Chương 23 NGHE TRỘM
Tuần tới bắt đầu được nghỉ học, nhưng tôi chẳng quan tâm mấy.
“Nghỉ hè vui nhé.” Cô Post nói với tiếng thở dài khi mọi người rời phòng.
Tôi trả cô mấy cuốn sách cô mượn hộ ở thư viện, cùng cuốn nhận dạng thực vật, nhưng cô đưa cuốn đó lại cho tôi. “Em giữ cuốn này đi Jack. Đây là sách của cô.”
“Ồ, em không thể giữ sách của cô được.”
Nhưng cô đây cuốn sách về phía tôi. “Cô nghĩ em cần cuốn sách này hơn cô.”
“Cảm ơn cô ạ.” Tôi nói. Mặc dù vô cùng biết ơn, tôi cũng không cười được. “Cô Post ơi, cô sắp kết hôn ạ? Cô sắp rời khỏi đây ạ?”
“Ôi Jack.” Mắt cô đầy nước và cô gật đầu.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa, nhưng tôi ôm cô chặt hết sức, ngay quanh eo, cô trò tôi cao gần bằng nhau. Nếu có ai trông thấy thì họ sẽ cười tôi mất, nhưng ngay lúc này tôi chẳng bận tâm. “Em sẽ nhớ cô.”
Cô cũng ôm chặt tôi. “Cô cũng sẽ nhớ em. Đừng bao giờ ngừng đọc sách, em nghe chứ?
※
“Có chuyện gì với cậu và mấy bà chị lớn tuổi hơn thế?” Piran trêu khi bọn tôi rời tòa nhà. Vậy là cậu ấy đã thấy tôi.
Tôi chỉ cười. “Tớ đâu có làm gì được nếu họ thấy tớ quyến rũ chứ?”
Cậu ấy đảo mắt rồi đây tôi. “Muốn đi ăn kem không?”
“Không.” Tôi không muốn thú nhận là không đủ tiền.
“Tớ mua được.” Cậu ấy nói. “Cậu đã đãi tớ nhiều lần rồi.”
Điều gì đó trong tôi không thể nói đồng ý. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của Piran những lần trước khi tôi giúp cậu ấy. Đó là một khối lớn thật khó nuốt xuống, là lòng kiêu hãnh. “Cảm ơn, nhưng tớ phải về nhà.”
“Thế mai đi câu cá nhé?” Piran hỏi.
“Được, tớ sẽ gặp cậu sáng mai.”
※
Nhưng chúng tôi không đi câu cá. Chiều hôm ấy có tín bà Ledford đã qua đời. Lễ viếng diễn ra vào ngày hôm sau.
Mẹ làm món bánh ngô hầm cho buổi đón khách sau đó tại nhà Ledford. Cả nhà mặc bộ đồ đẹp nhất dành cho chủ nhật rồi tiến về phía nhà thờ Hội giám lý.
“Trông mẹ đẹp lắm ạ.”
“Cảm ơn con, Jack.” Mẹ đáp rồi kéo mạnh ống tay áo ngắn cũn của tôi. “Con cũng đẹp trai lắm.”
“Áo khoác hơi chật ạ.” Hai vai tôi bị kéo về đằng sau như cánh gà.
“Con cao tướng rồi.” Mẹ nói và ôm tôi. Chìm đắm trong mùi hương xà phòng hãng Ivory cùng mùi bánh mỳ ngô, tôi gồng giữ người để cái áo khoác không bị xé toạc đường may. Cuối cùng mẹ quay đi, lau nước mắt. Tôi nắm chặt tay mẹ khi chúng tôi bước vào nhà thờ.
Nhà thờ này khiêm nhường hơn nhiều so với nhà thờ Tân giáo của chúng tôi, chỉ là một lô nhà màu trắng có mái nhọn cùng một ban công nhìn xuống căn phòng lớn duy nhất bên trong, căn phòng giờ chật cứng người.
Mọi người ép mình vào các hàng ghế hay đứng dựa vào tường. Chúng tôi đứng vào hàng thăm viếng người mất. Tôi ghét các quan tài để mở. Trông bà Ledford quá đỗi nhỏ bé và có vẻ lố bịch với phấn má hồng và son mà tôi biết bà chẳng bao giờ dùng. Bà mặc váy tím có những bông hoa lớn màu hồng. Tôi đã thấy bà ấy mặc chiếc váy này nhiều lần trong những dịp vui vẻ hơn.
Mẹ đặt tay lên bà Ledford và thì thầm với tiếng sụt sịt. “Yên nghỉ nhé chị Helen.”
Bố tìm được ghế cho mẹ con tôi ở phía sau rồi tới đứng dựa vào tường cùng những người đàn ông khác. Ngay cả ông Coote điên cũng ở đó, mặc bộ lễ phục cũ và mái tóc chải gọn về đằng sau. Ông ấy nhìn thẳng tôi với cái nhìn dữ dội trước khi tôi quay đi.
Mục sư Raht nói về việc bà Ledford giờ ở một nơi tốt đẹp hơn cùng Chúa và không phải chịu đựng nữa. Nhìn ông Ledford qua một đám lộn xộn những vai và các mái đầu cứng nhắc, tôi tự hỏi liệu lời của nhà thuyết giáo có khiến ông ấy cảm thấy khá hơn chút nào không.
Cảm tưởng như tất cả người dân thị trấn đều muốn đứng dậy nói điều gì đó về bà Ledford. Sau một hồi, tôi khó giữ mình bất động được. Tôi nhìn tất cả những khuôn mặt thân quen xung quanh. Khi không cười, trông mọi người đều mệt mỏi và già nua. Không ai trông vừa vặn trong bộ lê phục chủ nhật của mình, chỗ này quá chật, chỗ kia quá ngắn. Họ sờ nghịch cổ áo và kéo kéo cà vạt, sẵn sàng mặc vào bộ đồ bảo hộ liền quần vào giây phút về đến nhà. Dù sao đó là điều tôi tính sẽ làm.
Tôi vặn người lại và chăm chú nhìn cái lỗ lớn nằm cao trên tường, bên trên lối vào nhà thờ. Cái lỗ rộng khoảng ba bộ, trông như cửa sổ tròn nhưng không có kính.
“Mẹ ơi, đó là gì vậy?” Tôi thì thầm, chỉ nhanh.
“Cái đó gọi là lỗ linh hồn. Đó là nơi linh hồn bà Ledford có thể trôi về Thiên đường.” Mẹ đáp.
“Lúc nào nó cũng mở như thế ạ?”
“Ừ, suỵttt.”
“Kể cả khi trời mưa hay tuyết rơi ạ?”
“Đúng rồi Jack. Họ dùng một tấm che lên ban công để tầng trên không bị hỏng. Giờ yên nào.”
Tôi dành phần còn lại của lễ thuyết giáo để cố gắng bắt gặp hình ảnh thoáng qua khi linh hồn bà Ledford tiến tới lỗ linh hồn trong hình hài một thiên thần có cánh, hoặc có thể là một bóng ma nhạt nhòa. Tôi không chắc trông bà sẽ thế nào, nhưng tôi chăm chú nhìn vì không muốn bỏ lỡ cảnh ấy.
※
Chúng tôi tới nhà Ledford sau tang lễ. Mẹ chèn món hầm của mình lên bàn ăn đã ngập bánh quy, bánh kẹp và các món hầm, rồi tới gia nhập cùng những bà vợ khác trong bếp. Bố trò chuyện với những người thợ cùng đình công nơi góc nhà, vẻ mặt họ thật dữ tợn. Không có việc gì để Piran và tôi làm ngoại trừ đứng loanh quanh và nghe chuyện phiếm.
Mặc dù đã mười bốn tuổi, tôi đoán chúng tôi vẫn còn trẻ con đến mức người ta không nghĩ gì khi nói chuyện nọ chuyện kia xung quanh chúng tôi. Không may tôi lại đứng cạnh mấy bà bác lớn tuổi, họ đều là vợ của thợ mỏ, các bà cứ thích khiến mọi người gặp rắc rối.
“Tôi nghe nói hôm qua Nat Faysal đã băng qua hàng người đứng cản để nói chuyện với đám lính gác đấy.”
“Đâu có. Không đúng đâu.”
“Em gái của vợ con trai tôi chính mắt trông thấy mà.”
“Mà làm thế để làm gì? Vì sao anh ta làm thế?”
“Ai mà biết. Có khi anh ta cố nói tốt cho con trai anh ta để kiếm việc cho nó nhỉ?”
“Ờ! Thế đấy. Tôi sẽ không bao giờ mua bán ở cửa hàng của Faysal nữa! Tôi không ủng hộ một kẻ phá hoại đình công.”
“Tôi cũng không ủng hộ.”
Cha Huckabay ngắt lời họ. “Các quý bà, tai tôi đang ù đi vì chuyện phiếm xấu xa của các bà. Dù có thật hay không thì các bà có thực lòng nghĩ rằng đây là chuyện thích hợp nói trong tang lễ không hả?”
Chúa phù hộ ông ấy! Tôi giấu nụ cười nhăn nhở của mình.
Đám phụ nữ nhìn xuống sàn rồi nhìn nhau, sau đó tách ra để tìm những người khác mà đốt tai họ.
Tôi cứ liên lục bị xô đẩy vì người ta đi qua tôi để lấy đồ ăn hoặc vào bếp. Tôi lui sát vào tường, cuối cùng đứng cách Cảnh sát trưởng Elder quanh một góc phòng. Cuộc hội thoại của ông ấy với phó cảnh sát trưởng thú vị hơn nhiều.
“… Tìm thấy một cánh đồng đằng Hạt Cherokee. Họ đặt camera và đã có đủ bằng chứng để bắt giữ băng nhóm nhỏ đang phát triển này, bọn chúng chỉ có năm thằng nhưng lượng cần sa đáng giá hơn một triệu đô. Chúng ta sẽ bắt đầu dùng máy bay trực thăng do thám ở Hạt Polk này ngay khi ngân sách được chấp thuận. Chúng ta sẽ có thể nhận dạng các cánh đồng đang trồng dễ hơn nhiều từ trên cao, mặc dù ta đã tóm được hai chỗ đang được khép vòng vây. Một chỗ ở Tiếng La Địa Ngục còn một cái nữa ở đằng Ổ Quỷ. Cả hai chỗ đều đã lắp camera, chỉ cần chờ cho đủ bằng chứng thôi.”
“Jack ơi, tới giúp mẹ đi.” Mẹ nói. Tôi xoay người nhưng không kịp trước khi Cảnh sát trưởng Elder bắt gặp ánh mắt của tôi và nhíu mày.
Mẹ đưa tôi một bát thủy tính lớn đầy rượu pân đỏ. “Cẩn thận nhé.”
Tôi chầm chậm quay người, cố gắng giữ bát rượu khỏi bị sóng sánh. “Con để ở đâu ạ?” Tôi hỏi. Với bao nhiêu âu bát nhãn hiệu Comingware đựng món hầm, những phiến thịt và các món ăn bí ẩn vẫn còn được bọc trong giấy bạc thì chẳng còn chỗ trống ở đâu cả.
“Cứ để chỗ nào đấy đi.” Mẹ nói khi vẫy vẫy tay rồi quay về bếp.
“Dạ.” Tôi nói và đảo mắt.
Tôi chậm chạp di chuyển tới cửa phòng khách, cố gắng không để rượu trào ra, nhưng vẫn chẳng thấy chỗ nào hợp lý để đặt bát rượu.
Bất thình lình, ngang qua phòng, ông Ledford đổ người xuống như món thạch.
“Giúp ông ấy nằm xuống. Để ông ấy có không khí thở nào!” Mọi người bắt đầu hét lên cùng một lúc. “Gọi cấp cứu đi!”
Ai đó lao qua chỗ tôi, đẩy bát rượu pân khỏi vòng tay tôi. Thứ nước quả đỏ bắn tung tóe khắp nơi, làm ướt đẫm tấm thảm trắng của bà Ledford.
“Con xin lỗi!” Tôi kêu lên với mẹ, mẹ bất ngờ xuất hiện cạnh tôi cùng khăn và ít nước sô-đa. Mũi tôi phồng lên, nước mắt nóng hổi chảy xuống mặt tôi.
“Mẹ sẽ lo việc này, Jack.”
Tôi nhác thấy ông Ledford qua những chiếc váy hoa lá cùng đám quần màu hải quân. Ông ấy trắng nhợt đến nỗi trùng màu với tấm thảm ông đang nằm lên.
“Ông ấy sẽ ổn chứ ạ?” Tôi nức nở. Hàng tháng căng thẳng nổ bùng khỏi tôi như dòng nước lũ. Tôi đỏ mặt vì xấu hổ nhưng không thể dừng được.
“Mẹ chắc ông ấy sẽ ổn thôi.” Mẹ đáp khi quỳ xuống, đổ nước sô-đa lên thảm rồi cọ thảm bằng khăn. “Xe cấp cứu sẽ sớm đến.” Mẹ ngước nhìn tôi, mặt mẹ nhăn lại vì lo lắng. “Đi tìm Piran rồi hai đứa đi đâu đi nhé?” Mẹ nói. “Về nhà trước khi trời tối đấy.”
Tôi lau mũi bằng ống tay áo khoác rồi gạt nước mắt. Khi tôi nhìn lên, Hannah đang chăm chú nhìn thẳng tôi với vầng trán nhăn lại cùng hai bờ môi hồng tạo thành hình chữ O hoàn hảo. Vẻ mặt cô ấy thể hiện sự ghê tởm hay thấu hiểu vậy? Tôi không thể nói được. Và mặc dù trông cô ấy xinh đẹp hơn bao giờ hết, tôi liếc xéo cô ấy - cô ấy không phải là người được phép đánh giá người khác mà cũng hơi muộn để cô ấy quan tâm đến rồi. Tôi đây người qua bếp rồi ra ngoài cửa sau.
Piran đã ở ngoài. “Trong đấy ngột ngạt quá.” Cậu ấy nói. “Có chuyện gì mà ồn ào thế?”
“Ông Ledford bị ngất.” Tôi bảo cậu ấy, vừa ngó xuống để cậu ấy không thấy được tôi đã khóc. “Họ gọi cấp cứu rồi.” Xa xa chúng tôi đã có thể nghe tiếng còi xe cấp cứu đang rời bệnh viện.
“Hãy ra khỏi đây đi.” Tôi nói. Tôi cởi áo, giày và tất ra.
Tôi chạy xuống con đường, đất ấm dưới làn chân trần của tôi. Gió thổi khô nước mắt khi tôi bỏ Piran lại đằng sau. Tới cầu, tôi túm lấy tay vịn rồi thả hai chân qua thành cầu, để đôi bàn chân vung vây cách làn nước một khoảng cao. Tôi ném đá mạnh hết sức bình sinh, quyết tâm làm con sông vỡ đôi.
“Chuyện tệ quá.” Piran nói khi cuối cùng cũng bắt kịp tôi. Cậu ấy há miệng thở mấy lần trước khi ngồi xuống. “Có vấn đề gì thế?”
“Xin lỗi.” Tôi lầm rầm. “Chỉ là tớ thấy phát ốm với tang lễ rồi.” Tôi ném một hòn đá to. Tõm! “Thật là một khởi đầu thối nát cho mùa hè.”
Tôi mệt mỏi. Mệt vì túng thiếu tiền bạc. Mệt vì bố mẹ cãi nhau và bầu không khí căng thẳng ở nhà. Mệt vì bạn bè chuyển đi và vì trông thấy những tấm biển “BÁN NHÀ” ở những cửa hàng trong thị trấn. Tôi muốn mọi thứ trở lại như bình thường.
Mà không, thế cũng không phải, tôi nghĩ. Tôi không bao giờ muốn bố tôi quay lại mỏ nữa. Tôi cảm giác mặt mình sẽ nhăn nhó vĩnh viễn vì mọi chuyện đều đi sai hướng cả.
Piran và tôi đăm đăm nhìn mặt nước một lúc lâu.
Một hình thù nhỏ xíu màu xanh dương nhẹ nhàng rời chỗ bóng cầu và trôi theo dòng nước vào trong nắng.
Cái gì thế? Tôi tự hỏi. Trông như một chiếc cốc nhỏ ngoại trừ những cạnh sắc và xơ xác của nó. Bên trong có màu trắng và bên ngoài mang màu xanh dịu với những chấm nâu.
Tôi há miệng rồi chỉ. “Đó là một quả trứng chim!”
“Không đời nào.” Piran nói. “Quả trứng từ đâu tới được chứ?”
“Tớ đoán là chỗ nào đó trên thượng nguồn.”
Tôi ngắm nhìn quả trứng nhấp nhô trên mặt nước cho tới khi nó rời khỏi tầm mắt.