Chương 13 GIÁNG SINH
Chúng tôi đến nhà thờ vào đêm trước Giáng sinh như mọi năm. Dàn hợp xướng hát lạc nhịp những bài mừng lễ, cũng vẫn như mọi năm. Dẫu vậy nhà thờ trông thật đẹp với đèn nhấp nháy và nến. Có một cây thông Giáng sinh thật ở phía cuối nhà thờ. Cây thông thổi vào không khí hương thơm như gia vị, trộn lẫn với mùi quế và mùi rượu táo nóng. Ai cũng mặc bộ đồ đẹp nhất dành cho chủ nhật, khiến bầu không khí mang vẻ lễ hội hơn.
Piran và tôi cười khi mọi người ôm nhau và bắt tay như thể họ không gặp nhau mỗi chủ nhật vậy. Những nụ cười có thể hơi gượng hơn bình thường, nhưng dường như ai cũng cố gắng. Mỗi lần từ “đình công” được nhắc đến là có người bị vỗ vào cánh tay, lưng, hoặc thậm chí phía sau đầu nếu họ không ngừng nói.
Rồi tôi trông thấy Hannah. Tất cả những ngọn đèn nhấp nháy ôm lấy cô ấy, khiến cô ấy sáng rực trong ánh vàng. Bạn bè cô ấy nói chuyện như đàn gà ở trang trại Spencer, còn cô ấy chỉ cần mỉm cười đã tỏa sáng hơn họ, giống như đồng trong quặng, kim cương trong than, cô ấy chính là một viên kim cương.
Liệu cô ấy có cảm thấy tôi đang nhìn cô ấy không? Tôi mới cao thêm chừng hai ba phân, cô ấy có để ý thấy không nhỉ? Tôi ước gì cô ấy nhìn về phía mình, nhưng ánh mắt cô ấy cứ lạc về phía cuối nhà thờ. Tôi theo ánh nhìn của cô ấy và thấy Eli Munroe. Anh ta đang đứng gần cửa cùng bố mẹ như một đám mây đen.
Cô ấy thấy gì ở gã này nhỉ?
Anh ta mặc một bộ lễ phục vừa vặn với thân hình, không giống bộ của tôi, có cảm giác tôi sẽ xé toạc bộ đồ nếu giơ hai cánh tay lên. Và anh ta đang nhìn thẳng lại Hannah với… với tình yêu đong đầy trong mắt. Hẳn là Eli không thế cảm nhận được điều gì sâu sắc cả, mặc dù trông thì đúng như vậy.
Cô ấy sẽ hiểu về anh ta sớm thôi. Cô ấy sẽ thấy bản chất thật của anh ta, rồi mình sẽ có cơ hội. Tôi chỉ hy vọng việc ấy sớm xảy ra.
※
Về đến nhà, theo truyền thống gia đình, chúng tôi cùng đọc Đêm Trước Lễ Giáng Sinh kèm hiệu ứng âm thanh. Tôi thích thú đập vào đồ đạc khi tới đoạn “mỗi bên móng nhỏ xíu nhảy dựng lên và cào vào đất.” Đó là một bài tho rất ầm ĩ với nhiều âm thanh như ngáy, huýt sáo và những tiếng khác. Dĩ nhiên tôi không kể cho người bạn nào về những việc gia đình tôi làm. Tôi sẽ cười đến rụng rốn mất.
“Thế còn sữa và bánh quy dành cho ông già Nô-en thì sao ạ?” Tôi hỏi. Ừ thì tôi đã quá lớn để tin vào ông già Nô-en, nhưng lúc nào chúng tôi cũng giả vờ tôi vẫn còn nhỏ. Đấy là một phần của niềm vui Giáng sinh.
“Năm nay không có.” Mẹ đáp và siết chặt vai tôi.
Tôi đi ngủ với tâm trạng tụt xuống thấp hơn cả một khu mỏ bị chìm. Một cây Giáng sinh mọc từ phân chim, không bánh quy, không xe đạp - đây sẽ là lễ Giáng sinh tồi tệ nhất từ trước đến nay.
※
Buổi sáng Giáng sinh, tôi chộp lấy mấy bức tranh của mình rồi chạy tới nơi giấu quà. Biết đâu đấy, biết đâu đấy.
Tôi khựng lại và thở dài khi thấy cái cây. Chắc chắn ông già Nô-en đã bỏ qua chúng tôi rồi. Hai món quà được gói trong lớp giấy nâu buộc bằng chỉ làm bếp nằm bên dưới cây. Không có gì khác, không có xe đạp địa hình. Không phải tôi quá mong cái xe, nhưng dù sao tôi vẫn hy vọng.
“Có lẽ năm tới mình có thể mua xe đạp cho con.” Mẹ ôm tôi từ đằng sau.
“Làm sao mẹ biết được?” Tôi hỏi. Gần đây tôi đã quyết tâm không nói gì về cái xe, mặc dù tôi đã làm tờ tạp chí để trong ngăn kéo bàn cạnh giường nhàu nát vì nhìn hình quảng cáo quá nhiều.
“Giáng sinh hạnh phúc!” Bố kêu lên khi bước vào phòng. “Ồ nhìn kìa, quà đấy! Con nên mở quà ra đi Jack.”
Tôi nhét mấy bức tranh của mình vào cùng đám quà và cố gắng hết sức để vứt bỏ tâm trạng xấu. Tôi thử nhặt lấy món quà to hơn trong hai món, nhưng nó không hề nhúc nhích. Tôi phải ngồi xuống sàn nhà để xé lớp giấy bọc. Bên dưới là mô hình chiếc xe Tướng Lee trong bộ phim Nhà Duke ở Hazzard làm bằng tay.
“Cái này phải nặng tới hai chục cân ấy!” Tôi lẩm bẩm khi nhấc nó lên.
“Gần đến.” Bố nói.
“Vậy ra đây là thứ anh đã dành thời gian làm trong phòng kim khí.” Mẹ mỉm cười.
Bố đã cắt từng mảnh nhỏ, dùng đinh tán ghép chúng lại với nhau rồi sơn chiếc xe màu cam sẫm, thậm chí bố còn tự tay sơn lá cờ nổi loạn trên nóc xe. Đây đúng là hình ảnh thu nhỏ của chiếc xe thật. Bố đã làm một tác phẩm đẹp đẽ nhường nào.
“Ôi.” Tôi thốt lên khi chiêm ngưỡng tác phẩm của bố.
“Đó là bộ phim yêu thích của con đúng không?” Bố hỏi.
“Dạ phải.” Tôi mỉm cười. “Con cảm ơn bố!” Tôi thử lăn chiếc xe mô hình trên sàn, nhưng mấy bánh xe tròn làm xước gỗ. Bố có thể làm mọi thứ với kim loại, nhưng bố không biết làm lốp xe. Nếu bố biết làm thì đỡ tốn tiền biết mấy vì xe cộ ở Thị Trấn Đồng phải thay lốp thường xuyên.
“Mô hình này chủ yếu để trưng bày.” Bố nói.
“Con sẽ tìm một chỗ thật đẹp để đặt nó.” Tôi mỉm cười. Tôi đang say sưa nhìn chiếc xe mô hình, mơ mộng mình được ngồi sau tay lái.
“Con có thêm quà đấy.” Mẹ nói rồi đưa tôi gói quà kia, nó to và mềm.
Tôi xé lớp giấy, kéo ra một chiếc chăn trần nhiều màu sắc. Tôi lướt tay trên bề mặt không mấy phẳng phiu, cảm giác thật mềm nhưng có vẻ đã được dùng rồi. Tôi nhìn một miếng đắp màu xanh dương chữ trắng.
“Ồ, đây là đội bóng chày hồi trước của con, đội Những Người Gan Dạ!” Một miếng đắp khác trông như bộ pyjama đầu tiên của tôi. “Gì thế nhỉ?”
“Mẹ lấy quần áo cũ của con, những bộ mà mẹ không bỏ đi được, rồi làm thành cái chăn này.” Mẹ vừa nói vừa khịt mũi.
Tôi giơ cái chăn lên, nhìn chăm chú. “Đây là chiếc túi sau của bộ đồ liền quần con thích nhất, bộ có miếng đắp ấy, còn đây là chiếc áo ưa thích của con hồi bé.” Cái chăn là một cuốn sổ lưu niệm bằng vải về cuộc đời tôi. “Mẹ ơi, cái chăn này tuyệt thật đấy ạ, con cảm ơn mẹ.”
“Grace, anh không biết là em biết may chăn đấy.” Bố nói.
“Em cũng có biết đâu.” Mẹ đỏ mặt.
Bố đưa cho mẹ một chiếc hộp nhỏ. “Ray! Em nghĩ mình đã thống nhất là không tặng quà mà!” Mẹ nhìn bố chằm chằm nhưng vẫn tháo dây buộc rồi mở nắp hộp ra. Bên trong là cây thông Giáng sinh được tạo bởi những sóng bạc lượn.
“Ôi không, Ray, thứ này quá đắt.” Mẹ nhăn mày. “Anh không nên mua chứ.”
“Đừng lo Grade. Anh tự làm bằng dây thép không gỉ đấy. Anh đã dùng búa để tạo hình.” Bố lấy cây thông ra khỏi chiếc hộp bằng dải ruy băng màu đen bố móc trên đỉnh cây. “Coi này, nó là vòng cổ.” Bố buộc chiếc vòng quanh cổ mẹ.
Mẹ mỉm cười, nước mắt chảy xuống má. Mẹ quàng hai cánh tay qua người bố rồi dành cho bố một nụ hôn nồng nàn… nụ hôn cứ kéo dài.
Tôi ho… rồi lại ho lần nữa, lần này lớn hơn.
“Xin lỗi!” Bố mẹ mỉm cười.
“Con cũng có quà cho bố mẹ.”
“Thật chứ?”
Tôi đưa bố mẹ hai bức tranh vẫn đang cuộn lại.
“Bố không biết là nhà mình có một nghệ sĩ đâu nhé.” Bố nói.
“Ôi Jack, bức tranh thật tuyệt vời.” Mẹ nói. “Loài chim gì đây?”
“Là chim sẻ ạ, giống trong bài hát của mẹ.” Tôi đáp. “Nhưng con nghĩ con sẽ làm con chim trông đẹp hơn nên con đã tô màu tím.”
“Đẹp quá con yêu ạ. Cảm ơn con.” Mẹ ôm chặt tôi, quanh tôi là mùi xà phòng và mùi bột. “Chúng ta sẽ treo hai bức tranh ở đâu đấy.” Mẹ lấy mấy chiếc đinh trong phòng ngủ còn bố đóng chúng lên bức tường phía sau ghế trường kỷ.
“Trông đẹp thật đấy.” Bố nói. Chúng tôi chăm chú nhìn bức tranh phong cảnh Thị Trấn Đồng tro trụi bên hình chim sẻ, đó là hai thứ không song hành ở bất cứ đâu, ngoại trừ trên tường nhà chúng tôi.
“Mẹ sẽ bắt đầu nấu bữa sáng.” Mẹ nói và lau nước mắt trên má.
Mẹ làm bánh quy với nước sốt, trứng, kiều mạch và bánh xúc xích cuộn, đây là bữa sáng thịnh soạn nhất mà lâu rồi chúng tôi mới có. Không có bánh xúc xích cuộn thì còn gọi gì là Giáng sinh nữa. Tôi thêm sốt cay vào sốt cà chua giống bố, món sốt cháy bỏng trên lưỡi tôi.
Ông ngoại đến giữa bữa sáng cùng một bên tay ôm đầy quà. Ông đưa cho mẹ một túi cam, mẹ lấy ra để cắt. Ông đưa cho tôi một chiếc cần câu cá thắt nơ đỏ. “Ông có cố cả đời cũng không làm thế nào gói cái cần câu này được.” Ông nói.
“Tuyệt quá ông ơi. Cháu cảm ơn ông!” Giờ cả Piran và tôi đều có một chiếc cần câu cho mùa hè, dù chúng tôi còn mất khối thời gian để có thể sử dụng chúng.
“Grace ơi, con ngồi xuống chỉ hai giây thôi.” Ông nói. “Bố có một thứ hay hơn cam cho con đấy.” Mẹ lau khô tay bằng chiếc khăn trong bếp rồi mở gói quà, bên trong là một chiếc áo khoác làm từ lông lạc đà. “Ôi bố ơi, con cảm ơn bố.”
“Bố kiếm được cái áo ở cửa hàng quần áo Faysal.” Ông nói. “Cái áo cũ của con trông như hơi bị bươm rồi, mà thỉnh thoảng con cũng phải tặng bản thân những món đẹp đẽ thay vì dành hết tất cả cho mọi người chứ.” Ông nhìn mẹ với vẻ thông cảm, mẹ đỏ mặt.
Ông tặng bố tôi một bộ đầu tuýp hệ mét dùng trong phòng kim khí của bố - đây là thứ duy nhất bố chưa có.
“Làm sao bố biết được?” Hai đầu tai bố ửng đỏ, dấu hiệu rõ ràng rằng bố rất hài lòng.
Tôi cho ông ngoại xem mô hình xe Tướng Lee của mình, còn mẹ chỉ cho ông chiếc vòng cổ hình cây thông.
“Con làm đấy à?” Hai chân mày ông nhướng lên. “Đẹp đấy Ray. Nếu con làm thêm mấy món tương tự, bố sẽ thử bán ở cửa hàng của bố.” Đó quả là một lời khen đáng giá.
“Ông nhìn xem mẹ làm gì cho cháu này.” Tôi nói và đưa ông xem cái chăn. Tôi chỉ từng mảnh và kể cho ông nghe xuất xứ của chúng.
Ông chạm vào cái chăn cẩn thận như thể nó là vật báu. “Grace này, con có thể làm một cái chăn như thế này từ những bộ váy cũ của mẹ con cho bố không?” Mẹ nhìn ông ngạc nhiên. Ông ngoại Chase không hay nhắc đến bà ngoại. Đến giờ việc ấy vẫn khiến ông đau lòng. “Tất nhiên bố sẽ gửi tiền con,” ông nói.
“Bố không phải đưa tiền cho con đâu. Con rất vui khi làm cho bố.”
“Vớ vẩn. Bố biết bọn con có thể dùng đến số tiền đó, như thế có ý nghĩa rất lớn đối với bố.”
“Được rồi ạ.” Mẹ vặn khăn lau thật chặt. Mẹ không hay nói về bà ngoại, ngoại trừ khả năng ca hát của bà. Mẹ khẳng định bà ngoại Chase có giọng hát còn hay hơn mẹ, tôi thấy thật khó tín. Tôi chắc chắn mình đã nghe thấy bà hát, nhưng phần lớn ký ức về bà giống như một màn trình chiếu slide bị mờ vậy.
Trong khi bố mẹ dọn dẹp bát đĩa, tôi đưa ông ngoại bức tranh mình vẽ. “Ông ơi, đây là cảnh Thị Trấn Đồng ngày xưa. Một ngày nào đó thị trấn sẽ lại giống thế này.” Bằng cách nào đó.
“Bức tranh đẹp quá, Jack ạ,” ông nói. Tôi thề là đã nhìn thấy nước dâng lên trong mắt ông trước khi ông quay đi chỗ khác. Ông ôm tôi chặt đến nỗi tôi nghĩ mình sắp gãy người.
Ông ngoại muốn xem mấy tác phẩm khác của bố ở phòng kim khí trong khi mẹ làm thịt hầm đậu xanh, bánh mỳ cuộn và bánh táo.
“Đây không phải tất cả những món mình có cho bữa ăn chứ mẹ?” Tôi hỏi. Các bữa ăn ở nhà tôi gần đây khá ít ỏi nên tôi thấy lo lắng.
“Không đâu Jack.” Mẹ cười. “Ai cũng mang đến một món như Lễ Tạ Ơn. Đồ ăn sẽ thêm nhiều, rồi con xem. Chúng ta vẫn chưa đến nỗi đói ăn.”
Mẹ tự nhắc mình đi ạ, tôi nghĩ.
Cả gia đình lại tập trung ở nhà tôi, ngoại trừ cô Catherine vẫn chưa về và dĩ nhiên… chú Amon nữa. Tôi bắt gặp bố nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần vẻ trông ngóng.
Mẹ nói đúng, cuối cùng chúng tôi đã có một bữa tiệc lớn. Chú Bubba là thợ săn nên mang tới một con gà tây rừng. Dì Livvy làm món sốt từ nội tạng và cổ gà, khoai lang với kẹo dẻo, khoai tây nghiền truyền thống và bánh bí ngô. Dì cũng mang cả cải mầm Brussels nhưng tôi không ăn miếng nào. Ông ngoại mang theo nước sốt việt quất, tôi giúp ông đổ nước sốt ra khỏi hộp, cho vào chiếc bình đựng một quai.
Trong bữa tối, bố và chú Bubba vừa bắt đầu nói chuyện về cuộc đình công thì dì Livvy suỵt lại. “Giờ là Giáng sinh. Hai anh em phải nghỉ ngơi chứ.”
Buster và tôi ngồi bên chiếc bàn gấp, mặc dù chúng tôi đã quá lớn để ngồi bàn này. Không có đủ chỗ ở bàn ăn chính cho tất cả người lớn và hai đứa tôi.
“Nơi ở mới thế nào?” Tôi hỏi cậu ta.
“Ở đấy cũng được.” Cậu ta nói. “Ngoại trừ những lúc gió thổi trái chiều. Lũ gà bốc mùi kinh lắm. Còn kinh hơn mây lưu huỳnh nữa.”
“Từ lúc thợ mỏ đình công, không thấy đám mây lưu huỳnh nào nữa.” Tôi thì thầm. “Cả nhà máy bị đóng cửa.”
Cậu ta nhướng cặp chân mày. “Nghe không bình thường tí nào.”
“Đúng vậy.” Tôi mỉm cười.
Sau bữa tối, ông ngoại kéo vĩ cầm mấy bài hát mừng lễ Giáng sinh còn chúng tôi hát theo.
Đêm hôm ấy, tôi lên giường, no căng bụng và mệt mỏi, tôi quấn quanh người chiếc chăn mẹ tặng. Tôi không nhận được nhiều quà như mọi năm, cũng chẳng có chiếc xe đạp BMX, nhưng những thứ tôi nhận được đong đầy tình yêu, cảm giác thật tuyệt.
※
Tuần nghỉ lễ qua nhanh sau những chuyến thăm viếng bạn bè, nhưng đêm giao thừa lại len lén trôi qua, yên lặng như một chú chuột. Tôi nghe thấy tiếng tên lửa vỏ chai ở đâu đó, nhưng phần lớn mọi người quyết định càng ít chú ý tới năm mới càng tốt. Đã không biết bao lâu kể từ khi cuộc đình công bắt đầu, mọi người dần trở nên lo lắng, không còn kỳ nghỉ lễ nào để nghĩ đến đồng nghĩa với việc nỗi lo âu trườn trở lại trong đầu mọi người. Bố mẹ không nói gì nhiều trước mặt tôi, nhưng tôi nghe thấy cả hai thì thầm trong phòng ngủ vào ban đêm. Tôi không rõ bố mẹ đang nói chuyện gì, nhưng có vẻ là việc không hay.
Đêm giao thừa mẹ làm món đậu trắng.
“Ăn hết nhé.” Bố nói. “Mỗi hạt đậu là một đô la mình sẽ kiếm được trong năm nay đấy.”
Tôi đổ giấm lên phần đậu của mình, ăn không còn hạt nào.