← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Đang đi, bỗng Thanh Vy đứng lại, Asaki ngạc nhiên không hiểu ý cô muốn gì thì cô chỉ tay về hướng bà Kim đang đứng, cô nói với anh:

- Anh gặp ông Hòa quản gia là được rồi, em muốn đến chỗ dì Kim hoặc về phòng…

Asaki gật đầu:

- Vậy em về phòng nghỉ đi nhé…

Nhưng Thanh Vy lại nói:

- Em muốn đến chỗ dì Kim…

Asaki chưa kịp trả lời thì đúng lúc ông Hòa đi tới nơi, anh nói nhanh với Thanh Vy:

- Ok, em đến chỗ dì Kim đi, cẩn thận…

Thấy mình vừa đến thì cô gái lại vội đi ngay nên ông Hòa có chút ngạc nhiên. Thấy vậy Asaki cười rồi lên tiếng:

- Phụ nữ mà, thích học nấu ăn món Việt nam, ngon lắm…

Ông Hòa cười:

- À ra thế, chiều phụ nữ mệt lắm…

Nhân cơ hội đó, Asaki hỏi ông Hòa:

- Vợ con ông đâu? Tôi không thấy?

Tuy câu hỏi không được khéo léo, nhưng anh ta là người nước ngoài nên ông Hòa không chấp mà chỉ cười:

- Vợ ở quê…

- Không ở đây? tại sao?

- Không thích…

- OK, phụ nữ mà…

Hai người cứ hỏi rồi trả lời nhát gừng với nhau. Lúc sau ông Hòa nhìn Asaki rồi hỏi:

- Đêm qua hai người ngủ ngon không?

Asaki nhìn vào mắt ông ta rồi trả lời:

- Ngủ rất ngon, khí hậu Việt nam rất tuyệt, tôi rất thích nơi này…

Ông Hoà hơi ngạc nhiên, chẳng nhẽ cậu ta nói đúng hay sao? Đêm qua liệu có xảy ra chuyện gì không? Khi mà ông ngủ có một đêm cũng không ổn? Hay do cậu ta ngủ ở phòng khách? Đã thế lại còn khen không khí mát mẻ, trong khi tiết trời mùa hè oi bức. Ông hỏi tiếp:

- Cậu nói sao? Tiết trời mùa hè ở Việt nam khó chịu lắm

- Ông không ngủ được? vậy thì ông sẽ làm gì?

Miệng hỏi nhưng chân anh đã bước vào nhà. Ông Hòa cũng theo sau vừa đi vừa nói:

- Không, tôi người Việt nam nên cơ địa quen rồi. Tôi đang nói cậu đấy…

Chợt mắt anh nhìn thấy một bịch màu đen để trong góc nhà, rất có thể đó là một bộ quần áo đen hoặc là một thứ gì khác. Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ bởi theo phép lịch sự, anh không thể có hành động thô lỗ như vậy. Nhấp một ngụm trà, Asaki gật đầu:

- Trà ngon quá...

Không thấy ông Hòa trả lời, Asaki bỗng giật mình bởi quá chủ quan. Liệu ly trà này có gì trong đó mà ánh mắt ông ta đang nhìn anh rất kỳ lạ. Khẽ gồng mình vận nội công để đẩy chất lạ ra khỏi cơ thể, anh giả vờ khen:

- Trà ngon nhưng hơi đậm...nhưng nói chung là uống được...

Nói xong anh nhấp thêm một ngụm nữa, nhưng chỉ ghé ly chạm môi để phát hiện ra mùi trong trà là mùi gì chứ không uống. Bỗng ông Hòa hỏi anh:

- Anh có sợ trong trà có độc không?

Anh cười:

- Sợ chứ, nhưng đó là với kẻ thù, chứ mình có làm gì đâu mà sợ người ta hại. Hơn nữa cuộc sống mà lúc nào cũng nghi ngờ không tin nhau thì chán lắm...

Ông ta lại im lặng, ánh mắt vẫn nhìn anh không chớp, nhưng lúc này ánh nhìn cũng đã có phần dịu lại. Chắc ông ta đang ngạc nhiên khi thấy anh uống trà mà vẫn bình thường, rất có thể ông ta đã cho thêm một thứ gì đó. Nếu là một người bình thường không có võ công thì chắc chắn cơ thể sẽ bị nhiễm độc. Đằng này chàng trai không những không bị gì mà còn khen ngon.

Asaki quan sát khắp phòng, mắt anh vẫn chú ý đến vật màu đen trong góc phòng. Nếu đó là một bộ quần áo đen thì liệu người tối qua xuất hiện có phải là ông ta hay là một người khác? Và như vậy đồng nghĩa với việc ông ta có võ công. Việc đêm qua ông ta xuất hiện khi phát hiện ra trên phòng thờ có người thì cũng bình thường. Nhưng còn ai là người ném đá về phía bà Kim? Rõ ràng người này biết sử dụng phép ẩn thân mà Ninja hay dùng. Nhưng anh chắc chắn đó không phải là ông Hòa, bởi đường đi của viên đá không phải từ hướng này. Vậy kẻ đó là ai?

Ngồi chơi một lúc thì anh nói về việc lau dọn vệ sinh tầng hai, nhưng cho dù anh có nói thì ông Hòa cũng không thèm bận tâm. Ông cứ ngồi im, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài mà không cần biết chàng trai đang nói gì? Nói một lúc mà có cảm giác không có người nghe nên Asaki đứng dậy ra về. Khi ra đến cửa thì anh mới nghe ông Hòa lên tiếng:

- Cậu Vũ về à...

Asaki không thèm trả lời mà cứ thế bước đi. Chợt anh nhớ đến Thanh Vy nên vội đi nhanh về phía bà Kim. Hai người phụ nữ một già một trẻ đang vừa nấu vừa nói chuyện rất vui. Thấy Asaki đi tới thì Thanh Vy gọi anh bằng tiếng Nhật:

- Asaki...

Cô vui mừng nói với anh rằng dì Kim dạy cho cô nấu ăn rất ngon. Chợt nhớ đến ly trà của ông Hòa, anh vội vàng ngăn lại:

- Em đang điều trị bệnh nên không ăn được mấy thứ đó...

Thanh Vy đang hào hứng khi nghe anh nói như thế thì sụ mặt:

- Asaki khó quá à...

Miệng nói thế nhưng cô vẫn cúi chào bà Kim rồi nhanh chân chạy theo anh về phòng. Lúc này anh mới kể cho cô nghe về những nghi vấn đối với ông Hòa, thái độ của ông ta cùng với ly trà có tẩm ướp một loại cỏ độc. Nghe xong Thanh Vy lấy làm ngạc nhiên:

- Ông ta làm vậy để làm gì? Chúng ta đã làm gì đâu mà ông ta nghi ngờ. Cho dù ông ta phát hiện em lên phòng thờ thì cũng là bình thường. Em không thắp nhang, không khấn lớn tiếng mà chỉ nhẩm trong cổ họng mà thôi.

Thấy Asaki không nói gì, cô nói tiếp:

- Nếu ông ta có hỏi tại sao lại lên phòng thờ thì em trả lời rằng mình đến đây để thuê nhà và báo cáo với chủ nhà thôi...

- Thôi dẹp chuyện đó không nhắc đến nữa. Vấn đề khiến anh thắc mắc là tại sao ông Hòa có võ công mà hôm bị dọa ma, ông ta lại sợ đến thế?

- Đúng rồi, cứ nghĩ đến hôm đó là em lại buồn cười. Có bao giờ ông ta diễn kịch không anh?

Câu nói của Thanh Vy làm anh giật mình. Như vậy có thể ông ta đã nghi ngờ nên mới thế, việc ông ta đột ngột đồng ý cho thuê nhà cũng hoàn toàn bất ngờ, Bỗng Thanh Vy hỏi tiếp:

- Ủa, nhưng tại sao ông ta lại ném bà Kim?

- Không phải ông ta mà là một người khác. Cứ giả thiết cho rằng ông ta chính là bóng đen đêm qua thì cũng không phải người ném đá sáng nay...

- Như vậy là hai người?

- Đúng vậy.

Hắn là ai? Có phải hắn tức giận hay thù hằn gì với bà Kim chăng? Liệu hắn ném bà Kim hay hắn đang dằn mặt anh? Bởi thiếu gì lúc ném? Hơn nữa anh đang có mặt ở ngay đó. Chính ly trà độc ngày hôm nay của ông Hòa cũng cảnh cáo anh hãy dừng lại những gì đang muốn làm.

Asaki bỗng có cảm giác tất cả các mũi nhọn lại không nhằm vào cô gái Thanh Vy mà chính là anh. Có một điều kỳ lạ là tại sao những kẻ bí ẩn lại làm thế thì anh lại không giải thích được. Có bao giờ sự xuất hiện của anh khiến cản trở công việc của chúng không? Nếu như anh phán đoán thì bọn chúng có hai người, đó là ông Hòa và một người nữa. Lúc này anh mới thấm thía lời căn dặn của cha phải hết sức cẩn thận không được chủ quan. Chỉ một sơ xuất nhỏ cũng có khi phải trả giá đắt. Nhưng với ai chứ với anh thì nhất quyết không dừng lại. Anh sang Việt nam lần này cũng là vì Thanh Vy, anh yêu cô ấy thì việc trả thù cho cha mẹ cô ấy cũng chính là nhiệm vụ của anh.

Thấy khuôn mặt Thanh Vy thể hiện nhiều nét lo lắng, anh ôm cô động viên:

- Mặc dù kẻ thù trong bóng tối còn chúng ta ngoài ánh sáng, nhưng chúng ta là lẽ phải. Nhất định chúng ta phải bắt được hắn đền tội...

- Vậy tối nay em có lên phòng thờ nữa không?

- Có chứ? Nếu hắn xuất hiện, nhất định anh sẽ tặng hắn một thứ gì đó...

- Rất có thể đêm qua hắn đã biết là chúng ta truy bắt nên đêm nay hắn cũng phải thận trọng.

- Kẻ đó cũng có thể hắn là ông Hòa mà cũng có thể là không. Nhưng nếu hắn từ bên ngoài vào mà chúng ta đã biết, thì tối nay hắn không dại gì mà xuất hiện. Anh có cảm giác tên này đang không bình tĩnh, hay nói cách khác là hắn đang dần mất phương hướng...

- Em thì nghĩ chắc chắn kẻ đó chính là quản gia Hòa. Bộ quần áo đen của ông ta và việc em ngủ trên lầu thì ông ta cũng đã biết, tuy nhiên vẫn im lặng không nói gì?

Asaki trầm ngâm:

- Không hiểu sao anh lại nghĩ đến một người khác...

- Là ai?

- Anh không biết, mà chỉ biết rằng người đó không phải ông quản gia. Nhưng tất cả cũng chỉ là dự đoán...nếu kẻ đêm qua là ông Hòa thì không bao giờ lại để bộ đồ đen hớ hênh như vậy cả, trong khi chúng ta đang ở đây...

- Vậy tại sao ông ta lại biết em ngủ trên này và lên phòng thờ...

- Em quá ngây thơ. Với một người có võ công thì chuyện đó là bình thường...chính việc ném hòn đá vào bà Kim là sơ hở của hắn. Đáng lý hắn đã ẩn thân được 10 năm rồi mà bây giờ bị lộ cũng vì chủ quan thì đáng tiếc quá...

Thanh Vy không hiểu Asaki đang ám chỉ ai. Cô có cảm giác anh đã biết gì đó nhưng cho dù có hỏi đi chăng nữa, thì một khi chưa biết chắc chắn thì anh cũng không nói nên cô im lặng đi lên phòng. Chợt nhớ đến điều gì đó nên cô hỏi anh:

- Tại sao anh không muốn cho em ăn đồ của bà Kim nấu?

Asaki mới kể cho cô nghe về ly trà của ông Hòa, nếu như người uống ngày hôm nay không phải anh, mà là một người không có võ công thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hoặc chịu sự sai khiến của ông ta thì mới có thuốc giải. Thanh Vy nghe anh nói mà giật mình, nếu đúng như anh nói thì ngay cả dì Kim thì cô vẫn phải cảnh giác. Chợt nhớ anh nói bóng đen xuất hiện trong cái đêm hai người dọa ma ông Hòa là một người phụ nữ. Mặc dù tất cả cũng chỉ là phán đoán, nhưng cũng không được chủ quan.

Sau khi cô gái Hà Thanh và chàng trai về rồi, bà Kim không ngừng suy nghĩ. Rõ ràng ông Hòa dặn bà rằng cô vợ chưa cưới của chàng trai người Nhật bị mắt kém và tai hơi nhãng. Ông dặn bà phải dọn dẹp sạch sẽ, đừng để cho người ta đánh giá. Nhưng sáng nay qua tiếp xúc thì bà thấy cô gái nói chuyện rất thoải mái. Không hiểu sao mà bà cứ có cảm giác đã gặp cô gái ở đâu mà không tài nào có thể nhớ ra. Bà cố ý nấu món càri gà mà hồi nhỏ cô chủ rất thích. Nhưng trong hoàn cảnh này thì đó lại là một phép thử, bởi bà rất muốn biết cô gái có phải là người quen của mình hay không? Nhưng thật đáng tiếc khi nấu vừa xong thì chàng trai lại gọi cô gái ra về. Làm bà cụt hứng mà không nói được một lời nào?

Quyết không từ bỏ ý định, bà Kim múc cari vào một cái tô nhỏ rồi mang lên nhà cho cô gái. Lúc đó chỉ có mình chàng trai đang ngồi ở ghế sofa. Vừa nhìn thấy bà Kim trên tay mang một tô đồ ăn thì anh đã hiểu chuyện gì, không chờ bà lên tiếng, anh lễ phép::

- Có đồ ăn gì mà hấp dẫn vậy dì Kim?

Bà Kim không nhìn thấy cô gái thì hơi e ngại:

- Tội nghiệp cô gái, nấu món ăn cổ thích nhưng gần xong thì phải về. Để tôi mang lên phòng cho cổ...

Nhưng chàng trai đã vội đứng lên ngăn lại:

- Ấy dì không nên làm thế, ông Quản gia không vui đâu. Hơn nữa để đây chút xíu cổ xuống ăn rồi cho cháu ăn với chứ?

Vừa nhắc đến ông quản gia thì bà Kim vội dừng lại. Đặt tô cari xuống bàn, bà dặn chàng trai:

- Tôi để đây nghen, nhớ gọi cổ xuống ăn cho nóng...

- Dạ...Cảm ơn dì nghen...

Nói rồi bà nhanh chóng lui ra ngoài. Lúc này Asaki kiểm tra tô cari thì không thấy điều gì bất thường. Nhưng anh chợt nghĩ việc bà Kim làm vừa rồi là thật lòng, hay là kiểm tra về sở thích của cô chủ nhỏ ngày xưa mà bà vẫn nấu cho ăn? Tất cả cũng phải hết sức cẩn thận, nhưng anh biết khi nhìn thấy tô cari này thì chính anh cũng khó mà kiềm chế cơn đói chứ nói gì đến Thanh Vy?