CHƯƠNG 17
Biết rằng có cố tình xin được dùng điện thoại gọi điện cho chồng, thì cũng không bao giờ được chấp nhận, bởi lúc này cái điện thoại của bà cũng chính là tang vật vụ án và đã được niêm phong. Khi biết Thanh Vy cũng bị mời về cơ quan điều tra thì bà Kim chỉ im lặng. Từ khi không được gọi điện cho chồng đến khi bị giải đi thì bà ta luôn cúi đầu xuống. Nhưng nếu chú ý thì ánh mắt bà ta luôn liếc ngang như nhìn trộm. Chợt thấy Thanh Vy leo lên một chiếc xe của cảnh sát, thì bà ta cũng nhanh chân để lên ngồi cùng. Nhưng bỗng bà ta hụt hẫng khi bị một điều tra viên ngăn lại: - Bà đi xe bên kia, theo tôi... Bà Kim thắc mắc: - Tại sao lại không được ngồi cạnh chứ? Chúng tôi đều là phụ nữ nên rất cần để giúp đỡ nhau... - Đó là nguyên tắc, yêu cầu bà chấp hành... Không còn cách nào khác mà bà phải chấp hành. Sở dĩ bà yêu cầu được đi cùng xe với Thanh Vy, bởi bà biết thế nào ông Kim cũng xuất hiện để giải cứu cho vợ. Lúc đó bà sẽ khống chế cô gái để làm con tin, bắt buộc các chiến sỹ công an phải nhượng bộ. Hơn nữa bà không lạ gì tính của ông Kim một khi bị dồn vào đường cùng, ông ấy sẽ gây nguy hiểm cho cô gái miễn sao giải thoát được cho vợ. Xe chở Thanh Vy chạy trước, còn xe chở bà Kim đi sau cách một đoạn. Khi vừa qua ngã tư để vào đường ngược chiều thì phải giảm tốc độ vì đường quá đông, đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa hai xe sẽ ngày càng xa. Tình huống trở nên bất khả kháng làm Asaki lúng túng. Nếu ông ta lợi dụng thời điểm này để ra tay cứu bà Kim trong khi anh cũng không thể để Thanh Vy ngồi trên xe một mình. Như đoán biết được suy nghĩ của anh, Thanh Vy nói: - Anh đi đi, có Trần Kiên đi với em rồi... Asaki ngạc nhiên: - Trần Kiên? - Vâng, ảnh đang bám theo sau xe nè, cái ông xe ôm chạy xe gắn máy đó... Lúc này Asaki mới nhận ra một ông xe ôm đang bám ngay sau xe chở Thanh Vy. Cũng không còn nhiều thời gian để giải thích, may sao xe vừa chạy đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ và bắt buộc phải dừng lại. Rất nhanh Trần Kiên lên xe với Thanh Vy, còn Asaki thì trở thành ông xe ôm bất đắc dĩ. Khi đèn xanh tín hiệu vừa bật sáng, thì chiếc xe chở Thanh Vy tiếp tục chạy về cơ quan điều tra. Bỗng cô không nhìn thấy chiếc xe chạy sau chở bà Kim thì hốt hoảng: - Xe kia đâu rồi? Xe chở bà Kim biến mất rồi... - Em cứ bình tĩnh, chắc họ vẫn đang chạy phía sau... Hai chiến sỹ công an cùng Trần Kiên đều nhìn về phía sau, đúng như cô nói, họ không nhìn thấy chiếc xe chở bà Kim đâu nữa. Có vẻ như xe đã được chạy theo một con đường khác, nhưng Trần Kiên đã trấn an cô gái: - Có sư phụ bám theo rồi, lão ra sẽ không thoát được đâu... Rồi anh chặc lưỡi: - Kiểu này phải đền xe gắn máy cho ông Tư rồi... Trên xe mọi người vẫn im lặng, dường như câu nói vừa rồi của Trần Kiên rơi vào khoảng không, bởi ai cũng đang lo lắng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhất định ông ta đã ra tay, nhưng ai cũng lấy làm khó hiểu khi trên xe, ngoài tài xế còn hai chiến sỹ đi kèm. Vậy tại sao ông ta có thể khống chế được mọi người chứ? Riêng Thanh Vy và Trần Kiên thì lo lắng khi nghĩ đến Asaki, không biết anh ấy có đấu với hắn được không? Tại sao tài xế lại cho xe quay về hướng nào chứ? Mọi người không thể biết rằng ngay tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ và khi xe vừa dừng lại, thì một bóng người lọt vào cabin rất nhanh. Hắn khống chế tài xế làm theo yêu cầu của hắn. Lúc này tài xế đang lưỡng lự tìm cách báo cho chiếc xe đang chạy phía trước. Thì một mũi dao sắc lẹm dí sát vào thái dương của tài xế. Hắn yêu cầu anh lái xe quẹo phải vào một con đường dân sinh. Không còn cách nào khác, để bảo vệ tính mạng của mình và những người trên xe, anh miễn cưỡng chấp hành. Tên áo đen bịt mặt yêu cầu anh quẹo phải chạy vào con đường dân sinh, đến đây thì lái xe Thành đã hiểu được ý đồ của hắn. Bởi chạy hết con đường này là đến con đường quốc lộ dẫn ra ngoại ô thành phố. Anh bỗng cảm thấy lo sợ khi xe chạy đến đoạn đường vắng. Bỗng ở đâu hai con bò chạy sang đường ngay trước mũi xe, tình thế bất ngờ bắt buộc anh phải cho xe dừng lại. Bỗng một bóng đen thứ hai từ đâu lên xe lôi bà Kim xuống, lúc này bóng đen đang ngồi ở hàng ghế trước cùng tài xế, bắt buộc phải lao xuống để cứu vợ. Bởi hắn không phải ai khác mà chính là ông Kim. Không để hắn kịp ra tay, Võ sư Asaki tung ngay một cú đấm khi chân hắn còn chưa chạm đất, khiến hắn mất đà và té về phía trước... Asaki vừa ra đòn vừa kéo hắn ra xa chiếc xe, hòng tránh gây nguy hiểm cho những người trên xe. Anh cũng không kịp biết bà Kim đã được xử lý như thế nào, bởi bằng mọi giá anh phải bắt bằng được tên Kim. Hai võ sư chưa từng biết đến danh tiếng của nhau cũng như chưa một lần tỷ thí. Nay bỗng đụng độ trong hoàn cảnh này, nhưng dù gì đi chăng nữa thì với một võ sư được trưởng thành từ lò võ Bình Sơn thuộc làng An Thái như hắn, cũng không thể sánh với một ngũ đẳng quốc tế người Nhật như võ sư Asaki. Chỉ mấy hiệp đầu thì hắn biết mình đã không phải là đối thủ của tên áo đen nên tìm cách thoát thân. Nhưng lưới đã giăng ra thì làm sao hắn có thể thoát và hắn đã bị khống chế. Tên Kim một mực kêu oan rằng hắn không có tội gì mà bị bắt. Asaki không thèm bận tâm, anh điểm huyệt rồi chờ xe của công an đến giải hắn đi. Chính anh cũng không ngờ mình lại bắt được hắn nhanh gọn như vậy. Anh lắc đầu khi nghĩ rằng một người học võ mà không có đạo đức, cũng như biết kìm chế bản thân thì thật sự là một mối lo ngại cho xã hội... Khác với ông Kim, bà ta không hề chống cự hay kêu oan mà hoàn toàn im lặng. Ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài mông lung. Có phải bà ta biết rằng chồng mình cũng đã bị khống chế. Có như thế thì ông ta mới không đến để giải cứu cho bà. Đã có lúc bà nghĩ đến ngày này, nhưng kể từ sau cái đêm đó cũng đã hơn 10 năm, tưởng chừng mọi chuyện đã đi vào dĩ vãng. Lúc đó trong nhà chỉ còn 3 nguời là ông Hoà quản gia và vợ chồng bà. Nếu như một ngày nào đó mà cô chủ không trở về, và ông Hoà cũng không còn, thì toàn bộ cơ ngơi này sẽ thuộc về vợ chồng bà. Để thực hiện kế hoạch này, ông Kim yêu cầu bà nấu cho ông Hoà ăn những thực phẩm gây độc, như măng tươi, hay các loại hạt...thay vì phải dùng đến cái gói bột trắng kia... Một chút day dứt lương tâm khi bà nghĩ đến ông Hoà, dù sao ông ta cũng là người tốt. Vậy mà chỉ vì kế hoạch chiếm đoạt tài sản ông Kim yêu cầu và bà phải chấp hành, mà không dám hé răng nói một lời. Rồi bà lại nghĩ đến cô chủ, khi công an khám thấy cái gói bột trắng trong phòng cô chủ thì bà biết là ông Kim đã làm. Tội nghiệp cô gái không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào? Về đến cơ quan điều tra, bà Kim cố gắng đưa ánh mắt tìm chồng. Dù gì bà cũng muốn được nhìn thấy ông ấy, người đàn ông gây tội ác cũng chỉ vì bà, chỉ vì cái tính cuồng ghen, chiếm hữu và độc đoán mà không kiềm chế được bản thân. Nhưng bà đâu biết rằng ông ta đã được đưa đến một nơi khác để lấy lời khai. Sau khi bàn giao ông ta cho công an Việt nam, võ sư Asaki vội quay lại nơi để lấy chiếc xe gắn máy mà Trần Kiên đưa cho anh thì không thấy nữa. Anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán và nghĩ rằng ai đó đã lấy đi rồi... Nhìn quanh ở đoạn đường này cũng không có taxi, nếu biết bị mất xe như thế này thì anh đã theo xe của công an về rồi. Không còn cách nào khác, anh đành đi bộ ra ngoài lộ, chợt nhớ đến Trần Kiên, anh lấy điện thoại gọi cho anh ấy: - Alo... Trần Kiên không hỏi anh đang ở đâu mà anh ta hỏi chiếc xe, bởi chiếc xe đó anh ấy cũng mượn của ông Tư xe ôm. Khi nghe Asaki nói đã bị mất rồi thì cả hai cùng cười, thôi thì mua trả cho ông ấy một chiếc xe khác tốt hơn... Nói xong Trần Kiên bỗng cúp máy mà không hề hỏi xem Asaki gọi cho mình có việc gì. Khi anh vừa cúp máy thì tiếng chuông lại vang lên làm anh ngạc nhiên: - Ủa, lại còn chuyện gì nữa? - Anh biết xe mất rồi mà anh không biết tôi làm sao để về hả? - Thế hàng ngày anh đi bằng gì? Đón taxi mà về chứ? - Trong rừng tràm này làm gì có taxi? Mà ra đến lộ không biết còn bao nhiêu km nữa... Trần Kiên chẳng qua muốn trêu đùa chàng trai người Nhật, chứ thật ra khi thấy xe về mà không có Asaki thì anh vội hỏi, và được trả lời rằng anh ấy chạy xe gắn máy về rồi. Nhưng Asaki lại không biết điều đó, anh tưởng Trần Kiên không đến đón mình. Chỉ 30 phút sau khi Asaki ra đến lộ thì Trần Kiên cũng vừa đến đón. Câu đầu tiên anh hỏi không phải tình hình của vợ chồng bà Kim, mà anh muốn biết tình hình sức khỏe của ông Hòa. Hơn 10 năm rồi không gặp lại quản gia hẳn có nhiều điều muốn nói. Hai người vội đi đến bệnh viện, nhìn hành lang trống không mà thấy chạnh lòng. Việc ông Hòa bị đầu độc thì người thân ở quê cũng không biết. Asaki gọi cho thiếu tá Thùy Chi, nhưng anh gọi liên tục hai, ba cuộc nhưng đầu dây bên kia cũng không có người nghe máy. Quay sang Trần Kiên, anh nói: - Chắc cô ấy đang bận... Rồi như chợt nhớ đến Thanh Vy, anh hỏi: - Ủa, Thanh Vy đâu? Lúc này Trần Kiên mới nhớ đến Thanh Vy, lúc cán bộ điều tra mời cô vào phòng viết tờ khai thì anh kêu xe đi đón Asaki về. Cả hai vô cùng lo lắng, may sao lúc đó vừa có cuộc gọi của cô gửi đến: - Alo... Nghe tiếng của Asaki thì đến lượt Thanh Vy ngạc nhiên, bởi cô đang gọi vào số điện thoại của Trần Kiên mà tại sao người nghe lại là Asaki chứ. Cô thắc mắc: - Sao anh lại nghe điện thoại của anh Trần Kiên? - Bộ anh không nghe được hay sao? - Ý em không phải thế, em muốn hỏi có phải hai người đang ở bên cạnh nhau đúng không? Rồi không chờ anh trả lời, cô muốn biết tại sao xe chở bà Kim lại dừng lại? Bà ấy đâu rồi mà tại sao cô không nhìn thấy. Thôi thì câu này chưa trả lời thì cô lại hỏi câu khác. Thấy thế Asaki chuyển điện thoại trả lại cho Trần Kiên rồi ghé tai nói nhỏ: - Anh trả lời đi, tôi đang đói bụng đây... Thanh Vy sau khi nói một thôi một hồi mà không thấy Asaki trả lời thì lấy làm ngạc nhiên: - Alo, anh có nghe thấy em nói không? Tại sao không trả lời? Trần Kiên cười, lên tiếng: - Em hỏi nhiều quá thì làm sao cậu ấy trả lời cho nổi, giờ em hỏi lại từng câu rồi anh trả lời xong, hãy hỏi câu khác được không? - Làm sao mà em nhớ đã hỏi những gì? - Chính em còn không nhớ thì sao đòi hỏi người khác trả lời. Nói ngắn gọn bây giờ em đang ở đâu để anh đến đón... - Em vẫn ở cơ quan điều tra, đang ngồi ở phòng trực bảo vệ nè... - Vậy em cứ ngồi yên đó, anh sẽ đến đón... - Đón đi đâu? - Đi ăn... Hai anh em cùng cười. Nhìn cảnh đó bỗng Asaki quay mặt đi, anh bỗng có cảm giác một nỗi buồn chia ly sắp xảy ra. Anh yêu Thanh Vy và muốn đưa cô về nước. Nhưng bây giờ qua một thời gian sinh sống ở Việt nam, thì anh mới hiểu rằng cô không thể rời nơi chôn nhau cắt rốn này được. Bởi chính ngôi nhà này là nơi cô sinh ra, là nơi gắn bó máu thịt của mình. Và cũng chính nơi đây còn có cha mẹ cô, mặc dù họ không còn trên đời này nữa...