CHƯƠNG 16
Càng nghĩ ông càng thấy mất bình tĩnh. Cũng vì nguời đàn bà này mà ông rời bỏ tất cả để đi theo bà ta. Và cũng vì ánh mắt lẳng lơ đưa tình mỗi khi tiếp xúc với đàn ông mà làm ông phạm tội. Ông biết mình không có con nên luôn tìm cách để bù đắp cho bà ta, nhưng gì cũng được chứ bắt ông phải chứng kiến bà ta lả lơi với nguời đàn ông khác thì ông không chịu được... Biết ông ta có máu ghen và một khi mà con nguời đã ghen thì thật kinh khủng. Asaki báo cáo Sếp Hải chuyển hướng điều tra sang ông Kim và được sự đồng ý của lãnh đạo. Biết đêm qua hắn ta ở nhà nên từ sáng sớm Asaki đã đến gõ cửa. Anh cố ý nói trống không để trêu tức hắn: - Sáng rồi, dậy thôi người đẹp ơi... Đang nằm trên giường, ông Kim ngồi bật dậy và vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng ông không hề nghe nhầm mà rất rõ, tiếng một người đàn ông gọi vợ ông là người đẹp, chắc biết ông đang có ở nhà nên vội đi luôn. Bà Kim nằm cạnh bên vẫn ngủ ngon như không có chuyện gì xảy ra. Khác với những lần trước là ông sẽ lao ra xem ai vừa gọi, hoặc lôi bà Kim dậy để chất vấn. Thì lần này ông vẫn nằm im trên giường, có vẻ như ông đang cảnh giác đề phòng sập bẫy của tên người Nhật. Không hiểu sao ông có cảm giác rằng hắn đang khiêu chiến với ông, trong khi ông không biết gì về hắn. Hơn nữa chỉ với một câu gọi ai đó là người đẹp thì cũng không hẳn là gọi bà Kim, mà biết đâu lại là một cô gái nào đó. Chợt nhớ đến cô chủ con gái ông Vũ Hoàng, ông không thể bình tĩnh để có thể nằm trên giường, ông cứ hết đi đi lại lại rồi ngồi xuống ghế mà vẫn chưa yên. Thật tình trong hoàn cảnh này ông cũng chỉ muốn được yên thân khi tuổi đã cao. Nhưng hình như ông có muốn cũng chẳng được. Thời gian gần đây, hay nói thẳng ra là từ ngày mà tên người Nhật xuất hiện, và nhất định phải thuê bằng được căn nhà này. Ông Hòa cũng như ông hoàn toàn mất cảnh giác, mà cũng đúng thôi dù gì cũng đã hơn 10 năm rồi, mọi chuyện cũng được xem như đưa vào dĩ vãng thì nay bỗng nhiên lại được nhắc đến... Bỗng tiếng bước chân người đi lại gần rồi tiếng gọi cửa thều thào của một người đàn ông: - Cô Kim ơi... Nhận ra tiếng ông Hòa, ông vội gọi bà Kim dậy: - Dậy đi nè, trễ rồi... Bà Kim ể oải ngồi dậy và ngạc nhiên khi thấy ông Kim đang đứng trong phòng: - Ủa, trời còn tối mà, bộ ông không ngủ hả? - Gần 5 giờ rồi còn tối gì nữa... Đúng lúc đó thì tiếng gõ cửa bên ngoài kèm theo tiếng gọi thều thào: - Cô Kim ơi... Bà Kim nhận ra tiếng ông Hòa thì vội lên tiếng: - Em ra liền nè anh Hòa ơi... Chợt ông kéo tay bà lại rồi nói nhỏ: - Bà dừng cái vụ kia chưa? Bà Kim ấp úng: - Rồi... Trả lời xong thì bà ra mở cửa, đúng lúc đó thì Asaki và hai cô gái cũng vừa đi tới. Thấy ông Hòa có vẻ không khỏe nên cô gái Thùy Chi quan tâm: - Chú thấy trong người thế nào? - Không hiểu sao mà dạo gần đây tôi hay bị chóng mặt đau đầu, người cứ bồn chồn và tim đập nhanh. Tôi có cảm giác mình bị lú lẫn, mất trí nhớ... Không chờ ông Hòa nói dứt câu, Cô gái Thùy Chi vội nói: - Chú nên đi bệnh viện càng sớm càng tốt...để lâu nguy hiểm... Bà Kim bỗng tái mặt, tỏ ra lúng túng làm Asaki nghi ngờ: - Vậy chú đến gặp Dì Kim để làm gì? - Tôi xin cổ viên thuốc và nói cổ đừng cho tôi ăn canh măng nữa...cho tôi ăn cháo... Vừa nghe đến đó, tất cả mọi người cùng thốt lên: - Cái gì? măng tươi là chất cực độc nếu không nấu kỹ, ai cũng biết điều đó mà. Người đang yếu mà lại ăn nhiều thường xuyên thì rất nguy hiểm... Bà Kim ấp úng: - Tại ổng thích ăn nên tôi mới nấu. Nếu không khỏe thì đừng ăn nữa... Asaki thấy vậy liền kêu xe taxi và nhanh chóng đưa ông Hòa đến bệnh viện. Khi ông Hòa đã được đưa vào phòng cấp cứu, ba người ngồi ngoài chờ thì Thanh Vy nêu ý kiến: - Em thấy bà Kim nay sao lạ lắm, nhất là lúc chị Chi nói đưa ông Hòa đi viện... - Anh cũng thấy điều đó. Nhất định có gì đó không bình thường... Thiếu tá Thùy Chi lên tiếng: - Trong măng tươi chứa nhiều xyanua, dưới tác động của các enzym đường tiêu hóa, xyanua biến thành axit xyanhhydric gây độc. Với các triệu chứng mà ông ta kể trên thì tôi nghĩ cũng chỉ mới giai đoạn đầu. Tôi sẽ yêu cầu bệnh viện xét nghiệm máu, và khai những nghi ngờ trên... - Nhưng em nghĩ chắc bà Kim không biết, thấy ông Hòa thích ăn thì nấu thôi. Chẳng nhẽ... Thấy Thanh Vy bỏ lửng câu nói, Asaki hỏi tiếp: - Tại sao em lại ngưng không nói nữa? - Bởi em thấy rất khó hiểu... Thùy Chi đứng dậy đi nhanh về phía bác sỹ vừa từ trong phòng đi ra. Cô nói gì đó và bác sỹ gật đầu. Lúc này Asaki mới nói: - Tôi thấy trong phòng ông Hòa có một bịch màu đen, chẳng nhẽ lại là bộ quần áo? Thùy Chi cười: - Nếu là anh thì có như vậy không? Em khẳng định bộ quần áo đó không phải của ông Hòa, mà là một người khác đánh lạc hướng sự chú ý về phía ông ta thôi... - Cũng có thể là như thế...tốt nhất mình chờ kết quả xét nghiệm máu và khi ông Hòa tỉnh lại... Nhưng cho dù có nói thế nào thì Thanh Vy vẫn khẳng định bà Kim không có ý gì xấu đối với ông Hòa. Chẳng qua là sơ ý thôi: - Em vẫn không tin dì Kim là người xấu. Hơn nữa bây giờ nghe chị Chi phân tích thì mới biết... - Chúng ta chưa nói về vấn đề tốt hay xấu, mà chúng ta đang nói ông Hòa đã bị nhiễm độc. Còn mức độ nặng nhẹ như thế nào thì phải có kết luận của bác sỹ... Chợt Asaki nhớ rằng lúc xảy ra sự việc thì ông Kim đang trong phòng. Vậy tại sao ông ấy vẫn có thể nằm ngủ khi mọi người đều lo lắng đưa ông Hòa đi cấp cứu? Thật sự ông ta ngủ quá say nên không biết hay cố ý tránh mặt cô gái Thanh Vy? Anh bỗng buồn cười khi nghĩ rằng, giờ đây khi cả ba người đều đang ngồi ở bệnh viện, làm sao tránh khỏi ông ta tha hồ lục soát chứ? Thấy thế Thùy Chi nhìn anh cười: - Asaki đang nghĩ gì mà vui thế? - Tôi đang tưởng tượng có người tha hồ lục lọi ở nhà...không biết có tìm thấy gì không? - Tôi quên một thứ... Hai người tưởng thật vội tỏ ra lo lắng: - Chị quên gì thế? Bộ nhỡ ông ta lấy mất thì sao? Thùy Chi cười: - Còng số 8, trước sau gì ông ta chẳng lấy, chỉ là sớm hay muộn thôi... Đúng lúc này thì bác sỹ từ trong phòng cấp cứu đi ra nói với Thiếu tá Thùy Chi: - Cô đi theo tôi... Thùy Chi quay nhìn hai người gật đầu rồi đi theo bác sỹ. Theo kết quả xét nghiệm máu thì bệnh nhân Hòa đã bị nhiễm chất cực độc xyanua giai đoạn hai. Thiếu tá Thùy Chi kịp thời báo cáo với sếp Hải và xin được lấy lời khai của ông Hòa. Sau khi được ông Hải đồng ý thì một mũi nhọn khác đã có mặt ở căn nhà trên, cùng với lệnh khám xét khẩn cấp đối với bà Kim và những người liên quan. Đang thắc mắc không hiểu tại sao mà Thùy Chi lại đi lâu đến thế, thì Asaki nhận được tin nhắn của cô nói rằng anh nên trở về nhà. Mặc dù chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tình hình sức khỏe của ông Hòa có ổn không? Nhưng nhận được mệnh lệnh thì anh cùng Thanh Vy vội về ngay. Về đến nhà, anh ngạc nhiên khi thấy công an đang khám xét phòng ông quản gia Hòa và phòng của vợ chồng bà Kim. Vừa thấy hai người về tới thì bà ta lao ra khóc lóc: - Cô chủ ơi... - Đã xảy ra chuyện gì? - Tôi cũng không biết nữa, tự nhiên thấy công an đến đây lục xét... Hai người chưa biết nói thế nào thì một công an viên đến gặp rồi nói: - Mời anh chị cho chúng tôi kiểm tra phòng... Asaki hỏi lại: - Nhưng anh cũng phải cho chúng tôi biết tại sao chúng tôi bị khám xét... - Căn cứ vào kết quả khám bệnh của bệnh nhân Hòa, ông ta bị nhiễm chất cực độc Xyanua giai đoạn hai, nếu bệnh không thuyên giảm thì rất nguy hiểm đến tính mạng...Do đó chúng tôi nghi ngờ trong căn nhà này có chất cấm đó... Asaki nghe đến đó thì không hỏi gì thêm nữa mà lẳng lặng đi về phòng. Bà Kim bỗng tái mặt và tỏ ra lúng túng. Thấy thế Thanh Vy liền hỏi: - Dì bị làm sao thế? - Tôi,...tôi tự nhiên thấy chóng mặt quá... - Dì về phòng nghỉ đi... - Cô ơi cho tôi hỏi, tình hình ông Hòa thế nào rồi... - Cháu cũng không biết, giờ mới nghe công an nói... Bà ta rên rỉ: - Khổ quá, thật tình tôi không biết đồ ăn nào độc, đồ nào không. Ngay tôi cũng ăn mà đâu có việc gì, chắc ổng ra ngoài ăn uống ở đâu mới bị chứ? Thanh Vy quay người bước đi mà không nói một lời nào. Cô nhanh chóng đi nhanh về phòng , nhưng khi chuẩn bị bước lên lầu hai thì Asaki gọi cô lại: - Em lại đây đi... - Có chuyện gì ạ? Qua điện thoại, theo hình ảnh mà Camera trong phòng Thanh Vy bỗng xuất hiện một bóng người, không hiểu hắn làm gì ở đầu giường hay nói đúng hơn là hắn để dưới gối một vật gì đó. Xong hắn biến rất nhanh ra ngoài. Asaki vội gửi đoạn ghi hình của Camera cho thiếu tá Thùy Chi. Lúc này cô đang lấy lời khai của ông Hòa nên không trả lời mà chuyển sang cho Sếp Hải. Dường như anh đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người vắng nhà. Rất có thể ông ta nhân cơ hội này đã bỏ chất cấm vào phòng của cô chủ, nếu bác sỹ phát hiện ra ông Hòa đã nhiễm độc. Đúng như anh dự đoán, sau khi công an khám xét xong phòng của anh dưới lầu, thì yêu cầu Thanh Vy đưa lên phòng. Và họ không khó để phát hiện ra một gói nhỏ dưới gối. Thanh Vy cương quyết không nhận, cô lý giải rằng nếu đó là chất cấm thì cô phải cất thật kỹ, kín đáo chứ không bao giờ lại để dưới gối trong phòng ngủ. Nhưng cho dù cô có giải thích như thế nào thì trước tang chứng vật chứng, cô đành phải chấp nhận cho cơ quan chức năng lập biên bản. Lúc này bà Kim cũng đã được giải lên phòng khách và ký vào viên bản khám xét, đồng thời cơ quan chức năng niêm phong các căn phòng đã khám xét để phục vụ điều tra. Ánh mắt của bà Kim liếc nhanh về phía cô chủ đang khóc vì oan ức. Nhưng bà vội cúi mặt nhìn xuống đất mà chỉ một mực thanh minh rằng bản thân không hề đầu độc ông quản gia. Chẳng qua do thiếu kiến thức nên bà không phân biệt được đồ an có độc để còn tránh... Đúng lúc đó, Asaki nhanh tay đánh tráo tờ biên bản có chữ ký của Thanh Vy, và thay vào đó là một tờ giấy khác. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục thì cán bộ điều tra ghi biên bản hỏi bà Kim: - Chồng bà đâu? - Ông ấy đi làm... - Bà có thể gọi chồng bà về được không? Chợt bà ta nghĩ ra điều gì nên nói rất nhanh, thái độ cũng khác hẳn lúc trước: - Dạ được, cho tôi mượn điện thoại để gọi cho ổng... Nhưng một điều tra viên quá hiểu thủ đoạn của bà ta khi cầm được điện thoại. Anh nói: - Bà đọc số điện thoại của ổng đi, tôi gọi bằng điện thoại của tôi. Điện thoại của bà bị niêm phong rồi... - Vậy thì tôi không nhớ, số điện thoại lưu trong máy... Thanh Vy và bà Kim được mời về cơ quan điều tra Thành phố. Asaki xin đi cùng để bảo vệ cho Thanh Vy. Chuyên án Hoa hồng đen đã bắt đầu...