Chương 22 BẢO VỆ
Cuối tuần đó, mẹ gọi tôi ra vườn. “Jack ơi, con nhìn mấy cây đậu mọc dài chưa này? Mình cần làm lưới cho chúng leo!”
“Làm thế nào ạ?”
“Mẹ không chắc nữa. Trước đây chúng chưa bao giờ sống lâu đến vậy.” Mẹ gõ cằm. “Mẹ biết rồi!”
Chúng tôi lấy mấy thanh cốt thép từ phòng kim khí của bố, đâm chúng thật sâu vào lòng đất ở cuối mỗi hàng đậu, rồi buộc dây chỉ làm bếp giữa các thanh thép. Sau đó chúng tôi nhẹ nhàng vòng các tua cây quanh những sợi dây để đám dây leo có chỗ bám.
Chúng tôi đang hoàn thiện nốt thì bố lao xe vào sân, đá tung lớp sỏi khi phanh két để dừng lại. Mặt bố đỏ như củ cải đường khi bố đóng sầm cửa xe rồi xông vào nhà. Mẹ con tôi thận trọng nhìn nhau rồi theo bố vào trong. Bố đi đi lại lại trong bếp như chú bò tót điên cuồng.
“Công ty đã đưa bảo vệ từ bên ngoài thị trấn đến.” Bố nói qua hàm răng nghiến chặt, bao nhiêu đường mạch máu nổi trên cổ và trán bố. “Trước đây họ chưa từng làm điều gì hèn hạ như thế.”
“Em không hiểu. Vì sao họ lại cần bảo vệ nếu Công ty đang đóng cửa chứ?” Mẹ hỏi.
“Anh không biết, Grace à, nhưng không thể là việc hay.” Bố nói. “Họ đang âm mưu gì đó.”
Bố nói rằng đám bảo vệ mặc toàn màu đen như kiểu đơn vị đặc biệt của quân đội, dù họ không phải như thế. Họ được gửi tới đế dọa dẫm những người đình công, làm rối các hàng người đứng cản và chia tách Liên hiệp.
Ông ngoại Chase xuất hiện ngay sau bữa tối, ông điên tiết như một chú lợn bị mắc kẹt. “Bố không tin được chuyện này. Công nhân đã đình công hàng năm trời. Chúng ta luôn đi tới một thỏa thuận khiến tất cả mọi người chấp nhận được.” Ông nói. “Trên đường tới đây, bố nghe nói một gã bảo vệ đã theo Tom Hill về nhà rồi chửi anh ta trên chính sân nhà anh ta. Cảnh sát trưởng Elder thậm chí không thể bắt tên khốn ấy, ông ta nói rằng gã đứng trên đất công khi làm thế. Thế giới này đã đi tới đâu vậy?” Ông lắc đầu. “Bảo vệ cái đầu bố. Chúng là lũ côn đồ đeo huy hiệu.”
“Bố muốn ăn tối không ạ?” Mẹ hỏi. “Không có gì đặc biệt, nhưng con chắc là mình có thể thêm đũa thêm bát.”
Tôi nhìn cái nồi trên bếp và nuốt xuống, lại là đậu với cơm, ít đến nỗi khó có thể tưởng tượng chúng tôi sẽ chia thêm cho một người nữa. Một mình tôi có thể ăn hết cả lượng đó.
“Cảm ơn con Grace, nhưng bố không ở lại được.” Ông nói và tôi thở phào khuây khỏa. “Bố chỉ muốn đảm bảo rằng các con biết chuyện gì đang diễn ra.