờ. Cô rất muốn thắp cho cha mẹ nén nhang, để báo cáo rằng mình đã trở về nhưng rồi cũng không dám. Cô chỉ vái lạy trong đêm cúi xin cha mẹ linh thiêng phù hộ cho cô được bình an và sớm tìm ra hung thủ. Bỗng nghe tiếng động bên ngoài, rời phòng thờ rồi rất nhanh cô vội lao xuống cầu thang để đuổi theo. Nhưng một bàn tay đã kéo cô lại, và giọng nói rất khẽ:
- Em về phòng đi, để anh bắt hắn...
- Hắn biến mất rồi, có khả năng hắn phát hiện ra em trong phòng thờ...
- Em phải nghe lời anh...tuyệt đối...
- Nhưng em nhớ Ba mẹ...em chỉ lên vái lạy hai Người thôi chứ tuyệt đối không thắp nhang...
Không thấy Asaki nói gì thì cô lẳng lặng đi về phòng. Trong khi đó thì Asaki mở cửa đi ra ngoài, anh đến trước cửa phòng ông quản gia thì nghe tiếng thở đều từ bên trong, như vậy chứng tỏ vào thời điểm này ông Hòa đang ngủ. Anh lại chạy nhanh về phía phòng ông Kim ở góc vườn thì thấy cửa khóa trong và hoàn toàn im lặng.
Vậy kẻ đó là ai? Rất có thể đó vẫn là ông Hòa và cũng có thể là ông Kim. Nếu là anh thì chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như thế, thì vẫn đủ để cởi bỏ bộ đồ áo đen và lên giường ngủ bình thường. Vấn đề người này nếu ở ngoài, có nghĩa là tên thứ tư thì tại sao lại biết cô gái Thanh Vy lên phòng thờ vái lạy cha mẹ chứ? Anh có cảm giác hắn rất gần gũi hoặc ở ngay bên cạnh mình. Hắn có thể nghe hoặc đoán được cả suy nghĩ của người đối diện. Chính vì thế mà không cho phép anh được chủ quan, kể cả cô gái Thanh Vy cũng vậy.
Trong vai người làm vườn, hai người như một cặp vợ chồng trẻ dắt tay nhau đi dạo khắp vườn. Chàng trai có vẻ điềm tĩnh hơn, nhưng còn cô gái thì luôn ngắm nhìn, ngó nghiêng rồi đi hết chỗ nọ đến chỗ kia. Bà Kim vẫn làm việc mà không rời mắt khỏi đôi trẻ. Không hiểu sao bà rất có cảm tình với cô gái. Nếu như cô chủ còn...thì bây giờ cũng 19 tuổi rồi...
Bỗng một viên đá ai đó ném về phía bà và may mà bà né được, liếc nhanh về phía hai người thì thấy chàng trai đang cúi xuống buộc lại dây giày cho cô gái. Như vậy người ném hòn đá về phía bà không thể là hai người kia. Nhìn xung quanh xem người nào mà dám to gan như vậy. Sự việc xảy ra không chỉ bà Kim, mà kể cả võ sư Asaki cũng ngạc nhiên, khi phát hiện ra hòn đá đang được ném về phía bà Kim, anh vội ngồi xuống giả bộ buộc lại dây giầy cho Thanh Vy, nhưng thật ra ánh mắt anh quan sát xem đường đi của hòn đá là từ hướng nào? Tại sao hắn không ném anh và Thanh Vy mà lại ném về hướng bà Kim? Có bao giờ hắn cảnh cáo bà Kim cái tội nhiều chuyện, dám cho hai người lạ mặt thuê nhà được lên cả phòng thờ? Nhưng tuyệt đối ngay cả cành cây rung nhẹ cũng không có, nên việc phát hiện ra hướng đi của hòn đá cũng rất khó.
Bà Kim tuy cũng hơi bất ngờ, mặc dù bà cũng khẳng định người vừa ném mình không phải là hai người đến thuê nhà, nhưng bà cũng vô cùng ngạc nhiên và đặt dấu hỏi ai đã làm chuyện này? Bà nghĩ xem mình có làm điều gì sai sót không? Nhưng bà khẳng định mình không làm điều gì sai? Chợt bà giật mình khi nhớ ra việc cho phép hai người lên dọn cùng bà ở lầu trên. Nhưng bà cũng đã cẩn thận nhắc nhở chàng trai báo cáo với ông quản gia rồi mà. Không biết cậu ấy đã nói chưa? Nghĩ vậy nên bà đi lại gần hai người. Vừa nhìn thấy bà thì Asaki lên tiếng:
- Bà có chuyện gì muốn nói?
Bà Kim gật đầu, hạ thấp giọng xuống:
- Cũng chẳng có gì? Tôi muốn hỏi cậu đã nói với ông chủ việc dọn vệ sinh và cho cô gái ngủ ở phòng trên lầu chưa?
Một thoáng giật mình, chàng trai tỏ ra có lỗi:
- Tôi quên, thành thật xin lỗi...
Bà Kim lắc đầu, hèn gì mà xảy ra chuyện hôm nay, bà nhắc chàng trai:
- Ông chủ nghiêm khắc lắm, cậu nói giúp tôi nhé...
- Được, tôi sẽ đi ngay...
Nói rồi hai người nắm tay nhau đi về hướng phòng quản gia. Mặc dù trên môi nở nụ cười để hai người phụ nữ yên tâm, nhưng trong đầu võ sư Asaki biết bao câu hỏi không có lời giải. Kẻ mặc bộ đồ đen đêm qua là ai? Hắn có phải là kẻ đã ném đá cảnh cáo bà Kim trưa nay hay không? Việc anh và Thanh Vy dọn đến nơi này mới chỉ có bà Kim và ông quản gia biết. Thậm chí ông Kim đi làm sớm nên anh còn chưa gặp. Vậy tại sao hắn lại biết và xuất hiện dù chỉ thoáng qua? Tất cả đều còn là ẩn số?