← Quay lại trang sách

Chương 6 Ý TƯỞNG ĐIÊN RỒ

Ông ngoại Chase đang đi tới đi lui trên hiên trước nhà khi chúng tôi về đến nơi.

“Bố sang đây ngay khi biết tin.” Ông nói và nhìn bố tôi.

“Con vẫn có việc, nhưng mà con mất cả đội rồi, cả Bubba.” Bố nói.

“Khốn nạn thật.” Ông vỗ mạnh lên lưng bố.

“Liên hiệp sẽ họp vào ngày mai.” Bố tôi nói.

“Bố đoán vậy.” Ông gật đầu.

“Bố ơi, bố có sang nhà dì Livvy không?” Mẹ hỏi.

“Con đang định gọi cho dì ấy.”

“Bảo con bé là mai bố sẽ qua thăm chúng nó.” Ông nói. “Bố nghĩ chúng có đủ việc lo lắng đêm nay rồi.”

“Dạ, vậy bố ở lại ăn tối nhé.” Mẹ nói khẽ. “Con sẽ đi chuẩn bị.”

Mẹ nấu món bò bít tết kiểu vùng quê ăn với khoai tây nghiền và sốt, món này bình thường ai cũng thích mê. Nhưng cả nhà không ăn mấy. Tôi ráng thưởng thức món ăn, nhưng miếng thịt mắc kẹt trong cổ họng tôi như một tảng lớn không trôi xuống được. Mẹ dọn dẹp bát đĩa rồi gật đầu với ông ngoại.

“Jack ơi, ông cháu mình ra ngoài hiên cái nhỉ.” Ông nói.

Tôi muốn hét lên. “Trời đất ơi, con mười ba tuổi rồi!” Tôi ghét những khi người lớn hành xử như thể tôi không biết chuyện gì đang diễn ra.

“Tước xơ đậu trong lúc ngồi ngoài ấy nhé.” Mẹ nói rồi đưa cho ông cháu tôi hai cái bát, hai cái dao và một túi đậu cô ve. Thường tôi sẽ càu nhàu, nhưng hôm nay tôi giữ im lặng.

Ông ngoại đung đưa chiếc đu tới lui, mỗi lần đu qua là đôi giày đế mềm của tôi lại trượt trên sàn hiên. Hai chiếc bát nằm giữa hai ông cháu, chúng khẽ đụng vào nhau khi chúng tôi làm việc, âm thanh nghe như tiếng chuông gió.

Ông ngoại bẻ hai đầu mỗi que đậu đánh “tách” rồi lướt dao xuống nhanh gấp đôi tôi. Tôi cố gắng bắt kịp ông nhưng không thể ngăn mình nghe tiếng bố mẹ tranh cãi trong bếp. Họ đang bực bội và ngày càng lớn giọng. Tôi tự hỏi những gia đình khác đang xoay xở thế nào, gia đình của những người đã nhận được tờ giấy hồng cho thôi việc. Chúng tôi còn may mắn, nhưng mà không hề cảm thấy thế.

“Ối!” Tôi nói và nhét ngón tay vào miệng.

“Cắt vào tay à?” Ông hỏi. Tôi gật đầu. “Hãy nghỉ một tí đã.” Ông bảo.

Chúng tôi ngồi dựa lưng, ngắm hoàng hôn buông xuống Những Ngọn Đồi Đỏ này. Ánh sáng nhuộm những đỉnh đồi thành màu đỏ cam rồi chuyển sang màu vàng kim loại khi chiếu về một phía, phủ lên đám mương rãnh những sắc màu xanh dương và tím đậm. Tôi cho là cảnh sắc này đẹp theo cách của riêng mình như nhiều người nghĩ vậy.

Thị Trấn Đồng nằm trong một lòng trũng tại đầu phía Nam của dãy núi Appalachian, vì thế người ta gọi là Lòng Chảo Đồng. Những ngọn đồi thấp bao quanh thị trấn, dòng sông Tohachee chảy từ Đông sang Tây cắt ngang thị trấn như một chiếc khóa kéo.

Bố tôi là giám sát viên nên nhà chúng tôi nằm cao trên đồi Smelter. Không cao như nhà Rust, nhưng chúng tôi có được tầm nhìn thuộc hàng đẹp nhất trong số các nhà quanh đây. Tôi nhìn cây cầu băng vào trung tâm thị trấn, trường tôi nằm ở phía Đông cầu, đồi Tater nằm phía Bắc, Công ty nằm ở phía Tây, và có ít nhất năm mươi dặm vuông đất trống phía đằng xa.

Người dân cực kỳ tự hào khi nói về Thị Trấn Đồng trên chương trình thời sự quốc gia. “Các phi hành gia báo cáo rằng họ có thể trông thấy quang cảnh trơ trụi của Thị Trấn Đồng bang Tennnesse từ tàu con thoi đấy.” Dĩ nhiên đấy là trước khi tàu con thoi Người Thách Đấu nổ tung khiến họ dừng hẳn việc phóng tàu.

Cả thế giới biết đến chúng tôi nhưng không phải vì những lý do mà tôi lấy làm tự hào. Điều đó dường như không đúng.

“Ông ơi, họ đã đóng cửa các lò luyện kim rồi mà sao cây cối vẫn chưa mọc lại?”

Ông hắng CỔ, hạ giọng. “Ờ, Jack ạ, chính phủ đặt mức giới hạn hơi axit được phép thoát ra từ Công ty, nhưng những người sở hữu Công ty sống xa tít tận New York, họ chẳng bao giờ quan tâm nhiều đến các luật lệ đâu. Chừng nào họ còn kiếm được tiền…”

Đám người thành thị ấy đang đối xử với chúng tôi như những nhân vật trong bộ phim Star Trek, những nhân vật mà không ai nhớ đến khi họ bị hạ gục bởi la-de hoặc bị người ngoài hành tinh ăn thịt, họ không xuất hiện trên màn ảnh đủ lâu để khiến người ta quan tâm đến.

“Như thế không đúng!” Tôi nói.

“Ông biết, Jack à.” Ông ngoại thở dài. “Nhưng đôi khi cuộc sống là như thế.”

“Nhưng cháu muốn cây cối mọc lại.” Tôi nói. “Cháu muốn một khu rừng! Có khu rừng để các rễ cây có thể cùng nhau giữ chặt đất. Như thế có khi chú Amon đã không chết.”

“Jack ơi, họ làm việc trên lớp đá, thấp hơn lớp đất phủ nhiều.” Ông nói. “Không cây cối nào trên đời lại có rễ ăn sâu tới mức đó đâu.”

“Cháu… cháu không quan tâm.” Tôi duỗi chân ra để đá vào hiên nhưng chỉ đá vào không khí.

Không họp lý chút nào. Chúng tôi đã lấy đi quá nhiều từ Mẹ Thiên Nhiên. Cảm giác như bà đang đòi nợ chúng tôi. Ai sẽ là người tiếp theo? Là bố… hay là tôi?

“Một ngày nào đó, cháu sẽ khiến Công ty phải tuân theo các luật lệ.” Tôi nói. “Cháu sẽ mang thiên nhiên trở lại.”

Bố mở cánh cửa lưới. “Bố ơi, bố lại đang nhét đầy đầu thằng bé những ý tưởng điên rồ của bố đấy à?”

“Ý tưởng cái gì chứ.” Ông nói. “Gần đây con có trông thấy chim chóc gì quanh đây không hả?”

“Lúc nào họ cũng kiểm tra.” Bố tranh cãi. “Họ nói mọi thứ an toàn tuyệt đối.”

“Con mong chờ họ nói gì chứ hả? Khi mà lần nào tới đây Công ty cũng ăn tối cùng và lôi kéo họ.” Ông nói.

“Không phải thế đâu bố ơi. Công ty quan tâm chăm sóc…” Giọng bố nhỏ dần.

“Ờ đấy, giống như họ quan tâm chăm sóc đội của con vậy.” Ông ngoại lắc đầu. “Và giống như họ quan tâm chăm sóc Amon với bố nó. Bao nhiêu người nữa phải chết trước khi con thôi sống trong ảo tưởng hả Ray?”

Tôi cứng người.

Bố chằm chằm nhìn ông như thể sắp nổ tung, rồi vai bố chùng xuống, bố quay vào trong nhà.

Bố rất tự hào về công việc của mình ở Công ty, từ vấn đề truyền thống tới lương lậu và các phúc lợi, nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải bố chỉ đang che đậy vì bố không biết làm gì khác. Nếu bố có sự lựa chọn, liệu bố có làm thợ mỏ không? Liệu tôi có lựa chọn nào không?