CHƯƠNG 27
Đến bệnh viện thì ông Hòa đang ngủ nên hai người ra ghế đá ngồi nói chuyện. Lúc này Thanh Vy mới hỏi anh:
- Hai cái ly anh cất đâu rồi?
Mắt vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài, Asaki trả lời:
- Đang ngoài xe...
Thanh Vy tỏ ra bức xúc:
- Kệ anh ta, không việc gì phải mất thời gian. Chẳng nhẽ anh ta không biết làm việc đó hay sao?
- Anh làm vì anh ta một lần nữa, cần trắng đen rõ ràng. Cho dù đứa bé là con anh ta hay không thì anh ấy phải tự chịu trách nhiệm và giải quyết...
- Em thì nghĩ khác, khi tiếp nhận công ty của Ba thì bố trí cho anh Kiên một vị trí nào đấy là xong...
- Lúc đầu anh cũng nghĩ như thế, nhưng bây giờ thì không...
- Tại sao?
- Thứ nhất con người anh Kiên không có lập trường, ích kỷ, tham vọng và cơ hội. Thứ hai anh không muốn dây dưa với nhà vợ anh ấy, họ chỉ biết có tiền mà không cần biết trước sau...
Nghe Asaki phân tích thì Thanh Vy mới thấy rằng mình còn có nhiều suy nghĩ nông cạn, mà không luờng truớc đuợc hậu quả về sau. Ngay cha mẹ cô cũng là một bài học để đời. Cũng chỉ vì thương người mà phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Thấy cô im lặng không nói gì, anh nói tiếp:
- Em phải bản lĩnh và quyết đoán, chặng đường kế tiếp em phải đi một mình, tuyệt đối không được tin ai. Hãy lấy tấm gương cha mẹ để tự răn đe mình. Rồi em sẽ truởng thành...
Bỗng Thanh Vy nhìn anh cười:
- Kể cả anh cũng không tin? Căng nhỉ?
Không ngờ Asaki trả lời có vẻ hết sức nghiêm túc:
- Đúng. Anh muốn nhắc nhở em phải hết sức cảnh giác, nhất là trong công việc. Đã từng xảy ra nhiều trường hợp trợ lý thông đồng với đối tác bán đứng chủ, tất cả cũng chỉ vì tiền làm họ biến chất. Còn anh chẳng làm gì cả nên không sợ...
Hai người cùng cuời. Bỗng Thanh Vy kéo tay Asaki đứng dậy rồi nói:
- Mình đến công ty, em muốn anh cùng đi với em...
- Đến với tư cách nào? Cuộc họp hội đồng quản trị đâu phải ai muốn đến cũng được. Nội dung cuộc họp ngày hôm nay bàn về chủ đề nào?
- Tư cách nào thì em sẽ giới thiệu. Bây giờ phải tìm hiểu từ đầu, em muốn biết về hoạt động của công ty và cổ phần của Ba mẹ mà em thừa kế. Tuy nhiên em mới được trả lời sơ bộ về cổ phần của Ba mẹ và lợi nhuận. Biết em đã trở về nên mới có cuộc họp hội đồng cổ đông ngày hôm nay...
Asaki thắc mắc:
- Em đã biết, vậy còn hỏi bác Hoà làm gì nữa?
- Em vẫn muốn nghe bác ấy trả lời. Trước khi qua đời, Ba em yêu cầu phòng kế toán hàng tháng chuyển cho bác Hoà số tiền lương của người làm. Mặc dù Ba qua đời nhưng hàng tháng bác Hoà vẫn nhận số tiền đó...
- Vậy cũng là lẽ thường mà, có gì lạ đâu?
- Lạ chứ? Trước khi Ba mất thì số tiền trả lương cho 4 người là bác Hoà, vợ chồng ông Kim và anh Kiên. Nhưng khi xảy ra sự việc và anh Kiên bỏ đi, như vậy bây giờ chỉ có 3 người nhưng số tiền bác Hòa nhận vẫn không thay đổi, vậy số tiền lương của anh Kiên trong 10 năm hiện nay ở đâu? Nếu không phải ở trong túi của bác Hoà...
- Nếu bác ấy vừa là quản gia, vừa là người làm vườn, thì việc hưởng 2 luơng cũng xứng đáng mà...
- Em vẫn muốn nghe bác ấy trả lời, cứ xem như em chưa biết gì...
Asaki nói tiếp:
- Ý em không sai và anh hoàn toàn ủng hộ, nhưng nếu trong thời gian 10 năm mà không có ai làm vườn, dọn dẹp thì liệu cái nhà này có đuợc như ngày hôm nay không? Bà Kim thì nấu ăn, lau dọn nhà cửa. Việc đó nếu không phải bác Hoà thì là ông Kim...nhưng anh nghe nói ông Kim đi làm việc cơ khí bên ngoài, vậy thì người nào? Theo anh thì em chưa nên hỏi bác Hoà vì bác ấy đang bệnh, hơn nữa phải biết chính xác phòng kế toán thanh toán tiền hàng tháng là bao nhiêu rồi tính tiếp...
Hai người đến nơi thì cùng đi vào, vừa nhìn thấy Thanh Vy thì ai cũng xúc động. Nhớ lại lần đầu cô được thư ký Long của ông Hải giúp đỡ, nên cô liên lạc được với trợ lý của Ba là anh Duy Hùng. Mặc dù thời gian đã hơn 10 năm, nhưng khi thấy một cô gái đi cùng với điều tra Long thì qua giây phút ngỡ ngàng, Duy Hùng đi lại gần và không khó để anh nhận ra Thanh Vy, con gái cố giám đốc Vũ Hoàng:
- Thanh Vy, phải em không? Trời ơi...
Nghe gọi tên mình thì cô dừng lại, quay nhìn ngơ ngác. Lúc đó Duy Hùng đang chạy từ trên lầu đi xuống. Cô cũng nhận ra anh:
- Anh Hùng ơi...
Hai anh em ôm nhau khóc, mãi đến khi điều tra Long lên tiếng:
- Vy ở đây nhé, anh phải về cơ quan họp...
Thanh Vy bối rối:
- Em xin lỗi anh Long, em cảm ơn anh ạ...
Nói rồi thư ký Long đi ra cửa, còn hai anh em thì cứ tíu tít hỏi thăm đủ thứ. Mãi sau như chợt nhớ ra điều gì, Duy Hùng nói:
- Em về là tốt rồi, quay lại tiếp quản công ty của Ba...
Thanh Vy băn khoăn:
- Em không biết chuyên môn thì sao làm được chứ?
- Không biết thì học, anh sẽ làm trợ lý cho em như hồi Giám đốc còn sống...
- Thế bây giờ anh vẫn làm trợ lý à?
- Không, anh làm phó giám đốc phụ trách kinh doanh...
Rồi Duy Hùng đưa Thanh Vy đến gặp quyền giám đốc Hoàng Chương. Hồi Ba còn sống, chú Chương cũng đến nhà cô nhiều lần nên cô nhớ. Cuộc hội ngộ cũng vô cùng cảm động...
Nhưng lần này cô không đi một mình mà đi cùng với một chàng trai người Nhật thì ai cũng ngạc nhiên. Kể cũng đúng thôi bởi nội dung cuộc họp chỉ công bố trong nội bộ công ty, vậy mà cô lại đưa người lạ vào. Nghĩ là Thanh Vy chưa hiểu về quy chế của công ty, nên Duy Hùng ghé tai cô nói nhỏ:
- Sao em lại đưa người lạ vào đây?
Thanh Vy không trả lời mà kéo Asaki ngồi xuống bên cạnh mình. Khi đã ổn định thì cô mới bắt đầu giới thiệu:
- Trước tiên cháu xin lỗi về sự đường đột ngày hôm nay. Nhưng cháu cũng muốn giới thiệu với mọi người đây là võ sư Asaki, và cũng là chồng chưa cưới của cháu. Anh ấy theo về Việt Nam để quyết tìm ra kẻ thủ ác đã hại Ba mẹ cháu. Việc của cháu sau này cũng là việc của anh ấy,...
Quá bất ngờ nhưng Asaki vô cùng vui mừng và xúc động, khi Thanh Vy giới thiệu với mọi người là chồng chưa cưới. Anh đứng dậy nói tiếng Việt và cúi chào mọi người...
- Xin chào, tôi là Asaki...
Một thoáng thất vọng hiện rõ trên gương mặt Duy Hùng, anh cúi xuống không nói gì, trong khi mọi người đang giới thiệu với Asaki. Bỗng cô Thanh Hà ngồi kế bên nói nhỏ với anh:
- Em sao vậy Hùng, có chuyện gì nói sau, nhớ rằng đang họp nhé...
- Em hơi mệt một chút, chị yên tâm...
Tuy Duy Hùng trả lời như thế nhưng không qua mắt được chị Hà. Trong công ty chị thân và thương cậu em trẻ tuổi mà ham học hỏi. Cũng không phải ngẫu nhiên mà ông Vũ Hoàng lại chọn cậu ấy làm trợ lý khi mới ra trường, lại kinh nghiệm chưa nhiều thay vì chọn người khác. Thái độ của Duy Hùng khi thấy Thanh Vy đi cùng võ sư người Nhật khiến chị thắc mắc. Không nhẽ cậu ấy lại có cảm tình với cô gái hay sao?
Suốt buổi họp, Duy Hùng vẫn ngồi im tuy không cúi xuống như lúc ban đầu, ánh mắt có vẻ tập trung vào nội dung, nhưng qua quan sát thì chị thấy cậu ấy thi thoảng lại liếc nhìn về phía Thanh Vy, trong khi cô không hề để ý...
Asaki mở máy ghi âm nội dung cuộc họp để về nhà nghiên cứu. Có một điều làm anh yên tâm khi thấy Thanh Vy đã trưởng thành lên rất nhiều. Thời hạn visa của anh sắp hết, đồng nghĩa với việc anh phải trở về nước. Có một điều làm anh không yên tâm khi thấy anh chàng Duy Hùng luôn để ý đến Thanh Vy. Với người khác thì họ còn khéo léo che giấu, đằng này anh ta lại thể hiện ra ngay nét mặt. Nếu anh về nước rồi anh ta lại có điều kiện để tiếp xúc với cô nàng. Liệu cô ấy có thay đổi không?
Họp xong, hai người không ở lại mà về bệnh viện với ông Hòa. Asaki thấy rằng muốn tìm một người giúp việc khi bà Kim bị bắt, nhất là thời gian anh về nước...
Vừa nhìn thấy cô cháu gái thì ông Hòa nói ngay:
- Cháu làm thủ tục cho cậu ra viện, cậu muốn về nhà cho thoải mái...
Thanh Vy cười động viên:
- Để cháu xin ý kiến của Bác sỹ, xem tình hình bệnh của cậu thế nào?
Cô nói xong thì dứng dậy đi ra ngoài, trong khi đó thì ông Hòa cứ tưởng cô vẫn ngồi ở đó nên tiếp tục nói:
- Cậu khỏe rồi, nếu bác sỹ không cho về thì cũng về thôi. Ở đây cũng chỉ nằm và uống thuốc, vậy tại sao lại không về nhà cho thoải mái chứ? Khi nào hết thuốc lại vào tái khám...
Không thấy tiếng trả lời thì ông quay mặt ra ngoài, lúc đó mới biết trong phòng không có ai, và cô gái Thanh Vy đã ra khỏi phòng từ khi nào. Lúc đó Thanh Vy đến gặp bác sỹ điều trị, và khi biết ý định của cô gái thì bác sỹ cũng đồng ý cho ông Hòa ra viện, với điều kiện phải uống thuốc đầy đủ, hàng tháng đến bệnh viện tái khám. Bỗng Asaki nói với cô:
- Anh thấy em nên tìm một người phụ nữ trung tuổi đến giúp việc. Từ ngày bà Kim bị bắt đến giờ không có ai làm việc đó...
Thanh Vy gật đầu:
- Em cũng đã nghĩ đến điều đó, em sẽ nhờ bác Hòa...
Nhưng Asaki lại đề nghị:
- Hôm nay đến công ty, anh thấy chị tạp vụ trông hiền lành, chịu khó. Em thử gặp chị ấy xem sao, dù sao thì phụ nữ cũng dễ nói chuyện...
- Mới gặp người ta một lần mà anh đã khẳng định rằng chị ấy hiền lành chịu khó?
- Con mắt anh nhìn rất rõ, anh có được đào tạo mà...
Thanh Vy không nói gì, cô cũng nghĩ lần sau đến công ty sẽ tìm gặp chị ấy xem thế nào. Nhưng sau khi làm xong thủ tục để quay về phòng thu xếp cho ông Hòa ra viện, thì cô giật mình khi thấy một người phụ nữ còn trẻ, cỡ trên 30 tuổi đang chăm sóc ông Hòa. Vừa nhìn thấy cô thì người phụ nữ cúi chào rồi định quay lưng bước ra ngoài, thấy thế ông Hòa giới thiệu:
- Đây là cô Duyên, bạn cậu...
Thanh Vy cúi đầu chào xã giao:
- Em chào chị...à chào cô...
Người phụ nữ cũng chỉ biết cúi đầu chào mà không lên tiếng, bởi cũng giống như Thanh Vy. Chị ta còn trẻ, nếu như không phải bạn với ông Hoà thì hai người chỉ xưng hô chị em. Nhưng trong tình huống này cô đành phải gọi là cô. Mải nói chuyện với ông Hoà mà cô không để ý Asaki đã ra khỏi phòng từ khi nào. Cô nói với ông Hoà:
- Cậu thu xếp để ra viện, cháu chờ ở ngoài...
Nói rồi cô buớc ra ngoài, nhìn quanh không thấy Asaki đâu nên lấy điện thoại gọi cho anh:
- Anh đang ở đâu?
- Anh bận một chút rồi về ngay...
Khoảng 30 phút sau thì Asaki quay trở về phòng bệnh. Hoá ra trong lúc chờ đợi thì anh mang hai cái ly đến phòng xét nghiệm ADN. Xong việc thì anh quay trở về phòng ông Hoà, lúc này thấy Thanh Vy có vẻ sốt ruột thì anh lên tiếng:
- Ông Hòa chuẩn bị xong chưa?
Thanh Vy không trả lời vào câu hỏi mà nói:
- Anh vào phòng đi sẽ rõ...
Asaki không biết đã xảy ra chuyện gì, anh mới rời đi có một lúc, vậy mà lại có chuyện hay sao. Đến trước cửa phòng ông Hòa, anh định đẩy cửa bước vào thì bỗng khựng lại bởi tiếng nói của một người phụ nữ từ bên trong vọng ra:
- Anh cứ nói gì đâu không à? Chỉ giới thiệu thì được gì chứ?
- Thì cháu Vy mới gặp em lần đầu, từ từ rồi anh nói. Em cố gắng làm thân với nó nhé...
- Từ từ...năm năm tuổi xuân của em rồi, anh còn muốn em phải chờ gì nữa?
Như vậy là anh đã hiểu, ông Hòa có người phụ nữ bên ngoài. Về gia đình vợ con ông ấy thế nào chính anh cũng không biết. Lại chuyện gì nữa đây? Và bao giờ mới thật sự hết rắc rối?