← Quay lại trang sách

Chương 25 ĐÁ TIÊN

Hôm sau Piran và tôi gặp nhau ở cầu rồi quyết định đi kiếm tra đám nòng nọc ở đằng ao thải. Trên đường đi tôi kể cho Piran chuyện đã nghe thấy bố mẹ nói đêm hôm trước. “Nhà tớ có thể phải chuyển đi nếu bố tớ không tìm được việc.”

“Quỷ tha ma bắt, tớ đã nghĩ là dần dà cậu cũng sẽ chuyển đi.” Cậu ấy nhăn mày. “Tớ sẽ là đứa nhóc cuối cùng còn lại ở Thị Trấn Đồng cho xem.”

Tôi không biết phải nói gì nên thử đổi chủ đề. “Cậu đã đọc báo chưa?” Tôi hỏi.

“Gì cơ?”

“Đội Tên Lửa đang đấu vòng chung kết.”

“Cậu có còn tin xấu gì nữa không hả Jack?” Piran nói. “Vì tớ không nghĩ là mình đã đủ tuyệt vọng đâu.”

“Xin lỗi.”

Nhưng tâm trạng chúng tôi thay đổi hoàn toàn khi chúng tôi đến chỗ lũ nòng nọc.

“Chúng có chân rồi!” Piran hét.

“Ngoại trừ phần đuôi thì chúng đúng là ếch rồi.” Tôi mỉm cười. Tôi có cảm giác tự hào như một người cha.

Nước đã khô cạn vì thời tiết ấm, đúng như tôi dự đoán. Tất cả những gì còn lại của các lạch cấp nước là một cái ao cạn, nhưng lũ ếch nhỏ xíu không cần nước lâu nữa trước khi chúng có thể nhảy đi. Vẫn còn đủ nước cho chúng đá quanh và cảm nhận đôi chân mới. Ngay cả Piran cũng không thể ngừng chăm chú nhìn chúng.

Khi tôi ngồi ngắm lũ nòng nọc, tôi thọc các ngón tay qua lớp cát trên bờ. Ánh nắng lấp lánh trên một vật thể nhỏ. “Piran, xem này.” Tôi móc nó ra. Đó là một hòn đá không lớn hơn đồng 25 xen, nhưng hòn đá có hai mặt cạnh chạy thẳng qua nhau tạo thành hình chữ thập hoàn hảo.

“Ồ tuyệt cú!” Piran nói. “Đó là đá tiên.”

“Cậu ham thích đá từ lúc nào thế?”

“Chỉ từ hồi tớ muốn trở thành thợ mỏ thôi.” Piran đảo mắt. “Thực ra chúng được gọi là tinh thể xtaurolit, nhưng hầu hết mọi người chỉ gọi chúng là đá tiên. Tớ nghe nói bên ngoài Lòng Chảo Đồng đá tiên khá hiếm, nhưng ở đây chúng ta có nhiều đá tiên hơn bất cứ nơi nào khác. Ông ngoại cậu chưa từng kể cho cậu nghe về chúng à?”

“Chưa.” Tôi lắc đầu và nhìn bạn mình qua lăng kính mới. Với bao nhiêu điểm xấu và sự lười biếng cố hữu, tôi đã nghĩ rằng không có gì Piran thực lòng quan tâm cả. Nhưng đây rồi. Khuôn mặt cậu ấy sáng lên như pháo đốt khi kể cho tôi nghe về đá tiên.

“Ờ, có một chuyện là khi những người thổ dân Cherokee bị ép phải rời khỏi mảnh đất này, nước mắt họ đổ xuống đất và đông cứng lại thành những hình chữ thập nhỏ. Cậu có biết người Cherokee từng chơi thể thao ở chỗ mà giờ là sân bóng của bọn mình không? Có lần tớ đã tìm thấy một đầu mũi tên ở đấy.

“Chuyện khác nữa về đá tiên là có người nói rằng khi Jesus bị đóng đinh vào cây thập tự, các vị tiên ở vùng núi Appalachian này có thể cảm nhận được chuyện ấy và đã khóc. Nước mắt họ nhỏ xuống đất thành hình chữ thập.

“Đá tiên được coi là vận may thật sự. Ngay cả Tổng thống Roosevelt cũng mang một viên trong túi đấy.”

“Tuyệt thế! Cậu nên giữ nó.” Tôi tươi cười đưa viên đá cho cậu ấy.

“Không được. Cậu tìm thấy nó mà.” Cậu ấy nói.

“Tớ có đám ếch của mình.” Tôi nói. “Còn cậu có đá của cậu.”

Cậu ấy giơ viên đá lên cao trong nắng rồi xoay hòn đá cùng một nụ cười. “Cảm ơn nhé!”

Quỷ thật, chỉ một lát sau cậu ấy lại tìm thấy một hòn đá khác và đưa nó cho tôi. Chúng tôi có vận may nhân đôi, và Chúa biết chúng tôi cần may mắn.