← Quay lại trang sách

Chương 4 ĐÊM NHẠC

Đêm thứ sáu là đêm nhạc. Đây là đêm cuối cùng của mùa nên gần như mọi người trong thị trấn sẽ tập trung ở công viên bên sông ở Georgia để nghe nhạc bluegrass*.

Thể loại nhạc đồng quê với ảnh hưởng của nhạc jazz và nhạc blue.

Thị Trấn Đồng nằm ngay nút giao giữa Hạt Polk thuộc Tennesse và Hạt Fannin thuộc Georgia. Hạt Cherokee thuộc Bắc Carolina cũng chỉ cách một đoạn ngắn. Thực tế là đường biên giới bang giữa Tennesse và Georgia chạy ngang qua bãi đỗ xe của cửa hàng Công ty.

Piran và tôi đã đứng hai chân trên hai bang không biết bao nhiêu lần. Việc ấy khiến tôi cảm giác như mình đã đi nhiều, mặc dù không phải vậy.

Chúng tôi bắt kịp ông ngoại Chase khi bước vào công viên cùng mấy chiếc ghế gấp. Bố và tôi giúp ông dỡ mấy thùng ướp lạnh khỏi xe tải của ông. Vì sở hữu quán Mồi Và Bia trong vùng nên ông ngoại bán nước giải khát RC Cola và bánh MoonPie với giá năm mươi xen trong các đêm nhạc. Dĩ nhiên ông không thể bán bia qua đường biên giới bang vì hạt Fanny cấm rượu bia. Với sự có mặt của cảnh sát trưởng Elder ở đó, không ai dám lén lút làm việc gì không nên làm.

Ông cho tôi lon cola và bánh MoonPie miễn phí. Thỉnh thoảng tôi có thể nói khó để lấy một phần cho cả Piran nữa.

Tôi vừa cầm lấy một phần cho cả hai chúng tôi thì chị gái cậu ấy nhào qua cùng hội bạn gái trong một đám mây màu hồng họa tiết hoa lá. Tôi lắp bắp nói yếu ớt, “Ch-ch-chào Hannah.”

“Ô, chào Jack.” Cô ấy đáp rồi tiếp tục đi qua. Tôi tập trung mở chiếc ghế gấp để không ai chú ý nụ cười nhăn nhở của mình. Không gì có thể khiến tôi buồn phiền vào đêm nhạc được.

Con sông giúp không khí mát mẻ khi chảy quanh công viên thành một vòng cung rộng. Người ta từ các ngọn đồi xuống đây, một số người vừa còng vừa đầy nếp nhăn như thể ít nhất cũng phải 200 tuổi. Tất cả đều mang nhạc cụ của mình, đàn ghi-ta, đàn băng-giô, vĩ cầm, đàn bass, đàn măng-đô-lin và đàn xim-ba-lum. Đôi khi có nhiều người chơi nhạc hơn cả thính giả. Đối với nhiều người đây là khoảng thời gian tốt để cùng ngồi lê đôi mách.

Khi ông ngoại Chase không bán hàng, ông sẽ kéo vĩ cầm. Bác Quinn, bố của Piran, gảy cực nhanh trên cây đàn băng-giô đuôi én của bác. Mấy đứa nhóc gảy vấp hết khi ráng bắt kịp bác ấy. Mẹ hát theo bài Tôi sẽ bay đi và Quan tài gỗ hồng, tôi bắt gặp bố nhìn mẹ với một vẻ mặt ngốc nghếch. Nếu có người có thể khiến tâm trí bố rời khỏi mỏ thì đó chính là mẹ.

Ông già Counce Taylor hòa điệu cùng mẹ tôi bằng giọng dài thượt của vùng núi Celtic. Khi hát bài Đội thiên thần, ông trộn lẫn tất cả từ ngữ vào nhau cho tới khi gần như không thể biết được đang hát gì. Ông ngoại nói giọng ông ấy nghe như chiếc kèn túi, và đó là cách hát cũ trên vùng núi.

Dì Livvy cùng chú Bubba nhảy mấy điệu khiêu vũ xoay vòng. Họ nhảy giỏi đến nỗi người ta nói họ có thể thắng giải thưởng. Buster chỉ lầm bầm, “Trời ạ, họ lại thế nữa,” và cố không đứng quá gần.

Thực tế toàn bộ thị trấn đều ở đây, những người thọ mỏ và những người dân mà công việc của họ tồn tại nhờ đám thợ mỏ. Các chủ cửa hàng, các bác sĩ, những người phục vụ, thậm chí cả cô Post, trông cô thật xinh tươi trong chiếc váy màu xanh lá với mái tóc buông xõa. Một người đàn ông đang đứng cạnh cô mà tôi không nhận ra. Có phải bạn trai cô không? Các cô giáo có bạn trai không nhỉ?

Dù sao thì tất cả người dân Thị Trấn Đồng đều ở đây. Chúng tôi là một gia đình lớn.

Ngoại trừ nhà Rust, vậy đấy. Không chỉ vì họ đến từ một thành phố lớn như Nashville hay nơi nào đó khác, mà còn vì ông Rust là quản lý của Công ty. Ông ấy nắm trong tay số phận công việc của phần lớn những người bố trong thị trấn.

Vì bố tôi là giám sát viên nên chúng tôi đã được mời lên căn nhà lớn phong cách thời Victoria của họ một lần. Căn nhà hơn trăm tuổi, được xây dựng bởi người chủ ban đầu của các mỏ đồng ở đây, và tôi chưa từng thấy điều gì hoa mỹ hơn thế. Phòng ngủ của Sonny lớn gần bằng bếp và phòng làm việc nhà tôi cộng lại. Họ có một phòng chờ - tôi không hiểu để làm gì - và đèn chùm, với các bóng đèn và pha lê rủ xuống từ trần nhà. Tôi không thể hình dung mình sẽ sống trong một căn nhà như thế.

Tôi cho là nhà Rust tốt vừa phải, họ nỗ lực để trở thành một phần trong cộng đồng chúng tôi, nhưng không thể làm được. Họ ngồi bên rìa đám đông, nơi người ta mỉm cười lịch sự với họ nhưng không mời họ cùng tham gia.

Thế nên thay vì đi tới các nhà thờ khác nhau và có những người không hòa thuận với cộng đồng thì chúng tôi là một gia đình lớn, ngoại trừ nhà Rust. Kiểu như đội bóng chày của tôi, có điều lớn hơn. Tôi không thể chờ để được chơi lại, xét đến việc tôi đã không thể tập luyện khi đeo bó bột. Đội Chúng Ta Các Thợ Mỏ cũng mạnh mẽ như các ông bố của chúng tôi vậy, năm ngoái trong vùng này chưa ai thắng nổi chúng tôi. Chúng tôi có kế hoạch làm như vậy lần nữa vào mùa xuân tới và đánh bại đối thủ lớn nhất của mình, đội Tên Lửa.

Chúng tôi sống với bóng chày và đáng lẽ có thể chơi bóng trong đêm nhạc, nhưng không ai để chúng tôi tập luyện quanh các nhạc cụ đắt đỏ này. Chúng tôi có thể để Sonny nhập hội nếu được chơi bóng, nhưng vì chúng tôi không được chơi nên Buster, Piran và tôi tụ tập bên mé nước chơi ném đá trượt trên mặt nước.

Từ vị trí gần mặt nước này, chúng tôi có thể do thám đoạn gấp khúc trên dòng sông nơi họ chồng chất những chiếc ô tô vỡ nát giúp giữ bờ sông khỏi bị xói mòn. Cây cối sẽ làm việc này tốt hơn, nếu như có cái cây nào đó.

“Tay cậu thế nào khi không bó bột?” Piran hỏi.

“Nhức lắm.” Tôi nói. Việc ném hòn đá làm tôi choáng lên tận vai. “Bác sĩ nói xương đã vào vị trí, nhưng cánh tay sẽ còn làm phiền tớ một thời gian nữa. Tớ chỉ mừng là không còn bị bó bột.”

“Tớ cũng mừng.” Chóp tai cậu ấy chuyển thành màu hồng, cậu ấy liếc nhìn chân tôi. “Giày đẹp đấy. Của Converse à?”

“Ừ, mẹ mua cho tớ.” Tôi nhún vai, cố làm ra vẻ việc này chẳng to tát gì.

“Tuyệt.”

Trong lúc chúng tôi ném hết hòn đá này đến hòn đá khác, tôi cố ngó chừng Hannah từ khóe mắt. Cô ấy là học sinh năm cuối và là cô gái xinh đẹp nhất ở Thị Trấn Đồng, mà có lẽ nhất vùng núi Appalachian luôn. Tôi không thể hiểu vì sao cô ấy lại có quan hệ máu mủ với Piran.

Trong khi Piran tóc thô xoắn tít từ đỉnh đầu như bắp rang bơ thì mái tóc lọn xoăn màu vàng dâu của Hannah chảy qua bờ vai đầy tàn nhang như lớp xỉ nóng đổ xuống sườn đồi. Đôi môi cô ấy màu hồng đào ngay cả khi không dùng thứ son bóng sáng rỡ mùi chuối mà những đứa con gái khác vẫn dùng. Và không như Piran, cô ấy có đôi mắt của mẹ, đôi mắt màu xanh dương trong vắt như bầu trời một ngày không mây. Cô ấy không chơi nhạc cụ, nhưng mà này, cô ấy biết nhảy nhé. Anh hoàng hôn chiếu sáng cô ấy khi cô ấy xoay người hết lần này đến lần khác trong chiếc váy in hoa màu hồng. Thời gian chậm lại và tôi…

“Không đời nào Jack. Hannah á? Cô ấy nằm ngoài tầm với của anh, anh họ à.” Buster nói và cười lớn.

Tôi cảm thấy nhiệt dâng lên hai má, đoạn liếc nhìn Piran, cậu ấy chỉ đảo mắt. Chúng tôi có một giao kèo không nói ra, ấy là càng ít nhắc đến việc tôi phải lòng cô ấy thì càng tốt. Cứ để Buster bày trò với việc đó.

“Tớ cá là tớ có thể khiến hòn đá này nảy sáu lần.” Piran nói và đổi chủ đề. Chúa phù hộ cậu ấy.

“Tớ cá là tớ làm được bảy lần cơ!” Buster trả lời, đớp lấy miếng mồi.

Hòn đá dẹt như đĩa của cậu ta nảy trên mặt nước màu hổ phách, tạo ra vệt nhỏ màu trắng ở những nơi đá chạm vào. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Chưa đến bảy lần, nhưng vẫn là một thành tích đáng khoe.

Đó là một đêm tôi ước có thể kéo dài mãi mãi.