← Quay lại trang sách

Chương 11 ĐÌNH CÔNG

Mấy đêm sau, bố lại về nhà muộn. Việc bố về muộn diễn ra thường xuyên kể từ đợt cắt giảm nhân sự.

“Chỉ còn lại ba trăm người bọn anh.” Bố phàn nàn trong khi ăn gà rán. “Mà họ yêu cầu bọn anh vẫn làm cùng mức như trước đợt cắt giảm. Em tin được không? Họ bắt bọn anh làm những việc bọn anh chưa được đào tạo. Hôm nay họ bắt anh lái máy xúc. Đã bao lâu rồi, anh chỉ nhớ đại khái cách lái. Như thế nguy hiểm lắm.” Bố lắc đầu. “Anh cần đội của mình.”

Trán mẹ nhăn lại vì lo lắng. Hai công nhân đã rời mỏ trên xe cấp cứu kể từ khi nhân sự bị cắt giảm. Bố không nói về chuyện đó. Cảm giác như mất chú Amon một lần nữa, rồi lần nữa, lần nữa…

Điện thoại reo, âm thanh chói tai khiến chúng tôi nhảy dựng.

“A lô?” Một nụ cười lan tỏa trên gương mặt bố.

“Quỷ tha ma bắt, ừ, chúng tôi sẽ có mặt.”

Bố quay sang chúng tôi. “Cũng đến cái lúc chết tiệt này rồi. Liên hiệp đã ra quyết định. Họ đang triệu tập một cuộc họp tại trung tâm cộng đồng vào bảy giờ tối mai.”

“Jack à, con ở nhà một mình không sao chứ?” Mẹ hỏi.

“Grace, việc này cũng có ảnh hưởng tới con.” Bố trả lời. “Hơn nữa, nếu có một ngày thằng bé trở thành thợ mỏ, thằng bé nên bắt đầu làm bạn với Liên hiệp được rồi.”

Bố quay lại chỗ điện thoại rồi gọi những người khác trong đội của bố. Tôi nhìn xuống đôi tay mình, chúng đột nhiên tê đi.

Tôi không ngủ được đêm đó. Trời mưa khiến cánh tay tôi đau nhức, tôi không thể ngừng nghĩ về điều bố nói. Tôi hình dung cả tá cách khác nhau để bảo bố rằng tôi không muốn làm thợ mỏ, nhưng cách nào cũng chỉ làm mọi việc trở nên tồi tệ.

Tối hôm sau, tôi đứng cùng bố mẹ, xung quanh là đám đông những thợ mỏ to lớn vạm võ. Trong chiếc quần bò xanh cùng áo sọc vuông vải thô, họ nhắc tôi nhớ tới những cây sồi già xương xẩu trong slide bài giảng của cô Post.

Những cây sồi đang tức điên, cơ bắp họ căng cứng và lửa cháy trong mắt họ.

Bất chấp cái lạnh bên ngoài, bên trong thật nóng ẩm. Hơi nước bốc lên từ người các thợ mỏ khi họ lắc lư nắm đấm và hét. “Họ không thể làm thế này với chúng ta!”

“Tôi cần đội của tôi quay lại.” Bố la lên. “Tôi không thể một mình làm công việc này! Như thế không an toàn!”

“Họ sở hữu cả thị trấn. Làm sao chúng ta đấu lại được?” Ông Bamers hỏi.

Ông Hill hét. “Chúng ta ĐÌNH CÔNG!”

Tiếng gầm đồng tình lan khắp phòng như tiếng sấm. Không có thảo luận gì hết. Đây là điều mọi người đã chờ đợi. Và điều ước của tôi đang trở thành hiện thực. Nếu thợ mỏ đình công, bố sẽ không phải xuống lòng đất nữa.

Liên hiệp tổ chức mọi việc. Họ ghi tên những người không thất nghiệp để nhận trợ cấp hoặc lương đình công, họ lên lịch để mọi người tham gia vào hàng người đứng cản*. Tôi giúp làm mấy tấm biển cho các chú, các bác mang theo.

Hàng người đình công đứng chặn để ngăn những người khác băng qua khu vực đình công.

“Phải đảm bảo công lý cho thế hệ thợ mỏ tiếp theo chứ.” Tôi nghe thấy ai đó nói khi họ vỗ lên lưng tôi. Tôi ho và mẹ nhìn tôi với biểu cảm lo lắng.

Liệu tôi có thể nói với mẹ về cảm giác của mình không?

Những người thợ mỏ đã nổi lửa. Thật đáng sợ nhưng cũng thật háo hức. Những người đàn ông này gắn bó và trung thành giống như đội bóng chày của tôi. Năng lượng của họ chạy qua người tôi như một con tàu. Tôi nhanh chóng tham gia hét lớn cùng họ. Giọng chúng tôi vang dội vào những bức tường như tiếng trống đánh. “ĐÌNH CÔNG, ĐÌNH CÔNG, ĐÌNH CÔNG!”

Chúng tôi đi thẳng tới cửa hàng của Công ty sau buổi họp.

Bố bảo: “Chúng ta cần tích trữ đồ đề phòng trường hợp mọi chuyện trở nên gay go.”

“Gay go thế nào ạ?” Tôi hỏi.

“Công ty sẽ không vui vẻ gì về vụ đình công này.” Bố nói. “Hồi ông ngoại Chase của con còn làm việc ở mỏ, các công nhân đã tiến hành đình công buộc Liên hiệp vào cuộc, và Công ty đã đóng cửa cửa hàng để gây khó khăn cho họ. Nhưng người dân đã đi trước một bước, họ dự trữ trước khi đình công. Đấy là việc chúng ta sẽ làm - dự trữ đồ. Chúng ta sẽ dự trữ trước khi Công ty đánh hơi được kế hoạch này.”

Tôi yêu cửa hàng của Công ty. Họ có những thứ tuyệt nhất, trong đó có cả chiếc xe đạp địa hình thể thao hãng BMX mà tôi muốn, chiếc xe nằm ở góc cửa hàng, màu xanh lá sáng bóng với các bánh xe đầy khứa lớn đặc trưng của dòng địa hình. Tôi cố không nhìn chằm chằm vào nó.

Tất cả mọi người đều mua đồ ở cửa hàng của Công ty, nhưng gia đình các thợ mỏ được giảm giá. Thỉnh thoảng mẹ lái xe đến thành phố để mua món gì đó, nhưng không thường xuyên. Đấy là lý do vì sao rất dễ nhận ra các gia đình thợ mỏ trong thị trấn, gần như lúc nào họ cũng ăn mặc chất nhất và có những món đồ mới ra. Dĩ nhiên chúng tôi cũng biết ai là ai rồi.

Chúng tôi không chỉ có một mình khi tới cửa hàng. Tôi giúp bố mẹ nhanh chóng nhặt đầy giỏ đựng những món như cá ngừ, cà phê, giấy vệ sinh, bột mỳ, men nở và xà phòng, đấy là những thứ để được lâu. Chúng tôi cố gắng đứng vào hàng thanh toán khi nó còn chưa dài lắm. Hàng người nhanh chóng nối tiếp sau lưng chúng tôi, bao quanh các giá kệ giờ hầu như trống không.

Ông Ledford đứng ở quầy thanh toán với một ít đồ.

“Bác ấy gầy hơn so với hồi mẹ ghé qua tuần trước.” Mẹ thì thầm. “Thật đáng thương, bác ấy đang cố gắng chăm sóc vợ mà không cần điều dưỡng giúp đỡ.”

Chúng tôi tới đủ gần để nghe ông Ledford hỏi: “Cậu nói tôi không thể mua đồ được là sao?”

“Anh không thể mua bằng thẻ tín dụng nữa.” Ông Davenport nói lớn. “Anh không có gì để trả tín dụng cả.”

“Tôi không có tiền mặt.” Ông Ledford lẩm bẩm.

“Tờ séc lương cuối cùng của tôi chỉ có mười đô la.”

“Anh và một nửa đám đàn ông…” Ông Davenport đáp. “Chúng tôi đã hỗ trợ các anh trả tiền bằng thẻ bao lâu nay.”

“Vợ tôi bị ốm.” Ông Ledford nói. “Tôi không trả kịp.”

“Đấy không phải là vấn đề của tôi.” Ông Davenport nói. “Giờ đứng sang một bên để tôi tính tiền cho nhà Hill.”

Ông Ledford chỉ biết đứng đó.

“Thánh Peter không gọi tôi vì tôi không thể đi được. Tôi nợ linh hồn mình cho cửa hàng của Công ty.” Bố nói, trích dẫn giai điệu của Tennessee Ernie Ford.

“Mẹ ơi, mình giúp được không?” Tôi hỏi.

Mẹ đã mở ví ra. Bố gật đầu khi mẹ lấy ra mấy đô la. Tôi lôi hai tờ tiền nhét trong túi quần ra đưa mẹ. Dọc theo hàng những chiếc xe đẩy đựng đồ, các gia đình rút tiền khỏi ví, chuyền lên trước. Khi tiền lên tới nơi đã có một bó dày, đủ cho vài chuyến mua đồ ở cửa hàng.

Ông Hill đập chồng tiền lên mặt quầy và nói: “Ông Ledford có thừa tiền trả cho đồ của ông ấy. Tôi đề nghị anh thanh toán cho ông ấy bây giờ đi.”

Ông Ledford gật nhẹ đầu với mọi người. Đôi mắt ông mở lớn và ầng ậng nước khi quay người lại, trông ông như một chú rùa chui vào trong mai. Ông trả tiền mua đồ rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Tôi chưa bao giờ tự hào về hàng xóm của mình đến vậy. Nhưng ông Ledford là một lời nhắc nhở đáng sợ về việc từng người chúng tôi đang gần rơi vào tình trạng tương tự.

Bố vẫn rời nhà đến mỏ mỗi sáng, nhưng giờ là để đình công ở cổng lớn… Ở đó bố không thể bị thương, tôi nghĩ, nhưng vẫn xoa cái chân thỏ may mắn.

Piran và tôi đứng trên cầu sau buổi học, ngắm nhìn các thợ mỏ đứng thành hàng không cho ai vào Công ty từ khoảng cách xa. Họ đồng thanh hô và giơ những tấm biển lên trời.

Bố về nhà đầy hứng khởi vào cuối ngày. “Chẳng mấy chốc bọn anh sẽ có việc trở lại, tất cả bọn anh. Họ sẽ sớm chịu thua thôi.”

Tôi có sai không khi hy vọng Công ty sẽ không chịu thua?

Đến Lễ Tạ Ơn, bố đã hơi kém nhiệt tình. “Họ không kiếm được tí tiền nào nếu Công ty không hoạt động. Họ cần bọn bố quay lại.” Bố nói. “Họ sẽ phải thỏa hiệp.”

Tôi hầu như ghen tỵ với Buster khi gia đình cậu ta ghé qua vào Lễ Tạ Ơn. Sống ở trang trại gà có thể không quá tuyệt, nhưng ít nhất họ biết ngày mai sẽ ra sao. Bố cậu ta có việc làm và họ lúc nào cũng có thể ăn thịt gà.