← Quay lại trang sách

Chương 12 THÁNG MƯỜI HAI

“Jack này, mẹ không muốn con hy vọng quá nhiều về Lễ Giáng Sinh đâu, con nghe chứ?” Mẹ nói trên đường tới siêu thị Piggly Wiggly vào thứ bảy. Công ty đã đóng cửa hàng như bố dự đoán, vì thế chúng tôi phải lái xe ra ngoài thị trấn cách chỗ chúng tôi ở bốn mươi phút để mua đồ dùng dù không mua nhiều lắm. “Năm nay nhà mình không có tiền để chi tiêu như mọi khi.”

Mùa Giáng Sinh đã tới nhưng không khí chào đón kém hơn hẳn mọi năm. Thị trấn vẫn gắn đèn nhấp nháy, nhưng việc các thợ mỏ đình công khiến ai ai cũng bị tổn hại. Mặt tiền các cửa hàng không có gì để trưng bày, không khí nghỉ lễ hầu như không cảm nhận được mấy.

“Con biết ạ.” Tôi đáp, mặc dù tôi khao khát có được chiếc xe đạp địa hình BMX ấy, chiếc xe đáng nhẽ sẽ là của tôi nếu mọi chuyện khác đi. Tôi cố hết sức để không cảm thấy cay đắng, nhưng Cha Huckabay, vị mục sư chỗ chúng ở tôi hẳn sẽ có một ngày làm việc bận rộn nếu cha có thể lén nhìn vào trong đầu tôi. Tôi biết mình may mắn hơn phần lớn mọi người nên cố gắng đếm từng phước lành của mình. Thật đấy.

Chúng tôi đi ngang qua ông Coote điên trên đường rời thị trấn. Ông ấy nhìn thẳng vào tôi như thể đọc được tâm trí tôi vậy. Tôi lún người vào ghế, cảm thấy tội lỗi vì ham muốn có được món đồ.

Khi chúng tôi đi dọc sông Tohachee về hướng Đông Bắc, vượt qua những ngọn núi, phong cảnh thay đổi khác hẳn nơi chúng tôi sinh sống. Những cánh đồng chăn thả hiện ra, những chú bò to lớn đang gặm cỏ dại và cỏ nâu. Phần lớn cây cối đã rụng hết lá, những thân cây trơ trụi cành nhánh, thẳng tap vươn lên bầu trời xám nhạt. Dù không có lá, những cái cây vẫn thật đẹp, như thể tác phẩm điêu khắc sống.

“Mẹ nghĩ cây cối làm gì trong suốt mùa đông?” Tôi hỏi mẹ. “Chúng có ngủ không?”

“Không đâu con. Cây tập trung phát triển bên dưới mặt đất khi trời quá lạnh.”

Trông đám cây đúng là giống như đang ngủ đông. Nhưng không phải cây nào cũng trơ trụi. Có những cây xanh nhỏ mọc dọc theo các hàng rào bao quanh đồng cỏ. “Mấy cây xanh kia là loài gì ạ?”

“Đấy là các cây vân sam.” Mẹ nói. “Chim chóc ăn hạt cây, đậu trên hàng rào rồi đi ị ra đấy. Phân bón và hạt giống thải ra cùng nhau. Nhờ vậy các cây này mọc lên.”

“Thế chúng là cây từ phân chim ấy ạ?” Tôi nói và mau chóng lấy tay che miệng.

“Kìa Jack!” Mẹ trừng mắt nhìn tôi rồi quay mặt đi. Tôi có thể thấy nụ cười của mẹ qua hình phản chiếu trên cửa sổ.

“Ít nhất năm nay chúng ta cũng sẽ có một cây thông Giáng sinh chứ ạ?” Tôi nài nỉ.

“Không đâu Jack, thế phí tiền lắm.” Mẹ nói với một cái cau mày nữa. “Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ cần con cư xử như người lớn trong chuyện này giúp mẹ, nhé? Chỉ năm nay thôi mà?”

Nghèo khó thật là tệ hại. Tuy nhiên, tôi không thế ngừng nghĩ về những cái cây từ phân chim. Nếu chúng tôi có thể khiến chim bay tới Thị Trấn Đồng, có lẽ chúng sẽ giúp chúng tôi trồng cây. Tôi thà có cây mọc từ phân chim còn hơn là không có cây cối gì.

Dù sao thì một tuần trước Lễ Giáng sinh bố tôi cũng xuất hiện cùng một cái cây buộc trên nóc xe. Vênh váo như một chú gà trống, tay cầm rìu, bố đặt cái cây xuống sân với một tiếng “Coi này!” đầy tự hào.

Trông bố như Paul Bunyan trong chiếc quần bò cùng áo sọc ô vuông bằng vải thô. Mẹ khúc khích, “Ôi Ray, anh làm gì thế?”

Đó là một cái cây mọc từ phân chim. Bố tôi đã mang về nhà một cái cây mọc từ phân chim cho lễ Giáng sinh. Ầy, chuyện này quả là đánh bại hết các chuyện khác.

Chúng tôi cứ thế mang cái cây vào trong nhà, cố gắng trang trí nó, nhưng cành cây quá mềm không giữ được món đồ trang trí nào cả. Vì thế chúng tôi treo dây kim tuyến quanh cây và coi thế là xong.

Chúng tôi đứng nhìn cái cây, mẹ che miệng cố không cười. Nụ cười thật là dễ lây. Tôi mím chặt môi để khỏi cười phá lên.

Cuối cùng bố nói, “Này, đây không phải là cái cây Giáng Sinh buồn bã nhất mà mẹ con em từng thấy sao?”

Chỉ cần có vậy. Chúng tôi cười cho tới khi nước mắt chảy xuống.

Tôi đã không nhận ra bao lâu rồi tôi chưa được nghe bố mẹ mình cười như thế.

Tôi không thể nghĩ đến việc không tặng quà bố mẹ vào Lễ Giáng sinh, nhưng tôi không có tiền từ khi mẹ cắt tiền tiêu vặt của tôi. Tôi nhìn quanh phòng mình tìm ý tưởng. Và kìa, ý tưởng đang nằm ở đáy ngăn kéo bàn học của tôi.

Tôi kéo tập phác họa cũ cùng mấy chiếc bút màu của mình ra. Tôi đã không dùng chúng từ hồi còn bé, nhưng giờ không có thứ gì khác. Vì vậy tôi vẽ một bức tranh phong cảnh về Thị Trấn Đồng để tặng bố. Tôi dùng hết nửa bút màu vàng và màu cam trong nô lực khiến mảnh đất trông như thật. Để tặng mẹ, tôi vẽ một chú chim. Cần phải là chim sẻ như trong bài hát mẹ vẫn thường hát. Tôi tìm hình chim sẻ trong một cuốn sách mượn ở thư viện trường và ngạc nhiên trước hình ảnh ấy. Loài chim thật nhỏ, màu nâu xám, không có gì đặc biệt cả.

“Tiếng hót mê mẩn của chim sẻ trái ngược với vẻ bề ngoài tẻ nhạt của loài này.” Cuốn sách viết. Có lẽ lần tới khi rời Thị Trấn Đồng, tôi sẽ tìm cách nghe một chú chim sẻ hót. Hoặc là chúng di cư tới đây. Không phải chim nào cũng di cư sao?

Mình sẽ thêm ít màu sắc để con chim trông đẹp hơn.

Tôi vẽ thêm một bức phong cảnh Thị Trấn Đồng để tặng ông ngoại, nhưng lần này tôi vẽ cả cây cối, tôi dùng nhiều mảng xanh lá và xanh dương. Vẽ bức tranh này thú vị nhất, tôi tưởng tượng ra nhà mình từ trước khi việc khai thác mỏ bắt đầu. Tôi muốn ông ngoại cũng nhìn thấy cảnh vật như thế.

Tôi mỉm cười với những bức vẽ của mình, trông chúng được lắm. Tôi ký dòng chữ “Yêu thương từ Jack” trên mỗi bức rồi cuộn lại, dùng mấy sợi dây chỉ làm bếp buộc chúng.

Tôi quá đỗi tự hào về bản thân đến mức cảm giác như mình là một chú gà tây đang xòe đuôi. Tôi đi tìm bố mẹ, không phải để kể cho bố mẹ nghe tôi đã làm gì mà chỉ gọi là nói bóng nói gió một chút. Mẹ đang ở trong phòng ngủ, cửa đóng kín. Tôi gõ cửa. “Mẹ ơi?”

“Đừng vào!” Mẹ kêu lên, tạo ra những âm thanh như đang tung hứng hộp đựng đồ ăn.

Tôi cau mày. “Dạ, thế bố đâu ạ?”

“Mẹ nghĩ bố ra phòng kim khí của bố rồi.”

Giờ bố luôn có mặt ở đó nếu hôm nào không xếp hàng đình công. Hôm qua bố về nhà sau cuộc đình công, đi tắm rồi ra thẳng đấy. Nếu không nhờ bữa tối, chắc tôi đã chẳng gặp được bố. Thông điệp thật rõ ràng, bố muốn ở một mình.

Tôi thở dài rồi đi vào bếp để ăn nhẹ gì đó. Chẳng có mấy đồ trong tủ lạnh hay chạn bếp, chỉ toàn những thứ phải nấu như đậu, súp và gạo. Cuối cùng tôi tìm thấy một lọ bơ lạc. Cái này được đấy. Tôi múc một thìa lớn rồi mút bơ lạc như mút kem.

Gần đây lúc nào tôi cũng có cảm giác đói mà lại không bao giờ có đủ đồ ăn trong nhà. Mẹ nói tôi sẽ ăn đến thủng nồi trôi rế. Nghe mẹ nói vậy tôi cảm thấy rất tệ, nhưng làm sao mà tôi ngừng lớn được?