← Quay lại trang sách

Chương 5 CẮT GIẢM NHÂN SỰ

Tuần sau đó là tháng mười. Thời tiết lạnh hơn cuối cùng cũng đến, tôi thở ra hơi vòng tròn khi đi bộ về phía dòng sông. Sương mù ngấm vào tận xương. Tôi cọ cánh tay mình.

Đầu Piran lắc lư trên khung người cao gầy lêu nghêu khi cậu ấy lên đồi để gặp tôi nơi cuối cầu.

“Chào buổi sáng.” Cậu ấy thở hổn hển nhưng không lấy ống xịt ra.

“Chào buổi sáng.” Tôi chờ cậu ấy lấy lại nhịp thở. “Ổn chứ?”

Mỗi ngày Piran đi bộ lên Đồi Kẻ Sát Nhân khoảng nửa dặm mới tơi cây cầu. Còn tôi chỉ cần đi một phần tư dặm xuống đồi. “Ờ. Chỉ là không khí lạnh làm phiền tớ.”

“Đêm qua cậu có đọc chương sách khoa học không?” Tôi hỏi.

“Tớ cố đọc nhưng mà lại lăn ra ngủ.” Piran đảo mắt. “Bọn dưỡng cư chán chết được.”

“Lưỡng cư.” Tôi nói. Cùng với việc không có cây cối, chúng tôi cũng không có ếch nhái hay kỳ giông ở Thị Trấn Đồng này, không có con bọ nào cho chúng ăn hết. Nhưng tôi sẽ chịu đựng sâu bọ nếu như thế nghĩa là có ếch nhái. “Tớ nghĩ chúng rất tuyệt.”

“Tốt. Cậu có thể nói cho tớ biết tất cả về chúng.”

Tôi đi vào chi tiết về vòng đời của ếch, từ trứng tới nòng nọc rồi lúc trưởng thành. Piran tạo âm thanh như tiếng ngáy.

“Rồi, rồi.” Tôi cười. “Nhưng cậu phải biết là cậu vừa tự làm mình xui xẻo đấy. Giờ thì chắc chắn cô Post sẽ gọi cậu lên bảng.”

“Ê, tớ sẽ học một ít vào bữa trưa.”

Dĩ nhiên cậu ấy chẳng học gì.

Đến trưa, trời đã đủ ấm để chơi bóng chày.

Piran ném bóng còn tôi ở góc thứ nhất. Cảm giác thật tuyệt khi được chơi bóng, dù chỉ là một trận bóng nhẹ nhàng sau bữa trưa, kể cả nếu cánh tay vẫn còn khiến tôi sợ phải bắt bất cứ thứ gì. Trời sẽ sớm trở nên quá lạnh và ẩm ướt để chơi bóng, vì vậy tôi rất nóng lòng bắt nhịp vào bất cứ hoạt động nào có thể.

Đứng ở vị trí của mình, Piran và tôi thấy đám mây lưu huỳnh trước tiên. Nó đang hướng thẳng tới sân bóng.

“Này mấy nhóc…” Piran hất đầu về phía Công ty. “Nín thở đi.”

Mọi người nheo mắt khi đám mây màu vàng hạ xuống sân, biến mọi thứ thành một màu bệnh hoạn.

Tôi ho mấy lần và cảm thấy cơn cháy bỏng quen thuộc trong phổi. Mây lưu huỳnh thổi tới từ Công ty ít nhất một lần mỗi tuần, đôi khi còn nhiều hơn.

Piran với tay lấy ống xịt. Tất cả chúng tôi chờ mấy phút để quen với mùi hôi thối rồi quay lại chơi bóng tiếp.

“Này Sonny.” Buster hét tới. “Lần đó bố cậu xử lý đểu lắm nhé.”

“Ha ha.” Sonny cười và nhìn đi chỗ khác. Nhưng tôi vẫn kịp bắt gặp một thoáng nhăn nhó của cậu ấy, má cậu ấy chuyển thành hồng rực.

Đôi khi tôi cảm thấy khá tệ cho Sonny. Không ai thực lòng muốn cậu ấy ở trong đội, nhưng cậu ấy là một cầu thủ chặn ngắn giỏi, vì thế chúng tôi phải chịu cậu ấy chơi cùng.

Như tôi dự đoán, cô Post gọi Piran trả lời một câu hỏi bài tập về nhà liên quan đến động vật lưỡng cư.

“Mất bao lâu để ếch phát triển từ trứng thành ếch trưởng thành?”

Mặt Piran hóa trắng bệch như phấn. Tôi cố gửi câu trả lời cho cậu ấy qua bộ não mình, nhưng cặp mắt cậu ấy đang lớn như đèn pha nên không gì xuyên qua được.

“Dạ.” Piran nói.

Ngay lúc đó, cửa lớp học bật mở. Hiệu trưởng Slaughter bước thẳng vào phòng, cau mày. “Cô Post, tôi cần nói chuyện với cô ngoài hành lang.” Ông nói.

“Chúng tôi đang dở bài học…” Cô Post phản đối.

“Việc này không chờ được.” Ông ấy nói rồi dẫn cô ra khỏi lớp.

“May mà gián đoạn nhé.” Tôi thì thầm với Piran.

“Ờ.” Cậu ấy nói rồi thở ra một hơi đã bị nín lại từ lâu.

Chúng tôi ngồi thẳng lên khi cô Post quay lại. Khuôn mặt cô còn trắng hơn mặt Piran ban nãy.

“Các em.” Cô nói và hít một hơi thật sâu. “Thầy hiệu trưởng Slaughter vừa báo một tin xấu.”

Bụng tôi chùng xuống. Còi máy không kêu. Tin xấu có thể là gì? Bố có ổn không? Bố có thể đã bị gãy xương, bị choáng, hoặc bị thương cần khâu, nhưng những việc này lúc nào cũng xảy ra và Công ty không bật còi vì chúng.

“Công ty đang cắt giảm nhân sự, nhiều lắm.” Cô cau mày. “Đừng lo về bài học. Về nhà với gia đình các em đi.”

Khi Piran và tôi băng qua trường về phía cổng chính, tiếng giày đế mềm nện trên sàn gạch tràn ngập hành lang thay vì tiếng cười nói như lệ thường. Giống các phi hành gia đang rời tàu vũ trụ, chúng tôi túa ra khỏi tòa nhà sẫm màu dưới ánh mặt trời sáng chói, hòa vào đám đông đang ngày càng đông trên Phố Nước. Lần này không ai chạy cả, vì thế chúng tôi có khoảng riêng tư nghe những chuyện phiếm lầm rầm xung quanh mình.

“Tôi nghe nói họ đang cắt giảm cả ngàn người.” Bà McCoy nói. “Như thế là hơn một nửa nhân công đấy!”

“Đó chỉ là lời đồn thôi, Ida Mae.” Bà Abernathy nói.

“Chúng ta sẽ sớm biết thôi.” Bà Hill trả lời.

“Anh Howard nhà tôi không thể mất việc được.” Bà Bames bảo mọi người. “Anh ấy có thâm niên mà.”

“Bố cậu cũng có thâm niên phải không?” Piran hỏi tôi.

“Ờ, ông ấy làm ở đó từ hồi nào rồi.”

Khi chúng tôi đến chỗ Công ty, những nhóm người đầu tiên cúi đầu đi qua chúng tôi. Khuôn mặt họ trông rất giống Piran khi cô Post hỏi về loài ếch, vẻ mặt tái xanh, miệng trễ xuống, mắt mở to. Vợ họ vội chạy đến.

“Tờ giấy hồng họ đang cầm là gì vậy?” Tôi hỏi.

“Đấy là giấy cho nghỉ.” Bà Hill thì thầm. “Nghĩa là họ đã mất việc.”

Đấy là lúc tôi thực sự hiểu ra sự việc, cắt giảm nhân sự. Bao lâu nay tôi vẫn bí mật ước một điều gì đó sẽ giữ bố tránh xa mỏ để được an toàn. Nhưng điều tôi muốn là an toàn không bị thương. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện như thế này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bố mất việc?

Tôi luôn hình dung cảnh “Bố an toàn” là một bức tranh đầy nắng, tôi trông thấy bố đang ăn bánh kếp hoặc vẩn vơ quanh cửa hàng kim khí cả ngày. Mọi người đều cười, mọi người đều hạnh phúc. Nhưng nếu bố mất việc thì tiền sẽ ở đâu ra? Sau bao lâu chúng tôi sẽ sống trong một nhà kho đổ nát như ông Coote điên?

Bên trong Công ty, hai người đàn ông tôi chưa từng gặp trước đây đang đứng cạnh ông Ducat, kế toán Công ty. Thường mọi người rất quý ông Ducat, nhất là khi ông phát lương, nhưng hôm nay họ chẳng đoái hoài ông mấy. Ông ấy đứng chờ cạnh thang máy với chiếc hộp đầy phong bì, vừa đổi chân một cách không thoải mái.

Ông Rust, bố của Sonny không thấy đâu, mà Sonny cũng không thấy đâu nốt. Đoán thử xem.

Mọi người im lặng khi thang máy rền rĩ hoạt động trở lại, đưa một nhóm người nữa từ mỏ lên. Khi họ lên tới nơi, ông Ducat lục đám phong bì rồi phân phát. Hết chuyến này tới chuyến khác, hết nhóm này đến nhóm khác, phần lớn trong số họ đã bị cắt giảm, bao gồm cả bố của Will McCaffrey.

Mặc dù Will phải chịu trách nhiệm phần nào cho cánh tay gãy của tôi, tôi vẫn cảm thấy tệ cho anh ta và gia đình. Giờ họ sẽ làm gì đây? Từng có nhà máy quần bò, nhưng nhà máy đã đóng cửa hai năm trước. Xây dựng có thể là công việc tốt đối với một thợ mỏ, nhưng Thị Trấn Đồng không hẳn là một thành phố phát triển thịnh vượng. Đôi khi các cửa hàng trong khu trung tâm cũng đặt biển tìm người. Tôi cố hình dung cảnh một thợ mỏ phục vụ món kem ở Tiệm thuốc Dilbeck, hoặc lấy cuống vé ở rạp chiếu phim. Không hợp chút nào. Hơn nữa, tôi không thấy tấm biển “Tìm người” đã bao lâu rồi.

Các ngón tay tôi trở nên tê liệt.

Tôi nhìn ông Barnes mở phong bì, lôi ra một tờ giấy hồng. Đôi vai ông chùng xuống khi chuyển tấm thẻ nhận dạng bằng đồng thau của mình từ bàn Vào sang bàn Ra, cho biết ông sẽ ở trên mặt đất, không còn trong mỏ nữa.

“Không, không thể nào.” Bà Barnes há hốc miệng. “Howard có thâm niên mà.”

Tôi cảm thấy một khối gì đang mọc lên trong cổ họng.

Những người bị cắt giảm nhân sự khum người lê bước tới chỗ đám đông. Một số người những dòng nước mắt chảy xuống ướt nhẹp khuôn mặt ám đen. Thậm chí họ không cố che giấu cảm xúc của mình.

Ông Ledford gạt nước mắt, khiến lớp bồ hóng bụi bẩn biến thành chiếc mặt nạ ma quái. Vợ ông ốm yếu vì ung thư phổi, đây cũng là căn bệnh khiến bà ngoại tôi qua đời. Miệng tôi đột nhiên có vị như tro. Trông bà Ledford không khỏe lắm khi tôi giao món bánh ga tô nhân táo của mẹ mấy hôm trước.

Đám đông thưa dần khi các gia đình về nhà trong im lặng.

Bố tôi và đội của bố là những người cuối cùng ra khỏi mỏ như lệ thường. Vì là giám sát viên, công việc của bố là tắt các thiết bị vào cuối ngày.

Tôi cảm thấy một bàn tay nắm chặt vai mình. Mẹ đang đứng cạnh tôi, tay giữ chặt chiếc áo khoác quấn quanh người dù trời nắng ấm. Khuôn mặt mẹ phủ bóng khi mẹ nhìn thẳng về phía trước. Ông Ducat đưa cho bố phong bì.

Bố lấy thẻ nhận dạng của mình từ bàn, xoa xoa ngón tay cái lên mấy chữ cái đầu tên bố cùng số của bố, số 340, như để cầu may. Đoạn bố chằm chằm nhìn chiếc phong bì dán kín trong một lúc tưởng như vô tận.

“Mở ra đi ạ.” Tôi thì thầm.

Cuối cùng, bố hít một hơi thật sâu và xé mở phong bì. Bố lấy ra tờ séc trả lương, không có gì khác trong đó. Bố tôi vẫn có việc, dù là trong lúc này.

Tôi thở dài yên tâm. Mẹ cũng thế. Nhưng bụng tôi rơi xuống chân khi bố quay sang nhìn những người trong đội của mình. Tôi đã không nhìn họ bởi quá để ý tới bố. Nhưng chú Bubba, chú Mike, chú Rick, ông D.W. và chú Silas, đấy là cách tôi gọi họ, mặc dù chú Bubba, bố của Buster là người họ hàng duy nhất của tôi, từng người trong số họ cầm một tờ giấy hồng. Họ đứng cùng nhau một lúc lâu, đôi mắt mở lớn vì sốc. Không ai nói lời nào khi họ vỗ lên lưng nhau.

Mắt tôi cay quá, nhưng thậm chí tôi không thể chớp mắt được.

Mẹ ôm dì Livvy trước khi dì cùng chú Bubba rời đi. Buster thậm chí còn chằng nhìn lên.

“Nói chuyện với cậu sau.” Tôi lẩm bẩm với Piran khi bố đặt một cánh tay ngang qua người tôi và mẹ.

Tôi ngạc nhiên khi cảm thấy bố đã dựa vào người mình khi chúng tôi bước đi. Tôi liếc nhìn lên. Bố ho và chớp mắt rồi nhìn đi nơi khác.

Tôi không muốn làm bố ngượng, vì thế tôi giữ mắt gắn chặt vào đôi giày mới. Chúng đã bị mòn và bẩn rồi.