Chương 8 ĐỔ XỈ
Lớp tôi ít dần trong hai tuần sau vì những ông bố bị cắt giảm nhân sự phải đưa gia đình họ đến nơi khác tìm việc. Dường như mỗi lần đến trường là lại có ai đó đi mất: Mathew Rymer, cầu thủ chơi ở vị trí chốt gôn ba; Junior Meeks, cậu bạn khá là khó chịu nhưng tôi vẫn nhớ; Lee Anna Rush, cô bé xinh đẹp gần bằng Hannah, gần bằng thôi.
Cô Post cố cư xử như thể mọi thứ vẫn bình thường, lờ đi những chiếc ghế trống trong lớp, nhưng không ai có thể tập trung học.
Tôi tự hỏi bạn bè tôi đã chuyển tới đâu. Ở đó họ có cây cối chứ? Thế giới mới của họ trông ra sao nhỉ? Những thế giới ấy xanh đến thế nào? Một phần tội lỗi trong tôi cảm thấy chút ghen tỵ.
Và rồi, một ngày thứ sáu trên đường rời trường, chúng tôi trông thấy ánh sáng rực quen thuộc phía Công ty.
“Đổ xỉ!” Piran la lên.
Buster, Piran và tôi vội chạy tới đồi Tater, dừng lại một lần để Piran bắt lấy nhịp thở. Rìa đá ưa thích của chúng tôi có tầm nhìn tuyệt nhất để thấy cảnh đoàn tàu đỗ bấp bênh gần vực đá khi đổ nghiêng những nồi nấu kim loại bằng sắt khổng lồ, lớp đá nóng chảy chảy xuống vách. Lớp dung nham sáng rỡ bắn tia lửa vào không khí, làm rực sáng cả bầu trời, đấy là màn trình diễn pháo hoa dành riêng cho chúng tôi và cũng là màu tóc của Hannah khi mặt trời chiếu sáng từ đằng sau. Tôi không thể ngừng há hốc miệng.
Họ đã đổ xỉ bao nhiêu năm nay đến nỗi Công ty thực tế đang nằm trên một ngọn núi nhỏ làm bằng vật liệu như xi măng. Mặc dù vậy, tôi chưa bao giờ thấy chán nhìn người ta đổ xỉ.
“Chắc là lần cuối cùng em được xem cảnh này.” Buster nói.
Chú Bubba đã tìm được việc trong một trang trại gà ở Lumpkin.
“Khi nào nhà cậu chuyển đi?” Piran hỏi.
“Chủ nhật, sau lễ nhà thờ.” Buster đáp.
“Stan cũng chuyển đi.” Piran nói. “Bố cậu ấy tìm được việc ở Cleveland.”
“Tớ nghe nói gia đình nhà Greg đã chuyển tới sống cùng dì cậu ấy ở trên đằng Murphy.” Tôi nói.
“Chết tiệt, cậu ấy là người đánh bóng tốt nhất của chúng ta.” Piran đáp. “Chúng ta đang thiếu cầu thủ.”
“Ít nhất cậu sẽ còn ở đây để mà chơi bóng.” Buster càu nhàu.
“Ít nhất em sẽ có cây cối.” Tôi suýt nói ra nhưng kịp chặn mình lại. Tôi đáng ra phải cảm thấy may mắn vì cuộc sống không bị đảo lộn hoàn toàn như bạn bè tôi, những người phải chuyển đi.
Chúng tôi nhìn dung nham hóa thành màu đen khi nguội đi.
“Thế còn nhà cậu thì sao?” Piran hỏi. “Nhà cậu có bán nhà không?”
“Đấy là nhà của Công ty, nhà tớ chỉ thuê thôi. Vì vậy tất cả những gì cần làm là gói ghém đồ rồi ra đi.”
Thợ mỏ chuyển nhà như trò đô-mi-nô. Mỗi lần ai đó được thăng chức thì họ chuyển lên đồi, tạo ra phản ứng dây chuyền khi những người bên dưới cũng chuyển nhà lên một căn. Lý do duy nhất mà một thời gian chúng tôi không chuyển nhà là bởi đồi Smelter là đồi cao nhất chúng tôi lên tới được. Ngoại trừ nhà của quản lý phía bên kia thị trấn trên đồi Tater mà nhà Rust sống, không thợ mỏ nào được sống ở đó.
Vì thế tôi đã quen với việc người ta chuyển nhà, chỉ có điều không phải là chuyển đi khỏi Thị Trấn Đồng. Họ như đàn chuột thoát thân khỏi một con tàu đang chìm, có điều họ không phải chuột mà là bạn tôi, và tôi không muốn nghĩ về mái nhà mình như bất cứ thứ gì đang chìm cả.