← Quay lại trang sách

Chương 28 CHIM!

Mấy hôm sau Piran và tôi tới lạch Trấn Đấu Cũ để câu cá, trời nóng như lửa đốt, đó là sức nóng lấy đi mọi nguồn năng lượng khỏi người bạn. Bọn cá hẳn cũng cảm thấy như vậy, bởi chúng lặn sâu xuống nước và chúng tôi chẳng bắt được con nào.

Chúng tôi ngồi nhìn hai dây câu ế ẩm, chân ngâm trong nước.

“Cậu có nghĩ ông cậu sẽ cho mình mượn mấy cái phao trong tiệm mồi không?” Piran hỏi. “Bọn mình có thể ngồi phao trôi xuống dòng sông.”

“Có thế.” Tôi ngáp nhưng không di chuyển.

“Ối!” Piran kêu ăng ẳng và vỗ cánh tay. “Thứ gì đó cắn tớ!”

“Chắc là muỗi.” Tôi nói.

“Hết de dầu rồi giờ là muỗi.” Piran phàn nàn. “Trước đây mình có bao giờ có bọ đâu.”

“Tớ đã bảo cậu là mọi thứ đang thay đổi. Đầu tiên cây cối mọc lên, rồi bọ xuất hiện, rồi đến động vật ăn sâu bọ, như ếch chẳng hạn.” Tôi mỉm cười.

Piran gãi vết cắn. “Ờ, tớ không thích thế.” Cậu ấy nổi giận. “Ở ngoài này nóng quá. Thử đi xem mình có thể kiếm ít tiền coi phim từ bố tớ không. Ít nhất ở rạp chiếu phim cũng mát hơn.”

Trên đường vào thị trấn, tôi nghĩ về những loài động vật khác sẽ cùng ếch chuyển tới đây để ăn đám côn trùng mới xuất hiện, đúng lúc ấy chúng tôi đi ngang qua ông Coote điên.

“Sẽ phá vỡ cuộc đình công, đúng vậy thưa ngài.” Ông ấy vừa nói vừa nhìn tôi. “Đấy là việc chúng sẽ làm.”

Chúng tôi đi cách xa chỗ ông ấy, Piran gãi vết đốt liên tục.

“Dừng đi.” Tôi phàn nàn.

“Vì sao? Cảm giác đỡ hơn.” Piran nói.

“Tớ không biết nữa, nhưng mẹ chẳng bao giờ để tơ gãi khi cánh tay tớ bị gãy cả.”

Trong khu thương mại của thị trấn, mọi thứ trắng lóa dưới ánh mặt trời nóng bức. Người ta chạy vội tới một số cửa hàng vẫn còn mở để hưởng điều hòa. Cửa hàng thuốc của Dilbeck đầy người. Ngay cả người lớn cũng bước ra với những cây kem ốc quế.

Chúng tôi nhìn chằm chằm cửa sổ nơi có quầy dài với đám ghế bằng crôm và nhựa vinyl đỏ.

Piran nói. “Có lẽ tớ nên bảo bố cho tiền kem thay vì tiền xem phim.”

Bất ngờ tôi thấy một chuyển động chớp cánh phản chiếu trong lớp kính. Tôi quay người, chợt thấy một chú chim nhỏ sọc nâu trắng đậu xuống cột đèn bên kia đường.

Tôi ngạc nhiên quá đỗi, chỉ tay và hét lên. “Một con chim!”

“Chim trên Phố Nước á?” Bà McCay dừng lại nhìn. “Trời đất ơi, trong bao nhiêu nơi chốn trên đời.”

Cả thị trấn bất động, ai cũng nhìn đăm đăm. Tin tức truyền đi thật nhanh, người ta thậm chí còn ra khỏi cửa hàng để nhìn cho rõ. Trong khi chúng tôi quan sát, chú chim nhỏ xíu hót líu lo một bài hát ngắn đẹp đẽ. Âm thanh nghe như là, “Ngọt ngào, ngọt ngào, ngọt ngào như chưa bao giờ.”

Bà McCay mỉm cười. “Đó là một chú chim sẻ.”

“Thật ạ?” Tôi hỏi. Trông con chim giống như bức tranh tôi vẽ tặng mẹ nhân lễ Giáng sinh nhưng không có màu tím.

“Tớ đã nghĩ sinh vật tên hay như vậy trông sẽ đẹp hơn.” Piran nói.

“Nó là thứ đẹp đẽ nhất bác tùng thấy.” Bà McCay đáp.

Tôi nhìn kỹ hơn những đường nét tròn trịa của chú chim cùng cái đuôi lông vũ mảnh dẻ xòe ra khi nó tung cánh bay đi.

“Cháu cũng nghĩ vậy.” Tôi quyết định. Nó là thứ đẹp đẽ nhất từ trước đến nay tôi từng thấy, với mọi vẻ tự nhiên của nó.

Bác Quinn đang đắm mình trong cuộc nói chuyện khi chúng tôi đi vào bưu điện.

“Họ đang xây dựng một nhà máy thảm mới ở Dalton.” Ông Harmon nói. “Họ cần thợ điện, thợ làm vườn, thợ máy, cả đám luôn.”

“Chỉ cách đây năm mươi dặm về phía nam à?” Bác Quinn hỏi lại. “Đúng là tin tốt cho những người thợ mỏ.”

“Ờ, lương sẽ không được hậu hĩnh như trước.” Ông Harmon nói. “Quỷ thật, chẳng gì có thể thay thế lương thợ mỏ của những ngày xưa tốt đẹp ấy.”

“Dù vậy họ cũng cần công việc.” Bác Quinn nói.

Tôi không thể tin vào tai mình, tôi phải bảo bố mới được! Tôi xông ra khỏi cửa khiến cái chuông kêu vang sau lưng.

Tôi chạy nhanh hết sức qua thị trấn tới chỗ hàng người đình công đứng cản. Càng tới gần tôi càng nghe thấy có chuyện gì đó đang diễn ra.