CHƯƠNG 19
Thiếu tá Hải bỗng thấy lòng mình trẻ lại khi ánh mắt chàng trai người Nhật luôn dõi theo từng lời ông nói, và trên môi cậu ấy đã nở nụ cười. Sau khi nói xong, không chờ cho Asaki hỏi, thiếu tá Hải cười nói: - Sao? Vậy thì khi nào chia tay chúng tôi để về nước? - Về thế nào được, phải ở lại để hoàn thành nhiệm vụ chứ… Cả hai cùng cười. Bỗng Asaki lên tiếng: - Vậy có nên nói cho Trần Kiên biết rằng anh ta có một đứa con trai không? Thiếu tá Hải lắc đầu: - Anh ta đang còn phải lấy lời khai, kể cả cô Thanh Vy cũng vậy. Bởi hai nguời là nhân chứng duy nhất nhìn thấy tên Bình trong đêm đó, cho dù là thoáng qua... Im lặng một hồi, ông nói tiếp: - Tôi có cảm giác ông ta đang bao che cho một ai đó. Tôi nghi bà Kim có liên quan đến việc này... Nghe Thiếu tá Hải nói thì Asaki mới nhớ đến thái độ của ông ta không bình thường. Nhưng đêm đó cả Trần Kiên lẫn Thanh Vy đều nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Vậy bà ta xuất hiện vào thời điểm nào? chợt nhớ đến ông ta hay ghen, anh suy đoán: - Giả thiết rằng bà Kim mê ông chủ, nên đêm hôm đó bà ta mò lên phòng ông Vũ Hoàng và trên tay mang ly sữa. Rồi ông Kim phát hiện và nổi máu ghen giết ông chủ. Bà Hà Vân lúc đó đang nằm với con gái trong phòng, nghe tiếng động trong phòng sách liền giấu con vào tủ quần áo rồi chạy sang xem đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc đó tên Kim nhìn thấy. Sợ bị lộ nên hắn giết bà ta để bịt đầu mối... Căn phòng mặc dù chỉ có hai người nhưng vô cùng căng thẳng. Tiếng ông Hải đang nói chợt dừng lại. Asaki nói tiếp: - Hắn biết ông bà chủ còn có một đứa con gái, nên quay lại phòng để tìm. Nhưng vì quá vội nên hắn không để ý đến tủ quần áo và cô gái Thanh Vy đã thoát nạn...Tôi nghĩ nên tấn công bà ta, hy vọng sẽ có thêm nhiều manh mối… Ông Hải gật đầu, và ngay lập tức lên kế hoạch lấy lời khai của bà Kim ngay buổi chiều, thay vì sáng mai...Đúng lúc đó thì điện thoại của Asaki đổ chuông, nhìn màn hình thì anh biết là Thanh Vy gọi, và chợt nhớ hôm nay cô cũng phải đến cơ quan điều tra để lấy lời khai. Tiếng cô có vẻ hờn dỗi, nên khi anh vừa lên tiếng thì cô đã hỏi ngay: - Anh đang ở đâu vậy? anh có nhớ rằng hứa với em thế nào không? làm người ta chờ mãi… Asaki lúc này mới nhớ có hứa sẽ đi cùng cô đến cơ quan điều tra. Nhưng bất ngờ ông Hải gọi điện anh đến ngay để cùng ông kết hợp tấn công tên Kim. Rồi việc nọ chưa xong thì lại đến việc kia. Chợt như nhớ ra chuyện gì? anh cười rồi nói với cô: - Em đón xe đến đi, anh có chuyện này nói với em hay lắm… Thanh Vy tỏ ra sốt ruột: - Chuyện gì vui? Anh nói luôn đi… Thấy ông Hải nhìn mình rồi lắc đầu thì anh vội dừng lại và lái câu chuyện theo hướng khác: - Lấy lời khai xong, anh mời em đi ăn bún chả Hà nội, nghe nói ngon lắm… Tiếng Thanh Vy nguýt thật dài, may mà nói qua điện thoại chứ chắc chắn nhìn mặt cô cũng chẳng vui chút nào. Trong khi chờ Thanh Vy đến thì ông Hải nhìn anh và nói: - Tôi biết anh định nói cho cô gái biết việc Trần Kiên có một đứa con. Nhưng tất cả đều đang trong quá trình điều tra, nên không được hé lộ bất kỳ thông tin nào ra ngoài. Hơn nữa theo tôi thì hãy để tình cảm phát triển tự nhiên. Vấn đề ở đây là cô gái Thanh Vy liệu có tình cảm với chàng trai nào? rồi lúc đó sẽ tính… - Tôi sợ nếu như Trần Kiên yêu Thanh Vy thật lòng và cô ấy cũng thế. Khi biết tin mình có con, vô tình làm cả hai thêm đau khổ… Ông Hải nghe thấy thế thì cười: - Anh đang thương họ hay thương chính bản thân mình? Nếu tình huống đó xảy ra thì rõ ràng cô ấy không yêu anh. Cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không có kết quả. Vậy tại sao chúng ta lại không làm một bài test nhỉ. Hãy cố gắng chăm sóc và quan tâm đến cô ấy, tôi nghĩ người phụ nữ họ chỉ cần vậy thôi… Nghe thư ký báo đã đến giờ lấy lời khai bà Kim, lúc này hai người mới chợt nhớ mình đã quên giấc ăn trưa. Ông Kim nhìn anh ái ngại nhưng Asaki lấy tay xoa bụng rồi nói: - Lấy lời khai bà ta xong, tôi mời anh cùng đi ăn bún chả… - Thôi thôi, tôi không dám làm con kỳ đà cản giữa hai người… Asaki chưa kịp trả lời thì vừa đến phòng hỏi cung. Bà Kim định đứng dậy chào khi thấy hai người đi vào. Chợt bà giật mình và thoáng ngạc nhiên khi nhận ra Asaki đi cùng ông Hải. Asaki đưa ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn bà ta rồi quay đi. Chỉ mới mấy ngày trước thôi, anh còn cất tiếng chào khi gặp bà ta trong nhà. Nhưng giờ đây tất cả ánh mắt, nụ cười và những món ăn mà bà ta cầu kỳ nấu, tỏ ra quan tâm thì đều trở nên vô nghĩa, hay nói đúng hơn là giả tạo…Vậy thì tại sao anh lại phải chào bà ta chứ? bỗng bà ta nhìn anh lên tiếng: - Asaki, tôi xin lỗi… Asaki quay ngoắt lại, gằn từng tiếng: - Bà có tư cách gì mà nói lời xin lỗi đối với tôi? Mà người để bà phải quỳ xuống tạ tội hàng ngàn vạn lần chính là cô ấy…Tại sao bà lại làm như vậy chứ? Bà Kim chợt giật mình, bà đang nói gì vậy? đã có ai nói gì đâu? Chẳng nhẽ bà lại thưa ông tôi ở bụi này hay sao? Chính vì nghĩ như thế nên bà ta im lặng, đầu cúi xuống thật thấp để tránh ánh mắt đối với mọi người… Asaki đưa mắt nhìn ông Hải rồi lên tiếng tiếp: - Thú thật tôi cũng không hiểu ông Kim chồng bà. Ông ta một hai cứ khen vợ đẹp, mà giờ tôi có thấy gì đặc sắc đâu, cũng bình thường như mọi người phụ nữ bình thường khác… Quả là câu nói trên khiến bà ta giật mình. Đúng như cậu ta nói, ông Kim tính khí hay ghen, mà một khi đã ghen thì thật kinh khủng. Không biết ông ấy đã khai những gì? Bà không tin một người như ông ấy mà lại dễ đầu hàng đến thế... Thấy bà ta ngồi im không trả lời, ông Hải hỏi: - Mặc dù sự việc đã xảy ra hơn10 năm, phải công nhận hồi đó bà còn trẻ đẹp, nói thật là có khi bà lại còn đẹp hơn bà chủ ấy chứ? hèn gì mà ông ấy chẳng ghen. Nhưng chẳng nhẽ chỉ vì muốn có sợi dây chuyền tặng chồng mà bà phải giết cả ân nhân của mình hay sao? Bà Kim tuy im lặng nhưng trong lòng đã hoang mang lắm. Thật tình bà cũng không biết phải làm gì lúc này. Nhưng nếu nói nhận tội thì thật sự bà không nghĩ đến. Bỗng tiếng ông Hải quát to làm bà giật mình: - Tại sao bà lại giết ông Hoàng? - Tôi...tôi không giết... - Bà nói không giết, vậy chẳng nhẽ ông ấy tự lăn ra chết à? Tại sao đêm khuya đang ngủ với chồng, mà bà mò lên phòng ông ta mà làm gì? - Tôi thấy ông ấy làm việc suốt đêm nên lo lắng cho sức khoẻ của ông ấy... - Thật vô lý, người ta có vợ có chồng, có gì thì vợ ông ấy lo, đâu phải việc của bà chứ? hơn nữa nữa đêm bà mò đến đó mà làm gì? rõ ràng lợi dụng ông Hoàng làm việc có một mình trong phòng. Vì bà là người nhà nên ông ấy chủ quan không đề phòng, nên bà đã ra tay sát hại ông ấy và cướp sợi dây chuyền… Bà ta bỗng bật khóc, thiếu tá Hải vẫn chưa dừng lại mà nói tiếp: - Sau khi bà rời khỏi phòng thì chồng bà đi tìm. Khi thấy ông Hoàng đã chết thì cũng là lúc bà Vân vợ ông Hoàng nhìn thấy hai người nên định hô hoán. Thì ông ta đã ra tay giết bà Vân để bịt đầu mối. Sau đó ông ta còn vào phòng truy tìm con gái ông bà chủ, nhưng may sao cậu Kiên đã ẵm cô bé và chạy thoát… - Không phải như ông nói, tôi không giết ông chủ, tôi thích ông ấy mà… Biết mình nói hớ nên bà vội im bặt. Nhân cơ hội đó ông Hải tấn công tiếp: - Thật là nực cười, người ta có vợ có chồng, có tài sản trong khi bà là ai hả? cũng chỉ vì thương người mà bà Vân đã cưu mang bà đưa về đây tạo việc làm, lo nơi ăn chốn ở, thương bà như người trong gia đình. Để rồi bà muốn chiếm đoạt luôn cả chồng người ta, phá vỡ hạnh phúc của một gia đình. Bà nói như vậy thử hỏi ông Kim chồng bà sẽ nghĩ như thế nào? Bà ta vẫn ôm mặt khóc mà không nói một lời. Mà cũng đúng thôi khi bản thân bà đã gây ra biết bao nhiêu tội lỗi. Bà bỗng thấy thương chồng, cũng vì bà mà ông ấy phạm tội. Khóc một hồi, bà ấp úng: - Tất cả là lỗi của tôi, xin các ông tha cho ông ấy. Cho dù ông ấy có làm gì thì cũng là vì tôi thôi… Asaki ngồi nghe và chứng kiến từ đầu, nhìn cái miệng khóc mếu máo thật giả tạo và đáng ghét. Bộ bây giờ bà ta đang tỏ ra cao thượng, nhận hết tội lỗi về mình để giải thoát cho tên sát thủ? Nhưng bà ta đâu biết rằng cho đến giờ phút này thì bà ta không có quyền gì nữa. Chợt anh nảy ra một ý là giả vờ ủng hộ, để bà ta khai ra những việc mà hai vợ chồng bà ta đã làm đêm hôm đó. Anh nhìn vào mắt bà Kim rồi tỏ ra thông cảm: - Kể cũng tội cho bà, Nhưng muốn cho người khác tin thì bà phải nói ra sao cho có tình có lý, chứ không thể ngồi nói suông được. - Nhưng tôi không giết ông chủ… - Nếu bà không giết thì không nhẽ là ông Kim giết? rất có thể khi đi theo bà lên phòng làm việc của ông chủ, vì nổi cơn ghen nên ông ta đã ra tay sát hại cho hả giận? - Không phải. Ông chủ bị bệnh tim nên… Bỗng tình huống xoay chiều, ông Hải bỗng nhớ trong hồ sơ cũng có ghi ông Hoàng có bệnh tim. Nhưng tại sao ông ta lại chết khi đang có hai người ở đó? Đặt giả thiết nếu ông ta lên cơn đau tim đột ngột, thì hai người cũng có thể giúp đỡ ông ấy, đằng này… Bà Kim vẫn khóc nức nở, thấy thế Asaki lên tiếng: - Tôi nghĩ có thể bà nói đúng… Thấy có người bênh mình, bà ta ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn anh như cầu cứu. Nhưng bà bỗng chưng hửng khi nghe anh nói tiếp: - Bà không trực tiếp cầm dao giết người, nhưng giả sử đúng như ông Hoàng lên cơn đau tim, thì bà cũng phải giúp đỡ ông ấy bằng cách lấy thuốc đưa cho ông ấy uống. Đằng này bà đã không làm như thế mà ngược lại. Cả hai vợ chồng bà dửng dưng đứng nhìn ông chủ và cũng là ân nhân của mình, từ từ không còn hơi thở thì còn tàn nhẫn hơn là cầm dao giết ông ấy… - Tôi…cũng muốn lắm nhưng ông Kim không đồng ý… Asaki không giữ nổi bình tĩnh đập mạnh tay xuống bàn, khi nghe câu nói đó từ miệng của bà ta. Thử hỏi nếu ngay bây giờ mà Thanh Vy đang ngồi ở đây và nghe những lời này, thì liệu bà ta có yên ổn với cô ấy không? anh nói tiếp, nhưng trong giọng nói gằn từng chữ: - Bà có còn là con người không hả? trước sinh mạng một con người như ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà bà không nhanh tay giúp đỡ, lại còn phải chờ được sự đồng ý của thằng chồng đốn mạt, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn… - Tôi hối hận lắm, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm như thế? Hối hận. Bà ta mà cũng biết hối hận ư? Một con người không có lương tâm, anh muốn hỏi thật nhiều, nghe thật nhiều để hiểu rõ mọi ngọn ngành, về cái đêm mà hai vợ chồng bà ta đã ra tay tàn độc, cướp đi mạng sống của cha mẹ cô gái Thanh Vy. Nhưng anh không thể nghe cũng như phải chịu đựng thêm nữa. Anh thấy thật ghê tởm với bà ta, một người phụ nữ quá tàn ác, trong cái vỏ bọc là một người quê mùa, hiền lành chất phác thì quả là đáng sợ…