CHƯƠNG 8
Có lẽ vì mùi thơm của món cary mà Thanh Vy không ngủ được. Cô đi xuống phòng khách thì thấy Asaki đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Chợt cô tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy tô cary để trên bàn. Không cần hỏi thì cô cũng biết là người nào mang đến. Chợt Asaki nhìn cô háo hức với món ăn thì hỏi:
- Em thích ăn món này đúng không?
Thanh Vy cuời:
- Em thích lắm, hơn 10 năm rồi chưa được ăn...
Thấy anh hơi cau mặt lại tỏ vẻ căng thẳng thì cô cũng không dám lên tiếng. Một hồi lâu cô mới rụt rè hỏi:
- Em ăn cary đuợc không?
Asaki lắc đầu:
- Không ăn được
- Tại sao?
- Em bị bà Kim nghi ngờ rồi, nhất định hôm qua em đã để lộ ánh mắt hay giọng nói, nên bà ấy đã có suy nghĩ rất có thể em là cô chủ...
Thanh Vy vẫn khẳng định rằng không có chuyện đó, cô và bà ấy nấu ăn, bà Kim nhiệt tình chỉ cho cô cách nấu. Hơn nữa cô luôn cúi xuống tránh nhìn vào ánh mắt thì bà ấy không thể nào nhận ra được...
- Nhưng còn giọng nói? Khuôn mặt và ánh mắt cũng có thể ngụy trang, nhưng còn giọng nói thì rất khó...có thể em để lộ ở điểm này.
- Em...
Anh phân tích cho cô hiểu tại sao mà bà Kim lại nhiệt tình đến thế? Việc mang tô cary đến đây chẳng qua chỉ là một phép thử mà thôi. Nếu Thanh Vy không kiềm chế được mà bộc lộ ra ngoài là thích ăn món này, thì chẳng khác nào tự xác nhận mình chính là cô chủ...
Thanh Vy im lặng, mặc dù những lời mà Asaki nói hoàn toàn có lý, nhưng với ai chứ với dì Kim thì cô không tin dì ấy có gì đó hại mình. Nhưng về Việt nam chuyến này tất cả đều phải chấp hành lệnh của võ sư Asaki, nên cô đành ngồi im mà cũng không dám ăn nữa.
Thấy Thanh Vy im lặng, Asaki biết cô đang buồn và có nhiều suy nghĩ, bởi với ai chứ với dì Kim thì ngày còn bé cô cũng đã rất thân rồi. Nhưng đó là 10 năm về trước, còn bây giờ mọi thứ đã khác. Cha mẹ cô đã bị kẻ xấu sát hại, vậy sự an toàn của cô cũng rất mong manh, nếu như để lộ thân phận của mình. Nhìn tô cary trên bàn, Asaki nói:
- Em ăn đi...
Vẻ mừng rỡ hiện lên khuôn mặt, Thanh Vy hỏi lại một lần nữa sợ mình nghe nhầm:
- Anh đồng ý cho em ăn hả?
Asaki gật đầu:
- Em ăn đi, nhưng phải uống viên thuốc này...
Nói rồi anh đưa cô một viên thuốc màu hồng, vừa nhìn thấy viên thuốc thì cô la lên:
- Ui, em không ăn nữa được không?
Asaki nghiêm nét mặt:
- Nếu em không ăn thì cũng bị nghi ngờ, chỉ còn cách này thôi...
Trước khi ăn, Thanh Vy ra điều kiện:
- Nhưng chỉ một ngày thôi nhé, chứ uống thuốc đó vào dị ứng không chịu nổi...
- Chỉ cần bà ta thấy em ăn món cary và bị dị ứng là được rồi...cẩn thận vẫn hơn...
Chợt như phát hiện ra chuyện gì, Asaki nói lớn:
- Cary bà Kim nấu ngon quá, em ăn thử xem có hạp miệng không? Việt nam có nhiều món ăn ngon lắm...
Thanh Vy tuy hơi ngạc nhiên nhưng vì món ăn hấp dẫn nên cô cứ thế cắm cúi ăn. Nhưng cô đâu hiểu rằng anh đã phát hiện ra một ai đó đang nhìn hai người. Biết đâu đó lại là ông quản gia, ông Kim hoặc thậm chí là bà Kim. Sau khi người đó rời đi thì anh vội rời vị trí ra ngoài quan sát. Nhưng buổi trưa hoàn toàn vắng lặng, đúng lúc đó thì bà Kim nhìn thấy anh và đi lại gần:
- Cậu không ngủ trưa?
Asaki cười rất tươi thay cho câu trả lời:
- Cảm ơn bà vì món cary, rất ngon...
- Cô gái có ăn không?
- Có, món ăn tuy hơi lạ nhưng rất ngon...
Bà Kim ý muốn hỏi Thanh Vy có ăn ngon không? Có thích món cary này không? thì chàng trai lại chỉ khen món ăn ngon làm bà thất vọng. Nhưng phép lịch sự khiến bà không thể biểu lộ gì. Hai người đang nói chuyện thì Thanh Vy mang tô cary đi ra, vừa nhìn thấy cô gái thì bà cười đon đả và tiến lại gần:
- Ngon không cô gái?
- Rất ngon, nhưng hơi cay nên con không ăn được hết...
- Ui, cary thì phải nêm một chút xíu ớt mới ngon, nhưng tôi không biết cô không ăn được ớt. Nhưng...
Nói đến đó bà dừng lại, bởi cũng món cary này bà nấu cho cô chủ ăn có thấy kêu cay đâu, vậy mà cô gái này lại không ăn được. Một nét buồn thoáng qua hiện trên khuôn mặt, bà cười buồn:
- Xin lỗi cô, lần sau tôi sẽ chú ý hơn...
Asaki thấy như thế vội xua tay:
- Món ăn Việt nam rất ngon, cảm ơn bà...
Nhìn tấm lưng bà Kim với những bước chân buồn bã trở về phòng mà Thanh Vy áy náy. Sở dĩ cô làm như vậy để không phải uống viên thuốc dị ứng kia, nhưng anh vẫn không chịu mà chỉ tay về phía trước. Theo tay của anh thì ông Hòa đang đi về phía bà Kim, rõ ràng khi nhìn thấy bà ta đứng nói chuyện với hai người, nên có thể ông ấy muốn biết nội dung cuộc nói chuyện là gì? Như vậy bước đầu có thể khẳng định rằng, không chỉ bà Kim mà ngay cả ông Hòa cũng đã nghi ngờ cô chính là cô chủ con ông bà Vũ Hoàng.
Đúng như anh dự đoán, bà Kim buồn bã trở về phòng, không phải bà buồn vì tô cary nêm hơi cay làm cô gái không ăn được, mà bà buồn vì cô gái đó không phải là cô chủ. Nhưng không hiểu sao nghe giọng nói và ánh mắt của cô gái, thì trong bà bỗng dâng lên một thứ tình cảm rất khác lạ.
- Bà vừa đi đâu về?
Tiếng nói ngay sau lưng làm bà giật mình vội quay lại thì thấy ông Hòa đang đi tới gần. Chắc ông ta lại muốn biết lý do bà đến phòng hai người khách thuê nhà hay còn có ý gì khác? Bà thận trọng:
- Tôi không đi đâu cả...
Câu trả lời của bà Kim làm ông Hòa hụt hẫng lẫn bực bội, Rõ ràng ông nhìn thấy bà ta đứng nói chuyện với hai người, vậy mà khi ông hỏi thì bà ta đáp tỉnh bơ. Không hiểu bà ta dám chống lại ông từ khi nào? Tay chỉ vào cái tô mà bà Kim đang cầm trên tay, ông gằn giọng:
- Thế tay bà đang cầm cái gì thế hả?
- Tôi đang ăn cary...
- Bà giỏi lắm...
Tức mà không làm gì được, ông Hòa chỉ nói mấy câu rồi bước đi. Phía bên này Thanh Vy và Asaki đều nhìn thấy, anh nói với cô:
- Không biết bà Kim trả lời thế nào, nhưng anh tin bà ấy nghĩ rằng em không phải là cô chủ của căn nhà này. Em cố gắng dằn cảm xúc của mình lại, cũng có thể bà ta không phải người xấu nhưng cũng không biết được, cẩn thận vẫn hơn em ạ...
- Em biết rồi, vậy em có cần phải uống viên thuốc dị ứng nữa không?
Asaki gật đầu rồi đưa cho cô một viên thuốc màu trắng và dặn:
- Em vào uống viên màu hồng, ngày mai uống viên màu trắng giải độc...
Thanh Vy cầm 2 viên thuốc rồi đi vào nhà. Nhưng Asaki cũng không ngờ rằng lúc đó đồng thời cô cũng biến mất không còn ở trong ngôi nhà đó nữa. Như mọi ngày, khi trời sáng thì anh chờ cô xuống để đi dạo. Nhưng hôm nay chờ mãi kể cả khi mặt trời đã lên cao, mà vẫn không thấy Thanh Vy từ trên lầu đi xuống. Quá sốt ruột tưởng cô bị bệnh hay có chuyện gì thì anh vội chạy lên lầu. Cửa phòng lẫn cửa sổ đều mở toang và Thanh Vy đã ra khỏi nhà. Trên bàn là điện thoại của cô, như vậy cô đã ra khỏi nhà mà không mang theo cả vật bất ly thân đó là điện thoại. Quá bất ngờ lẫn lo lắng, Thanh Vy đi đâu khi cửa chính nhà vẫn khóa? Điện thoại cũng không mang theo thì anh biết liên lạc thế nào? Cố gắng bình tĩnh, Asaki lấy làm lạ và hoàn toàn không tin rằng, với trình độ võ công của cô gái thì không dễ dàng bị bắt cóc. Chợt nghĩ đến Trần Kiên, anh lấy điện thoại gọi cho anh ấy, xem có thấy Thanh Vy không thì cũng ngoài vùng phủ sóng. Trần Kiên đi đâu? Liệu anh ta có liên quan gì đến việc Thanh Vy rời khỏi nhà không? Bây giờ anh phải tạm gác việc trả thù mà đi tìm cô gái, trước tiên phải ra khỏi nhà và đến khách sạn nơi mà Trần Kiên đang ở. Nếu quan sát từ trên tầng lầu 1 thì không có dấu hiệu vật lộn. Vậy chẳng nhẽ cô ấy tự đi ra ngoài, nhưng ra bằng cách nào khi cửa vẫn khóa thì anh chưa trả lời được?
Vừa ra khỏi nhà thì anh gặp bà Kim vừa đi đâu về, nhìn thấy Asaki ăn mặc như muốn ra ngoài thì bà lên tiếng:
- Chào buổi sáng, nay không thấy cô cậu đi dạo...
- Cảm ơn...
Anh không còn tâm trạng nào mà đứng lại nói chuyện nên trả lời nhát gừng rồi bước vội ra cổng. Bà Kim lấy làm ngạc nhiên khi thấy chàng trai người Nhật đi ra ngoài một mình. Vậy có bao giờ hai người lại cãi nhau không? Bà bỗng thấy thương cô gái, cho dù cô ấy không phải là cô chủ nhưng dù sao cô ấy cũng đang bệnh tật. Bà chợt nghĩ sẽ rủ cô ấy xuống phòng cùng nấu ăn để cô ấy được vui, nhưng khi bà vào đến phòng thì cửa đã khóa. Vậy cô gái đã đi đâu từ sáng? Có bao giờ cũng vì lý do đó mà chàng trai cảm thấy không vừa lòng không? Mang tâm trạng không vui ra khỏi phòng mà bà Kim không ngừng suy nghĩ. Lúc này bà chỉ ngóng chờ cô gái trở về mà thôi...
Cùng tâm trạng với bà Kim, võ sư Asaki rời khỏi nhà và nhanh chóng đến khách sạn, nơi mà trước đây hai người và Trần Kiên đã ở trước khi anh và Thanh Vy rời đi. Nhưng lễ tân khách sạn trả lời rằng sau khi võ sư và cô gái vừa rời đi thì Trần Kiên cũng trả phòng. Vậy anh ta đi đâu và tại sao cũng không hề nói với võ sư chứ? Anh cũng hiểu và thông cảm khi về Việt nam ba người, nhưng anh ta lại phải ở lại. Trần Kiên cũng có lần ngỏ ý muốn đi theo, nhưng vì sự an toàn của anh ấy mà Asaki không đồng ý. Bây giờ Thanh Vy cũng bất ngờ rời đi, việc Thanh Vy rời khỏi nhà có liên quan gì đến Trần Kiên hay không? Anh bỗng cảm thấy buồn và tủi thân một chút với Thanh Vy. Việc anh sang Việt nam cũng vì cô, vậy tại sao cô đi đâu mà cũng không một lời nhắn gửi lại. Anh tin rằng với võ công của cô ấy thì việc bị bắt cóc là khó xảy ra. Bây giờ Trần Kiên không biết đi đâu, điện thoại cũng không liên lạc được. Vậy thì anh phải làm gì để tìm Thanh Vy?
Chợt nhớ ra một điều gì đó nên Asaki vội lấy điện thoại của Thanh Vy ra xem, thì vô cùng ngạc nhiên khi cuộc gọi cuối cùng là một số máy lạ. Số điện thoại này của ai? Và hai người đã nói với nhau những gì? Tại sao khi rời khỏi nhà mà cô ấy lại không mang theo điện thoại? Có bao giờ cô gái cố tình cho anh biết người gọi không? Nhưng nếu người đó là Trần Kiên thì cho dù anh có gọi vào số máy đó, thì anh ta cũng không nghe hoặc lại thay số khác. Asaki chợt nhớ đã có lần Trần Kiên tâm sự rằng anh ta yêu Thanh Vy. Nhưng bỗng nhiên Asaki xuất hiện, và chẳng khác nào chấm dứt hoàn toàn nguồn hy vọng về cô gái. Với Thanh Vy, anh có cảm giác cô xem Trần Kiên như một người anh, và biết ơn vì đã cứu cô mạng sống để có được ngày hôm nay. Cũng chính vì thế nên việc Asaki để anh ta lại khách sạn cũng có thể là nguyên nhân. Anh vẫn hy vọng rằng có thể Thanh Vy chỉ đi đâu đó rồi về, tốt nhất anh trở về ngôi nhà thuê và chờ đợi. Anh cũng chưa nghĩ ra giải pháp nào khi biết số điện thoại lạ đã gọi cho cô. Thanh Vy là một cô gái thông minh, nhất định cô sẽ tìm cách trở về hoặc liên lạc với anh.