CHƯƠNG 26
Chợt ông Hải nhớ đến chuyện gì định hỏi Asaki nhưng rồi lại thôi. Thấy vậy anh lên tiếng:
- Hình như Sếp có điều gì muốn nói?
- Chuyện riêng của gia đình cô Vy nên tuy hơi tò mò nhưng hỏi cũng kỳ...
Asaki nói chuyện với ông Hải nhưng cũng là nói với chính mình:
- Thương cô ấy lắm, vạch trần đuợc kẻ thủ ác hại cha mẹ nhưng mới chỉ là buớc đầu. Bây giờ một mình cô ấy phải đuơng đầu với biết bao khó khăn...Nhưng…
- Tôi muốn hỏi chuyện cậu Kiên…
Nghe nhắc đến tên Kiên, Asaki chợt lấy làm lạ là từ sáng tới giờ anh không thấy Thanh Vy gọi, hoặc thậm chí là một dòng tin nhắn nên tỏ ra sốt ruột. Không muốn gọi cho cô trước mặt ông Hải nên anh cáo từ ra về.
Về đến nhà, anh ngạc nhiên khi thấy hai cánh cửa cổng mở thay vì hàng ngày vẫn khóa. Chỉ mở cổng lớn khi có xe hơi đi vào, còn người đi bộ thường đi bằng lối phụ bên hông, và không khó để anh có câu trả lời, khi nhìn thấy một chiếc xe hơi biển số 65 đang đậu trong sân...
Biết nhà có khách, tuy hơi bất ngờ bởi từ khi về nước đến giờ, anh chưa nghe cô nói đến người thân, bà con hay bạn bè. Nay có người đến chơi hay với mục đích gì đây? Cẩn thận đưa xe vào sân rồi đi vào nhà rồi tiến về phía phòng khách.
Cảnh tượng diễn ra trong phòng khách mà anh không thể tin ở mắt mình. Ngoài Trần Kiên, cô gái và một đứa trẻ khoảng hơn 10 tuổi, còn có hai mẹ con một người đàn bà. Điều khiến anh chú ý đó là chàng trai con bà ta.
Lễ phép cúi chào bà khách, Asaki tiến về phía Thanh Vy và ngồi xuống bên cạnh. Anh chủ động trong vai trò của một chủ nhà, nhằm cảnh cáo Trần Kiên về việc đưa nhà vợ đến mà không báo trước.
Có lẽ cũng hiểu được dụng ý của anh, nên Trần Kiên ngồi im, đầu cúi xuống. Chưa kịp lên tiếng thì chàng trai nhìn anh rồi hỏi với thái độ ngang tàng:
- Anh là ai? Bộ khi vào nhà mà không nhìn thấy người lớn tuổi hay sao?
Anh ta chưa nói hết câu thì một trái nho từ dĩa trái cây trên bàn bắn thẳng vào miệng anh ta. Quá bất ngờ và đau đớn, anh chàng hét lên:
- Trời ơi, cái gì thế này? Ai ném tôi...
Chỉ có Trần Kiên là biết người làm việc này, nhưng anh ta vẫn ngồi im mà không dám tỏ thái độ gì. Lúc này Asaki mới lên tiếng:
- Anh có tư cách gì mà có quyền hỏi tôi? Việc tôi cúi chào bác gái thì chỉ có kẻ đui mới không nhìn thấy...
- Anh vừa nói ai đui hả?
- Tao nói mày, đuợc chưa?
Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Người đàn bà lên tiếng quát con trai:
- Vũ Luân, con đi ra ngoài cho mẹ nói chuyện...
Khi tên thanh niên hậm hực đi ra ngoài rồi thì bà ta nhìn Thanh Vy lên tiếng:
- Bác biết cháu cần thời gian để suy nghĩ. Nên cháu cũng cho bác một cái hẹn, thời gian nào sẽ có câu trả lời...
Trong lúc Asaki chưa hiểu ý bà ta nói gì thì thấy Thanh Vy chiếu tia nhìn về phía Trần Kiên, nhưng anh ta vẫn cố tình cúi đầu xuống tránh ánh nhìn của cô. Thấy thế anh hỏi Thanh Vy:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện dài lắm, em sẽ nói với anh sau...
Không thấy Thanh Vy trả lời câu hỏi của mẹ, cô gái Bích Liên tỏ ra bực tức, quay sang nhìn Trần Kiên rồi hét lên:
- Anh sao thế hả? Bộ câm họng rồi hay sao?
Trần Kiên ấp úng:
- Anh... anh...
Không ngờ Thanh Vy nhìn cô ta rồi nói:
- Hồi giờ tôi im lặng không lên tiếng đừng nghĩ tôi sợ mấy người. Chẳng qua tôi tôn trọng bác đây là người cao tuổi. Còn chị em cô không là gì hết, xin mời cút ra ngoài. Nhà tôi không chứa thành phần vô học...
Người đàn bà bênh con gái:
- Cô nói tôn trọng người lớn tuổi, tại sao lại không trả lời câu hỏi của tôi?
- Tôi không trả lời bởi câu hỏi quá vô lý. Giờ xin mời các người về cho...
- Cô đuổi tôi đấy à?
- Bác nghĩ sao cũng được...
Lúc này Trần Kiên mới lên tiếng:
- Thanh Vy nói như vậy là hơi nặng lời và bạc bẽo. Em vẫn nói không quên ơn anh đã cứu mạng. Bây giờ anh gặp khó khăn nên muốn nhờ em giúp đỡ, thì em lại trả lời hết sức vô ơn. Anh thấy thất vọng quá...
Ngồi im lắng nghe hai bên nói chuyện, bây giờ thì Asaki đã hiểu những người này đến đây làm gì. Quay sang nhìn Trần Kiên, anh dằn từng tiếng:
- Anh nghe cho rõ đây. Thứ nhất anh đã bắt cóc cô gái trong đêm để bỏ trốn, mục đích là gì thì chỉ có anh mới giải thích được. Người đuợc trả ơn phải là cha mẹ tôi. Nếu hôm đó không đuợc cha mẹ tôi cứu đưa sang Nhật, liệu anh có đuợc như ngày hôm nay không? hay chính tính mạng anh còn gặp nguy hiểm?
- Việc tôi cứu Thanh Vy là hoàn toàn tự nguyện, ngoài ra không có một mục đích gì khác…
- Đấy chỉ là anh đã nhanh chóng đưa cô chủ ra khỏi nhà chứ chưa gọi là cứu, bởi trong suốt 10 năm nếu anh nuôi nấng dạy dỗ cô chủ khôn lớn thì mới được ghi nhận. Tôi không nói anh có ý đồ xấu mà cảm ơn anh. Nhưng nếu nói phải tính trả công cho anh bằng vật chất thì e rằng không nên, lời cảm ơn lúc này không còn ý nghĩa nữa…
Thấy Trần Kiên cúi gằm mặt xuống không nói gì thì Bích Liên tiếp tục lên tiếng:
- Những lời anh ta vừa nói có đúng không? nếu so với những gì anh nói thì tôi thấy có gì đó sai sai. Anh nói đi, tại sao lại im lặng như thế chứ? bộ anh sợ họ lắm hay sao?
Trần Kiên vẫn im lặng, Thanh Vy nhìn anh ta rồi nói tiếp:
- Một chữ ơn có thể cả đời không quên, nhưng một khi đã biến nó trở thành méo mó thì thật tiếc...
Bỗng anh ta lên tiếng:
- Anh xin lỗi...
Rồi quay sang vợ đưa tay dắt cậu con trai định ra khỏi nhà, nhưng với cô Bích Liên thì có vẻ không ra về dễ dàng đến thế. Cô ta giật phắt tay con trai ra khỏi tay anh ta rồi rít lên:
- Bất tài, một con người bất tài vô dụng, thì cho rằng có 10 hay 20 năm sau cũng chỉ là một kẻ bất tài mà thôi...
Vừa bước ra đến cửa, Trần Kiên nghe thấy cô ta xỉ nhục mình thì dừng lại, nhưng anh ta chỉ quay mặt nhìn Bích Liên rồi không nói gì mà đi thẳng ra cổng. Thằng bé thấy cha mẹ nói lớn tiếng thì hoảng sợ khóc thét lên. Asaki đưa ly nước và thanh kẹo Socola cho nó rồi dỗ dành:
- Con ngoan nào, uống nước rồi nín khóc chú cho kẹo nè...
Bích Liên lúc đầu định phản ứng nhưng rồi lại thôi. Cô ta nhìn Thanh Vy như muốn phân trần, kể lể nhưng thấy cô mắt nhìn đi nơi khác rồi đứng dậy đi lên lầu thì im lặng, để một mình Asaki ở dưới phòng khách tự xử lý.
Asaki bỗng cảm thấy khó xử với hai người phụ nữ một già một trẻ. Thật tình anh nghe nói bà ta không cho con gái lấy Trần Kiên vì chê anh ta nghèo. Nhưng qua sự việc ngày hôm nay thì anh lại thấy bà ta không phải nguyên nhân chính mà là cô nàng Bích Liên. Khi Thanh Vy bỏ đi lên lầu thì hai mẹ con có vẻ thiếu tự nhiên, bà mẹ đứng dậy nói với con gái:
- Về thôi con, thất vọng quá...
Liếc nhanh sang nhìn Asaki, cô ta nói:
- Con muốn xuống căn phòng mà chồng con ở trước khi bỏ đi. Nhà giàu thì phòng của người làm cũng không tệ...
Asaki thật tình không muốn dây dưa đến phụ nữ, nhưng đến tình huống này thì có vẻ cô ta cố tình. Không có cách nào khác, anh lấy điện thoại điện cho ông Hải:
- Alo, vừa mới ở đây về, giờ có chuyện gì?
Tiếng Asaki nói lớn cố ý cho mọi người cùng nghe:
- Dạ thưa sếp. Giờ về đến nhà rồi mới nhớ, hôm Sếp nói sau vụ án này thì sẽ tiếp tục điều tra về gia đình ở Cần thơ phải không ạ? Hiện có gia đình vợ anh Kiên đến chơi, Sếp có muốn gặp để lấy tin tức không để em giữ họ lại...
Từ đầu dây bên kia, ông Hải không hiểu chàng trai người Nhật đang nói nhảm chuyện gì. Chợt ông nghe tiếng con nít đòi về rồi tiếng người phụ nữ cất lên thì ông thở phào:
- Cậu giữ họ lại giúp, tôi cho trinh sát đến mời về đây...
Nhưng với ai chứ với Bích Liên thì trò này đã có vẻ bị xưa rồi. Nhưng cô ta cũng đứng dậy nói với mẹ:
- Về thôi mẹ, ở đây nghe tuồng chán quá. Hôm sau quay lại...
Asaki nhìn họ đi ra ngoài mà chỉ cười. Lúc này Thanh Vy mới từ trên lầu đi xuống, cô lắc đầu:
- Không hiểu anh Kiên nghĩ gì mà lại để mấy người này đến đây tống tiền em chứ?
- Tống tiền? Em nói gì mà anh không hiểu?
- Em còn không hiểu huống gì anh. Lúc em vừa đi ra mở cửa định đến công ty thì thấy một chiếc xe ô tô 7 chỗ biển số miền tây cũng vừa đến, và người ngồi trong xe giơ tay vẫy chính là anh Kiên. Không còn cách nào khác nên em đành quay vào tiếp khách.
- Rồi người ta nói gì mà em nói họ tống tiền?
Gương mặt Thanh Vy bỗng đanh lại, cô trả lời anh nhưng vẫn còn nỗi bực tức:
- Vừa rót nước mời khách, em bỗng giật mình khi thấy thiếu một người. Rõ ràng khi từ trên xe bước xuống 4 người lớn và một đứa trẻ. Vậy mà giờ chỉ còn Trần Kiên và hai người phụ nữ. Lúc đó em đã không bình tĩnh, nhưng nghĩ chắc cậu thanh niên đi cùng có thể ra vườn tham quan hoặc đi vệ sinh nên vẫn im lặng. Khoảng 30 phút sau em giật mình khi thấy cậu ta từ trên cầu thang đi xuống...
Asaki bỗng ngắt lời:
- Trời ơi, tại sao không nói chi tiết này với anh chứ?
- Ý anh là sao?
- Anh mà biết thế này thì cậu ta và cả nhà hơi mệt với anh rồi. Anh sẽ giả bộ đi lên lầu và kêu bị mất cắp, nhân tiện báo công an...
- À há, tại sao em lại không nghĩ ra điều đó chứ?
- Nhưng rồi xảy ra chuyện tống tiền ở đâu?
Thanh Vy kể tiếp:
- Lúc vừa nhìn thấy hắn từ trên lầu đi xuống thì em nổi giận quát lên:
- Này anh kia? Ai cho anh đi lại trong nhà tôi vậy hả?
Hắn cười hề hề rồi nói:
- Tôi đi tham quan nhà của anh rể bộ không được hay sao? Nếu anh rể tôi không cứu cô thì bây giờ cô có còn được ngồi ở đây không?
Lúc này em đã hiểu mấy người này đến đây làm gì. Em nhìn anh Kiên nhưng anh ta cúi gằm mặt xuống, thì em biết anh ta đang tránh mặt em. Nhưng thấy em không trả lời thì hắn nói tiếp:
- Ý cô bây giờ thế nào? Nếu tính công anh tôi không những cứu cô thoát chết, mà còn nuôi nấng dạy dỗ cho cô ăn học được như ngày hôm nay, kể ra cũng bộn tiền à nha...
Thanh Vy vẫn chưa hết bức xúc:
- Thật nực cười, Không biết ông Kiên nói những gì mà họ lại có ý nghĩ như vậy. Sở dĩ em ngồi im không trả lời vì sợ ông ta bẽ mặt, cho đến khi anh về...
Asaki nét mặt trầm tư, không biết nghĩ thế nào mà anh lấy 2 cái ly của Trần Kiên và bé trai vừa uống nước, bỏ vào bịch nilon rồi buộc lại. Thanh Vy lấy làm ngạc nhiên nên hỏi:
- Anh làm gì vậy?
- Anh muốn làm một việc cuối cùng cho anh ta. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, em tập trung lo cho công việc ở công ty, việc vặt này cứ để cho anh giải quyết...
Nghe nhắc đến công ty thì Thanh Vy mới nhớ:
- Chuyện chưa yên đâu anh ạ, Em muốn biết số tiền lợi nhuận từ cổ phần của Ba mẹ hiện nay đang ở đâu? Hơn 10 năm qua bác Hòa và vợ chồng bà Kim sống bằng nguồn tiền nào?
- Đi với anh...
- Đi đâu?
- Đến bệnh viện, vấn đề này không hỏi ông Hòa thì hỏi ai?
Khi mới từ cơ quan điều tra trở về, anh định nói với cô về chuyện lấy lời khai bà Khiêm, nhưng giờ đây anh thấy mọi chuyện đó hãy gác lại. Bởi trước mắt còn rất nhiều chuyện phải làm, rồi đây mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Gương mặt xinh đẹp của cô sẽ luôn nở nụ cười, không còn phải căng thẳng và lo lắng nữa...