Chương 7 SONNY RUST
Mọi người im lặng và bước sang bên khi Sonny Rust vào trường ngày hôm sau. Trông cậu ấy như một quả bóng xì hơi, co lại thành hình dạng ban đầu khi bước xuống hành lang, tay ôm chặt đống sách vào người.
Cậu ấy rẽ về phía lớp học nhưng Buster đã chặn đường. “Mày nghĩ mình đang đi đâu thế?”
Sonny tránh nhìn vào mắt Buster và cố bước vòng qua một cách ngoạn ngoãn. Buster đánh văng đống sách khỏi tay Sonny. “Mày không thuộc về nơi này nữa.” Buster nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Tôi sẽ không ị làm chuyện như thế.” Sonny kêu lên the thé rồi chằm chằm nhìn sàn nhà như thể mong mình có thể chìm vào đó. “Không phải tại tôi.”
Mặt Buster chuyển sang màu đỏ, cơ hàm căng lại như dây cao su, đây không phải là dấu hiệu tốt. Tôi vội tới đứng giữa họ. “Để cậu ta yên đi Buster.” Có thể tôi không thích Sonny lắm, nhưng tôi biết em họ mình có khả năng làm gì khi cơn giận nắm kiểm soát.
“Tránh đường ra anh.” Buster rít.
“Đó không phải là lỗi của cậu ta, Buster.” Tôi nói. “Cậu ta không thể làm gì trong chuyện bố cậu ta là quản lý của Công ty. Để cậu ta yên đi được không?” Thường thì tôi có thể nói để Buster bình tĩnh. Tôi là một trong số vài người có thể làm được.
“Có lẽ anh nói đúng.” Buster lẩm bẩm và nhìn xuống. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng em không quan tâm!” Buster hét. Cậu ta bước sang bên rồi mau lẹ xoay người và đấm thẳng vào mắt Sonny. Sonny đổ sụp xuống sàn như một chú gà không xương rồi trượt vào tường.
“Gửi thông điệp đó cho bố mày, đồ chó đẻ.” Buster gầm gừ.
Mọi người bắt đầu la lên cùng một lúc, người hô “Dừng lại, dừng lại!”, người thì hô “Đánh nó nữa đi! Nó xứng đáng mà!”
Giọng cao vút của cô Post phá tan đám hỗn loạn. “Chuyện gì đang diễn ra đây?”
Thầy hiệu trưởng Slaughter nhanh chóng tiến vào giữa đám hổ lốn và chộp lấy cổ áo của Buster. “Cậu đi với tôi.”
Tôi giơ tay cho Sonny. “Cậu ổn chứ?” Cậu ấy liếc nhìn tôi, một tay che mắt. Con mắt đã chuyển sang màu tím và sung phồng.
“Ừ, cảm ơn.” Sonny với tay ra trong khi cằm cậu ấy run rẩy như thể sắp khóc.
“Đừng nghe lời Buster.” Tôi nói. “Nó chỉ tức tối vì bố nó thôi. Nó biết việc cắt giảm nhân sự không phải là lỗi của cậu.”
“Có thể là thế. Nhưng như cậu ta nói đấy, cậu ta không quan tâm.” Sonny khẽ nói.
Cô Post quàng tay qua người cậu ấy. “Em qua chỗ y tá đi nào.” Cô nói và mỉm cười cảm ơn tôi.
Tôi nhìn họ bước đi. Sonny không hẳn là một đứa xấu. Lúc nào cậu ta cũng ở quanh khi bạn cần người chơi ở vị trí chặn ngắn hoặc để đủ người cho đội toán. Chỉ là chúng tôi không muốn phải cần đến cậu ta. Dù có thích hay không thì đối với chúng tôi cậu ấy đại diện cho Công ty. Cậu ấy khiến chúng tôi nhớ tới việc chúng tôi phụ thuộc vào mỏ đến mức nào và chúng tôi có ít lựa chọn về chuyện ấy ra sao.
Một số người nghĩ tôi đã làm việc đúng đắn khi giúp đỡ Sonny như vậy. Họ vỗ lưng tôi, tươi cười với tôi và gật đầu. Một số khác thì không. Họ đâm mạnh vào tôi khi đi qua tôi trong hành lang hoặc cau mày trước khi nhìn đi nơi khác.
“Sáng nay anh nghĩ gì thế hả? Việc giúp đỡ gia đình thì thế nào hả?” Tối hôm ấy Buster hỏi tôi khi cậu ta gọi để mắng nhiếc. Cậu ta đã bị cho về nhà sớm, vì thế tôi không gặp cậu ta trong thời gian còn lại của buổi học.
“Em đã có thể giết cậu ta rồi.” Tôi nói.
“Thì sao?”
“Sonny là đứa phiền phức, nhưng cậu ta không thể làm gì về việc bố mẹ cậu ta là ai. Còn em cũng không cần thêm gì vào lý lịch của mình đâu.”
“Vậy là anh đã trông chừng cho em hả?”
“Anh cho là vậy, theo một cách nào đó.” Tôi nói.
Một khoảng dừng lâu lắc. Cuối cùng Buster nói.
“Thôi được rồi. Chúng ta vẫn tốt chứ hả?”
“Ừ Buster, chúng ta vẫn tốt.” Tôi nghe tiếng dì Livvy la cậu ta phía sau.
“Em phải đi đây.” Buster nói. “Em đang bị phạt cấm túc.”
Ông Rust rút học bạ của Sonny khỏi trường vào ngày hôm sau. Có tin đồn là họ đã chuyển cậu ấy tới một trường tư ở Chattanooga. Tôi không bao giờ thấy cậu ấy nữa.
Buster bị đình chỉ học ba ngày, thế chẳng nhiều lắm. Tôi nghĩ thầy hiệu trưởng im lặng về phe cậu ta. Nhiều người muốn nện nhà Rust nhừ tử. Buster chỉ là người đầu tiên làm thế.