← Quay lại trang sách

Chương 15 BÃO TUYẾT

Tôi thức giấc vào một sáng mùa đông, người cuộn tròn, hơi thở tạo thành mây mù trước mặt.

“Trời lạnh cóng!” Tôi nói qua hàm răng lập cà lập cập.

“Bão tuyết đấy Jack. Mất điện rồi.” Mẹ nói khi nặng nề di chuyển ngoài hành lang. “Chúng ta cần củi. Dậy đi.” Vì chẳng mấy khi bật tivi nên chúng tôi đã bỏ lỡ lời cảnh báo trong bản tin hàng tối.

Tôi nhảy khỏi giường ra chỗ tủ quần áo chỉ bằng một bước. Nhảy lò cò từ chân này sang chân kia, tôi cố giữ bàn chân khỏi chạm vào lớp sàn gỗ lạnh như băng. Tôi mau chóng túm lấy một đống quần áo rồi nhảy trở vào dưới lớp chăn. Sau khi mặc vào hai cái áo nỉ, ba đôi tất, đeo găng tay và đội mũ - tất cả chúng đều cứng đờ vì cái lạnh - tôi ra khỏi giường.

Tôi ngồi trên ghế đi bốt vào, thật chẳng dễ dàng khi bạn đang đi mấy đôi tất dày.

Tôi nhảy lên nhảy xuống, xoa bóp hai cánh tay khi vào bếp, cố gắng làm ấm mình.

“Nhanh lên Jack.” Mẹ gọi vọng ra từ bếp.

“Con đây!”

Mẹ bật bếp ga lên. “Thế này sẽ đỡ một chút.” Mẹ nói. “Ray, em mở nước được không?” Mẹ kêu lên với bố đang ở bên ngoài kiểm tra các đường ống.

“Thử xem.” Bố kêu vọng vào.

Mẹ ra bồn hứng nước vào bình pha cà phê, nhưng ngay khi mẹ vừa mở vòi nước, căn nhà phát ra tiếng kêu như đang vỡ. Các đường ống kêu lách chách bên trong tường, nước bắn ra từ khoang tủ bên dưới chậu rửa.

“Tắt đi! Tắt đi!” Mẹ hét lên qua cửa sổ rồi thấm nước bằng chiếc khăn lau trong bếp. “Jack, lấy ít khăn từ tủ đựng đồ lạnh ra đây.”

Tôi chạy nhanh hết sức, đưa mẹ một chồng vải cứng ngắc khi bố bước vào. “Quỷ thật, anh hy vọng đó là đường ống vỡ duy nhất trong nhà. Anh nhớ hình như còn một ít ống thừa trong phòng kim khí.”

“Điện thoại cũng ngắt rồi.” Mẹ nói khi tôi đang cẩn thận trèo xuống mấy bậc cầu thang xi măng bên ngoài. Chúng trở nên trơn tuột vì băng đá, tôi có thể tưởng tượng chân mình bị trượt khỏi người khiến đầu đập vào mấy bậc thang.

Chúng tôi không thể có tuyết trắng mịn đẹp đẽ ở đây, còn lâu. Chúng tôi phải có bão tuyết cơ.

Một đám mây sương giá lững lờ gần chân tôi như thể nó quá nặng không bay cao hơn được nữa, mặt đất phủ lớp băng cứng. Tôi ngước nhìn Những Ngọn Đồi Đỏ, giờ chúng đã hóa thành màu trắng bạc lấp lánh như giấy bọc quà nhàu nhĩ. Những cột băng treo mình từ đường dây điện, mái nhà, xe ô tô và nhà kho. Hơi thở của tôi tạo thành những luồng hơi trắng nấn ná trong bầu không khí tĩnh lặng. Điều lạ lùng nhất là ngoại trừ những tiếng cột băng gãy, mọi thứ im lặng tới bất thường. Có một vài âm thanh nhưng chúng không lan xa lắm.

Tôi chậm chạp bước đi, lướt ngang mặt đất đóng băng tới chỗ đống gỗ, lấy càng nhiều củi càng tốt trong khả năng của mình. Hàng năm bố đều mua một xe tải củi từ Bắc Carolina. May cho chúng tôi là bố đã dự trữ củi trước vụ đình công, trước khi Công ty lấy lại xe tải cấp cho bố. Những mảnh vụn gỗ gãy đánh “tách”, tiếng gãy dội lại trong sự tĩnh mịch lạ lùng khi tôi kéo những rìa gỗ đông cứng ra. Tôi không ôm được nhiều củi lắm và ước gì chúng tôi vẫn còn có chiếc xe tải. Chúng tôi đã có thế lái xe mang cả đống củi qua sân. Đây là thời điểm chiếc xe Jeep của Eli sẽ hữu dụng.

Tôi lắc đầu. Tôi không muốn thứ gì Eli có hết… ngoại trừ có lẽ là Hannah.

Hai tay ôm đầy củi, tôi vào nhà, bước đi tạo thành âm thanh lạo rạo trên đường.

Trong nhà, bố đang vò giấy báo nhét vào lò sưởi. Chúng tôi dùng hết cả tờ báo ra hôm chủ nhật và một đám diêm thì củi mới bén lửa.

Chúng tôi lấy hết chăn ra chất đống trên ghế trường kỷ. Mẹ làm sô cô la nóng bằng sữa tươi, đây quả là món thết đãi vì mẹ không thể dùng nước được, chúng tôi cùng nhau thưởng thức. Cuộn tròn lại như người Eskimo, chúng tôi chăm chú nhìn ngọn lửa, chờ lửa cháy giúp làm tan cái lạnh.

“Mẹ có nghĩ trường học đóng cửa không ạ?” Tôi hỏi.

“Mẹ đoán là có.” Mẹ nói. “Nhưng nếu trường có mở thì mẹ cũng không định biến con trai mình thành cây kem đâu. Sau khi làm ấm người lên, con với bố có thể đi xem chuyện gì đang diễn ra ngoài đó.”

Tôi chằm chằm nhìn những lưỡi lửa nhảy lên các khúc củi lạnh. “Trông như lửa đang nhảy ấy.” Tôi nói.

“Đó là các tiên lửa đấy.” Mẹ gật đầu.

“Mình có thể ước với tiên lửa không ạ?”

“Cũng đâu có hại gì.” Mẹ nói rồi vòng tay quanh tôi. Thường tôi sẽ kéo người ra, nhưng giờ cảm giác tuyệt quá. Tôi ước có cây cối, đoạn tôi tựa người vào mẹ. Với món sô cô la nóng, đống chăn cùng các tiên lửa, tôi nhanh chóng lăn vào giấc ngủ.

Tôi thức giấc vì tiếng đập mạnh ở cửa sau.

“Jack ơi.” Piran gọi. “Dậy đi!”

Tôi lê mình đến cửa, vừa dụi hai mắt. “Gì đấy?” Tôi hỏi.

“Trường đóng cửa rồi, mà Đồi Kẻ Sát Nhân phủ đầy băng.” Cậu ấy nói. “Hãy đi chơi xe trượt tuyết đi!”

“Tớ không có xe trượt tuyết!”

“Tớ cũng không có, nhưng một cái hộp là đủ rồi.” Cậu ấy giơ lên một mảnh vỡ từ hộp các-tông vốn dùng để đựng máy giặt hoặc thứ gì có kích cỡ tương tự. Một bên bìa bị ướt. “Tớ đã thử rồi.” Cậu ấy nói. “Tuyệt cú luôn!”

“Bố nghĩ là có mấy cái thùng trong phòng kim khí của bố đấy.” Bố nói vọng ra từ phòng khách.

“Jack à, nhớ mặc ấm vào nhé.” Mẹ hò.

Không thể mặc ấm hơn thế này đâu ạ, tôi nghĩ khi mặc thêm lớp quần áo nữa. Tôi cảm giác mình như một con hải mã. “A! A!” Tôi đập đập đôi găng tay hở ngón dày cộp vào nhau.

Tôi lắc lư đi vào phòng khách, lén nhìn góc phòng trước khi ra ngoài. Bố đang quàng tay quanh mẹ. Tôi nhăn nhở, đã một thời gian tôi mới thấy bố mẹ ngọt ngào với nhau như vậy. Vì không muốn làm phiền bố mẹ, tôi lặng lẽ lẻn đi.

“Leo lên thật là quá tệ.” Piran thở hổn hển, nghe như bệnh hen suyễn của cậu ấy đang gần độ phát tác nguy hiểm. “Nhưng trượt xuống thì quá tuyệt!” Cậu ấy nhảy vào thùng rồi lắc lư lao xuống đồi, vừa lao vừa hét “Tuyệt cú!”

Tôi nhảy vào hộp của mình rồi làm theo cậu ấy. Nếu tôi gập phần nắp hộp phía trước lên, chiếc xe trượt tuyết tạm thời này hoạt động khá tốt.

Chúng tôi trượt xuống hàng tá lần. Piran dùng ống xịt một lần sau khi ho, nhưng cậu ấy kéo chiếc mũ trùm kín đầu chỉ hở mắt để làm ấm không khí đi vào phổi, không chịu dùng lại.

Thế rồi Eli xuất hiện trong chiếc xe Jeep của mình nơi đỉnh đồi. Kể cả với mấy bánh xe cỡ đại thì việc lái xuống Đồi Kẻ Sát Nhân dường như không phải một ý hay. Nhưng Hannah bước ra khỏi nhà Piran chỗ cuối đồi, bọc mình trong áo khoác, mũ và găng tay. Tôi cho đấy là tất cả những gì cần để thúc đẩy anh ta.

Eli khẽ nhấn ga. Chiếc xe Jeep chưa đi được hai mét thì băng đã nắm kiểm soát, chiếc xe bắt đầu trượt xuống. Piran và tôi nhảy khỏi đường. Mắt Eli lớn như đèn pha khi chiếc xe Jeep trượt qua chúng tôi rồi chệnh choạng lao khỏi đường. Bánh xe đâm vào một tảng đá lớn, suýt nữa lật nhào. Cú đâm làm một cái túi văng ra khỏi phía sau xe, nhưng cũng giúp anh ta quay trở lại đường. Eli điều chỉnh mấy bánh xe thẳng lại, chiếc Jeep lại tiếp tục trượt cho tới khi khẽ dừng ngay trước nhà Quinn.

Piran nhặt món đồ đã rơi khỏi xe rồi chạy xuống đưa cho Eli. Eli chẳng buồn cảm ơn, chỉ giận dữ nhét cái túi trở lại xe.

Bác Quinn ra khỏi nhà và hét. “Thời tiết này không phải để lái xe đi loanh quanh, cô nương à. Con quay vào nhà ngay bây giờ di!” Hannah hành xử như thể không nghe thấy bố nói gì vì dàn âm thanh ầm ĩ, cô ấy trèo lên xe ngồi vào ghế dành cho khách. Họ lái xuống Đường Liếm Chảo, bác Quinn đuổi theo sau, vừa đuổi vừa vung vung nắm đấm cho tới khi nhận ra mình không đi giày.

Tôi quay sang Piran sau khi bố cậu ấy đã quay vào nhà. “Trong túi có gì?”

Bằng những hoi thở ngắn, cậu ấy đáp. “Một mớ bóng đèn huỳnh quang. Dĩ nhiên phần lớn đã bị vỡ. Cậu nghĩ anh ta cần bao nhiêu bóng đèn thế để làm gì?”

“Tớ chịu.”

Khi chúng tôi quay lại chỗ mấy chiếc hộp, chúng đã đóng băng trên mặt đất, như thế lại hay vì trông Piran như thể đang trên bờ vực bị một cơn hen suyễn hết tốc lực tấn công.

“Đó là một dấu hiệu.” Tôi nói. “Đến giờ ăn trưa rồi.”

Chúng tôi cố hết sức bóc hai chiếc xe trượt tuyết lên rồi tạm biệt nhau. Tôi không ghen với bầu không khí nhà Piran lúc này đâu. Tâm trạng của tôi mới bị bóp nghẹt rồi, bởi Hannah vẫn còn phát điên lên vì Eli.

Ở nhà, bố đang bận rộn sửa đường ống nước trong bếp. Mẹ làm việc quanh chỗ bố và hâm lại món súp cà chua với hàng đống tiêu cho tôi ăn. Món súp giúp tôi ấm từ bên trong, tâm trạng tôi cải thiện được một chút. Dù Hannah đi chơi với Eli thì sao tôi có thể mang tâm trạng xấu trong một ngày được nghỉ học và được chơi xe trượt tuyết chứ?

Tôi cầm một chiếc hộp mới rồi chạy ra Đồi Kẻ Sát Nhân. Giờ có thêm trẻ con ở đây, thậm chí một vài người lớn nữa.

Piran đã uống thuốc hen suyễn trong bữa trưa và có vẻ sẵn sàng tiếp tục cuộc chơi. Cậu ấy sáng tạo ra một môn thể thao mới mà cậu ấy gọi là trượt xe đụng. Bí quyết trò chơi là đụng thật mạnh vào nhau khiến người kia rơi khỏi xe trước khi xuống đến cuối dốc. Chúng tôi xé nát hai chiếc hộp thành những mảnh vụn và trượt xuống đồi bằng bụng chứ không phải bằng xe. Nhưng chúng tôi không quan tâm.

“Kìa Jack, người con ướt đẫm rồi!” Mẹ nói khi tôi bước vào bếp, nước nhỏ giọt trên sàn. “Ôi, mẹ ước gì có thể đặt con vào trong bồn tắm nước nóng.”

“Bố đã sửa đường ống chưa ạ?” Tôi rùng mình.

“Rồi, nhưng nhà mình vẫn chưa có nước nóng.”

“Thế con đi thay quần áo đây.”

“Không được. Con sẽ nhỏ nước khắp nhà mất.” Mẹ nói. “Cởi quần áo ra, cậu trai trẻ.”

“Kìa mẹ! Dạ, ít nhất mẹ cũng quay người đi chứ!”

“Xì!” Mẹ đảo mắt rồi ném cho tôi chiếc khăn tắm.

Trần truồng và lạnh cóng, tôi chạy vào phòng ngủ, chất lên mình mớ quần áo còn lạnh cứng hơn, rồi chạy vào phòng khách vùi mình dưới đám chăn trên trường kỷ để ủ ấm.

Bố đốt nến khi mặt trời khuất bóng và lấy hai chai bia cho bố mẹ từ thùng ướp lạnh bên ngoài. Bố kéo mấy chiếc mắc áo bằng kim loại cho thẳng ra rồi chúng tôi nướng xúc xích trên lửa để ăn tối. Mỡ cháy xèo xèo nhỏ xuống củi, khiến căn phòng tràn đầy mùi bơ. Cảm tưởng như đang cắm trại trong nhà vậy.

“Grace này, em kể cho bố con anh nghe Chuyện kể về Jack đi.” Bố nói.

“Được!” Mẹ nói tôi được đặt tên theo cụ nội Jack Hicks, nhưng tôi thích tưởng tượng mình được đặt tên theo một vị anh hùng trong các câu chuyện cổ của vùng Appalachia. Tôi yêu thích Chuyện kể về Jack.

Những câu chuyện xuất phát từ nước Anh, nhưng đã trở nên đặc biệt khi đến với ngôi nhà trên núi của chúng tôi, nhất là trên núi Beech nơi mẹ cùng dì Livvy nghỉ hè khi còn nhỏ. Bà nội của mẹ, cụ nội Harmon của tôi, sống trong một căn nhà gỗ nhỏ cổ kính không có điện hay đường ống nước, dù vậy mẹ vẫn yêu mến cuộc sống ở đó.

Cụ Harmon kể Chuyện về Jack trong khi mẹ và dì Livvy lột vỏ đậu hoặc bóc vỏ ngô. Mẹ và dì sẽ không ngừng tay chừng nào các câu chuyện còn tiếp tục, vì thế cụ cứ kể hết chuyện này đến chuyện kia. Mẹ nhó nằm lòng tất cả các câu chuyện và kể lại chúng bằng giọng điệu lè nhè nặng âm hưởng vùng núi.

Chuyện yêu thích của tôi là Jack và lũ trộm. Dĩ nhiên đó là một câu chuyện về Jack, cùng một con bò đực, một con lừa, một con chó săn, một con mèo và một con gà trống, tất cả cưỡi lên nhau thành hình kim tự tháp. Họ đi ngang qua sào huyệt của những tên cướp và chờ cho đám cướp quay về sau chuyến cướp bóc. Jack cùng đám động vật khiến lũ cướp sợ hãi đến nỗi đuổi được chúng đi, nhờ thế họ được ăn thực phẩm của lũ cướp và giữ luôn đồ đạc chúng cướp được.

Mẹ cũng kể cho chúng tôi nghe chuyện Jack và cây đậu, đó là phiên bản vùng Appalachia của chuyện Jack và hạt đậu, hay chuyện SopDoll, ấy là chuyện về một đám phù thủy. Bố với tôi vỗ tay reo hò khi mẹ quá mệt không kể được nữa.

Chúng tôi đã lắng nghe giọng nói lè nhè vùng núi của mẹ lâu đến nỗi chúng tôi cũng nói bằng giọng đó để đùa với nhau.

“Hãy-y chuẩn bị giường ở đây-y, trên sàn nhà.” Bố nói.

“Đó là một ý hay-y.” Mẹ đáp.

“Con rất mệt-t.” Tôi nói. “U ơi, con muốn ăn một ít bánh mỳ bột bắp của u. Còn tí nào không ạ?”

“Trời, không còn, u cho đám lợn rồi. Bọn hắn chả có gì ngoài đậu xanh khô với lá ngô từ hồi thu. U phải đãi bọn hắn chứ.”

“Ầy, u thế thì rộng rãi quá.” Tôi nói. “Nhưng con đói. Có khi con sẽ ra ngoài gặm bánh xe thôi.”

“Con đừng có động vào xe đẩy của thầy, nghe chưa?” Bố nói. “Cái xe chả động-g gì đến con-n nhé.”

Chúng tôi cười rũ, chảy cả nước mắt. Nhưng nói chuyện về bánh bột ngô khiến tôi đói thật, và mẹ còn ít bánh mỳ ngô trong bếp. Tôi nhảy qua sàn lạnh giá, vội chạy đi lấy miếng bánh mỳ ngô, ngấu nghiến mẩu bánh nhanh đến nỗi không nếm được vị gì.

Trời quá lạnh để ngủ trong phòng ngủ, nên cả nhà tôi cho củi vào lò sưởi rồi chất đống chăn gối thành mấy chiếc giường tự tạo trên sàn nhà. Chúng tôi vừa mới chui vào chuẩn bị ngủ thì điện có lại. Tiếng máy sưởi kêu vù vù dập tắt âm thanh lép bép của lửa, đèn bật sáng như ánh flash máy ảnh.

Tôi nheo mắt rồi chớp chớp vì ánh sáng lóa bất thần. Mẹ nhăn mày.

Bố ngồi dậy, tắt hết đèn, tắt máy sưởi, rồi quay lại phòng khách với nụ cười nhăn nhở rộng tới tận mang tai. “Chừa chỗ cho thầy con-n chứ.”

Tôi ngủ thiếp đi trong niềm mong ước mọi việc cứ như thế này, hạnh phúc và ấm áp.