← Quay lại trang sách

Chương 24 CÂU CÁ

Hôm sau tôi cùng Piran đi câu cá, chúng tôi sẽ leo bộ tuốt về hướng nam tới nơi lũ cá sống được. Tôi kiểm tra mảnh vườn trước khi đi. Một khối lá xanh to tướng bao phủ hàng lưới với những bông hoa trắng và một vài chiếc lá trông như là…

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Tôi hét lên khi chạy vào trong nhà. “Mẹ ra xem này!”

Mẹ theo tôi ra vườn, tôi chỉ mấy mẩu lá xanh béo mập. “Chúng là gì thế ạ?”

“Jack! Con đã trồng được đậu đường!” Mẹ ôm tôi rồi CỐ nâng người tôi lên để đu quanh nhưng không nhấc được. Thay vì thế chúng tôi nhảy nhót thành vòng tròn như mất trí.

“Vậy giờ mình làm gì ạ?” Tôi hỏi khi dừng lại để thở.

Mẹ nhổ một quả đậu khỏi dây leo rồi đưa tôi. “Ăn quả đậu chứ sao!” Rồi mẹ vặt một quả khác và cắn thử. “Mămmm. Ngọt quá! Thử đi con.”

“Ăn sống ạ?” Tôi nhăn mặt.

“Ừ, ăn sống. Ngon lắm.”

Tôi nhấm nháp một đầu quả đậu. Nó mát lạnh và ngọt ngào, vẫn còn ướt hơi sương.

“Dạ, vị được phết ạ.” Tôi nói và hái một quả khác.

Chúng tôi mỉm cười khi nhóp nhép nhai những quả đậu xanh cho tới khi không còn quả nào.

“Ồ không, con xin lỗi!” Tôi nói lúc đang nhai giữa chừng. “Có phải mẹ muốn dùng đám đậu này cho bữa tối không?”

Mẹ cười. “Con biết không, hồi mẹ hay tới thăm bà của mẹ trên núi Beech, đậu đường cũng chẳng bao giờ thoát ra khỏi vườn của bà được.”

Mẹ nheo mắt nhìn tôi. “Jack này, đến lúc con phải cắt tóc cho mùa hè rồi đấy. Để mẹ đi lấy tông đơ.”

“Khôngggg mẹ ơi! Piran đang chờ con.”

“Chỉ mất một phút thôi.”

Tôi đá vào mặt đất khi mẹ vào trong nhà. Tôi ghét bị cạo đầu, nhưng hè nào mẹ cũng làm thế. “Như thế con dễ gội sạch hơn.” Mẹ nói khi quay lại. “Mà cũng mát hơn nữa.”

“Thế sao mẹ không cạo đầu mẹ ạ?” Tôi lầm bầm.

“Bắt đầu nào.” Mẹ kéo dây điện nối dài phía sau mình. “Cúi người xuống.”

Đúng lúc ấy ánh nắng dập dờn nơi khóe mắt tôi, tôi nhanh chóng nhìn lên. Không thể nào. Đó là một… con chim ư? Chẳng thấy gì cả. Hơn nữa Thị Trấn Đồng đã không có chim chóc cả trăm năm rồi. Chắc là tôi đã mơ.

Mẹ ấn nút, chiếc tông dơ rền rĩ sống dậy, âm thanh không khác gì tiếng cưa bác sĩ Davis dùng đế tách lớp bó bột của tôi. Mẹ chạy máy ro ro, tôi nhăn nhó nhìn tóc rơi xuống mặt đất quanh chân mình.

Một lát sau tôi lên cầu cùng chiếc cần câu mới trên vai. Tôi xoa xoa mái đầu lởm chởm của mình, cảm giác lạ lẫm và trần trụi. Rồi tôi phá lên cười khi thấy Piran. Cậu ấy cũng trọc lóc.

“Mẹ tớ nói như thế sẽ dễ tìm bọn tích* hơn.” Piran phàn nàn khi chúng tôi đi về phía quán Mồi Và Bia. “Nhưng tớ hỏi cậu nhé, lần cuối có người thấy một con tích ở vùng này là bao giờ vậy?”

Một loại côn trùng hút máu có kích thước rất nhỏ - ND.

Cửa hàng của ông ngoại nằm cạnh lạch Trấn Đấu Cũ, một nguồn cung cấp nước ra sông Tohachee. Con lạch được gọi là Đấu Cũ bởi đã có rất nhiều vụ đánh nhau diễn ra ở đó từ khi những thợ mỏ đầu tiên đến đây. Họ không chỉ tới từ Cornwall nước Anh, mà còn từ Đức, Ý, Hy Lạp, thậm chí xa tận Lebanon. Còn có cả một số người da đen nữa, dù không nhiều lắm, bởi họ rất mê tín nên không muốn xuống dưới lòng đất. Lúc đầu không phải tất cả mọi người đều hòa thuận với nhau. Hồi đó Thị Trấn Đồng giống như miền Tây hoang dã vậy. Ông ngoại đã từng kể cho tôi nghe những chuyện cực hay ho về thời ấy, như chuyện về người đàn ông bị bắn vì gian lận khi chơi bạc, nhưng không ai biết ông ta là ai. Nhân viên điều tra cho ướp xác ông ta rồi họ chống ông ta vào trong một cỗ quan tài để trên cửa sổ cửa hàng dụng cụ, để biết đâu ai đó đi ngang qua nhận dạng được ông ta. Điên thật.

Chuông reo khi chúng tôi vào cửa hàng của ông ngoại, trong đó đầy những tiếng rúc rích của đám mồi sống. Ông thoáng thấy hai cái đầu láng như bóng bi-a liền đổ ra cười dữ dội tới mức tôi lo ông có thể nghẹn thở.

“Không buồn cười đâu ạ!” Tôi nói. “Ông may đấy vì mẹ cháu chẳng thể làm gì ông.”

Ông ngoại xoa đỉnh đầu mình. “Mà cũng chăng còn mấy tóc cho mẹ cháu cạo đâu. Hôm nay hai đứa làm gì đấy?”

“Đi câu cá ạ.” Piran nói.

“Các cháu sẽ cuốc bộ cả đoạn đường à?” ông hỏi.

“Chỉ khoảng một giờ đi lên thượng lưu thôi mà ông.” Tôi nói. Cá không sống ở hạ lưu gần Công ty, mà kể cả lên thượng lưu thì cũng phải mất một quãng mới tìm thấy chúng. Nhưng đấy là một trong những nơi duy nhất ở Thị Trấn Đồng có cây cối, một ít sắn dây cùng đậu chổi, tôi đã tìm thấy chúng trong cuốn sách nhận dạng thực vật, không nhiều lắm nhưng vẫn hơn những gì tôi quen thấy. Nằm cùng chiều gió với các lò nung mang tới mọi sự khác biệt. Một ngày nào đó tôi sẽ có ô tô để đi lên đó, cảm giác sẽ không còn quá xa nữa, mặc dù thực lòng tôi không ngại đi bộ.

“Thế cháu muốn dế hay sâu?” Ông ngoại hỏi.

“Sâu là tốt rồi ạ.” Tôi nói.

“Cháu tự lấy một cốc đầy đi.” Ông nói.

Piran cầm cốc trong khi tôi dùng hai tay đào xuống thùng đất.

“Cậu không dùng thìa à?” Piran hỏi.

“Không, tớ thích cảm giác chúng ngọ nguậy quanh các ngón tay.” Tôi nói. “Với lại dùng tay sẽ lấy được nhiều sâu hơn đất.”

Tôi đặt cái cốc lên mặt quầy cạnh một lọ thủy tinh đầy những hình thù xương xẩu lạ lùng. “Cái gì đây hả ông?”

“Đó là nhân sâm ngâm.” Ông nói. “Cháu có biết cụ của cháu trước là thợ săn nhân sâm không? Cụ kiếm được nhiều tiền bằng việc bán nhân sâm sang Trung Quốc.”

“Săn ấy ạ?” Piran hỏi. “Nhân sâm là một loại động vật ạ?”

“Không.” Ông ngoại cười. “Đó là một loại rễ. Nhân sâm được cho là chữa được gần như mọi bệnh tật.”

“Vậy cháu đoán là bà Ledford đã không dùng nhân sâm.” Tôi nói.

Ông ngoại lặng lẽ đáp, “Không thuốc gì có thế chữa được ung thư phổi đâu Jack.”

Tôi đỏ mặt, nghĩ về bà ngoại Chase. “Cháu xin lỗi…” Tôi lẩm bẩm.

“Người Trung Quốc trả tiền mua món này ạ?” Piran hỏi. “Có khi bọn cháu có thể săn nhân sâm. Kiếm chúng ở đâu ạ?”

“Kìa, đấy chính là bí mật lớn phải không nào?” Ông nghiêng người qua mặt quầy và thì thầm. “Rất khó tìm, thợ săn nhân sâm cực kỳ bảo vệ các vựa cây của họ. Ngày nay nhân sâm được trồng thương mại hóa như sản phẩm trong lọ này, nhưng hồi ấy nhân sâm là chuyện lớn lắm. Đôi khi người ta bị bắn vì nhân sâm đấy.”

“Giống như trồng cần sa nhỉ.” Piran nói.

“Làm sao cháu biết về chuyện đó?” Ông nghiêng người lại với một cái cau mày.

“Cháu chỉ nghe nói thôi ạ.” Piran liếc nhìn tôi và chóp tai cậu ấy ửng đỏ. Tôi đã kể cho cậu ấy chuyện tôi nghe lén Cảnh sát trưởng Elder nói ở nhà Ledford sau lễ tang.

“Có lẽ chúng ta nên trung thành với việc câu cá thôi.” Tôi nói và Piran gật đầu tán thành.

Tôi đẩy một chú sâu đang cố thoát ra trở lại cốc rồi nhét tay tìm tiền lẻ ở đáy túi.

“Không cần đâu Jack.” Ông ngoại nói. “Chỗ này ông mời để bày tỏ lòng trân trọng khi cháu thình lình mất tóc.” Ông mỉm cười. “Hai đứa ra lấy mấy lon RC Cola với ít lạc mà mang theo.”

“Cảm cm ông Chase.” Piran nói, tươi cười.

“Cảm ơn ông ngoại.” Tôi nói khi chúng tôi vẫy chào tạm biệt ông, chuông kêu leng keng đằng sau chúng tôi.

“Cậu thật may mắn vì ông ngoại sở hữu tiệm Mồi Và Bia.” Piran đổ lạc của cậu ấy vào nước cola. “Với việc mỏ đóng cửa mà dù sao thì cậu cũng không muốn làm thợ mỏ, cậu có nghĩ một ngày nào đó cậu có thể điều hành cửa hàng của ông ngoại không?”

“Không.” Tôi đáp. “Tớ muốn trở thành kiểm lâm.”

Piran xịt nước ra khỏi mũi. “Kiểm lâm á?” Cậu ấy cười. “Phải có rừng trước đã.”

“Tớ sẽ mang rừng quay lại.” Tôi nói. “Cậu cứ chờ xem.”

Chúng tôi ngồi ở bậc cấp phía trước cửa hàng bán mồi câu trong khi uống hết phần nước của mình và ngắm những người đình công đang đứng trước cửa Công ty ở phía xa dòng sông. Sự phản kháng không còn được mạnh mẽ như lúc mới bắt đầu. Một số người vẫn đi đi lại lại, nhưng phần lớn ngồi trên ghế gấp ngoài trời, tay giương biển cho những chiếc xe ô tô đi ngang qua. Tôi nhận ra bóng hình thân thuộc của bố đứng giữa họ.

“Sao họ không từ bỏ nhỉ?” Piran hỏi. “Bố tớ nói rằng Công ty sẽ không bao giờ thuê lại các công nhân thuộc Liên hiệp đâu.”

“Họ chỉ muốn lấy lại cuộc sống cũ.” Tôi cau mày. “Tớ ước gì bố tớ sẽ tìm một công việc trên mặt đất, một công việc an toàn như của bố cậu ấy. Khi đó bố cũng không phải lo về chuyện mất việc.”

“Nếu mọi người cứ tiếp tục chuyển đi thì cũng không cần tới trạm bưu điện đâu.” Piran đáp.

Tôi thở dài. Tôi cảm thấy thật kỳ quái khi bố và các chú bác dồn mọi thứ minh có vào một trận chiến mà ngay cả tôi cũng có thể thấy là vô ích.

Piran và tôi vứt mấy chai thủy tinh vào thùng kim loại đựng đồ tái chế rồi tiếp tục đi lên thượng lưu dọc theo Lạch Trấn Đấu Cũ. Chúng tôi càng đi xa mọi thứ càng xanh lá. Tâm trạng của tôi dịu đi đáng kể, thực tế là tôi không thể ngừng mỉm cười. Chuyện đó đang diễn ra. Mỏ càng bị đóng cửa lâu thì thiên nhiên càng có cơ hội, thiên nhiên đang quay trở về nhanh chóng.

Chúng tôi leo bộ lên hố câu ưa thích của mình rồi lội tới tảng đá lớn giữa dòng, ở đó chúng tôi thả cần câu. Không mất nhiều thời gian chúng tôi đã tóm được năm chú cá bóng đầu sừng, nhưng chúng tôi thả cả đám về lại nước. Dù vùng thượng lưu cách xa Công ty nhưng ăn cá bắt từ sông không phải là ý hay.

Mặt trời tỏa nhiệt xuống đầu khiến tôi buồn ngủ. Tôi nằm ngửa trên tảng đá, cẩn thận không làm mình bị bỏng vì mấy cái khóa kim loại trên bộ đồ bảo hộ liền quần. Bộ đồ gần như đồng phục mùa hè của tôi. Mấy cái khóa kim loại mát mẻ bên dưới tôi, tôi để cơ bắp của mình thả lỏng, cảm nhận nhiệt từ tảng đá ngấm vào làn da trần của mình. Tôi nghe một tiếng “tõm” khi Piran ném một chú cá bóng đầu sừng trở lại nước, nhưng có một âm thanh khác nữa, một tiếng “lách cách” khẽ.

“Tiếng gì thế?” Piran hỏi. “Cậu có nghe thấy không?” Đầu cậu ấy đưa sang phía kia. “Lại là âm thanh đó.”

“Tớ đoán là tiếng bọ.” Tôi đáp.

“Trước đây chúng ta chang bao giờ có sâu bọ cả.” Piran nói. “Sao giờ lại có chứ?”

“Chúng thích cây sắn dây.” Tôi nói. “Cậu không để ý thấy mọi vật đang sinh sôi lại à?”

“Tớ không thích thế.” Cậu ấy trả lời. “Trông không đúng tí nào.”

“Cậu nên quen với chúng đi thì hơn.” Tôi mỉm cười. “Mọi thứ đang thay đổi ở Thị Trấn Đồng.”

Một đám mây phủ bóng lên tôi ngay khi chúng tôi nghe thấy giọng nói từ phía bờ.

“Các cậu nên về nhà thì hơn, đúng đấy thưa ngài. Trời sắp mưa, sắp mưa rồi.” Ông Coote gọi. Ông chỉ lên trời. “Mưa sẽ đốt-tt các cậu.”

“Đừng nghe ông ta.” Piran nói. “Ông ta dở hơi mà.”

Tôi cảm thương cho ông Coote, thật đấy, nhưng cái cách ông ấy nhìn tôi như thể ông có khả năng đọc được những suy nghĩ của tôi khiến tôi lo lắng. Chúng tôi chờ đến khi chắc chắn ông ấy đã ra khỏi tầm mắt mới rời tảng đá đi vào bờ.

Dù vậy, ông Coote nói đúng về cơn mưa. Cánh tay tôi nhức nhối khi những đám mây bão tiến tới. Khi Piran và tôi chia tay nhau thì mưa bắt đầu đổ xuống những hạt lõm bõm nặng nề làm tôi ướt đẫm. Ít nhất mưa cũng không châm bạn đau nhói như hồi trước. Tôi chạy lên hiên nhà, cố giũ nước mưa. Một cơn rùng mình chạy xuống sống lưng khi tôi nghe thấy bố mẹ đang cãi nhau trong nhà.

Tôi lẻn vào trong nhà, để lại một vũng nước lớn trên sàn khi đứng nghe lén ở hành lang.

“Không có việc gì trong thị trấn cả.” Bố nói. “Anh vẫn tìm đấy.”

“Em cũng tìm chứ, nhưng tìm không mua được nhu yếu phẩm, Ray ạ.” Mẹ đáp. “Anh định đứng đình công mãi à?”

“Chúng ta nhận được trợ cấp của anh từ Liên hiệp.” Bố tranh luận. “Và họ vẫn đang giải quyết việc này.”

“Trợ cấp còn lâu mới đủ sống! Mà anh không thực sự tin là Công ty sẽ thuê lại bất cứ ai đấy chứ?” Mẹ hỏi. “Từ bỏ mỏ đi Ray. Mỏ đã từ bỏ anh rồi.”

“Hãy kiên nhẫn, Grace.” Bố nói. “Tất cả những gì anh biết là khai mỏ.”

“Chúng ta chỉ đủ sống lay lắt! Em không thể mua nhu yếu phẩm mình cần, mà đồ của Jack thì phần lớn đã chật.” Mẹ cao giọng. “Chúng ta không thể sống thế này! Anh cần một công việc ổn định, đồng lương xứng đáng, thậm chí nếu như thế nghĩa là chúng ta phải chuyển đi.”

“Chuyến đi ư? Em đang nói về chuyện gì vậy?” Bố hỏi. “Thị trấn này là nhà của chúng ta!”

“Anh nghĩ em muốn chuyển đi à?” Mẹ đáp. “Em cũng không muốn đi. Nhưng Ray à, chúng ta cần phải thực tế.”

Bụng tôi quay cuồng. Chuyển đi à? Không!

Tôi lặng lẽ về phòng, lột bỏ đống quần áo ướt nặng nề. Tôi lau khô người bằng khăn tắm rồi đưa khăn lên cái đầu như gốc rạ của mình. Ối! Tôi nhìn vào gương. Mái tóc mới của tôi làm lộ ra cả da đầu, giờ đây đang đỏ rực vì bị cháy nắng. Tuyệt, từ giờ trở đi mình sẽ phải đội mũ, tôi cáu kỉnh. Sang năm mình sẽ không để mẹ cạo đầu mình nữa. Không đâu.

Trong phòng ngủ, tôi mặc áo thun dài tay, quần yếm khô ráo cùng đôi tất dày.

Tôi nằm lên giường, kéo cái chăn bạc màu mẹ làm cho qua người. Tôi không thể rũ bỏ cái lạnh.

Trong ánh sáng xám của một ngày mưa, mấy bức tường xanh dương trong phòng tôi trông bạc màu và bẩn thỉu. Đường biên di động chạy quanh đỉnh tường tróc ra ở góc. Các chiến lợi phẩm bóng chày cùng mô hình chiếc Tướng Lee của tôi trông bụi bặm, và bàn học của tôi vốn từng thuộc về ông ngoại đã bị sứt mẻ quanh các cạnh. Từ lúc nào mọi thứ lại cũ rích như vậy?

Một lần nữa ánh mắt tôi được kéo tới tấm áp phích hình cây cối, một khung cảnh quá đỗi khác biệt so với Thị Trấn Đồng.

Ừ thì thị trấn chẳng hoàn hảo, tôi nghĩ. Nhưng thị trấn là nhà và mình muốn ở lại đây.

Tôi không nhận ra mình đã thiếp đi cho tới khi mẹ khẽ lay tôi dậy.

“Bữa tối đã sẵn sàng rồi Jack.” Mẹ nói. “Đậu trắng với bánh mỳ ngô.”

“Mẹ ơi, con không muốn di chuyến.” Tôi nói.

“Này, mẹ sẽ không mang bữa tối đến cho con đâu.” Mẹ nói.

“Không phải, ý con là con không muốn rời Thị Trấn Đồng.”

“Con đang nói về chuyện gì thế?” Mẹ hỏi. “Ồ, con đã nghe thấy bố mẹ nói chuyện à?” Mẹ ngồi xuống cuối giường.

Tôi gật đầu. “Mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn quanh đây.” Tôi nói. “Thiên nhiên đang quay lại, mọi thứ đang sinh sôi.”

“Con yêu à, vườn của con có thể đang phát triển tốt, nhưng thị trấn đang khô cạn. Bố con cần một công việc.”

“Bố sẽ tìm được việc gì đó.” Tôi nói. “Bố phải tìm được.”

“Ôi Jack, con còn quá trẻ để lo về những việc này. Quỷ thật, mẹ cũng thế.” Mẹ lướt bàn tay lên tấm chăn mẹ đã làm cho tôi, tay mẹ dừng lại ở miếng vải thô vốn là chiếc chăn tôi đắp lúc sơ sinh. “Mà con đang gầy quá rồi. Lại ăn đi con.”