← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Khác với bà Kim luôn tỏ ra khóc lóc và luôn miệng kêu oan, thì ông Kim lại tỏ ra lầm lỳ không hề hé răng nói một lời nào. Hắn nằm im, hai mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cho dù có hỏi gì thì hắn cũng không nói, đồng thời cũng không ăn mà chỉ uống nước. Sáng nay Asaki đến tham gia vào buổi lấy lời khai tên Kim theo yêu cầu của cơ quan điều tra. Anh bỗng chăm chú nhìn vào ánh mắt ông ta và lắc đầu. Hôm khống chế hắn ở khu vực rừng tràm, anh hoàn toàn không để ý. Giờ đây khi ngồi đối diện với hắn thì anh mới có thời gian để quan sát và hiểu rằng hắn đã mắc tâm bệnh trầm trọng. Hắn quên rằng nguyên tắc của người luyện võ, dù làm gì cũng tối kỵ việc ngạo mạn, cần phải biết đặt mình vào chỗ thấp và không ngừng học hỏi, cởi mở, cầu tiến để vươn lên thoát khỏi vùng an toàn của bản thân. Nhưng ông ta lại làm ngược lại, ông ta tự cao tự đại và độc đoán ích kỷ. Nhìn vào mắt ông ta thì anh hiểu rằng ông ta đang lo sợ, hay nói cách khác là ông ta đang ghen. Một thứ ghen bệnh hoạn mà với người luyện võ phải tuyệt đối tránh xa… Khác với hai lần trước, khi thấy Asaki nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh thì ông ta cúi đầu xuống né tránh. Nhưng hai mắt vẫn rất nhanh liếc ngang nhìn trộm người đối diện. Ông đã từng mơ được một lần tỷ thí cao thấp với chàng trai người Nhật, nhưng không ngờ đó lại là một ngũ đẳng Quốc tế, và đây cũng là lần duy nhất và mãi mãi ông không còn cơ hội nữa. Thiếu tá Hải ngồi cạnh bên Asaki, nhìn tên Kim bằng ánh mắt sắc lạnh rồi gằn từng tiếng: - Trần Huy Bình, Tại sao anh lại gi.ết vợ chồng ông Vũ Hoàng? Người ta đã giúp vợ chồng anh lúc hoạn nạn, anh không biết ơn để mà sống cho tốt, vậy mà thay vì trả ơn, anh lại ra tay sát hại đoạt mạng sống ngay chính ân nhân của mình… Hắn không trả lời đồng thời cũng không thèm ngẩng đầu lên. Lúc này Asaki đứng dậy đi về phía hắn, anh đặt tay lên bàn rồi nói với hắn từng câu nghe mà thấm thía: - Anh thất bại vì một người đàn bà liệu có xứng đáng không? với một người học võ không bao giờ cho phép mình được ngạo mạn, coi thường kẻ khác. Trong khi đó anh ỷ lại cho rằng ta đây tài giỏi, để đoạt mạng người khác thì thật sự không thể chấp nhận được. Được phép của cơ quan điều tra và để an toàn cho những người khác. Tôi võ sư ngũ đẳng Asaki chính thức phế võ công của anh. Còn việc anh có trả lời hay không cũng không cần thiết, khi chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng để truy tố anh về tội giết người và cướp tài sản… Võ sư Asaki vừa nói dứt lời thì hắn bất ngờ lên tiếng: - Đừng…tôi là kẻ bại trận nhưng xin đừng phế võ công, các người muốn chém, muốn giết gì thì cứ việc. Tôi bị oan… Asaki đưa tay chỉ vào sợi dây chuyền nơi cổ hắn rồi hỏi: - Ông nói mình bị oan, vậy xin hỏi sợi dây chuyền mà ông đang mang trên cổ ở đâu mà có? Ông ta giật mình, không hiểu tại sao cái tên người Nhật này không hỏi chuyện gì, mà lại hỏi về sợi dây chuyền mà ông đang mang trên cổ? ông ta ngồi im không trả lời bởi sợi dây này là của bà Kim tặng cho ông, còn không biết từ đâu mà bà ấy có thì ông cũng không hỏi. Thấy ông ta ngồi im, Asaki nói tiếp: - Sợi dây đó là của ông Vũ Hoàng, chính ông đã giết ông ta và cướp sợi dây chuyền… - Không… - Vậy tại sao sợi dây chuyền của ông Vũ Hoàng lại xuất hiện trên cổ ông? Ông ta lại im lặng không trả lời, cho dù có như thế nào thì ông vẫn bảo vệ cho bà Kim. Nhưng ông cũng thắc mắc tại sao bà ấy lại có sợi dây chuyền của ông ta để tặng ông nhỉ? Hôm sự việc xảy ra, công an khám nghiệm tử thi có nói gì đến tài sản đâu, tất cả vẫn còn nguyên không hề bị lục soát. Nếu đúng như lời tên người Nhật nói thì bà ấy lấy sợi dây này từ khi nào? rất có thể cái đêm hôm đó mà ông thấy hai người giằng co nhau, cơn ghen nổi lên và ông đã ra tay với ông ấy… Thấy ông ta vẫn tỏ ra lỳ lợm cố tình không trả lời, Thiếu tá Hải nói tiếp: - Chúng tôi chỉ muốn ông thành khẩn khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật, tất cả những nội dung vừa rồi thì bà Khiêm đã khai hết rồi… Ông ta nghe thấy thế thì thoáng giật mình và có chút lo sợ, không biết tại sao mà công an lại biết tên của bà ấy không phải là Kim mà là Khiêm? Nhưng thôi chuyện đó lúc này cũng không còn quan trọng. Ông tự trách mình đã chủ quan không dặn bà ấy, để cùng thống nhất cách trả lời trước cơ quan chức năng nếu như không may bị lộ. Nhưng ông bỗng cảnh giác bởi tại sao khi điều tra vụ án cách đây 10 năm lại không đề cập đến chuyện này? Phải chăng do tên Kiên bỏ trốn nên vụ án chưa kết thúc. Vậy chẳng nhẽ hắn cũng đã về rồi hay sao? Biết rằng không trả lời cũng không được, tốt nhất nên đổ tội cho tên Kiên: - Chuyện lâu rồi tôi không nhớ, nhưng hình như là của tên Kiên tặng cho tôi… - Ông có nhớ anh ta tặng vào thời gian nào không? - Khoảng 1 hoặc 2 năm gì đó, trước khi xảy ra cái đêm đó… - Vậy tại sao cái ngày mà xảy ra kẻ thủ ác sát hại vợ chồng ông Vũ Hoàng, thì anh chưa mang trên cổ sợi dây chuyền này? - Trời ơi, làm sao mà tôi nhớ được chứ? - Ông không nhớ nhưng chúng tôi nhớ, bởi sợi dây chính là tang vật vụ án. Ông mang sợi dây của người đã qua đời trên cổ trong suốt thời gian 10 năm mà không thấy ớn lạnh à? Ông ta bỗng rùng mình, ông rất muốn gặp bà Kim để hỏi cho ra nhẽ, có phải sợi dây mà bà ấy tặng cho ông chính là sợi dây của ông chủ hay không? chẳng nhẽ ông rẻ mạt đến mức bà ấy tặng cho ông cái dây chuyền ăn cắp của người ch.ết mà không biết. Thật nhục nhã quá… - Cho tôi gặp bà ấy… Thiếu tả Hải trả lời: - Ông không có quyền đòi hỏi hay yêu cầu, và chúng tôi cũng không có nghiã vụ phải đáp ứng yêu cầu của anh. Tôi đề nghị anh viết lời khai về tất cả những gì anh đã gây ra… - Tôi không làm gì thì cũng không phải khai gì cả. Sợi dây chuyền này các ông nói là tang vật vụ án gì đó thì tôi xin trả lại. Yêu cầu thả tôi ra… - Nếu anh không nhớ thì tôi sẽ nhắc cho anh, cái đêm hôm đó ông Hoàng làm việc khuya thì anh đã sát hại ông ta vì ghen, anh tưởng ông ta có tình ý gì với bà Kim nên ra tay sát hại đối thủ…Chính bà Kim đã xác nhận điều đó. Rồi tiếp đến anh sai bà Kim bỏ xyanua vào đồ ăn của ông Hòa. Chưa dừng lại ở đó, anh còn bỏ chất độc xyanua vào phòng cô chủ Thanh Vy nhằm mục đích đổ tội cho cô ấy…tất cả những điều đó chúng tôi đều đã có bằng chứng, để truy tố anh về tội giết người và cướp tài sản… Thiếu tá Hải nói chưa dứt câu thì ông ta gầm lên, đầu gục xuống bàn, run rẩy: - Im đi, đừng nói nữa, tôi không làm gì hết, thả tôi ra… Không thể chần chừ, võ sư Asaki tiến lại gần phế võ công của hắn. Toàn thân ông ta mềm nhũn đổ gục xuống và được hai điều tra viên khênh về phòng. Thật ra những câu từ mà anh nói với ông ta chẳng qua là nhằm đánh phủ đầu mục đích để ông ta hoang mang mà nhận tội. Nhưng không ngờ ông ta lại là một gã chung tình đến ngu ngốc. Ngay cả khi bản thân đang gặp nguy, nhưng vẫn một mực bảo vệ cho bà Kim. Hai người tuy tuổi chưa đến 50 nhưng luôn trong vỏ bọc là một cặp vợ chồng già chất phác. Sau khi ông ta được giải đi thì hai người trở về phòng của thiếu tá Hải… Nhấp một ngụm trà, Asaki lên tiếng: - Hắn đã bị phế võ công, hãy để hắn nghỉ ngơi rồi tiếp tục lấy lời khai. Tôi nghĩ mình không cần phải tham gia nữa khi hắn đã trở nên một người bình thường. Tôi xin gửi đến các anh camera hành trình của chiếc xe chở nghi phạm là bà Kim, và Camera ghi lại cảnh hắn bỏ gói xyanua vào phòng cô Thanh Vy… Ông Hải lên tiếng: - Cảm ơn võ sư Asaki đã hợp tác với chuyên án Hoa hồng đen… Nhưng ông chưa nói hết câu thì Asaki đã cắt lời: - Tôi về Việt nam là vì một người chứ không phải vì công việc của các ông. Nhưng nay có lẽ chuyện đó cũng không cần thiết nữa. Chắc mọi việc tạm ổn, tôi xin phép trở về Nhật, mặc dù visa vẫn còn thời hạn… - Tôi hơi tò mò, chúng ta gác mọi công việc lại một bên, vì tội ác của tên Bình chưa dừng ở đây. Xét xử xong vụ vợ chồng ông Vũ Hoàng bị sát hại, tiếp đến xét xử tiếp vụ án khác mà hắn cũng là chủ mưu. - Cái gì? hắn cũng liên quan đến một vụ án nữa hay sao? - Đúng, sau vụ án đó thì hắn bỏ trốn và lấy tên một người khác… - Thật đáng tiếc cho một người học võ… Thấy Asaki chỉ nói như thế rồi ngồi im thở dài, Thiếu tá Hải quan tâm: - Võ sư có tâm sự? vừa rồi tôi có nghe nói việc võ sư sang Việt nam và tham gia vụ án là vì một người? vậy người đó là ai? có phải chính là cô chủ Thanh Vy con ông bà Vũ Hoàng? Asaki gật đầu: - Đúng vậy… - Vậy thì xin chúc mừng, nhưng tại sao Võ sư lại buồn? Asaki cũng không giấu diếm mà tâm sự hết nỗi lòng của mình cho ông Hải nghe. Chợt ông giật mình khi nghe anh nói muốn để Trần Kiên chăm sóc cô ấy có lẽ sẽ phù hợp hơn anh, thì ông Hải chau mày như suy nghĩ về một vấn đề gì đó. Lát sau ông vỗ tay lên trán rồi nói: - Võ sư nhắc thì tôi mới nhớ, cách đây 10 năm khi vụ án mạng xảy ra, vì Trần Kiên bỏ trốn nên chúng tôi cử người truy tìm và có về quê của cậu ấy. Hồ sơ ghi rõ cậu ấy đã có vợ và con trai, lúc đó vợ cậu ấy mới sinh, bây giờ con trai có lẽ cũng hơn 10 tuổi rồi… Asaki vô cùng ngạc nhiên, nếu những lời vừa rồi mà không phải là chính từ miệng thiếu tá Hải nói thì quả thật anh không bao giờ tin, nhưng chính tai anh vừa nghe, chẳng nhẽ điều đó lại là sự thật? tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi lại một lần nữa: - Những điều mà anh nói là sự thật? Sếp Hải cười rồi hỏi lại: - Thế anh hiểu chúng tôi như thế nào mà lại hỏi câu nói đó? - Chẳng nhẽ Trần Kiên có vợ con rồi mà lại giấu chúng tôi để tán tỉnh Thanh Vy? - Cũng có thể anh ta không biết mình có con, bởi trong hồ sơ thì anh ta vẫn độc thân. Trước khi lên thành phố làm công cho nhà ông bà Vũ Hoàng, thì anh ta phải chia tay cô người yêu nhà giàu, chỉ vì ông bà cha mẹ cô ấy chê anh ta mồ côi lại nghèo… - Vậy thì hoàn toàn có lý, giả thiết rằng khi Trần Kiên bỏ đi rồi thì cô gái mới biết mình có thai, nhưng không biết anh ta ở đâu mà tìm. Rồi khi sự việc xảy ra và công an tìm đến, thì việc một người đàn ông có liên quan đến một vụ án giết người, và hiện đang bỏ trốn thì không ai muốn dính líu đến làm gì? Căn phòng bỗng im lặng, mỗi người có suy nghĩ riêng, không hiểu võ sư Asaki nghĩ gì nhưng chỉ biết trên môi anh đã nở nụ cười.