Chương 29 LŨ PHÁ HOẠI ĐÌNH CÔNG
Những người thợ mỏ đang náo động om sòm khi tôi tới Công ty. Mọi người đều đứng lên, la hét và giơ những tấm biển vào không khí. Tôi tìm bố trong đám đông.
Ông Tom Hill hét vào micrô chạy bằng pin của mình. “Bọn họ đã bán toàn bộ nhà máy cho một doanh nghiệp ở Nam Mỹ.” Ông đọc bản thông báo từ các luật sư của Công ty. “Và họ đã thuê các nhân công tạm thời để dỡ bỏ nhà máy!”
Một cái xe buýt chở toàn những người đàn ông vẻ ngoài bù xù đi qua, đám đông trở nên điên cuồng. Những người thợ mỏ chửi thề và gào lên, “Lũ phá hoại đình công! Lũ phá hoại đình công! Lũ phá hoại đình công!”
Tôi chưa từng thấy nhiều người giận dữ như vậy. Điều đó khiến tôi lo lắng.
Ngay khi tôi nghĩ sự việc không thể xấu hơn được nữa, tôi nhìn thấy Eli Munroe ngồi phía đuôi xe, cố khom người tránh tầm nhìn.
Tôi không phải người duy nhất nhìn thấy anh ta.
“Kẻ phản bội!” Ai đó la lên, ném một hòn đá vào xe buýt. Hòn đá nảy ra, đập thẳng vào trán tôi. Tôi chùn bước vì cơn đau nhói. Tôi nhìn xuống tay mình. Máu phủ lấy các ngón tay, ai đó túm chặt cánh tay tôi, kéo tôi khỏi đám đông.
“Jack, cháu không nên ở đây!” Ông Barnes nói. “Khốn kiếp, ai ném đá thế?” Ông ấy kéo một chiếc khăn rằn ra khỏi túi áo rồi lau trán tôi. “Máu chảy khá nhiều đấy. Giữ chặt khăn vào.”
“Cháu đang tìm bố.” Tôi há miệng thở.
“Ca của bố cháu kết thúc hơn một giờ trước.” Ông Barnes nói.
“Bố về nhà rồi ạ?” Tôi cố đưa chiếc khăn rằn lại cho ông.
“Cháu cứ giữ khăn ấn chặt vào đầu tới khi mẹ cháu làm sạch vết thương cho nhé.” Ông nói. “Mà Jack này, bảo bố cháu là Công ty đóng cửa rồi, họ đã đưa lũ phá hoại đến dỡ bỏ nhà máy. Họ đang đối xử với chúng ta quá sức bất công.”
※
Tôi chạy ngược lại thị trấn, băng qua cầu rồi lên đồi, vừa chạy vừa cố giữ khăn trên đầu. Dù vậy tôi vân cảm thấy nóng rực và tức thở, máu chảy xuống mặt khi tôi về đến nhà. Mấy giọt máu lạc vào khóe miệng tôi có vị như kim loại.
Biết rõ không nên mất công tìm bố trong nhà, tôi chạy thẳng tới phòng kim khí. Tôi có thể nghe thấy tiếng bố đang hàn bên trong.
“Jack! Chuyền gì thế?” Bố hét lên khi tôi giật mở cửa.
“Con bị một hòn đá ném trúng ở chỗ hàng người đình công.” Tôi nói. “Công ty đang đóng cửa, họ đã đưa lũ phá hoại vào để dỡ bỏ nhà máy. Ông Barnes bảo con nói cho bố biết.”
“Khốn kiếp!” Bố đập mạnh cái kìm xuống. “Đành phải vậy thôi.” Bố nặng nề thở dài rồi chống tay lên hông. Cảm giác có thứ gì đó trong bố đang tan võ. Bố xoa mặt, khi tay bố rời ra, ánh mắt bố sáng hơn vẻ tôi thường thấy nhiều tháng nay.
“Đi nào, hãy lau sạch cho con.” Bố nói.
Chúng tôi vội vào nhà tắm. “Bố mừng là mẹ con đã ra ngoài. Nếu thấy con thế này mẹ sẽ ngất mất.” Bố nói.
“Nhưng bố không nghĩ con cần khâu đâu. Trông như hòn đá chỉ sượt qua thôi.”
Bố rửa vết cắt rồi thấm i-ốt vào. Cảm giác rát bỏng như lửa khiến tôi co rúm vì nhức nhối.
“Yên nào. Không tệ đến thế đâu.”
Vì sao người lớn lúc nào cũng nói “Không tệ đến thế đâu” khi gặp một điều tệ hết mức có thể chứ?
Khi bố lấy băng gạc từ hộp sơ cứu ra, tôi hỏi “Thế kẻ phá hoại đình công nghĩa là gì ạ?”
“Con muốn nói về thứ con sắp có trên đầu* hả?”
•
Nguyên văn Jack hỏi “Scab là gì?” - scab vừa có nghĩa là kẻ phá hoại đình công, vừa có nghĩa là vảy, ở đây bố của Jack nhấn mạnh vào nghĩa thứ hai - ND.
“Không ạ, ý con là từ họ gọi đám người đến chỗ đình công ấy.” Tôi nói.
“Một kẻ phá hoại đình công là người băng qua hàng người đứng cản để làm việc.” Bố gầm gừ. “Một kẻ không có linh hồn.”
“Nếu họ không có linh hồn, họ không có gì để bay qua lỗ linh hồn ở nhà thờ khi qua đời.” Tôi đáp.
“Bố cho là không.”
“Trông họ buồn đến tệ hại.” Tôi nói.
“Bố chắc chắn họ là những người tuyệt vọng, Jack à. Thậm chí còn tệ hơn chúng ta.” Bố đáp.
“Eli Munroe ở đó với họ.”
“Thật à?” Bố lắc đầu kinh tởm. “Cuối cùng thằng nhóc cũng có được công việc nó luôn muốn, làm việc ở Công ty. Dĩ nhiên nó vừa biến toàn bộ thị trấn thành kẻ thù.”
Tôi không biết phải nghĩ gì về Eli. Hẳn anh ta đã từ bỏ cánh đồng cần sa, nếu không anh ta đã không ở đấy. Nhưng kế hoạch dự phòng của anh ta cũng tệ không kém.
“Thực lòng bố đã nghĩ Công ty sẽ cố gắng thu xếp với bọn bố.” Bố hít một hơi thật sâu. “Bố đoán đó chỉ là mơ tưởng thôi.”
“Bố ơi, bác Quinn đã nói chuyện với ông Harmon ở bưu điện.” Tôi nói. “Có việc ở một nhà máy thảm mới mở tại Dalton.”
Bố dính một miếng băng gạc lớn lên đầu tôi. “Hôm nay con nhiều tin tức nhỉ?” Bố vừa nói vừa vò tờ giấy bọc băng gạc trong tay. Bố ném nó vào thùng rác. “Đi nào.”
“Chúng ta đi tới chỗ hàng người đình công ạ?” Tôi hỏi.
“Không con à.” Bố nặng nề nói. “Chúng ta tới bưu điện.”
Trên đường đi tôi kể cho bố nghe về con chim sẻ.
“Jack ơi, ở khu vực này đã không có chim chóc gì nhiều thập kỷ rồi.” Bố nói.
“Con chim đến đây vì Công ty đã không còn hoạt động.” Tôi đáp. “Không có đủ khói để giết chúng nữa.”
“Con lại nghe ông ngoại nói chuyện rồi.” Bố nói và xoa xoa sau cổ. “Nhưng bố đoán… bố nghĩ là có thể con đúng.”
Tôi chưa từng thấy bố nhìn mình như lúc này, điều đó làm tôi đứng vươn người cao hơn một chút.
※
Bình minh, mẹ và tôi vẫy chào tạm biệt bố cùng mấy người thợ mỏ khác trong nhóm của bố khi mọi người lái xe đi.
Bố đã gọi các chú, các bác ngay sau khi nắm được chi tiết về nhà máy thảm. “Có lẽ họ sẽ có đủ việc cho tất cả chúng ta.” Bố đã nói vậy.
Mẹ con tôi nhìn xuống con đường một lúc lâu sau khi đám mây bụi đã lắng xuống.
“Khi nào mọi người sẽ về ạ?” Tôi hỏi.
“Mẹ đoán khi nào họ có được việc.” Mẹ thở dài.
“Con đã đặt một hòn đá tiên vào túi áo bố.”
“Thế à? Con biết chuyện về đá tiên từ đâu thế?” Mẹ mỉm cười và xoa đầu tôi. “Có muốn mẹ giúp nhổ cỏ dại trong vườn của con không Jack? Mẹ không thể tin được mảnh vườn đã phát triển tới mức này. Hẳn là con có tài năng thiên phú với cây cối hay gì đấy. Con giống như Johnny Appleseed* vậy, ngay cả cây sơn thù du của con cũng đang mọc tốt.”
•
Tên thật là John Chapman (sinh năm 1774, mất năm 1845), là nhà ươm cây tiên phong người Mỹ - ND.
※
Đó là ngày thứ sáu, có đêm nhạc, vì thế mẹ con tôi cầm ghế gấp đi bộ vào công viên ven sông. Nhạc vẫn tuyệt như trước giờ, nhưng không khí dày đặc căng thẳng. Cảm giác toàn bộ thị trấn đang nín thở chờ đợi đám đàn ông về nhà, tin tốt dường như quá đáng sợ để người ta mong mỏi. Có vẻ ai cũng quyết tâm tận hưởng thời gian vui vẻ và cười hơi nhiều, nhưng không có tác dụng gì. Mẹ không tham gia tí nào.
“Grace ơi, tới đây hát đi.” Ông ngoại gọi mẹ.
“Để hôm khác đi bố.” Mẹ nói rồi tiếp tục nhìn dòng sông chảy nhanh qua.
Điện thoại đang reo khi chúng tôi về đến nhà. Mẹ chạy tới nghe máy.
Mẹ mỉm cười với tôi và gật đầu - đó là bố. Nhưng khi bố nói, nụ cười của mẹ nhạt dần. “Anh sẽ ở đâu? Ồ, được rồi.” Mẹ nói. “Đêm nhạc bình thường, vẫn như mọi khi. Bọn em nhó anh.”
Tôi nhướng mày khi mẹ gác máy.
“Hôm nay người tuyển dụng không ở đó, bố con và các chú, bác thợ mỏ không phải những người duy nhất đến đó tìm việc.” Mẹ thở dài. “Họ sẽ ở lại đó tới khi có thể nói chuyện với giám sát viên. Có thế phải chờ đến thứ hai.”
“Mọi người sẽ ngủ ở đâu ạ?” Tôi hỏi.
“Gì?” Trông mẹ lo lắng. “À, ở trong xe.”
Những lúc tuyệt vọng cần phải có các giải pháp tuyệt vọng, dì Livvy đã nói vậy.