← Quay lại trang sách

Chương 9 AO THẢI

Sáng hôm sau, mẹ kiểm tra thời tiết ở sân trong. Mẹ liếm ngón tay rồi giơ lên không khí để xem ngón tay khô ráo nhanh tới mức nào. “Hừm… mẹ nghĩ hôm nay mẹ có thể giặt giũ được.”

“Bố đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.

“Ở dưới nhà dì Livvy và chú Bubba để giúp chuyển đồ lên xe tải.” Mẹ nói. “Một lát nữa mẹ sẽ mang ít bánh mỳ kẹp và trà đá qua đó.”

“Con sẽ qua nhà Piran.” Tôi nói.

“Con nên xem liệu Buster có muốn đi với con không, dù sao hôm nay là ngày cuối cùng của thằng bé ở đây. Mẹ chắc chắn dì Livvy sẽ cảm kích chuyện nó không ở nhà làm vướng chân. Nhưng mấy đứa các con đùng có dính vào rắc rối đấy, được chứ?”

“Vâng thưa quý bà.” Nói câu này với Buster ấy ạ, tôi nghĩ. Buster không có vấn đề gì khi bình tĩnh, nhưng tôi thấy mệt khi phải làm người trông nom cậu ta mỗi khi cậu ta mất bình tĩnh, mà đó là phần lớn thời gian. Đấy là lý do tôi không quá buồn việc cậu ta chuyển đi, mặc dù tôi sẽ nhớ dì Livvy và chú Bubba. Như thỉnh thoảng ông ngoại vẫn nói, “Cháu có thể chọn bạn bè, nhưng không thể chọn gia đình cháu.”

Chuyến thả bộ xuống Đồi Sát Nhân khá tuyệt, hơi gió một chút, nhưng mặt trời đã lên nên không lạnh lắm. Bầu trời mang màu xanh dương sắc nét được tô điểm bởi những ngọn đồi màu cam, dòng sông ánh lên màu hổ phách.

Những làn sương vẫn còn đang bốc hơi khi tôi xuống tới nhà của gia đình Quinn. Ở chỗ họ lúc nào cũng mát mẻ hơn vì rất gần sông. Tôi nổi da gà khi đứng trước cửa nhà họ vì ở đấy vẫn nằm trong bóng tối. Nhưng trong nhà thật ấm.

“Vào đi cháu, Jack.” Bác Quinn gọi. Tôi nhét mình vào căn bếp nhỏ khi bác ấy hét vào hành lang. “Piran, Jack đến này.” Bác ấy quay lại với việc bón món gì đó mềm mềm màu xanh lá cho em gái nhỏ mới sinh của Piran, Emily. Mẹ đã gọi em bé là “tai nạn nho nhỏ hạnh phúc” của nhà họ.

Bác trai Quinn đây mình qua tôi. “Chào buổi sáng, Jack. Bố mẹ cháu đang xoay xở ra sao?”

“Chào buổi sáng bác Quinn. Cháu cho là ổn thôi ạ.”

Sự thực là bố mẹ tôi không nói nhiều về việc cắt giảm nhân sự, dù sao cũng không nói trước mặt tôi. Mà họ cũng không có thời gian. Mẹ đã ở dưới nhà dì Livvy giúp dì ấy dọn đồ, còn bố đang làm việc quá giờ rất nhiều vì cả đội của bố không còn nữa.

“Em yêu à, hôm nay hẳn sẽ là một ngày yên ắng ở bưu điện. Anh sẽ không về trễ đâu.” Bác trai hôn má bác gái rồi hôn lên đầu Emily trước khi rời nhà.

Emily bắt đầu khóc nhè ngay khi Piran bước vào bếp. “Chào Jack.”

“Trời ơi!” Hannah hét tới từ phía hành lang. “Không cho ai ngủ với à?”

Tôi nhìn để xem liệu cô ấy có xuất hiện, nhưng không may mắn được như thế. Hai đứa sinh đôi chạy nhanh như cắt vọt qua chúng tôi khi chơi trò siêu anh hùng, chúng đuổi nhau từ phòng này sang phòng khác.

“Im đi nào!” Hannah hét.

“Xem lại cách nói năng đi nào cô nương.” Bác Quinn hét lại.

“Emily đã khóc cả đêm.” Piran đảo mắt. “Hãy rời khỏi đây trước khi tớ phải trông em. Tí nữa con về mẹ nhé.

“Đừng quên ống xịt của con đấy!” Bác ấy gọi với sau chúng tôi.

“Cậu muốn làm gì?” Piran hỏi khi chúng tôi đi bộ quay lại phía cầu.

“Tớ đã hứa với mẹ là chúng ta sẽ đưa Buster đi cùng.” Tôi nói.

Piran nhăn nhó.

“Cậu ta không thể nào khơi mào đánh nhau vào ngày cuối cùng ở thị trấn đâu.” Tôi nói.

“Tốt hơn là đừng có làm vậy.”

Chúng tôi hướng về Đồi Sát Nhân rồi cắt ngang về phía Nam qua Đường Cây Dương. “Cậu có bao giờ để ý là các con đường luôn được đặt tên dựa theo thứ mà người ta đã cắt khỏi nơi đó hoặc đã đuổi đi để làm con đường đó không?” Tôi hỏi. “Ý tớ là cậu đã bao giờ thấy cây dương chưa? Còn nhà tớ thì nằm ở Ngọn Gấu. Quả là chuyện hài.”

“Ờ, nhưng nhà tớ nằm trên Đường Liếm Chảo, cái tên là do thời suy thoái người ta đói quá đến nỗi phải liếm sạch chảo nóng.” Piran nói. “Chuyện đó đối với tớ không hài hước lắm.”

Tôi gật đầu rồi nhìn đi nơi khác. Tôi hay bị đau dạ dày, nhưng không bao giờ là do đói cả.

Một chiếc xe tải dài màu cam đỗ trước cửa nhà Buster. Bố với chú Bubba đang bê một chiếc rương lớn lên đường dốc tải đồ.

“Livvy à, trong này em để gì đấy?” Chú Bubba càu nhàu.

“Cái rương đầy những của gia truyền có thể bị vỡ đấy. Cẩn thận anh ơi.” Dì nói.

“Để ý kìa Bubba.” Bố gọi với ra từ phía trong thùng xe. “Chú sắp nghiền nát anh rồi. Á!”

“Ối, em xin lỗi, Ray.”

Buster đang đứng chờ ở chân dốc với một chiếc thùng trong tay. Bờ môi dưới của cậu ta chìa ra như một đứa bé con.

“Dì Livvy ơi, dì có thể dọn nhà mà không cần Buster một lúc không ạ?” Tôi hỏi.

Buster nhìn dì ấy bằng đôi mắt lớn như hai chiếc đĩa ăn.

“Ồ, đi đi,” dì nói. “Hôm nay con đã làm nhiều rồi.”

Cậu ta mỉm cười và thả rơi chiếc thùng đang cầm.

“Cẩn thận cái thùng chứ!” Dì Livvy hét. Nụ cười bình thản thường nhật của dì ẩn giấu phía sau cái cau mày dữ dội.

Piran và tôi phải chạy để bắt kịp Buster ở cuối con đường. “Em không muốn cho mẹ cơ hội thay đổi ý kiến,” Cậu ta nói. “Chúng ta đi đâu đấy?”

“Em muốn đi đâu?” Tôi hỏi. “Dù sao cũng là ngày cuối em ở đây.”

“Ao Thải Cũ Số Hai, cái ao cạn ấy.” Buster nói. Dĩ nhiên cậu ta sẽ muốn đến nơi chúng tôi không được phép tới vào ngày cuối cùng ở đây.

Piran và tôi nhìn nhau rồi nhún vai. Làm sao chúng tôi từ chối được?

Chúng tôi đi theo đường ray xe lửa ra ngoài thị trấn. Cánh tay tôi ngứa như điên khi chúng tôi băng qua cây cầu cạn, mặc dù may mắn là Eli cùng đám bạn của hắn không ở quanh đây.

“Thách anh băng qua đấy!” Buster tự cười lớn vì câu đùa nhạt nhẽo của mình.

“Chẳng buồn cười đâu.” Tôi lầm rầm. Piran lắc đầu.

Điều duy nhất giữ người ta khỏi vào Ao Thải Cũ Số Hai là một tấm biển in dòng chữ “Nguy hiểm” đã mờ trên cánh cửa ngăn cách con đường đất và phía bên trong. Chúng tôi đi theo lối mòn chỗ khúc quanh bên phải đường rồi bước tới rìa ao. Tôi chăm chú nhìn khu đất hoang với dáng vẻ không thuộc về thế giới này. Gần đây quá nhiều điều trong thế giới của chúng tôi đã không hoạt động đúng phận sự nên dường như đây là nơi phù hợp để chúng tôi có mặt.

Buster nhấc một khẩu súng tưởng tượng lên rồi nhảy nhót quanh ao. “Bùm, bùm, bùm, bùm, bum. Kẻ thù đang bắn!”

Piran và tôi bắn trở lại với mấy khẩu súng la-de. “Đồ con người ngu ngốc, ngươi sẽ không có cơ hội nào chống lại vũ khí tiên tiến của bọn ta đâu. Chiu, chiu, chiu!” Các mương chống xói mòn hữu ích cho một việc: chúng là những boong-ke tuyệt vời.

Bỗng dưng, tiếng động cơ gầm lên rồi một chiếc xe Jeep mới màu vàng sáng bóng với mấy bánh xe khổng lồ mấp mô nhào tới qua một ngọn đồi.

“Cúi xuống!” Piran hét.

Chúng tôi cúi nhào xuống giấu mình đằng sau một tảng đá lớn rồi nhìn chiếc xe Jeep đi vòng quanh ao thải, khiến bụi xi-li-con mịn tung mù mịt. Với hướng gió thổi như thế này, bụi đất sẽ bao phủ xe ô tô của bố mẹ chúng tôi ở nhà trước khi lắng xuống.

Thậm chí bụi có thể bao phủ chiếc xe tải chuyển đồ như một món quà chia tay.

Hai bánh sau chiếc xe Jeep chìm sâu vào mặt đất một lần, nhưng chiếc xe lao ra trước khi chìm sâu hơn. Mặt đất không Ổn định, đó là lý do các tấm biển “Nguy hiểm” nằm ở đây, và cũng là lý do chúng tôi đáng nhẽ không được đến đây, như ý kiến của bố mẹ chúng tôi. Thế mà kìa, một đám khờ đang reo hò lái xung quanh trong cái phương tiện to đùng, nặng nề ấy.

“Tớ không thể tin nổi vận rủi của bọn mình!” Piran hét lớn át tiếng ồn. “Eli Munroe! Làm sao mà hắn có tiền mua chiếc xe Jeep mới cứng đó nhỉ?”

“Tớ không biết. Bố nói mỏ không thuê anh ta… trước vụ cắt giảm nhân sự.” Tôi nói. “Và tớ đã thấy anh ta bị đuổi việc khỏi trạm xăng.” Tôi cũng không nghe nói anh ta làm việc ở đâu khác.

“Sao chúng ta phải lẩn trốn?” Buster nói. “Anh không sợ hắn vì chuyện xảy ra ở chỗ cầu cạn đấy chứ? Chúng ta đến đây trước. Chúng ta có thể thử đuổi chúng đi.”

“Buster, anh thề đấy, giữ em khỏi rắc rối là một công việc toàn thời gian.” Tôi nói. “Hãy giữ mình, em nghe chứ?”

Mặt Buster tối sầm lại. “Đừng lo. Em sẽ không là công việc của anh lâu nữa đâu.”

“Đó không phải là ý anh…” Tôi bắt đầu nói, nhưng sự chú ý của cậu ta đã quay lại phía Eli.

Tôi không thể ngăn mình so sánh hai người họ. Có phải Eli giống Buster, chỉ biết hung hăng và không hiểu lẽ thường? Hay anh ta chỉ là người mà giấc mơ đã bị xé mất? Eli muốn làm thợ mỏ, anh ta thậm chí còn nghỉ học để trở thành thợ mỏ, nhưng người ta không thuê anh ta. Giờ có vẻ anh ta không có việc gì để làm, ít nhất cũng không phải là việc gì lương thiện.

Không có mỏ, tôi cũng sẽ biến thành người như Eli chăng? Phải chăng đó cũng là tương lai của tôi?

Ngay khi lễ nhà thờ kết thúc ngày hôm sau, chúng tôi tới nhà dì Livvy và chú Bubba lần nữa. Chiếc xe tải đầy tới tận ngọn nhưng chú Bubba đã xoay xở để nhét được chiếc thùng cuối cùng. Đám bàn ghế được dùng để trang hoàng nhà cửa trông thật buồn khi đan vào nhau như một mớ hỗn độn không quan trọng, từ chiếc bàn ăn bằng gỗ sồi nơi gia đình dùng mọi bữa ăn, chiếc ghế với một góc bị sứt khi Buster làm vỡ một chiếc răng ở đấy hồi còn bé, đến cái trường kỷ kẻ ô nơi gia đình đã chụp ảnh Giáng sinh năm ngoái.

Có khi nào toàn bộ cuộc đời chúng tôi cũng nhét vừa trong một chiếc xe tải như thế?

Buster tựa người vào chiếc xe ô tô thân dài của gia đình, tay đập quả bóng vào chiếc găng tay hết lần này đến lần khác.

“Chào.” Tôi nói khi dựa người vào chiếc ô tô cạnh cậu ta.

“Chào.” Buster lẩm bẩm, môi cậu ta lại chìa ra.

Chú Bubba kéo cánh cửa khoang hàng của xe tải xuống rồi xoa hai tay vào nhau. “Em cho là đến lúc rồi.”

Dì Livvy và mẹ ôm nhau rồi bật khóc.

“Đúng là phụ nữ.” Tôi và Buster nói cùng lúc.

Tôi nhìn cậu ta từ một phía. “Chúc may mắn Buster. Thật đấy. Và ráng tránh khỏi rắc rối nhé?” Tôi cười.

“Ờ, được rồi.” Một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây chạy qua mặt cậu ta, điều gì đó khác với vẻ nhăn nhó gỗ đá bình thường, cằm cậu ta bắt đầu run run và… Cậu ta đang cố để không khóc sao? Tôi đổi chân và nhìn đi nơi khác.

“Thông tin cho em biết chuyện gì diễn ra với Liên hiệp nhé.” Chú Bubba bảo bố.

“Anh sẽ báo,” bố nói.

Họ bắt tay chào tạm biệt, Buster và tôi cũng làm thế. Nhưng hai bà mẹ của chúng tôi khăng khăng ôm từng người và làm ướt áo bọn tôi với nước mắt. “Chúng ta sẽ gặp nhau vào Lễ Tạ Ơn.” Cả hai người đều nức nở.

Chú Bubba leo vào xe tải còn dì Livvy cùng Buster ngồi trong chiếc xe ô tô thân dài. Mẹ, bố và tôi vây tay khỉ họ lái xuống Đường Cây Dương. Mẹ liên tục lau mắt.

“Grace à, họ chỉ cách mình có một giờ rưỡi lái xe thôi.” Bố nói. “Có phải em sẽ không bao giờ gặp em gái nữa đâu.”

“Em biết.” Mẹ nói. “Nhưng mọi chuyện sẽ không như xưa.”

Tôi đồng tình. Và không hiểu sao, tôi có cảm giác bị bỏ lại phía sau.