CHƯƠNG 28
Thấy Asaki dừng ở cửa phòng rồi quay ra, thì Thanh Vy cũng đã đoán anh nghe thấy gì trong phòng. Khi đến nơi cô ngồi, thay vì hỏi những thắc mắc trong đầu thì anh lại ngồi xuống bên cạnh và im lặng. Lát sau thấy cánh cửa phòng mở nhưng không có người đi ra thì cô nói với anh:
- Chắc soạn đồ xong rồi, mình về thôi…
Không ngờ Asaki trả lời:
- Em vào hỗ trợ họ ra xe, anh chờ ở ngoài…
- Làm vậy sao được, anh là đàn ông thì đỡ ông cậu chứ, em phụ với bả xách đồ thôi…
Không còn cách nào khác, Asaki đành theo cô đi vào. Vừa nhìn thấy anh đi cùng Thanh Vy thì người phụ nữ có vẻ không tự nhiên. Thấy cô ta cố tình nấp sau lưng ông Hòa, thì anh cho rằng vì là tiểu tam nên cô ta sợ lộ chuyện đến tai bà vợ ở quê. Nhưng thật tình lúc này anh cũng không có tâm trạng nào mà nghĩ đến những chuyện đó. Lại gần ông Hòa, anh lên tiếng:
- Ông dựa vào người tôi rồi đi ra ngoài xe có nổi không?
Ông Hòa cố cười tươi:
- Tôi khỏe, cậu cứ làm như tôi là cụ già 70 tuổi không chừng…
Asaki cũng không trả lời mà kéo xốc ông ta đứng lên. Trước khi rời khỏi phòng, ông Hòa còn nắm tay người phụ nữ rồi nói:
- Em đi với anh…
Bỗng một mùi hương sả xộc vào mũi làm Asaki giật mình quay lại, đúng lúc đó chạm ngay vào ánh mắt của cô ta, làm cô ta vội cúi xuống như tránh tia nhìn sắc như dao của anh. Suốt từ phòng bệnh đi ra xe mà hai người không nói một lời. Asaki tự hỏi có bao giờ bóng đen đêm đó không phải là bà Kim mà chính là người phụ nữ này không? Nếu đúng thì chứng tỏ bà ta có võ, việc cặp với ông Hòa chẳng qua chỉ là cái cớ, hay đằng sau còn một dụng ý gì khác? Suốt năm năm qua bà ta đã ở đây nhưng tại sao lại không xuất hiện?
Thanh Vy có vẻ như cũng đã phát hiện ra điều gì đó, nên cô lẳng lặng đi một mình ra xe mà không chờ mọi người đi cùng, thậm chí cũng không xách đồ cho ông Hòa. Mặc dù cháu gái như vậy nhưng ông Hòa cũng không dám nói mà chỉ lặng im. Ông hiểu rằng không thể một sớm một chiều mà bắt cô gái phải chấp nhận việc ông có người tình. Từ từ rồi ông sẽ tâm sự với cháu gái.
Suốt từ bệnh viện trở về nhà, trên xe không ai nói với ai một lời nào. Xe vừa về đến nhà thì cô gái có vẻ sợ nên cứ nấp sau lưng ông Hòa. Thanh Vy có vẻ bực mình nhưng với Asaki thì lại nghĩ khác. Anh hiểu rằng đó chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi...
Lấy lý do bận lái xe vào bãi, Asaki giả bộ như không nhớ nhiệm vụ phải đỡ ông Hòa vào nhà, mà anh kín đáo theo dõi cô ta đỡ ông ấy như thế nào. Từ trong phòng bệnh đi ra ngoài xe, anh biết ông Hòa còn yếu, bởi ông ấy không chủ động tự bước đi mà hoàn toàn dựa vào anh. Cô ta xuống xe trước rồi đỡ ông Hòa xuống sau một cách hết sức gọn gàng. Với một người bình thường cho dù là nam giới, thì việc đỡ một người đàn ông khoảng 70 ký với sức nặng toàn thân, khi không có khả năng trụ đứng trên hai chân vững vàng đã là khó, huống gì cô ta lại là một người phụ nữ. Nhưng cô ta đã làm tốt nhiệm vụ và cùng ông Hòa đi về phòng...
Như vậy anh có thể khẳng định bóng đen đêm hôm đó chính là cô ta. Đêm đó anh và Thanh Vy cũng có ý dọa ma ông Hòa và cô ta đã ra tay. Nhưng vấn đề tại sao cô ta lại tấn công Thanh Vy mà không phải anh? Rõ ràng cô ta đã nhận ra cô chủ hay chỉ là mục đích bảo vệ cho ông Hòa? Điều đó anh phải điều tra mới biết được. Chính cô ta chủ quan không biết mình bị theo dõi nên mới để lộ bản thân khi đỡ ông Hòa về phòng. Có lẽ chính ông Hòa cũng không biết rằng cô ta có võ, nên mới nói với Thanh Vy là thi thoảng ông phát hiện có một bóng đen xuất hiện trong nhà. Lúc đó Asaki còn cười trả lời rằng đó chẳng qua là ông Kim mà không phải một ai khác...
Khi chỉ còn hai người trong phòng khách, anh mới hỏi Thanh Vy:
- Em còn nhớ cái đêm mà mình dọa ma ông Hòa không?
Thanh Vy ngạc nhiên:
- Sao anh lại hỏi thế? Chuyện lâu rồi mà...
- Lâu rồi nhưng anh đã tìm ra bóng đen tấn công em đêm đó...
- Là ai? Không lẽ lại là...
Asaki không trả lời mà chỉ gật đầu. Có lẽ chính Thanh Vy cũng đã nhận ra điều gì đó nên cô nói tiếp:
- Lúc mới gặp không hiểu sao em cứ thấy cái dáng người đó đã gặp ở đâu, nhưng không tài nào nhớ ra được...
- Mùi sả, chính cái mùi sả làm anh chú ý...
Rồi anh kể cho Thanh Vy nghe mình làm bài test với cô ta, thì khẳng định cô ta có võ và cũng chính là bóng đen đêm đó. Cũng vì tất cả tập trung vào bà Kim nên bỏ qua các chi tiết khác. Thanh Vy lên tiếng:
- Bà Kim dáng cao, mà bóng đen hôm đó dáng người nhỏ, đúng là người này...em có thể đuổi bà ta nhưng em lại muốn biết bà ta yêu bác Hòa thật sự hay có ý đồ khác…
- Cả hai trường hợp đó đều không chấp nhận được, bởi bác Hòa đã có vợ con ở quê, thà em không biết thì thôi, nhưng một khi em đã biết rồi mà không ngăn chặn thì em có lỗi với họ. Nhưng anh nghĩ đó không phải là vấn đề chính, cô ta quen với ông Hòa chẳng qua muốn nhắm vào tài sản của em…
Thấy Thanh Vy im lặng, Asaki nói tiếp:
- Hơn 10 năm là thời gian quá dài để cô ta nghĩ rằng chắc chắn em không trở về. Lúc đó ông Hòa sẽ là người thân duy nhất, và rõ ràng căn nhà này ông ấy sẽ được sở hữu. Trong khi tuổi đã cao, sức khỏe ngày một yếu, và chuyện gì xảy ra chắc em cũng biết rồi…
- Có lần em nghe bà Kim nói ông Hòa muốn đưa người thân đến đây ở, nhưng bà ấy khuyên không nên, vì dù sao cô chủ vẫn chưa biết thế nào?
Như chợt nhớ ra chuyện gì, anh trả lời:
- Chính ông Hòa cũng nói với anh như vậy. Vấn đề người thân mà ông ấy nói là ai? Vợ hay là cô gái này? Có điều vợ con ông ấy là ai mà em cũng không biết…có lẽ anh phải nhờ đến ông Hải…
- Đây là chuyện gia đình, tại sao lại nhờ đến công an điều tra chứ? Không nên làm mọi chuyện thêm phức tạp. Chỉ cần em không đồng ý cho cô ta ở đây thì cũng không làm gì được em…
Asaki im lặng một hồi rồi nói:
- Chuyện không đơn giản như em nghĩ, cô ta đã ở đây tới 5 năm mà em có biết gì đâu. Nếu như vừa rồi ông Hòa không phải nhập viện thì em cũng chưa biết ông Hòa có người phụ nữ bên ngoài…
- Biết là thế nhưng anh tìm hiểu về vợ con cậu Hai làm gì? Nếu vợ cậu ấy mà biết thì có phải lớn chuyện không?
Asaki không nói gì nữa mà lẳng lặng đứng dậy đi ra xe làm Thanh Vy ngạc nhiên:
- Sao đang nói chuyện với em mà anh đi đâu?
- Anh đi công chuyện một chút…
- Anh đi gặp ông Hải phải không? Nếu vậy thì em đi với anh…
Hai người ra xe, từ phòng ông Hòa, một ánh mắt dõi theo hai người. Khi thấy hai người vừa đi khỏi thì cô quay vào nói với ông Hòa:
- Anh nằm nghỉ, em đi về…
Kéo tay cô ta, ông Hòa năn nỉ:
- Em ở đây với anh, đừng bỏ anh mà…
Tỏ vẻ tủi thân, cô ta nức nở:
- Em thương anh và rất muốn được ở bên anh để chăm sóc, nhưng ai cho em ở chứ? Chẳng nhẽ phải chờ cháu gái anh tống cổ em ra khỏi nhà thì anh mới tin hay sao?
- Sao em nói gì mà nặng nề thế? Cháu anh có nói gì đâu? Chính nó tránh mặt để mình được tự do đấy thôi…
Cô ta tỏ vẻ bực mình:
- Thôi không nói nhiều lại thêm bực mình, nếu anh không giải quyết dứt điểm thì mình chia tay…Em không thể lãng phí tuổi xuân của mình thêm nữa…
Không ngờ câu nói của cô ta lại có tác dụng, ông Hòa trả lời:
- Được, em cho anh thời gian một tuần để anh giải quyết dứt điểm chuyện này…
- Anh hứa đấy nhé…
- Được rồi, anh hứa…
Sau khi uống ly sữa thì ông Hòa cũng ngủ thiếp đi không biết gì nữa. Quan sát một hồi không có ai thì cô ta cũng nhanh chóng rời khỏi phòng. Đã từng ở đây 5 năm nên việc vào ra căn nhà đối với cô ta là chuyện không khó. Không biết cô ta vào nhà làm gì? nhưng chỉ 30 phút sau lại thấy trở xuống, rồi lấy một vật gì đó sau bàn thờ thần tài rồi nhanh chóng thoát ra ngoài.
Dù rất cảnh giác nhưng chính Asaki cũng không thể ngờ rằng cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi đã bị cô ta gài thiết bị nghe lén. Vì cô ta gài máy ghi âm ngay bàn thờ thần tài, chính vì có ánh đèn nhấp nháy của bàn thờ nên anh không phát hiện được ánh sáng màu xanh của thiết bị này. Như vậy chính anh đã nghi ngờ và phát hiện ra cô ta, thì qua nội dung câu chuyện cô ta cũng biết mình cần làm gì?
Hai người đến cơ quan điều tra gặp ông Hải mà không báo trước, nên khi đến thì ông Hải đã ra ngoài. Trong lúc chờ đợi thì anh bỗng xem điện thoại, và giật mình khi thấy người phụ nữ đang đi lại trong nhà, anh chỉ nhìn thấy cô ta cứ đi đi lại lại, hết lên lầu rồi lại đi xuống như muốn tìm một cái gì đó. Cuối cùng cô ta đi lại phía bàn thờ thần tài thì ngồi xuống. Anh quan sát kỹ xem có phải cô ta thắp nhang hay không nhưng tuyệt nhiên không thấy. Lát sau cô ta đứng dậy và đi ra ngoài…
- Anh muốn về nhà một lát…
Thấy Asaki bất ngờ nói vậy thì Thanh Vy ngạc nhiên:
- Anh sao vậy? Sếp Hải sắp về rồi…
Đưa cô xem Camera, Thanh Vy tỏ ra tức giận, cô không giận cô ta mà cô giận ông Hòa. Cũng chỉ vì người bà con và hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn, nên Ba mẹ cô đưa ông ấy đến nhà làm quản lý cho đỡ vất vả. Hồi đó cô chỉ biết ông Hòa ở nhà cô một thời gian rất dài, từ hồi cô còn nhỏ. Nhưng tại sao ông ấy lại đưa người lạ về nhà mà đáng lý ra không nên làm. Giờ đây cũng giống Asaki, cô muốn về quê tìm hiểu xem vợ con ông ấy là ai? Hiện nay cuộc sống thế nào và có biết ông Hòa có người phụ nữ khác hay không?
Nghe Thanh Vy nói thì Asaki ngồi xuống, anh nói:
- Anh muốn về nhà xem cô ta đã làm gì? Nhưng thôi bây giờ có về cũng vậy thôi khi cô ta đã đi rồi…
- Em cũng thắc mắc cô ta đến bàn thờ thần tài làm gì nhỉ? Cô ta cất giấu thứ gì ở đó?
Chợt cả hai cùng giật mình và la lên:
- Thiết bị nghe lén…
Như vậy nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô và Asaki đã lọt vào tai cô ta. Asaki tỏ vẻ tức giận, anh bỗng cười rồi nói:
- Cô ta biết mình đã bị lộ mà rút lui thì có khi lại hay. Mình đỡ phải xử lý…
- Em giận nhất là ông Hòa, già rồi mà còn đèo bòng. Nhất định em phải hỏi, thậm chí thu lại số tiền lương của anh Kiên trong 10 năm…
Nhắc đến Trần Kiên, Asaki vội gọi cho phòng xét nghiệm và được trả lời rằng đã có kết quả. Anh nói với cô:
- Em ngồi đây chờ Sếp Hải, anh chạy đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm huyết thống cha con giữa anh Trần Kiên và con trai rồi về ngay…
- Em đi với anh, em không ngồi ở đây một mình đâu…
- Cứ như cái đuôi ấy…
- Đuôi cũng được, đi thôi…
Hai người cùng cười rồi ra xe. Bởi vậy mới nói, không có tiền thì cuộc sống quả là vất vả, nhưng có nhiều tiền thì chắc gì đã sướng, cuộc sống vô cùng phức tạp, và chính đồng tiền đôi khi làm con người ta cảm thấy mệt mỏi…