Chương 30 LŨ ẾCH
Với cảm xúc hỗn loạn, tôi quan sát Công ty kêu rền sống dậy. Đường ray xe lửa bắt đầu hoạt động trở lại, xe tải đến rồi đi không ngừng, nhưng những người thợ mỏ không liên quan gì đến việc ấy. Không ai biết gì về những công nhân thay thế bởi họ không liều mạng đi vào thị trấn, kể cả Eli cũng không xuất hiện. Chắc hẳn anh ta sẽ bị nện nếu thò mặt ra.
Mọi người đều kêu ca ở nhà thờ vào sáng chủ nhật. Họ hiểu rằng Công ty sẵn lòng thuê Eli Munroe không đồng nghĩa có thể nói lên trình độ thông minh của những kẻ phá hoại đình công còn lại. Ý kiến chung là các công nhân thay thế không hề biết họ đang làm gì.
“Thật nguy hiểm.” Ông ngoại nói khi dừng chân ở nhà tôi sau lễ nhà thờ. “Cứ chờ xem mất bao lâu có đứa làm đổ gì đó hoặc khiến bản thân bị thổi tung. Việc ấy chắc chắn sẽ xảy ra.”
Mẹ chỉ lầm rầm, “Dạ.”
“Bố nghe nói hôm qua họ đổ bùn thừa thẳng xuống dòng sông.” Ông nói. “Con tin được không? Đáng ra họ phải đổ xuống ao thải.”
Tôi bật thẳng người dậy. “Ao thải ạ? Ông có nghĩ họ đang dùng Ao Thải Cũ Số Hai không?” Lũ ếch của tôi!
“Đáng ra họ phải đổ ở đấy.” Ông lắc đầu. “Ông cho là họ quá lười. Không đáng tôn trọng chút nào.”
“Mẹ ơi con phải đi đây.” Tôi nhảy lên, chạy ra khỏi cửa mà không dừng lại.
“Gì cơ? Jack, về nhà vào bữa tối đấy!” Mẹ kêu sau lưng tôi.
※
Tôi chạy nhanh hết sức mình tới ao thải, không lúc nào chậm lại. Tôi thở dốc và hết hơi khi cuối cùng cũng đến nơi.
Những vết lốp xe mới ấn xuống mặt đường đất dân tới cửa, cánh cửa giờ rộng mở. Trái tim tôi rơi xuống chân, tôi dừng lại, e sợ điều mình có thể tìm thấy.
Làm ơn, tôi nghĩ. Làm ơn chúng không sao.
Tôi cố nuốt xuống khi bước vòng quanh tới vũng nước nơi lũ ếch của tôi trú ẩn, nhưng cổ họng tôi khô như rang.
Khi tới gần, tôi biết có điều gì đó khang khác. Không khí lại mang mùi thối rữa, đám cỏ với cỏ dại vốn đang phát triển tốt giờ ngả nâu và héo rũ. Tôi chạy tới ao.
Không!
Những con ếch bé nhỏ nổi trên mặt nước, bụng trắng ngửa lên. Một số con ếch to hơn nằm trên bờ, làn da mỏng như giấy của chúng bị co chặt qua lớp khung xương nhỏ xíu. Hai chân tôi có cảm giác như cao su, tôi sụp xuống mặt đất. Tôi ôm hai tay quanh gối để nước mắt chảy xuống má. Tôi đã đến quá muộn. Từng con một đã chết rồi.
Tôi khóc nức nở như chưa từng khóc kể từ hồi bé, nhưng tôi không quan tâm. Thế này thật không đúng.
Công ty ngu ngốc, tôi nghĩ. Tôi nhìn qua ao thải. Đây không phải thiên nhiên. Mọi thứ đáng ra không nên như thế này. Công ty đã đế lại bao nhiêu vết sẹo trên quê hương tôi. Thị trấn của chúng tôi nằm nơi thung lũng không khác cái ao ếch nhỏ chút nào.
Nếu họ giết lũ ếch của tôi dễ dàng như thế, họ sẽ làm gì chúng tôi đây?
Tôi nghĩ về chú Amon, bà Ledford và tất cả những đám tang tôi tùng dự trong đời. Một đứa tầm tuổi tôi mà đã dự bao nhiêu đám tang như vậy có bình thường không?
Qua những tiếng nức nở, tôi chậm chạp nhận ra một tiếng kêu khẽ. Tôi nhìn qua vai theo hướng âm thanh đó phát ra. Ở đấy, cách ao khoảng ba bộ, có một chú ếch nhỏ. Tôi lau khô nước mắt, bò tới chỗ nó. Con ếch chỉ nhìn tôi, chớp mắt, rồi để tôi nhẹ vốc nó lên bằng hai tay.
“Chàng trai nhỏ à, cậu còn bạn bè nào nữa không?” Tôi hỏi. Nó kêu như thể trả lời, “Không”.
Tôi khum bàn tay kia qua đầu con ếch, tạo thành một cái hang an toàn, rồi tôi nhìn xung quanh nhưng nó là con ếch duy nhất còn sống.
※
Tôi đi bộ chầm chậm về nhà, cẩn thận không đóng tay quá chặt. Tôi nghĩ về tất cả những người anh em đã mất của chú ếch và cảm giác khói đang bốc ra từ hai tai.
“Tất cả là lỗi của họ.” Tôi nói lớn, đá một lon sô-đa tạo ra tiếng “keng” nhỏ. “Mình mừng là Công ty đang đóng cửa.”
Ai đó phản hồi, “Cậu có thể khiến mọi thứ tốt đẹp hơn, đúng vậy thưa ngài. Jack có thể làm được.”
Tôi nhìn lên thấy ông Coote điên đang chỉ ngón tay về phía tôi và gật đầu thể hiện quan điểm. “Jack Hicks có thể khiến mọi thứ tốt đẹp hơn, đúng vậy thưa ngài.”
Tôi chỉ nhìn ông ấy chằm chằm, miệng há ra khi ông ấy vừa bỏ đi vừa nói. Tôi không biết ông Coote còn biết cả tên tôi.
Dù vậy ông ấy nói đúng, giống như lần trước đã nói đúng về cơn mưa. Tôi có thể khiến mọi thứ tốt đẹp hơn. Mình sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp hơn, tôi nghĩ. Lũ ếch ở ao thải có thể đã chết, nhưng một con còn sống sót. Đây là con ếch duy nhất ở Thị Trấn Đồng, và việc đảm bảo tính mạng cho nó phụ thuộc vào tôi.
※
Khi về đến nhà, tôi cẩn thận đặt con ếch vào một trong những chiếc lọ thủy tinh to hãng Mason rồi đi làm việc.
“Jack ơi, gần đến bữa tối rồi.” Mẹ gọi vọng ra từ phòng khách. “Con đang làm gì đấy?”
“Con phải hoàn thành một việc mẹ ạ. Con sẽ quay lại ngay.”
Đằng sau kho kim khí của bố, tôi bới tìm bể nuôi cá cũ của mình ra. Hồi nhỏ tôi có một bể đầy những cá nước ngọt, nhưng lúc ấy tôi không biết cách chăm sóc chúng. Cái bể phủ đầy bùn và phải mất một lúc để cọ sạch, tôi không dừng tay cho tới khi cái bể trong tình trạng hoàn hảo. Mặt trời hạ xuống qua những ngọn đồi, chiếu những bóng dài màu xanh dương ngang qua sân sau nhà chúng tôi. Tôi nhặt ít đất và sỏi trong vườn, phần đất trồng tốt chứ không phải đất chết, rồi để chúng xuống dưới đáy trước khi mang bể cá vào trong nhà.
Trong phòng ngủ, tôi dọn sạch chỗ trên giá trước cửa sổ nơi các hạt giống đã mọc và đặt bể cá lên trên. Tôi tìm thấy một cái nắp nông có ren trong bếp, tôi đổ nước đầy vào rồi đặt nó vào trong góc. Cái bể thật trơ trụi nhưng không khác ao thải là mấy. Tôi đi lấy lọ thủy tinh rồi đặt nó lên cạnh bể cá.
Như thể được ra hiệu, chú ếch nhỏ nhảy ra khỏi bình vào trong ngôi nhà mới của mình và cất tiếng kêu.
Tôi mỉm cười. “Chàng trai nhỏ, có nhiều thứ trông đợi ở cậu lắm đấy.”
Chàng Trai Nhỏ, tôi nghĩ. “Tớ sẽ gọi cậu là Chàng Trai Nhỏ.”
Ngay lúc ấy, mẹ thò đầu vào phòng tôi.
“Jack ơi, con đang làm gì đấy?” Mẹ bước tới chỗ tôi. “Một con ếch à? Con tìm được một con ếch ở nơi khỉ ho cò gáy nào vậy?”
Tôi nheo mắt đầy vẻ hối lỗi với mẹ. “Ở ao thải ạ.” Tôi nói và CỐ ngăn không để nước mắt rơi.
“Jack Hicks, ở đó nguy hiểm lắm!”
“Mẹ đừng lo.” Tôi nói. “Con sẽ không ra đấy nữa. Tất cả lũ ếch chết rồi, việc đổ chất thải đã giết chết chúng. Chàng Trai Nhỏ này là con duy nhất còn sống.” Tôi kể cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện, về nước lũ và đám trứng ếch. về chuyện chúng tôi đã ngắm chúng thành nòng nọc và thành ếch. Khi kết thúc câu chuyện, nước mắt lại tuôn xuống mặt tôi.
“Mẹ không vui vì con đã ở đó, Jack Hicks ạ, và vì việc này con bị phạt cấm túc cho tới lúc mẹ bảo thôi.” Mẹ nói, rồi vòng tay quanh người tôi. “Nhưng con đã làm một việc đúng khi cứu Chàng Trai Nhỏ. Con sẽ cho nó ăn gì?”
Tôi nhìn cuốn sách lưỡng cư của mình. “Con nghĩ là dế.”
“Ờ, vậy thì khá dễ.” Mẹ nói. “Mai con có thể lấy một ít ở cửa hàng mồi của ông ngoại.”
“Con nghĩ con bị phạt cấm túc chứ ạ.”
“À, phần lớn thời gian.”