← Quay lại trang sách

Chương 10 LỄ HỘI HALLOWEEN

Một đợt rét bất ngờ lẻn tới khi ngày lễ Halloween đang đến gần. Bầu trời chuyển thành màu xanh dương rực rỡ, khiến quang cảnh màu cam càng trở nên nổi bật. Cùng với lưu huỳnh, mùi khói đốt lò trôi nổi trong không khí.

Bố mẹ không nói chuyện với nhau nhiều, bầu không khí trong nhà chúng tôi đặc như bùn vì sự im lặng này. Kể cả nếu bố mẹ có muốn thì cũng không có mấy cơ hội. Bố đang làm quá giờ rất nhiều và những buổi họp với Liên hiệp thì liên miên, tôi hiếm khi thấy bố ở nhà. Vì thế tôi ngạc nhiên khi vào một buổi sớm thứ bảy bố đánh thức tôi dậy rồi nói. “Hãy đi mua một quả bí ngô cho nhà mình nào Jack.”

Thế có nghĩa là tới trang trại Spencer bên ngoài Thị Trấn Đồng!

Chúng tôi lái về hướng Tây qua hẻm núi sông Tohachee dọc theo con đường quanh co nguy hiểm xuyên qua vách đá rồi chạy gần bờ sông. Thỉnh thoảng những chiếc xe bán tải băng qua, gần như đẩy chúng tôi vào sát bức tường đá. Bố nói đây là con đường duy nhất chạy từ Đông sang Tây dãy núi vì thế xe tải phải đi đường này, không có cách nào khác.

Khi xe tải không cản tầm nhìn, tôi ngắm dòng sông. Dòng nước vỡ thành thác ghềnh, sủi bọt qua các khối đá tảng khổng lồ rồi lao qua hẻm núi. Đường dốc phía góc xa được bao phủ bởi những cây cao mà lá cây đã chuyển thành các màu sắc khác nhau. Trông đường dốc như một chiếc bát khổng lồ đựng món ngũ cốc Fruity Pebbles màu sắc rực rỡ, thậm chí những thác ghềnh trông như sữa chảy qua món ngũ cốc.

Tôi cứ quay đầu hết bên nọ sang bên kia vì không muốn bỏ lỡ điều gì.

Nhạc đồng quê cổ điển đang phát ra từ máy ra-đi-ô, các bài của June và Anita Carter, Johnny Cash, Pasty Cline. Mẹ hát theo họ tất cả các bài. Bố với tay tới chỗ tay mẹ còn tôi dựa mình vào ghế, tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi kể từ khi bầu không khí căng thẳng gia tăng trong nhà chúng tôi.

Khi chúng tôi đến trang trại spencer, những chiếc lá màu vàng, đỏ và tím bay nhanh ngang qua bãi đỗ xe như những con thú nhỏ. Tôi đuổi theo chúng, nhặt lấy một nắm mẫu vật hoàn hảo và chỉ cho mẹ xem. Hồi nhỏ mẹ đã trải qua các mùa hè cùng ông bà ngoại trên Núi Beech thuộc Bắc Carolina, vì thế mẹ biết một ít về cây cối, cho dù vườn của mẹ chưa bao giờ phát triển tốt.

“Đây là lá phong.” Mẹ nói. “Con có thể nhận biết bằng cách xem chiếc lá vàng đến độ nào và những đầu nhọn của lá. Còn đây là lá sồi.” Chiếc lá có nhiều cạnh tròn hơn, đường cắt sâu vào. “Còn đây là lá hoàng dương.” Đây là cây mà đường nhà Buster được đặt tên theo. Trông chiếc lá như từ hành tinh khác và thật mẫm khi so sánh với các lá khác.

Mặc dù bài kiểm tra về cây của cô Post đã qua từ lâu, tôi vẫn thấy hứng thú muốn biết. Những chiếc lá trông tuyệt hơn nhiều so với bất cứ hình ảnh nào trong sách. “Con muốn giữ những lá này.” Tôi nói.

“Lá cây sẽ bị héo và hóa nâu nếu con để chúng trong không khí.” Mẹ nói.

Mẹ với tay về ghế sau rồi đưa cho tôi cuốn Kinh thánh của mình, cuốn sách vẫn ở trong xe từ buổi lễ nhà thờ chủ nhật trước. “Đây, ép lá vào giữa các trang sách. Như thế sẽ giữ chúng được lâu hơn.”

Tôi cẩn thận cầm các cuống lá khi đặt chiếc lá phong gọn gàng và thật phẳng trong phần Sáng Thế chiếc lá sồi trong phần Thánh Ca, và chiếc lá hoàng dương trong phần Khải Huyền. Giờ tôi chẳng thế nói được những chiếc lá này đến từ cái cây nào bởi rìa bãi đỗ xe đầy những cây. Phần lớn tôi không biết, nhưng cây phong nổi bật như một ngọn lửa rực rỡ trên nền những cây khác. Tôi ngừng thở vì cái cây đẹp quá đỗi.

“Coi này Jack, bí ngô kìa!” Bố nói, kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ của mình. Bên cạnh khu vựa lớn nhà Spencer, bí ngô đủ mọi sắc độ cam nằm thành hàng theo ba nhóm, nhỏ, vừa và lớn.

Mẹ đặt bàn tay lên lưng tôi rồi lái tôi về phía những quả bí ngô nhỏ. “Chúng dễ thương nhỉ?”

“Grace, chừng nào anh còn có việc thì thằng bé có thể chọn bất cứ quả bí ngô chết tiệt nào mà nó muốn.” Bố nói. Chỉ nhanh như vậy và sự căng thẳng quay về, khiến bụng tôi xoắn lại.

Tôi chọn một quả bí ngô nằm khu vực giữa, ấy là quả cỡ vừa. Đứng xa một chút, trông quả bí gần như tròn hoàn hảo, với một chiếc cuống quăn trên đầu. Lại gần thì một phía của quả bí ngô có vẻ bẹt, nhưng nếu tôi xoay phần này về phía sau thì sẽ không ai để ý. Quả này sẽ được thôi.

Bố nói. “Bố thấy con nhìn quả lớn phía đằng kia Jack à. Hãy lấy quả ấy.”

Tôi liếc nhìn mẹ.

“Con đã chọn một quả bí ngô đẹp, Jack.” Mẹ nói và chòng chọc nhìn bố. “Mà mẹ cá quả bí này vẫn sẽ là quả bí ngô to nhất Thị Trấn Đồng mùa Halloween này.”

Tôi cố lờ đi cái nhìn trao đổi giữa họ, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của bố khó mà không trông thấy. Bố bê quả bí ngô cỡ vừa lên xe mất nhiều thời gian hơn cần thiết. Khi quay lại, gương mặt bố đã trở về với màu sắc bình thường nhưng đôi mắt bố lóng lánh. Những ngày này tâm trạng bố lên xuống như lật bánh kếp vậy.

Mùa Halloween này bao nhiêu bí ngô sẽ bớt đi ở Thị Trấn Đồng nhỉ? Tôi tự hỏi. Vì bao nhiêu người chắc là không thể mua được một quả.

Mẹ mua một ít bí đao cùng rau củ tươi từ gian hàng sản phẩm. Bố mua một cốc xốp đầy lạc luộc. Chúng tôi ngồi trên mui xe nhai nhóp nhép những hạt lạc nóng. Nước mặn nhỏ xuống tay áo của tôi khi tôi mút hạt khỏi vỏ rồi ném vỏ xuống đất. Muối khiến các ngón tay tôi râm ran khi chúng đi từ những hạt lạc ấm vào làn không khí khô lạnh hết lần này đến lần khác. Chúng tôi không mất nhiều thời gian đã ăn hết cả cốc lạc nhưng tôi không đòi thêm.

Chuyến đi về nhà im lặng hơn chuyến đi tới trang trại. Bố mẹ không nắm tay mà mẹ cũng không hát cùng với tiếng nhạc từ đài ra-đi-ô. Họ nhìn thẳng phía trước trong khi tôi ngắm nhìn cây cối thưa dần khi chúng tôi về gần đến nhà, quay về Những Ngọn Đồi Đỏ của mình.

Ra khỏi hẻm núi, khi cách Thị Trấn Đồng chừng ba mươi phút về hướng Tây, chúng tôi thấy Eli Munroe trong chiếc xe Jeep mới sáng bóng cắt vào một con đường phía bên.

“Bố tự hỏi thằng nhóc đang đi đâu nhỉ?” Bố nói.

“Có khi anh ta cũng đi mua bí ngô.” Tôi đáp, mặc dù bí ngô không có vẻ là điều Eli trước giờ quan tâm.

Tôi nhìn lông mày bố nhăn lại qua gương chiếu hậu. “Đường đó không có bí ngô.”

Sau bữa tối, bố và tôi cắt bỏ phần đầu quả bí ngô rồi dùng mấy chiếc thìa lớn làm sạch phần ruột. Chúng tôi dùng ngón tay lấy phần nhớp nháp kêu lóc bóc đế kéo hạt bí ra, mẹ nướng đám hạt trong lò. Tôi khắc một khuôn mặt đáng sợ vào bên phía đẹp đẽ của quả bí và bật cười khi bố cố bắt chước biểu cảm nghiêng một bên của nó. Tâm trạng dê chịu trước đó trở lại khi mẹ đặt một cây nến nhỏ vào trong rồi đế quả bí lên bậc thềm trước nhà.

“Quả là một chiếc đèn bí ngô* đẹp.” Bố nói rồi đặt bàn tay lên vai tôi.

Tác giả chơi chữ, đèn bí ngô nguyên tác là jack-o’-lantern, mà Jack là tên của cậu bé.

“Con thiết kế quả bí tuyệt lắm, con yêu.” Mẹ gật đầu với bố như thể nói: “Thấy chưa”

Tôi mỉm cười và cắn hạt bí nóng kêu lạo rạo, cho tới khi lợi tôi ê đi vì muối.

Piran và tôi đã quá lớn để mặc mấy bộ trang phục ngớ ngẩn dành cho lễ hội Halloween, chúng tôi cần phải trông thật chất. Vì thế chúng tôi mặc như các phi công lái máy bay chiến đấu trong bộ phim Top Gun. Tôi mượn chiếc áo khoác bomber* bằng da từ thế chiến II của ông ngoại. Piran mặc bộ áo liền quần. Chúng tôi đeo kính râm và khệnh khạng đi lại như hai con bò đực.

Áo khoác dáng ngắn có đường viền bo ở cổ tay, gấu áo, đường kéo khóa được may thang kín nhưng tách biệt so với phần cổ, hai bên hông có túi may chéo, chiếc áo này là trang phục mà những người phi công lái máy bay ném bom mặc từ những năm 1940, bomber nghĩa là máy bay ném bom.

Mọi người chơi trò lừa hay lộc ở khu trung tâm, bởi cả hạt này quá dàn trải. Những người chủ tiệm đặt bàn ra trước cửa hàng của mình và phát kẹo bằng xô. Trẻ con tới từ khắp nơi. Cảnh sát trưởng Elder dẫn đoàn diễu hành xuống Phố Nước trong chiếc xe cảnh sát của mình, đèn xe sáng rực và ông kêu lớn “Chúc mừng Halloween” qua máy liên lạc nội bộ. Sở cứu hỏa đi ngay phía sau ông trong chiếc xe tải cứu hỏa lớn màu đỏ. Piran và tôi đi với đám đông những yêu tình, phù thủy và siêu anh hùng theo đằng sau. Có bao nhiêu người trong đoàn diễu hành nên không còn mấy ai để tạo thành hàng dọc theo các phố.

Piran và tôi tham gia cuộc thi trang phục hóa trang, phần thưởng của nhóm tuổi chúng tôi thuộc về Bill Worley, cậu ấy là xác sống tuyệt nhất mà tôi từng thấy. Tôi đưa quả bí ngô của mình tham gia cuộc thi khắc bí ngô và giành giải nhì. Hóa ra cũng có một ít bí ngô trong thị trấn. Cả hai chúng tôi đều chơi trò đớp táo, tôi cởi áo khoác của ông ngoại ra khi chơi. Và dĩ nhiên là có kẹo.

Nhưng nếu tính cả trẻ con trong toàn hạt thì đám đông dường như vẫn ít hơn năm ngoái. Phần lớn người dân phát kẹo mút thương hiệu Bit-O-Honey và Tootsie Rolls, mấy loại rẻ tiền. Bàn của Công ty, vốn lúc nào cũng có những món kẹo tuyệt nhất, còn chẳng có mặt ở đấy.

Vì thế khi ai đó la lên, “Này, Tiệm thuốc Dillbeck đang phát kẹo sô cô la thanh đấy!” thì cả Piran và tôi đi thẳng tới bàn của họ, mặc dù tôi là đứa phát cuồng vì sô cô la. Chúng tôi quay lại đấy ba lần trước khi bà Dillbeck xùy xùy bảo chúng tôi đi chỗ khác.

Chúng tôi quay lại chỗ nhà Quinn đặt bàn phía trước bưu điện. Họ chỉ cho kẹo SweeTart, nhưng vẫn có cả đám đông ở đấy. Hannah hóa trang thành một mụ phù thủy với tất chân dài có sọc cùng một chiếc mũ đen rủ xuống khiến cô ấy trông như ngôi sao điện ảnh. Kể cả có Emily ngồi trên hông thì chưa bao giờ phù thủy trông lại tuyệt đến thế.

“Piran ơi, con có thấy hai đứa sinh đôi không?” Bác gái Quinn hỏi.

Chúng tôi quay người đúng lúc thấy cảnh Siêu nhân đang đuổi theo Người dơi qua đám đông cùng với lưỡi kiếm ánh sáng.

“Ồ, hai đứa kia rồi.” Bác Quin nói. “Được rồi.”

“Chào Hannah. Mọi chuyện sao rồi?” Tôi hỏi rồi vấp ngã vì chân chiếc bàn gấp. Piran cười ha hả suýt làm viên kẹo trong miệng phì ra. Tôi phóng cho cậu ấy một cái nhìn ác quỷ khi tôi mau chóng trốn vào đám đông trước khi cô ấy có thể trả lời.

Piran bắt kịp tôi và vỗ lên lưng tôi, cậu ta vẫn đang cười. Nhưng nụ cười của cậu vụt tắt khi chúng tôi thấy mình đang đi sát phía sau Eli và nghe lỏm đám bạn bè của hắn nói về Hannah. Đấy không phải là điều nên nói về một cô gái dễ thương hoặc bất cứ cô gái nào, và chắc chắn không phải là về chị gái của Piran.

Tôi nhìn Piran. Hai môi cậu ấy mím chặt vào nhau, hai nắm tay siết lại. Cậu ấy sắp bước tới trước và nói gì đó thì Eli cắt lời mấy đứa kia rồi nói. “Đừng nói như thế về cô ấy. Vả lại, tao có tin tốt lành về vụ thu hoạch gần nhất của tụi mình đây.”

Tôi chộp lấy cánh tay Piran và thì thầm. “Vụ thu hoạch gì nhỉ?” Eli không phải là nông dân.

Will McCaffrey quay người nhìn chúng tôi với ánh mắt sát nhân. Rồi anh ta nhận ra tôi. “Jack này, hai đứa lui lại đi. Chuyện này không liên quan gì đến hai đứa.” Anh ta đặt bàn tay lên ngực tôi rồi đẩy nhẹ. “Vì an lành cho các cậu cả thôi.”

Piran và tôi cứng người, miệng chúng tôi há hốc. Anh ta vừa đe dọa bọn tôi à?

“Chuyện đó là sao nhỉ?” Piran hỏi, nhưng rồi cậu ấy bị sao nhãng bởi một xô đầy kẹo cao su bong bóng nằm trước Tiệm May Faysal. Sau vài vòng đi quanh thị trấn nữa, chúng tôi ngồi xuống cầu để sắp xếp đống đồ cướp được của mình.

“Tớ sẽ đổi ba cây kẹo mút để lấy thanh kẹo Snicker kia.” Tôi nói.

“Đồng ý.” Piran đáp với một mồm đầy kẹo Bit-O-Honey. “Đổi cho cậu một thanh Baby Ruth lấy món kẹo bơ cúng.” Cậu ấy chưa bao giờ thích các loại kẹo đắt tiền.

Đến cuối cây cầu tôi trông thấy Eli Munroe đang kéo Hannah vào chỗ bóng tối. Vừa cười khúc khích, họ vừa nhìn xung quanh với vẻ đáng ngờ.

Không.

“Đó là… đó là Hannah.” Tôi trỏ. “Cùng với Eli.” Miệng tôi trở nên khô khốc.

“Ôi trời ơi. Bố sẽ không vui đâu nếu chị ấy bắt đầu hẹn hò với anh ta.”

“Sao cô ấy làm thế được?” Tôi chằm chằm nhìn. “Anh ta không có đủ đầu óc để nhổ nước miếng theo chiều gió ấy chứ.”

“Cậu là đối tượng tốt hơn nhiều.” Piran gật đầu. “Cho dù cậu hiền như lạc nên dễ bị chọc. Nói về lạc…”

Cậu ấy túm lấy một gói nhỏ đựng lạc phủ sô cô la từ chỗ cất kẹo của tôi. Tôi không phiền. Đột nhiên tôi không còn muốn viên kẹo nào nữa.

Dĩ nhiên, có thể là tôi đã no rồi.

Tôi ôm bụng rên rỉ khi lảo đảo về nhà cùng với bố mẹ, đống kẹo thu được và quả bí ngô mang dải băng về nhì của mình.

“Mẹ đã bảo con là đừng ăn nhiều kẹo quá,” mẹ nói. “Con có thể để dành một ít để ăn sau đấy.”

Mắt tôi đảo tròn.

Bố nghiêng người qua, nhìn trộm vào trong túi tôi. “Con có thanh kẹo nào dư cho bố không?”

“Ray!” Mẹ đập mạnh vào người bố.

Khi trèo lên giường, bụng tôi vẫn đau như bị đầu độc. Trái tim tôi cũng thế. Eli và Hannah. Hẳn là chuyện của họ không thể kéo dài.