Chương 27 NGÀY QUỐC KHÁNH
Thứ bảy là ngày mùng bốn tháng bảy. Không đâu có thể ăn mừng ngày sinh của đất nước vui hơn Thị Trấn Đồng bang Tennnesse.
Việc đầu tiên chúng tôi làm là đi nhà thờ để ăn món bánh kếp kiều mạnh cây nhà lá vườn cùng si-rô đường nóng. Piran và tôi mỗi đứa quay lại lấy bánh bốn lần. Ai cũng có tâm trạng tốt hơn bình thường. Những cuộc nói chuyện vui vẻ vọng vào những bức tường làm từ xi măng khối trong phòng cộng đồng, sắc đỏ, trắng và xanh da trời khắp nơi làm tôi hoa mắt.
Mẹ bắt bố hứa không nói gì về cuộc đình công trong hôm nay, vì thế bố chẳng nói năng gì mấy. Trong khi ấy, mẹ tán gẫu với bạn bè và cho tôi ít tiền lẻ tiêu trong hội chợ. “Đừng tiêu tất cả ở cùng một chỗ nhé.” Mẹ cười châm biếm. Tôi biết số tiền này nhiều hơn khả năng chi trả của gia đình, vậy nên tôi mỉm cười cảm ơn mẹ. Mẹ siết chặt bàn tay tôi.
Bụng tôi cảm giác như một quả bóng nước sắp nổ khi chúng tôi rời nhà thờ đi tới sân bóng. Tôi ném đôi giày của mình vào ghế sau xe trên đường đi. Mẹ có thể bắt tôi mặc áo phông, nhưng không đời nào tôi đi giày cả ngày.
Khi Piran và tôi đi bộ qua sân, tôi kể cho cậu ấy nghe về vụ việc trên báo cùng giả thuyết của mình về Eli. “Đây là điều duy nhất có lý. Chứ không vì sao xe Jeep của anh ta lại ở tuốt trên đó chứ? Mà cậu có nhớ đống bóng đèn đã rơi khỏi xe anh ta mùa đông năm ngoái không? Lúc ấy anh ta đang trồng cây giống giống tớ, chỉ có điều cây của anh ta bất hợp pháp. Tớ cá là anh ta trồng cây giống trong cái xe moóc ấy.”
“Trời ơi, Jack! Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Tớ không biết. Nhưng có nhớ những gì tớ nghe được từ Cảnh sát trưởng Elder nói về các cánh đồng cần sa không? Một cánh đồng ở khu vực Tiếng La Địa Ngục và một cánh đồng khác ở Ổ Quỷ. Họ ập tới bắt cả Eli chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Cánh đồng của anh ta chắc phải gần chỗ mình hái mâm xôi.”
“Tệ quá. Không hiểu chị Hannah có biết…”
Chúng tôi im lặng trên quãng đường còn lại, mỗi đứa đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Nhưng sự náo động của ngày hôm nay không thể giữ chúng tôi yên lặng được lâu.
Người ta vẫn đang xếp bàn và lều trên sân bóng khi chúng tôi đến nơi, nhưng bầu không khí tràn đầy hứa hẹn. Mẹ đã mang một chiếc bánh mâm xôi của mình tới tham gia cuộc thi nướng bánh. Piran và tôi quan sát khi người ta biến chiếc xe tải kéo sàn phang của thị trấn thành sân khấu hát nhạc phúc âm lẫn nhạc bluegrass. Quầy bánh ham-bơ-gơ đang nhóm lò nướng. Mặc dù bụng đã đầy, tôi không thể chờ tới bữa trưa khi hít hà mùi thơm ứa nước miếng này.
Tổ chức Hướng đạo sinh lập một khu cắm trại trình diễn. Piran và tôi bước vội để tránh ông Brown, chỉ huy của tổ chức. Hai năm trước, Buster dính vào một trận ẩu đả với con trai ông ấy. Tất cả chúng tôi đều vướng vào rắc rối vì đã cổ vũ, và ông Brown vẫn còn mang lòng hận thù.
Với tiếng máy nổ loảng xoảng, những chiếc ô tô cổ xếp thành hàng dọc theo đường rào bao ngoài sân. Chúng tôi đi dọc cả hàng, xem xét dưới mui xe như thể chúng tôi biết mình đang nhìn gì vậy. Tôi “ồ” lên trước một chiếc ô tô hiệu Corvette đời 57 màu đỏ kẹo có nội thất bằng da thuộc trắng. Piran thử túm vào bánh xe, nhưng người chủ hét lên, “Đừng động vào!”
Vậy nên chúng tôi tới nơi có thứ ưa thích, cỗ máy nhúng*.
•
Nguyên tác Dunking machine, trò chơi phổ biến tại các phiên chợ ở Mỹ. Máy bao gồm một thùng lớn chứa nước, một người tình nguyện ngôi trên ghế nằm phía trên thùng nước. Khi một quả bóng ném trúng mục tiêu thì ghế sẽ sụp xuống, nhúng người ngồi vào trong nước - ND.
“Cậu có nghĩ năm nay bọn mình sẽ nhúng được người ta không?” Piran hỏi.
“Năm ngoái là thầy hiệu trưởng Slaughter.” Tôi nói. “Làm sao họ tìm người chất hơn thế được?”
“Không đời nào!” Piran nói. “Cảnh sát trưởng Elder đang ngồi vào ghế! Đi nào!”
“Piran, cậu không thế nhấn chìm cảnh sát trưởng được!”
“Cứ xem nhé!”
Tôi thề là đôi khi Piran nhắc tôi nhớ đến Buster, cậu ấy chỉ đơn giản không nghĩ kỹ mọi việc. Với việc tương lai của Eli đang lâm nguy, giờ không phải lúc thu hút sự chú ý của cảnh sát trưởng, có khi lại làm kết nối các mảnh trong đầu ông ấy với nhau: từ Piran tới Hannah, từ Hannah tới Eli, từ Eli tới cần sa. Mọi thứ sát sạt nhau đến khó chịu, đã vậy còn đẩy Hannah vào vòng nguy hiếm nữa. Có thế Piran không thích việc này, tôi cũng không thích, nhưng Eli vẫn là anh rể của cậu ấy, anh ta là gia đình.
Bất chấp sự phản đối của tôi, Piran mua ba lần ném, mỗi lần hết 25 xen, rồi đứng vào tư thế cầu thủ ném bóng của mình.
“Có phải là Piran Quinn không?” Cảnh sát trưởng hỏi trong khi ngồi trên nóc cái gờ nhỏ, các ngón chân ông chỉ vừa chạm vào mặt nước bên dưới. “Con trai à, cậu nghĩ có thể làm tôi rơi xuống hả?”
“Cháu sẽ thử!” Piran bật người rồi ném mạnh hết sức vào mục tiêu màu đỏ tròn nằm bên cạnh thùng. Quả bóng lao vèo qua nhưng không chạm vào mục tiêu.
Cảnh sát trưởng Elder cười ha hả. “Ta nghĩ ta sẽ vẫn khô ráo trong lượt ném này!”
Tai Piran ửng đỏ và cậu ấy lại vung mình. Lần này bật vào rìa nhưng không đủ mạnh để khởi động đòn bẩy.
“Ừ đấy, vẫn khô như rang.” Cảnh sát trưởng Elder nói và mỉm cười đầy vẻ đe dọa.
“Đừng làm thế.” Tôi thì thầm, cố gắng nói lần cuối.
Piran nhìn tôi với ánh sáng lóe trong mắt và gật đầu. “Đừng lo, giờ tớ biết rồi.”
Cậu ấy khạc, đứng thẳng lên rồi ném quả bóng. Nó rời khỏi tay cậu ấy như một viên đạn, nhắm thẳng vào mục tiêu.
ÙM!! Cảnh sát trưởng Elder rơi xuống.
“Tay tốt đấy, cậu Quinn.” Cảnh sát trưởng ho khi đứng lên, nhìn Piran với một nụ cười không thân thiện chút nào. Tôi gần như thấy được những bánh xe quay trong đầu ông. Chị gái thằng nhóc này đã kết hôn với kẻ gây rối Eli…
“Thôi nào, đi khỏi đây thôi.” Tôi giật mạnh Piran, cậu ấy bước đi khệnh khạng như một con gà tây. “Tớ không nghĩ đó là ý hay.” Tôi nói.
“Ầy, việc đó quá tuyệt!” Piran reo mừng.
Nhạc đang nổi lên nên chúng tôi chạy tới sân khấu. Bố Piran đứng trên đó chơi đàn băng giô búa vuốt cùng nhóm của bác ấy, nhóm Âm thanh rùng rợn. Họ chơi bản Người lạ chu du, rồi đến bản Gà mái già cục tác. Tôi không thể đứng im được khi họ chơi đến bản Nhà Du Hành Arkansas. Tôi thử nhảy gõ chân với đám đông đang ngày càng đông trước sân khấu, nhưng đôi chân vụng về không cho phép tôi làm gì hơn là dậm mạnh loanh quanh và đá tung bụi lên. Piran nhảy tới khi quá nhiều bụi tung bay.
“Tớ phải ngồi xuống thôi.” Cậu ấy thở hổn hển rồi kéo ống xịt ra.
“Tớ sẽ đi kiếm mấy lon cola cho bọn mình.” Tôi hét lớn để át tiếng nhạc.
Chúng tôi ngắm nhìn những chiếc váy in hoa cùng những bộ đồ toàn thân xoay tít khi ban nhạc chơi bản Ban mai sương giá . Xuyên qua đám đông, chúng tôi thoáng thấy…
“Ôi trời ơi.” Piran rên rỉ.
Vừa mới nhắc đến.
Eli đang đi cùng Hannah. Bụng cô ấy không to mấy, bạn sẽ chỉ để ý nếu bạn biết cô ấy đang có bầu, nhưng dĩ nhiên là ai cũng biết. Cô ấy và Eli lờ đi những cái nhìn trùng trừng và tiếng thì thầm, hai người đi về phía rìa đám đông. Tôi không thể rời mắt khỏi hai người họ. Từ khoảng cách này trông như họ đang cãi nhau. Có lẽ cô ấy biết về cần sa.
“Họ đang sống thế nào?” Tôi hỏi.
“Chị ấy chẳng nói gì nhiều với nhà tớ.” Piran nói. “Nhưng tớ nghe nói anh ta đi vắng nhiều lắm.”
Chúng tôi nhìn nhau, tôi chắc chắn hai đứa tôi đang nghĩ cùng một điều - anh ta đã ở cánh đồng cần sa của mình. Điều gì đó trong tôi bứt rứt quá.
Tới giữa ngày chúng tôi biết rằng mình có thể nhét thêm đồ ăn vào bụng. Quầy bánh bơ-gơ thơm đến nỗi tôi có thể nhai không khí cũng được. Cả hai đứa tôi mua bánh bơ-gơ pho mát rồi bỏ thêm tương cà, sốt mai-o-ne, rau diếp, cà chua, hành và món dưa chua của bà Spencer. Đến lúc chúng tôi rời bàn đồ ăn kèm, bánh của chúng tôi đã cao gấp đôi, chúng tôi lại chen người qua đám đông. Tương cà kêu lóc bóc khỏi rìa bánh rồi chảy xuống tay tôi, nhưng tôi không quan tâm.
“Tớ cá tớ có thể ăn hết cả cái chỉ bằng ba miếng.” Piran nói.
“Tớ cá tớ cũng có thể ăn ba miếng, nhưng tớ sẽ không làm thế đâu.” Tôi đáp. Tôi chỉ đủ tiền mua một cái bánh bơ-gơ và muốn ăn bánh càng lâu càng tốt. Tôi cắn những miếng bé tí để chứng minh điều này.
Khi về đến nhà, tôi đã ngủ trưa. Tôi cảm thấy mình như một em bé khi đi ngủ trưa, nhưng bụng quá no đã đánh gục tôi. Tôi tỉnh giấc nhiều giờ sau với cái bụng đang rền rĩ. Đồng ý có thể bụng tôi khó chịu nhiều hơn là đói, nhưng tôi vẫn còn chưa xong đâu.
※
Bố phun chất lỏng nhiên liệu vào đám than, tạo ra ngọn lửa cao tới bốn bộ trên lò nướng nằm ở sân sau. Tôi giúp mẹ xếp bàn gấp rồi đặt một hòn đá lên đống giấy ăn đang đe dọa bay tứ tán vì cơn gió nhẹ. Tất cả mọi người bên phía nam dòng sông đã tụ tập tại sân sau nhà tôi vì chúng tôi có tầm nhìn tuyệt nhất đồi Tater, ai cũng mang đồ ăn. Chúng tôi phải mở ba cái bàn gấp nữa mới đủ chứa mọi thứ.
Có vẻ mỳ ống macaroni và pho mát là món ăn phổ biến nhất năm nay - tuyệt! Tôi tận hưởng cảm giác được ăn no khác với mọi khi và quay lại lấy suất thứ hai. Để đầy đủ, tôi ăn một miếng bánh mâm xôi của mẹ, dĩ nhiên cái bánh đã giành giải nhất trong hội chợ.
“Đó là thành phần bí mật của em đấy.” Mẹ mỉm cười. Ngay cả bố cũng không biết thành phần đó là gì.
Mẹ đã làm ba chiếc bánh, một cho trò xổ số của nhà thờ, một cho giám khảo và một cho chúng tôi, vì thế có rất nhiều bánh để chúng tôi tự đánh giá.
Quả thực mẹ xứng đáng với giải thưởng.
Đám trẻ con tay cầm pháo hoa chạy loanh quanh trong khi mọi người đặt ghế gấp của mình đối diện thị trấn. Đám đàn ông cá cược xem năm nay sở cứu hỏa tình nguyện có bắt được tất cả những thứ bị cháy không. Ông ngoại Chase chơi mấy điệu vũ quay bằng cây vĩ cầm trong khi mọi người chờ trời tối.
Đến lúc đó, Eli và Hannah xuất hiện. Họ đặt hai chiếc ghế gấp cạnh bác trai bác gái nhà Quinn, hiển nhiên là vì Hannah khăng khăng đòi. Không ai có vẻ thoải mái về việc này.
Tôi cứ nhìn họ chằm chằm - nhìn Hannah. Dù cô ấy đã kết hôn với một người khác thì tôi cũng không thể ngăn được cảm xúc của mình. Tôi muốn bảo vệ cô ấy. Vì thế khi Eli rời đi mấy giây, tôi quay lại lấy đồ lần ba.
Tôi chờ ông Dilbeck lấy một chiếc bánh mì kẹp xúc xích rồi rời đi, chỉ còn hai chúng tôi. “Này Eli.” Tôi nói khi giả vờ quan sát đồ ăn.
“Hả? Ồ, chào… Jack phải không nhỉ?” Cứ như anh ta không biết tôi là ai ấy.
“Phải. Này, anh có đọc bài báo hôm nay về vụ bắt giữ cần sa ở đằng Tiếng La Địa Ngục không?”
“Ờ, thì sao?”
“Ừm, tháng trước tôi nghe lén cảnh sát trưởng Elder nói chuyện. Họ đã và đang giám sát một cánh đồng đằng Ổ Quỷ nữa. Ông ấy nói họ đã lắp đặt máy quay và chỉ chờ đủ bằng chứng để bắt giữ kẻ nào đang trồng ở đấy. Cho dù là ai thì lần tới mà xuất hiện sẽ bị bắt đó.”
Eli dừng lấy đồ ăn vào đĩa của mình và ho. “Vì sao cậu lại kể cho tôi nghe chuyện này hả Jack?”
“Bởi vì Hannah đang có bầu. Và cô ấy cần một người chồng bên cạnh để chăm sóc cô ấy.”
Chúng tôi đứng đó trong im lặng khó xử đến tê người, cho tới khi tôi không thể chịu đựng được nữa. “Dù sao thì gặp lại anh sau.” Cho dù anh ta thông minh như con lừa thì tôi cũng hy vọng Eli hiểu được thông điệp.
Tôi ra ngoài rồi chộp lấy cái ghế bên cạnh Piran.
“Chào Jack.” Hannah nói khi tôi ngồi xuống. Tôi đoán những gì họ nói về phụ nữ mang thai hoàn toàn đúng, bởi cô ấy bừng sáng như có một nguồn sáng rực rỡ từ ngay bên trong, và tôi biết mình đã làm điều đúng đắn.
※
Một lúc lâu trước khi màn trình diễn thực sự diễn ra, cuộc đấu tên lửa vỏ chai bắt đầu. Thị Trấn Đồng nằm giữa đường biên giới bang nên có rất nhiều quầy bắn pháo hoa bên đường. Ngay cả trong những thòi kỳ khó khăn, người ta vẫn thoải mái chi tiêu để ăn mừng ngày ra đời của nước Mỹ. Ngồi trên một sân khấu hình bán nguyệt, người ta bắn pháo hoa bên này sang bên kia từ nhà mình lên các đồi cho tới khi bầu trời được chiếu sáng khắp mọi hướng. Giống như đang xem một trận quần vợt được tạo bởi các vụ bắn pháo vậy.
“Đó chắc là nhà Dilbeck.” Ai đó nói. “Lúc nào họ cũng mua những quả to.”
“Đằng kia ắt là nhà Pritchard.” Người khác cười. “Quả là đám pháo hoa nghèo nàn!”
Cuối cùng màn trình diễn chính bắt đầu. Những tiếng nổ dội lại các mặt tiền cửa hàng và xuyên suốt thị trấn. Chúng tôi reo “ồ à” và đặt tên cho mỗi quả pháo hoa ưa thích mới của mình. Thỉnh thoảng gió thổi về hướng chúng tôi mang theo mùi thuốc súng cháy khét, dù vậy còn lâu chúng mới kinh như mùi những đám mây đến từ Công ty, vì thế chẳng ai bận tâm. Khói tạo ra những mảng màu xám nhạt trên nền trời xanh thẫm. Để kết thúc thật hoành tráng, sở cứu hỏa tình nguyện phóng lên những đóa hoa màu xanh lá, đỏ và xanh dương cùng một quả tên lửa được bắn lên với còi âm cao, trút xuống bầu trời những cái đuôi trắng dài sáng lóe như mưa.
Tôi không thể ngăn mình ngắm nghía đuôi pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt Hannah.
Ai cũng khẳng định đây là màn trình diễn tuyệt nhất từ trước tới nay, mặc dù quy mô của nó nhỏ và ngắn hơn nhiều so với những năm trước. Piran và tôi đồng ý rằng năm mà sở cứu hỏa tình nguyện tình cờ đốt nguyên một hộp pháo hoa cùng lúc vẫn là năm chiến thắng. Quả là đáng kinh ngạc khi không ai bị thương.
Đám đông dần giải tán khi mọi người mang chăn, ghế đi bộ về nhà.
Vai tôi vẫn còn ấm, người tôi tròn như một thùng rượu, lương tâm tôi sạch sẽ, và mí mắt tôi quá nặng. Tôi lăn người vào giường với nụ cười nhăn nhở không xóa đi được và ngủ thiếp đi ngay khi đầu chạm gối.