← Quay lại trang sách

Chương 17 TRỨNG ẾCH

Dần dần mùa đông cũng lắng đi và mùa xuân lẻn tới. Mưa chuyển thành giông bão. Tôi có thể chắc chắn giông bão từ hướng tây bởi chúng đổ tới qua đầu những lò nấu kim loại. Mặc dù không còn được sử dụng, các lò này vẫn khiến không khí bốc mùi trứng ung.

Có những đêm tôi ngồi dậy trên giường, ngắm màn trình diễn ánh sáng trên Đồi Tater. Công ty đã dùng chất thải từ quá trình khai thác mỏ để lát bãi đỗ xe, lớp xỉ giàu sắt thu hút sét như nam châm. Tôi có tầm nhìn tuyệt cú từ phòng ngủ của mình.

Các cơn bão vẫn gây lụt, nhưng các cơn cách xa nhau nên không tệ lắm. Cánh tay tôi vẫn hơi nhức, và khi tháng hai chuyển sang tháng ba, ngày dài hơn một chút. Bầu trời đã nhuộm màu xám quá lâu, tôi không thể chờ đợi để được rời khỏi hang của mình thêm nữa.

“Hãy đi khám phá nào.” Tôi bảo Piran vào một ngày chủ nhật. Tôi nheo mắt vì quả cầu ánh sáng rực rỡ giờ chiếu sáng bầu trời.

Không có mấy việc để làm. Mùa bóng chày dù đã bắt đầu, nhưng vì nhiều người đã chuyển đi trong mùa đông nên chúng tôi không còn đủ cầu thủ để thành lập đội bóng chính thức nữa. Đội Những Người Thợ Mỏ thế là xong rồi. Hóa ra trận chung kết với đội Tên Lửa mùa xuân năm ngoái là trận đấu cuối cùng của tôi.

Piran và tôi chơi bắt bóng, nhưng không còn giống như xưa. Vút, vút, vút, chúng tôi ném đi ném lại quả bóng.

“Tớ ước mình có thể quay ngược thời gian để cảnh báo bản thân bóng chày thế là xong.” Tôi nói.

“Cậu sẽ nói gì chứ?” Piran hỏi. “Hãy tận hưởng bóng chày khi còn được chơi à? Quá tệ, quá buồn hả?”

“Tớ không biết nữa.” Tôi cau mày. Đó là một tin tồi tệ, cho dù tôi có biết vào lúc nào chăng nữa. “Hãy làm gì khác đi.”

Chúng tôi bồn chồn đến nỗi có thể cuốc bộ dọc theo hết dãy núi Appalachian, vì thế chúng tôi quyết định đi theo đường ray xe lửa lên thượng lưu. Nhưng trước khi tới nơi chúng tôi đã cắt sang hướng bắc về phía Ao Thải Cũ Số Hai. Chúng tôi có định tới đó đâu, như thể đôi chân chúng tôi nắm quyền kiểm soát vậy.

“Oa.” Piran thốt lên khi cái ao xuất hiện trong tầm nhìn.

“Không tin nổi.” Tôi há miệng.

Ao thải đã bị ngập lụt trong mùa đông giờ trở thành một hồ nước thực sự. Tôi không biết cảnh tượng nào trông lạ hơn, cái ao với vẻ kỳ dị thường ngày hay cái ao với vẻ đại loại là bình thường thế này.

Chúng tôi đi vòng quanh về phía đông bắc. Dòng sông đã gây lụt đến nỗi có nhiều lạch nước mới cắt ngang đổ vào ao chính.

“Cậu có nghĩ cái ao sẽ như thế này luôn không?” Piran hỏi. “Chúng ta có thể kiếm một chiếc thuyền và chơi trượt nước.”

“Tớ cá là khi vào hè khắp nơi khô đi cái ao sẽ lại bị cắt nguồn nước.” Tôi nói trong khi chằm chằm nhìn làn nước nông. Bất chợt tôi nhìn thấy thứ gì đó trôi nổi bên dưới bề mặt nước. “Chúng là gì thế?”

Bám vào một cành cây bị mắc trong bùn là hàng tá những quả cầu nhỏ nhớt nhát trong veo có chấm đen nhỏ bên trong.

Tôi nghiêng người đế nhìn kỹ hơn. “Không đời nào.”

“Gì thế?”

“Đó là trứng ếch!”

“Gì cơ? Ở đâu?” Piran hỏi.

“Thấy mấy quả cầu nhỏ xíu trông giống thạch ấy không?” Tôi chỉ. “Nhớ mình đã học ở trường không?”

Piran nhìn tôi như thể tôi có ba cái đầu.

“Ờ, dù sao tớ có nhớ, đám này dứt khoát là trứng ếch.”

Trở về thị trấn, chúng tôi dạo qua cửa hàng Công ty đang đóng cửa, bất thình lình Piran dừng lại, tôi đâm sầm vào cậu ấy. “Ê, chuyện gì…”

Tôi ước gì mình đã không nhìn thấy cảnh đó. Hannah đang âu yếm Eli Munroe ngay cạnh mấy cầu tải hàng. Cô ấy ép sát vào người anh ta, hai tay vòng qua vai. Hai bàn tay anh ta nằm trên người cô ấy…

“Bố tớ gần như đã sẵn sàng giết chị ấy vì đi chơi với gã khờ kia.” Piran nói. “Dạo này ở nhà tớ lúc nào cũng như Thế Chiến Ba ấy.”

“Sao cô ấy lại không thấy anh ta là kẻ ngốc nhỉ?” Tôi nhăn mày. “Tớ muốn nói gã ta là đồ thiểu năng.”

Ngay lúc đó Hannah để ý thấy chúng tôi đang đứng đấy. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm rồi rít một hơi thuốc lá mảnh dẻ lạ lùng và tiếp tục hôn Eli. Nhiệt bốc lên từ lòng bàn chân tôi, lan khắp cơ thể. Giận dữ, ghê tởm hay là xấu hổ, tôi không biết nữa. Tôi phải quay mặt đi.

Piran và tôi hờn giận đi về nhà. Không ai nói năng gì, nhưng là vì những lý do khác nhau.