Chương 16 HẠT GIỐNG
Thợ mỏ tiếp tục đình công qua đợt mưa, bão tuyết, và cái lạnh. Họ dựng một lán nhỏ ngay phía ngoài cổng chính để phòng khi thời tiết quá xấu và giữ lửa trong một chiếc thùng kim loại để giữ ấm.
Hàng ngày bố về nhà, lạnh cóng người và chán nản, rồi đi thẳng tới phòng kim khí, ở đấy bố làm mặt dây chuyền và mô hình xe hơi để ông ngoại trưng trong cửa hàng mồi câu của ông. Thỉnh thoảng ông ngoại bán được một món cho khách đi đường và chúng tôi sẽ có thịt để ăn mừng trong bữa tối.
Càng ngày mẹ càng dành nhiều thời gian ở chỗ nhà Ledford. Bệnh ung thư phổi của bà Ledford đã trở nên xấu đi, các bà vợ của những người thợ mỏ thay phiên nhau tới giúp, đến mức gần như cả ngày cả đêm lúc nào cũng có người ở đó. Đôi khi tôi đi với mẹ, nhưng hầu như tôi chỉ làm vướng chân.
Là người duy nhất có mặt ở nhà nghĩa là tôi phải trả lời điện thoại của những người thu các khoản tiền hàng tháng. Một ngày một người trong số họ hét lên với tôi, “Cháu đang nói dối bác, con trai ạ. Bác biết là bố mẹ cháu ở nhà! Bảo bố cháu nghe điện thoại ngay lập tức!”
Tôi dập máy rồi dựa mình vào quầy. Đừng khóc, đừng khóc. Điện thoại lại reo, nhưng tôi cố hết sức lờ đi.
Chúng tôi cần tiền. Tiền trợ cấp từ Liên hiệp rõ ràng không đủ. Nhưng tôi có thể làm gì để giúp gia đình đây? Tôi cảm thấy quá sức vô dụng.
Tôi hỏi mẹ liệu tôi có thể kiếm một công việc, nhưng mẹ nói, “Con có một công việc rồi, đó là đi học và học càng nhiều càng tốt.”
Điều mẹ nói không khiến tôi ngừng để ý xung quanh. Nhưng ngay cả một vài việc bán thời gian cũng bị những thợ mỏ mất việc giành mất. Tôi hỏi ông ngoại xem tôi có thể giúp việc trong cửa hàng của ông không. Thỉnh thoảng ông để tôi chuyển các thùng hàng vào cuối tuần, nhưng giờ là mùa đông, hàng hóa của ông không bán chạy. Tiền gần như không đủ để làm gì, ông không đủ sức trả tôi nhiều hơn.
Tôi phải làm gì đó.
Nhìn bờ vai bố mỗi ngày một thõng xuống khiến tôi phát điên. Tôi thề rằng tóc bố đang bạc đi.
Đúng lúc ấy, cô Post đưa tôi một cuốn sách về làm vườn trong nhà kính, cuốn sách đã cho tôi một ý tưởng.
“Mẹ ơi, mẹ còn ít hạt giống nào từ vườn nhà năm ngoái không?” Tôi hỏi mẹ trong khi ăn bữa tối chỉ có đậu và cơm.
Bao nhiêu mùa hè trên núi đã biến mẹ thành một nông dân, vì thế năm nào mẹ cũng cố làm vườn. Nhưng mẹ chưa bao giờ thành công cả. Làm trang trại ở Thị Trấn Đồng giống như làm việc trên một sa mạc nhân tạo. Nhưng việc ấy không khiến mẹ ngừng cố gắng.
“Con sẽ thử ươm hạt giống trong cốc giấy, rồi khi mùa xuân đến chúng ta sẽ trồng xuống đất.” Tôi nói, đoạn hạ giọng. “Công ty không hoạt động nên có khi năm nay chúng sẽ có cơ hội sống sót. Mẹ nghĩ sao?”
Mẹ nhìn tôi như thể vừa tìm thấy một đồng xu may mắn, mẹ vươn người lên. “Mẹ nghĩ đấy là một ý tuyệt vời, Jack à.” Mẹ đặt cái dĩa xuống rồi chui vào tít bên trong chạn thức ăn. Bố và tôi trao đổi ánh nhìn, cố gắng không cười. Cảnh duy nhất chúng tôi thấy là mông mẹ lắc qua lắc lại trong khi lục tìm những món đồ ăn được bảo quản cuối cùng trên kệ đáy.
Mẹ quay trở lại với vài lọ thủy tinh hiệu Mason đầy những gói hạt giống. “Coi này!”
Mẹ con tôi kiểm tra các gói hạt trong khi bố ăn nốt bữa tối. Đậu tuyết, cà rốt, cải rổ, ngô và cà chua!
“Các hạt giống cũ rồi, nhưng một số chắc vẫn mọc được.” Mẹ nói. “Lạy Chúa, rau củ sẽ có ích cho gia đình mình đấy.”
Mẹ đưa cho tôi khay nướng, tôi xếp một loạt cốc giấy nhỏ thành hàng theo cách tôi muốn những cái cây được trồng trong vườn. Tôi viết lên thành cốc tên của cây bằng bút dạ mực không bay mực. Bố mang vào một ít phân bón và đất trồng còn thừa từ vụ làm vườn năm ngoái vốn nằm trong kho. Tôi trộn chúng với nhau rồi dùng thìa múc một ít vào mỗi cốc, vỗ cho dẹt chặt xuống.
“Hạt giống cà rốt bé xíu.” Tôi nói khi dùng ngón tay ấn một lỗ vào lớp đất rồi rắc vài hạt vào.
“Mẹ biết.” Mẹ nói. “Thật khó tin là những hạt giống nhỏ xíu này lại mọc thành những củ cà rốt màu cam to bự đúng không?”
“Đưa cốc ngô cho anh, anh sẽ gieo hạt vào.” Bố nói.
Khi các cốc đã gieo xong hạt, tôi nhẹ nhàng tưới một chút nước.
“Giờ đến địa điểm đặt cốc.” Mẹ cắn môi. “Chúng cần nằm cạnh cửa sổ để lấy ánh sáng.”
“Con biết chỗ rồi.” Tôi nói. Tôi bỏ hết các phần thưởng bóng chày cùng lớp bó bột khỏi ngăn trên cùng của giá sách trong phòng ngủ. Mẹ trải khăn lau bếp xuống, tôi đặt khay nướng lên trên.
“Thế này vẫn cần thêm ánh sáng.” Bố nói. Bố lấy đèn khung quay trên bàn học của tôi đặt chiếu thẳng vào các cốc hạt giống.
“Bố ơi, con không nghĩ bóng đèn bình thường sẽ có tác dụng.” Tôi cau mày và lật qua cuốn sách. “Đèn huỳnh quang cũng tạm được, nhưng chúng ta cần đèn kích thích tăng trưởng cơ.”
“Hừm… bố sẽ xem bố có thể làm gì.” Bố nói. “Nhưng ít nhất con cũng đã có một khởi đầu.”
Chúng tôi đứng nhìn những cốc đất nhỏ như thể chúng sẽ đâm chồi ngay trước mắt chúng tôi. Những cốc giấy này thật đơn giản làm sao, trông chúng có đôi chút niềm hy vọng.
※
Tôi tưới nước cho hạt giống mỗi ngày. Bố đã thêm hai cái đèn lấy từ phòng kim khí cùng với bóng đèn kích thích tăng trưởng bố mua từ cửa hàng dụng cụ tuốt trên Murphy. Mỗi ngày phòng ngủ của tôi lại biến thành một ngọn hải đăng nhỏ khi tôi bật đèn trước khi đi học. Việc này khiến tôi tự hỏi về đám bóng đèn của Eli. Anh ta cũng đang trồng thứ gì sao?
Vài tuần sau, trong khi đang làm bài tập về nhà, có thứ gì đó màu xanh lá nhá lên nơi khóe mắt tôi. Tôi chăm chú nhìn thật gần, đây rồi, một sợi nhỏ xíu màu xanh lá đã trồi lên khỏi lớp đất. Tôi chạy đến chỗ bố mẹ.
“Các bé yêu của con đang thức giấc!” Mẹ chỉ vào một cốc khác. “Xem này, có một chồi nữa ở đây.”
“Và kia nữa.” Bố nói và vỗ lưng tôi. “Con là một nghệ sĩ, và giờ là nông dân nữa hả?”
“Phải bắt đầu từ đâu chứ ạ.” Tôi mỉm cười.