Chương 14 LŨ VỀ
Sau kỳ nghỉ, mùa đông đến đây rồi ở lại. Trời mưa không ngừng, ấy là tất cả những gì mùa đông mang tới. Tình cờ, mưa lại rất hợp với tâm trạng của mọi người. Những đám mây xám đang đè nặng cõi lòng chúng tôi.
Cánh tay tôi nhức nhối vết thương lần trước. Đôi khi cơn đau khiến tôi mất ngủ cả đêm.
Mặt đất ẩm ướt đến nỗi không thể giữ thêm chút nước mưa nào, mọi con lạch ở Thị Trấn Đồng bắt đầu dâng lũ. Dòng nước màu bơ lạc lao qua các mương chống xói mòn, những dòng chảy mới xuất hiện ở khắp nơi.
Điện thoại reo rất muộn vào một đêm trong tuần khiến tôi bừng tỉnh giấc. Tôi nghe tiếng mẹ trả lời phía ngoài hành lang. “Dĩ nhiên rồi Doris, cháu nó cứ ở lại thoải mái. Chị có cần chúng tôi qua đón cháu không? Được rồi. Một lát nữa chúng tôi sẽ gặp chị.”
Mẹ nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của tôi trong đôi dép bông to đùng. “Jack ơi, lát nữa bác Quinn sẽ đưa Piran đến đây. Dưới nhà bác ấy nước lũ đang dâng lên đáng sợ lắm. Con sắp xếp chỗ cho bạn nhé?”
Bố đã ăn mặc chỉnh tề và đi ngang qua mẹ trong hành lang. “Anh sẽ xuống dưới ấy xem có giúp được gì không.”
“Em sẽ pha cà phê.” Mẹ ngáp.
Sau đó chúng tôi không ngủ được mấy. Tôi cứ xoa cánh tay còn Piran lo lắng cả đêm. “Tớ nên mang theo găng tay bắt bóng mới phải.” Cậu ấy nhắc đi nhắc lại. “Không thể tin được là tớ lại không mang găng tay bắt bóng theo.”
Trời mưa xuyên đêm. Mí mắt tôi cuối cùng cũng nặng như chì sụp xuống trước bình minh. Tôi chỉ vừa mới thiu thiu ngủ khi cửa bếp đóng lại. Bầu trời lúc này màu bạc chứ không đen như than, đấy là điều duy nhất giúp tôi biết trời đã sáng, nhưng chí ít đã không còn mưa nữa. Piran và tôi loạng choạng đi vào bếp, nhìn bố tôi. “Thế nào rồi ạ?”
“Nước lên tới bậc cầu thang thứ hai hiên sau nhà cháu.” Bố nói. “Nhưng giờ nước không dâng lên nhanh nữa, trời đã tạnh mưa rồi. Bọn chú đã đặt hai trăm bao cát xung quanh nhà nên chú nghĩ nhà cháu sẽ ổn thôi.” Trông bố kiệt sức. “Chỉ cần cầu nguyện trời không mưa trong vài ngày tới là được.”
Piran nặng nề đổ xuống ghế trong bếp, thở dài. “Cảm ơn chú Hicks.”
“Ờ, mà mẹ cháu bảo chú đưa cháu cái này.” Bố đưa Piran găng tay bắt bóng của cậu ấy, Piran ôm chặt vào ngực.
“Hai đứa vẫn phải đi học đấy nhé.” Mẹ nói. “Đánh răng rửa mặt đi, mẹ sẽ làm bữa sáng.”
Tôi mệt mỏi cố nuốt suất cháo yến mạch của mình.
Ở trường, chúng tôi không phải những người duy nhất thiếu ngủ. Phần lớn mọi người đều chậm chạp lê mình. Cuối cùng cô Post dừng bài học. “Cả lớp, đóng sách vào. Hôm nay chúng ta sẽ nói về xói mòn.”
Cuối cùng chúng tôi lại nói nhiều hơn về cây cối. Có thể tôi đã không hiểu đúng về việc rễ cây giữ đất quanh hầm mỏ, nhưng rễ cây sẽ giữ lớp đất trên bề mặt lại với nhau. Đến khi chết đi, cây đổ xuống, phân hủy, tạo thành lớp đất mùn hữu cơ nơi sâu bọ, các cây nhỏ và động vật sinh sống. Không ngờ cây cối lại quan trọng tới vậy.
Không có cây cối, không có đất mùn, nước không còn nơi nào khác để đi ngoại trừ ngấm vào lòng đất, mà đất ở Thị Trấn Đồng thì cứng như gạch nung, đất ở đây không muốn nhận nước mưa. Đó là lý do chúng tôi hay bị lũ đến vậy.
Mưa đã ngừng rơi, nhưng nước vẫn dâng thêm vài phân vì những dòng chảy thoát, giờ chúng tôi đã biết lý do. Chúng tôi ngắm dòng sông Tohachee bên ngoài cửa sổ lớp học. Dòng sông đã biến thành một bể nước với dòng chảy nhanh. Dòng nước mang theo đủ loại mảnh vụn vỡ.
“Không biết kia là cái đu nhà ai thế nhỉ?” Tôi nói.
“Tớ không biết, nhưng tớ khá chắc kia là cái thang của bố tớ.” Piran đáp khi chúng tôi nhìn cái thang lộn nhào từ đầu này sang đầu kia, mắc lại một lần trước khi bị kéo theo dòng nước lần nữa. Nếu có người đứng gần đó, hẳn cái thang đã va mạnh vào họ, chết người chứ chẳng chơi.
Tôi chậm chạp dọn dẹp sách vở lúc cuối ngày, dặn Piran tôi sẽ bắt kịp cậu ấy.
Đợi mọi người ra khỏi lớp, tôi đến gần cô Post. “Em thấy điều cô giảng hôm nay thật sự rất thú vị. Cô có quyển sách nào nói về xói mòn hoặc về tự nhiên hoặc… hoặc cây cối không ạ?”
Tôi chưa từng thấy ai nở nụ cười hớn hở đến thế. Cô Post đưa tôi hai cuốn sách dày cộp, một cuốn hướng dẫn thực địa toàn tập về nhận dạng thực vật. Thật không thể tin được có biết bao nhiêu loài cây trên đời, tôi không thể chờ để biết về từng loài một.
“Em cứ giữ sách chừng nào em muốn, Jack à, cứ bảo cô nếu em muốn thêm sách nhé.” Cô áp hai bàn tay quanh miệng, tôi không thế không chú ý một chiếc nhẫn lớn trên ngón tay cô, tôi không nhớ đã tùng thấy chiếc nhẫn này trước đây.
※
Trời lại tiếp tục mưa, nhưng không nặng hạt như trước. Nước sông Tohachee vẫn dâng cao, nhưng đã ngang bờ sông. Đâu đâu cũng lầy lội, ngày nào tôi cũng lấm bùn nâu đến đầu gối. Những ngày không mưa, Piran và tôi đi bộ xuống hạ lưu để xem có thể tìm được gì. Thật đáng sợ khi nhìn bao nhiêu thứ chất chồng bị bỏ lại nơi bờ sông. Một phần hàng rào nhà ai đó thậm chí còn đan vào các chấn song cầu. Hầu hết những mảnh vỡ bị rửa trôi đã vỡ nát hoặc mắc kẹt nên không dùng được nữa, chỉ thỉnh thoảng chúng tôi mới tìm thấy thứ gì đó trông còn ổn. Nếu chúng tôi không thể tìm ra chủ nhân món đồ, chúng tôi sẽ giữ nó.
“Tớ ước mình có chiếc bốt thứ hai.” Piran nói. “Đấy là một chiếc bốt chất lượng, và gần như vừa chân tớ.”
“Bác Spokes chắc sẽ rất mừng khi lấy lại được chiếc đu trên hiên nhà.” Tôi nói, vừa nhớ đến món rượu táo nóng bác ấy làm cho bọn tôi.
“Bê cái đu vất vả bỏ xừ.”
“Nhưng không vất vả bằng việc lấy cái thang của bố cậu ra khỏi bùn.”
※
Vì thời tiết xấu nên tôi phải ở trong nhà nhiều hơn trước. Sự căng thẳng giữa bố mẹ là nguyên nhân khiến nhà trở thành nơi cuối cùng tôi muốn có mặt. Tôi ngừng xem tivi trong phòng khách chỉ để tránh mặt bố mẹ. Sự im lặng của bố mẹ lơ lửng trong không trung như luồng tĩnh điện, đến lúc cả hai nói chuyện với nhau thì đúng là bão sét. Mẹ chắc chắn mỏ bị đóng cửa luôn rồi, bố nên bắt đầu tìm việc ở nơi khác. Nhưng bố tin rằng Công ty sẽ nguôi ngoai.
Tôi chỉ thấy mệt với việc nhón gót quanh bố mẹ và ăn đậu vào bữa tối. Tôi thề nếu tôi còn ăn đậu nữa, tôi sẽ nổ tung. Cả gia đình tôi giờ đậm âm hưởng nhạc kịch, ý tôi không phải phần hát nhé.
Tôi dành ít thời gian ở nhà Piran, hy vọng có thể nói chuyện với Hannah. Nhưng lúc nào cô ấy cũng ở nhà bạn. Theo cách bác gái Quinn nói, tôi không muốn biết là người bạn nào đâu.
Vì ngày trở nên ngắn hơn, không ai trong chúng tôi muốn cuốc bộ về nhà trong bóng tối và cái lạnh, vì thế tôi dành phần lớn thời gian để đọc sách trong phòng ngủ, cố gắng cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngoài cuốn sách về nhận dạng thực vật, tôi đọc sách về côn trùng, chim chóc và tất cả những loài động vật đáng ra nên có mặt ở Thị Trấn Đồng. Tôi đọc nhiều đến nỗi cô Post cảm thấy khó khăn để bắt kịp tốc độ của tôi và phải mượn sách từ các thư viện khác. Thậm chí cô còn tìm thấy một cuốn sách về nghề kiểm lâm cho tôi.
Kiểm lâm, đó là một công việc thực sự!
Tôi đọc đi đọc lại cuốn sách, mơ về việc mỗi ngày được vào rừng, chăm sóc cây cối. Tác giả mô tả những thân cây cảm giác khác biệt làm sao, vỏ cây có khi sần sùi hoặc láng mướt, mùi thơm nhựa cây như mùi gia vị cùng lớp đệm bằng lá thông mềm bên dưới chân ông. Tôi chỉ đọc thôi đã cảm thấy như thiên đường.